Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Jang Won-shik vào lúc nhận được tờ cảnh cáo cũng đã hối hận.

Đương nhiên, gã cũng không phải hối hận vì mình không chung thủy với hôn nhân và gia đình. Gã chỉ cảm thấy không nên tức giận mất khôn mà tặng cho Kang Jiah cùng ả luật sư chết tiệt kia của cô ta thêm một nhược điểm.

Chuyện này tuyệt đối không thể ồn ào lên. Jang Won-shik bình tĩnh lại liền ý thức được tình thế đã phát triển theo hướng cực kì bất lợi cho mình. Chưa chắc có thể giành được quyền nuôi con đã đành, những chuyện tiêu cực như ngoại tình, bạo lực gia đình này nọ tuyệt đối sẽ liên lụy chết gã. Trên người gã còn mang tiếng xấu quy tắc ngầm giới giải trí chưa tẩy sạch nữa. Làm bên có sai lầm, nói không chừng gã sẽ phải trả giá nhiều hơn là chủ động nhượng bộ.

Jang Won-shik mặt âm trầm. Tuy không cam lòng cúi đầu chịu thua nhưng trong lòng gã biết rõ, cô ả Kang Jiah kia thật ra rất dễ đuổi. Cô ta muốn con, vậy nhường là được. Lại tùy tiện cho thêm chút tiền, vài món bất động sản là đã có thể hoàn toàn trút bỏ được một gánh nặng.

Jang Won-shik âm thầm gật đầu. Gã chuẩn bị gặp Kang Jiah , bọn họ có thể về nhà nói chuyện. Hạ quyết định, gã liền gọi điện: "Hôm nay tôi về nhà. Cô chuẩn bị một chút, chúng ta nói chuyện."

– Nếu là nói chuyện ly hôn thì hẹn ở ngoài đi. Địa chỉ lát nữa tôi sẽgửi cho anh.

Jang Won-shik trước giờ chưa từng bị Kang Jiah phản bác như vậy, dù là lúc còn đang theo đuổi chứ chưa kết hôn cũng không có.

– Tôi bảo về nhà nói! A lô... A lô!?

Jang Won-shik còn chưa kịp làm khó dễ, Kang Jiah bên kia đã cúp máy.

Chừng mười phút sau, quả thật có một tin nhắn gửi đến, trong đó là địa chỉ một nhà hàng kiểu Pháp.

Kang Jiah thích cơm Pháp, nhưng Jang Won-shik lại ghét cay ghét đắng. Cái gì mà phải đặt trước một chỗ ở nhà hàng ưa thích mấy tháng, thậm chí cả năm trời, chờ đợi lâu lắc rồi lúc nào đó phải ăn mặc trang trọng đến tham dự, lãng phí cả buổi trưa thêm buổi tối chỉ để ăn một bữa cơm... Jang Won-shik cảm thấy trừ phi gã điên rồi mới có thể lãng phí thời gian như vậy. Cho dù là những ngày ý nghĩa như sinh nhật, kỷ niệm ngày cưới, Kang Jiah khẩn cầu gã đi nhà hàng cơm Tây ăn, Jang Won-shik cũng từ chối thẳng thừng.

Nhưng hôm nay, Kang Jiah lại cố tình chọn nơi gặp mặt ở đó.

– Dẹp đi. – Jang Won-shik cả giận nói.

Nhưng gõ xong một đoạn phẫn nộ, gã lại xóa ngay. Người, là phải biết rút kinh nghiệm. Jang Won-shik tự nhủ bản thân không thể làm việc xúc động nữa.

Trong phòng tiếp khách của Jennie, Kang Jiah nhìn Tưởng Chí

Hồng gửi đến một chữ "Được" vô cùng ngắn gọn thì không khỏi suy nghĩ miên man.

Jennie thấy vẻ mặt cô ta không được tự nhiên, bèn hỏi: "Sao vậy? Anh Jang từ chối sao?"

– À, không. – Kang Jiah lắc đầu, cười buồn, – Anh ta đồng ý rồi.

Đã từng, bất luận cô có hạ mình cầu khẩn thế nào, Jang Won-shik cũng không chịu cùng cô hẹn hò, chúc mừng ở một nhà hàng hoàn cảnh cổ điển, lãng mạn. Bây giờ, tin nhắn ngắn gọn, thái độ cứng rắn, cô lại dễ dàng làm được chuyện mình khát vọng đã lâu.

Đúng là khiến người ta vừa muốn khóc, vừa muốn cười.

Jennie châm chước một chút, nói với người ủy thác: "Nếu cô muốn giải hòa..."

– Số 236, Đại Lộ Trung Ương, nhà hàng Sofitel. – Kang Jiah mởmiệng nói.

Jennie ngẩn người.

Kang Jiah cười cười: "Cô Kim, cô là luật sư ủy thác của tôi, tôi mời cô cùng đến đó. Đây là thái độ của tôi."

Jennie tạm dừng một lát, lại nở nụ cười: "Được".

***

Jang Won-shik không ngờ Kang Jiah sẽ mang luật sư cùng đến gặp mình.

