35.TÔI NHÌN THẤY CHỊ ẤY, TRÊN MỘT CHIẾC OTO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở vùng đất được cho là hoà vào với thiên nhiên hùng vĩ, có vô số những khu du lịch còn lưu lại gì đó chút hoang sơ đẹp như tranh vẽ. Mấy năm gần đây một số nơi được quy hoạch trở thành các điểm dịch vụ, nhà hàng, khách sạn, bar club mọc lên như nấm. Nếu như ở Hà Nội, Sài Gòn hay các thành phố lớn, việc có các địa điểm vui chơi quá đổi bình thường. Ngược lại ở vùng đất này lại khá mới mẻ, cũng chính vì mới mẻ nên lượng khách tìm đến nhiều hơn hẳn các địa điểm tương tự tại Sài Gòn.

" Em này sao từ đó tới giờ chưa thấy nhỉ? Em đi slot hay đi cả đêm? " Mùi rượu nồng nặc bám trên người đàn ông chừng 45 tuổi, cả người xiêu vẹo nhưng vẫn muốn nhanh chân bước về phía cô gái phía trước.

" Tôi không thích đàn ông, khi nào ông chuyển giới thì đến tìm tôi "

Cô gái này chỉ trả lời qua loa liền đi về phòng, lúc đi ngang qua người đàn ông đó còn cố tình dùng giày gót nhọn giẫm lên chân ông ấy.

" Con nhỏ đó bị điên hả? Chỗ mấy người tuyển gà nên tuyển gà con, gà mái, sao lại đi tuyển con gà chọi vậy? " Đời này đi karaoke tay vịn gặp loại con gái nào cũng có, chỉ có cô gái có loại tính nết như vừa rồi là chưa gặp qua.

" Đó là bà chủ của chúng tôi, có muốn cũng không đến lượt ông đâu "

Hai cậu bên bộ phận bảo vệ kéo ông ta ra ngoài, còn tốt bụng bắt một chiếc taxi cho ông ấy, không quên nhắc nhở sau này có gặp cô gái vừa rồi nên tránh xa một chút.

" Tôi đã nói là trước khi vào phòng phải gõ cửa, tại sao? " Người bên trong vốn khá tức giận vì cửa phòng riêng đột ngột bị mở ra, nhưng khi nhìn thấy người bước vào liền thay đổi hoàn toàn thái độ ban đầu.

" Em đến đây sao không báo trước với chị? "

" Chẳng qua chỉ muốn cho chị có chút bất ngờ, không ngờ đổi lại người bất ngờ lại là em " Cô gái vừa rồi mới gây sự ở quầy tiếp tân, lúc bước vào trong phòng này vẫn giữ nguyên sự tức giận hiện rõ trên mặt.

" Có phải bọn nhỏ chọc em tức giận không? Là đứa nào vậy? " Vội vàng rót một ly rượu đến đặt trước mặt cô gái vừa ngồi xuống,  chất giọng hạ đến mức thấp nhất.

Quán karaoke này vốn dĩ là hai người họ hợp tác mở ra cùng kiếm lời, giao kèo rất rõ là một quán karaoke bình thường, nhưng không đến một thời gian lại biến thành cái động trá hình. Khó trách chủ nhân thứ hai của nó, đối với người chủ luôn túc trực ở đây tỏ rõ thái độ.

" Em đã nói với chị bao nhiêu lần, cái gì em cũng làm, nhưng không làm loại chuyện kinh doanh phụ nữ " Ly rượu đó vẫn tiếp nhận uống cạn, nhưng người này hoàn toàn không có chút giảm đi sự tức giận vẫn đang ở đỉnh điểm.

" So với tất cả những chuyện chị và em đang làm, karaoke tay vịn vốn là nhẹ nhất rồi. Không hiểu em vì chuyện gì lại không chấp nhận? " Mặc dù bất đồng quan điểm, nhưng người chủ đầu tiên đối với cô gái ngồi đây vẫn nhẹ nhàng nói chuyện, không hề thay đổi trạng thái.

" Bi kịch cuộc đời em, chính là từ những đồng tiền kinh doanh phụ nữ mà ra "

Mặc dù hai người họ bỏ ra một số tiền như nhau, nhưng người chủ túc trực ở đây luôn nghe theo lời cô gái đó. Không phải sợ uy quyền, là bởi vì chị ta dùng tư tình để đối đãi.

" Chỉ cần em chấp nhận làm người phụ nữ của chị, bất cứ thứ gì em muốn đều làm theo ý em "

Người này vừa dứt lời, cô gái ngồi bên cạnh đã đem chiếc áo sơ mi trên người mình tháo ra lần lượt. Sau đó tự đặt bản thân nằm dựa lưng vào chiếc ghế sofa đó, ánh mắt như thể nói cho người vừa rồi đưa ra yêu cầu đó biết, muốn làm gì thì cứ việc làm đi.