– Cô mang cô ta tới làm gì?!

Vừa chạm mặt ngoài cửa, Jang Won-shik đã lạnh mặt, mở miệng làm khó dễ.

Jennie đang muốn đáp trả thay Kang Jiah , không ngờ cái người nội trợ trong nhà đã từng rụt rè nhút nhát kia đã mở miệng trước một bước.

– Cô Kim là luật sư ủy thác của tôi. Nếu anh muốn nói chuyện lyhôn thì cô ấy ở đây là hết sức bình thường. – Kang Jiah bình tĩnh nói.

Giống tối đó ở đồn công an, Kang Jiah cảm thấy mình dường như chưa từng biết Jang Won-shik , thì Jang Won-shik lúc này cũng có ảo giác người phụ nữ trước mắt chỉ có dung mạo giống với vợ mình thôi, bên trong lại hoàn toàn khác biệt.

Hai vợ chồng vốn như hai bên của cán cân. Một bên nâng lên thì chắc chắc bên kia phải hạ xuống. Đối mặt với Kang Jiah mạnh mẽ, Jang Won-shik chỉ có thể đè ép ý kiến của bản thân.

– Bên ngoài rất lạnh, chúng ta vào ngồi đi. – Kang Jiah nói vớiJennie.

Rồi cô mở cửa. Trên người là bộ đồ màu xám tro thanh lịch mà đơn giản, tóc búi lên, trông ưu nhã thong dong. Jennie còn nhớ lần đầu tiên gặp Kang Jiah . Tiều tụy, căng thẳng, tuy là người đưa ra yêu cầu ly hôn nhưng Jennie có thể nhận ra được sự bàng hoàng, luống cuống của cô ta.

Một người phụ nữ, một người mẹ, có thể trưởng thành nhanh đến mức nào, Kang Jiah chính là đáp án tốt nhất.

Mới đầu Jennie còn lo Kang Jiah sẽ giống Kim Min Yeona , đắm chìm trong tấm lưới khổng lồ mà đàn ông dùng cái gọi là gia đình bện nên. Bây giờ xem ra điều cô lo lắng là dư thừa.

Bên ngoài đúng là hơi lạnh thật.

Jennie khép kín quần áo, nối gót Kang Jiah bước vào trong.

Không ai hỏi ý kiến Jang Won-shik . Gã bị người phụ nữ từng lẽo đẽo xung quanh mình rất nhiều năm làm lơ hoàn toàn. Nhưng có việc cầu người, đương nhiên chỉ có thể nén giận. Jang Won-shik đành im lặng bước vào theo.

Ngồi xuống bàn, Kang Jiah mở thực đơn ra, gọi món cho mình rồi dò hỏi ý kiến Jennie, cuối cùng đẩy thực đơn qua cho Jang Won-shik .

– Không cần, cảm ơn. – Jang Won-shik ăn không quen mấy mónnày, cũng không thèm nhìn tới. Gã còn có chuyện quan trọng muốn làm, nói xong sẽ đi ngay. – Chúng ta vẫn là nói chính sự đi.

Jennie lấy bút ghi âm đặt lên bàn: "Thói quen nghề nghiệp, anh Jang không ngại chứ?"

Jang Won-shik hừ một tiếng, không trả lời cô mà nhìn về phía Kang Jiah .

– Tôi đồng ý ly hôn. Cô muốn con cũng không thành vấn đề. Tôi còncó thể để lại cho cô căn nhà hiện tại đang ở và mấy chiếc xe. Tiền tiết kiệm chúng ta chia đều. – Jang Won-shik lúc nói lời này rất giống một con gà trống kiêu ngạo. Gã cảm thấy mình đã nhượng bộ rất nhiều, rất hào phóng, cũng rất khẳng khái.

Jennie lên tiếng giúp thân chủ của mình: "Vậy anh Jang có yêu cầu gì?"

Jang Won-shik mặt âm trầm, giọng nói lạnh đến mức có thể khiến người khác đóng băng: "Yêu cầu? Tôi chỉ hy vọng mấy người thông Minh một chút mà ngậm miệng cho chặt. Nếu không, chọc điên tôi, mấy người cái gì cũng không chiếm được. Tôi có thể cho cô suy xét một thời gian, nếu cô còn có yêu cầu gì... À, đúng rồi, phí nuôi dưỡng, phí nuôi dưỡng của con cô có thể tính một chút, trước khi con tròn mười tám tuổi, tôi nhất định sẽ gửi đủ hàng tháng. Nếu sau khi ly hôn cô gặp khó khăn gì cũng có thể tới tìm tôi."

Bộ dáng trịch thượng, vênh mặt hất hàm của Jang Won-shik khi nói những lời này thật sự khiến người ta buồn nôn.