" Trân Ni, em làm như vậy là có ý gì? " Trái ngược lại với thái độ lúc đầu, người luôn giữ trạng thái nhẹ nhàng đó đã bắt đầu tức giận.

" Bảo Lâm, chị chẳng phải nói muốn em làm người phụ nữ của chị sao? Của chị tất, lấy đi " Thì ra cô gái này chính là Trân Ni, chính xác là Kim Trân Ni. Người vẫn còn đó, nhưng có những thứ đã thay đổi rất nhiều.

Cứ ngỡ đâu đó là những gì Bảo Lâm muốn, nhưng Trân Ni càng muốn buông thả, Bảo Lâm lại càng tức giận với việc làm này của Trân Ni. Chị ấy yêu Trân Ni là thật lòng thật dạ, không ngờ trong suy nghĩ của Trân Ni lại chỉ cho rằng Bảo Lâm ham muốn thân thể mình.

" Em quá đáng lắm, khi khác chúng ta nói chuyện " Không thể tiếp tục ngồi thêm được nữa, Bảo Lâm sợ rằng trong lúc tức giận, thái độ của mình đối với Trân Ni không tốt.

" Khi nào? Trong suốt một năm chúng ta ra tù đến đây sinh sống, chẳng phải đã nói rất nhiều lần rồi sao? Với tất cả những gì chị làm cho em, em đều nhớ rất rõ. Em cũng nói em có thể cho chị lại bất cứ thứ gì, kể cả thân thể này, nhưng tình yêu mãi mãi là thứ không thể nào cho được "

Cánh cửa đóng sầm lại trong sự tức giận không thể kiểm soát được của Bảo Lâm, Trân Ni nói đúng, một năm qua mỗi khi nói đến chuyện này đều có một kết cục duy nhất. Thật ra Trân Ni không phải buông thả đến như vậy, có thể tùy tiện đem thân thể để trả nợ ân tình cho Bảo Lâm. Chẳng qua chị biết, Bảo Lâm thật sự sẽ tức giận và rời khỏi, nếu như nhìn thấy chị như vậy.

Chị ấy không phải tiểu nhân, chị ấy yêu chị thật lòng thật dạ. Thậm chí có lúc Trân Ni giả vờ say xỉn, Bảo Lâm cũng không hề làm chuyện gì quá phận với chị. Chị ấy không phải chê bai thân thể của Trân Ni, chẳng qua Bảo Lâm muốn có được nó khi chính chị tự nguyện cùng tình ấy nói đến chuyện yêu đương.

Mặc dù tức giận bỏ đi, nhưng Bảo Lâm vẫn thực hiện lời hứa của mình, đem tất cả các cô gái tại đây đuổi hết một lượt. Quán karaoke đó cũng trở nên sạch sẽ hơn, đúng với ý định của Trân Ni.

-----------

Sau khi giải quyết xong chuyện ở quán karaoke, Trân Ni biết hôm đó thái độ của mình không tốt, mấy ngày sau đã đích thân sang thăm hỏi Bảo Lâm.

Nói về Bảo Lâm, chính là người mà Trân Ni quen biết ở trong trại giam thứ hai. Nếu như ở trại giam đầu có chị Lý bảo bọc chăm sóc, đến trại giam này lại có Bảo Lâm đứng ra giúp đỡ. Nếu như phải kể, hãy kể đến đoạn sau khi bị oan ức một năm vì vượt ngục. Lúc đầu Trân Ni vẫn cam chịu ở lại một năm này, nhưng cứ gần ra tù sẽ có chuyện. Chị lại bị dính vào một vụ tương tự, đến lúc này Trân Ni không thể nào cam chịu được nữa.

Trong một năm cuối đó, Trân Ni có quen biết được Bảo Lâm. Biết Bảo Lâm yêu mình, Trân Ni liền có ý lợi dụng chị ấy giúp mình thoát vụ án này. Bảo Lâm có thế lực đàn anh đàn chị ở bên ngoài chạy án, chính vì vậy ngày Bảo Lâm ra tù, Trân Ni cũng an toàn được phóng thích.

Sau khi ra tù, Trân Ni chấp nhận cùng Bảo Lâm đến nơi này sinh sống, rời khỏi Sài Gòn. Lúc đầu chị cũng cho rằng sẽ yên phận làm người phụ nữ của Bảo Lâm, dù sao tâm cũng đã chết, yêu ai cũng không còn quan trọng nữa.

Nhưng không, chị thật sự không thể tự lừa dối bản thân mình, đối với cái gọi là tình yêu đã không thể nào nói lên được nữa. Mặc dù vậy Bảo Lâm không trách chị, vẫn kiên trì một mực theo đuổi chị. Trân Ni biết mình đối với Bảo Lâm tệ thật, nhưng biết làm sao được, hoàn toàn không thể.

" Được rồi, em không cần phải dỗ ngọt chị đâu "

Nhìn thấy Trân Ni đem cả đống nguyên liệu qua, liền biết sẽ nấu một bữa ăn hòng để làm lành. Dù sao không có bữa ăn này, Bảo Lâm cũng không giận chị được bao lâu.

Có điều Trân Ni cũng có công nấu, Bảo Lâm đương nhiên phải ra sức thưởng thức. Sau khi ăn xong, Bảo Lâm muốn Trân Ni ở lại thêm một chút, nhưng chị nói phải về tiệm trà, có việc cần xử lý.

" Nhập trà cho em đi, gần hết rồi " Số lượng trà đáng lẽ vào tuần sau mới hết, nhưng tuần sau sợ rằng có việc không biết có ở lại tiệm trà kiểm tra được không?

" Quán trà kinh doanh ổn chứ? "

Trong tất cả các địa bàn kinh doanh của họ, quán trà của Trân Ni có thể coi là sạch sẽ nhất, không có kinh doanh bất chính. Ngược lại tất cả tụ điểm khác đều có việc luồn lách pháp luật, nhưng những chỗ này đều do Bảo Lâm đứng tên.

" Thu vài đồng bạc lẻ, chủ yếu là có việc để làm thôi " Có những chuyện mở ra không phải để kinh doanh, mà có đôi khi là để hợp thức hoá một số chuyện.

" Được, ngày mai chị sẽ cho nhân viên chở qua. Trà tươi, trà khô, đều là dành loại tốt nhất cho em "

" Mấy thứ đó thì để ngày mai đưa qua, còn trà túi lọc thì bây giờ đưa luôn cho em "

Bảo Lâm đem 30 gói trà túi lọc để vào giỏ xách của Trân Ni, còn căn dặn chị nên uống có liều lượng, cái gì lạm dụng quá cũng không tốt.

" Cũng chỉ là trà thôi, chị quan trọng quá làm cái gì? "

Cái gì lạm dụng quá đúng là không tốt, nhưng không có nó cũng không thể nào yên giấc được. Sau khi kiểm tra đủ 30 gói trà túi lọc, Trân Ni cũng đưa một số tiền khá lớn cho Bảo Lâm, trong đó có tiền thanh toán luôn cả số trà tươi, trà khô được vận chuyển vào ngày mai.

Trên đường về, tài xế của Trân Ni nói rằng con đường phía trước có chặn chốt, xem ra là cảnh sát giao thông lại mở đợt kiểm tra toàn diện rồi.

" Đi đường tắt đi "

Tài xế nghe theo Trân Ni bẻ lái rẽ vào đường tắt, mặc dù nói là đường tắt nhưng mà đường xấu rất khó đi. Do đó cho dù có ngắn hơn đường chính gần một chục kilomet, vẫn ít ai chọn đi con đường này.

" Sao lại xui xẻo thế nhỉ? Lại gặp phải chốt kiểm tra " Số hành khách trên xe lữ hành từ sân bay chạy đến đây, liền bị yêu cầu dừng xe hàng loạt để kiểm tra. Bọn họ đang ngồi trên xe hưởng máy lạnh, lại phải bị đưa xuống hết xem xét từng người một.

" Cho hỏi là có chuyện gì lại kiểm tra gắt gao vậy mấy anh? " Trí Tú không phải lần đầu dẫn tour đi Tây Bắc, nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện này.

" Dạo gần đây có nhiều tổ chức dụ dỗ người dân vận chuyển ma túy, thông thường đều là những hành khác đi xe lữ hành "

Ở những vùng này việc mua bán ma túy không hiếm, nhưng cách thức bọn họ vận chuyển ma túy thì ngày càng rộng rãi đến nhiều nơi. Do đó cứ có lệnh sẽ mở chốt kiểm tra, Trí Tú chỉ biết ngồi chờ, khuyên giải hành khách của mình hợp tác. Có điều...

" Trân Ni, Trân Ni..."

" Nè, cô chưa kiểm tra, không được qua "

Khi Trí Tú có ý định chạy qua con đường bên kia, liền bị họ cản lại. Vừa rồi ở trên chiếc oto màu trắng , nửa cánh cửa hạ xuống, cô gái ngồi ở bên trong đó thật sự rất giống Trân Ni. Mặc dù chỉ nhìn thấy nửa gương mặt, nhưng Trí Tú rõ ràng cảm nhận ra được chị ấy chính là người mà cô luôn tìm kiếm.

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jensoo