– Được rồi. Cái gì muốn nói tôi đã nói xong. Nếu cô suy nghĩ kĩ thìmang đơn ly hôn tới tìm tôi. – Jang Won-shik đứng dậy, chỉnh cổ áo cùng cà vạt, sau đó cúi đầu nhìn nhìn bút ghi âm đang sáng đèn đỏ trên bàn. Gã bĩu môi, khom lưng đưa sát vào mặt Kang Jiah , cũng như bộ phận ghi âm của bút, – Kang Jiah , bảo luật sư của cô đừng có bày mưu tính kế gì nữa. Chuyện tối hôm đó ồn ào ra đối với ai cũng không tốt. Cô cũng nên nghĩ đến con trai một chút đúng không, Thông Thông đã hiểu chuyện rồi.

Jang Won-shik cười, vỗ vỗ vai Kang Jiah .

Jennie ngồi ngay bên phải, có thể thấy rõ bàn tay đan nhau đặt trên đầu gối của cô ta siết thật chặt.

Jang Won-shik cứ vậy bỏ đi, đi rất dứt khoát. Gã cảm thấy mình đã giải quyết xong phiền toái sau này.

Im lặng kéo dài. Mãi đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, Kang Jiah mới khó khăn mở miệng:

– Luật sư Kim, cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không.

Jennie nghe theo. Cô không nói, cũng không hỏi. Kang Jiah bảo cô nếm thử, cô liền thật sự chọn món mình thích đưa vào miệng.

Bàn tay cầm dao nĩa của Kang Jiah hơi run rẩy. Cô ra đang cắt một miếng gan ngỗng, cũng không hiểu vì sao chuyện rõ ràng rất đơn giản nhưng cô ta làm mấy lần vẫn chưa xong.

Nếu bảo Jennie trình bày sự thật, nói chuyện đạo lí, cô am hiểu. Nhưng bảo cô an ủi người khác thì có hơi làm khó cô rồi. Cô phải ngẫm lại xem còn có thể nói điều gì khiến Kang Jiah yên tâm.

Jennie còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói run rẩy của Kang Jiah đã vang lên bên tai:

– Anh ta cũng biết Thông Thông hiểu chuyện, biết bảo tôi suy nghĩcho con. Nhưng nếu trong lòng ảnh thật sự có vị trí của con và tôi thì có thể làm mấy chuyện dơ bẩn đó sao? – Kang Jiah không thể vờ bình tĩnh được nữa. Cô đặt dao nĩa xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay.

– Bộ dáng vừa rồi của ảnh giống như tôi là ăn mày ven đường, cònảnh là ân nhân tốt bụng bố thí cho tôi vậy.

– Mấy năm nay tôi cũng có trả giá mà. Tôi không thẹn với gia đình,không thẹn với anh ta, cũng không thẹn với con trai.

– Tôi sẽ nuôi con trai tôi. Tuyệt đối không để anh ta chê cười.

Kang Jiah cần giải thoát cảm xúc. Jennie khoanh tay, im lặng nghe từng câu cô ta nói.

Điều đáng mừng chính là lần này Kang Jiah không rơi lệ nữa. Khi cô ta ngẩng đầu, ngoại trừ phần tóc trên trán hơi lộn xộn một chút thì bộ dáng vẫn ưu nhã.

– Luật sư Kim, làm cô chê cười rồi. – Kang Jiah nói.

Jennie lắc đầu, lại nghiêm túc nhìn vào mắt Kang Jiah : "Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đến tìm tôi, chị có kể quá khứ của chị với anh Jang ."

Kang Jiah không biết vì sao Jennie đột nhiên nhắc đến chuyện này. Tuy cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cô vẫn gật đầu: "Đúng vậy, tôi có nói qua một chút."

Jennie sắp xếp lại ký ức: "Chị nói chị và anh Jang là khóa trên khóa dưới cùng trường, tốt nghiệp xong cùng nhau gầy dựng sự nghiệp, chính là công ty truyền thông bây giờ sao?"

Kang Jiah đáp: "Không sai."

Jennie lại tiếp tục xác nhận: "Nói cách khác, lúc công ty truyền thông mới thành lập, chị và Jang Won-shik đều là người bỏ vốn?"

Kang Jiah lại gật đầu: "Đúng vậy. Ban đầu là thế, nhưng sau đó công ty phát triển rất thuận lợi, càng làm càng lớn. Vì ủng hộ anh ta, tôi đã chuyển nhượng không ràng buộc hết số cổ phần trong tay, để bảo đảm phần trăm cổ phần anh ta nắm..."

Nói đến đây Kang Jiah như đã hiểu ý Jennie:

– Luật sư Kim, cô là nói...

Jennie cười cười: "Tuy rằng công ty truyền thông thành lập trước khi hai người kết hôn nhưng chị là người cùng bỏ vốn, đương nhiên nên tính là tài sản chung của hai người. Chỉ là không biết chị còn giữ những giấy tờ liên quan không?"

Mấy thứ đó, Kang Jiah đúng là vẫn còn giữ. Thứ cô từng trân quý, xem như hồi ức tốt đẹp hai người cùng dốc sức xây dựng, không ngờ lại có ngày trở thành vật chứng quan trọng khi cô và Jang Won-shik ra tòa.

– Đương nhiên, tôi đương nhiên còn giữ.

***

Jang Won-shik tự cho là đã giải quyết êm xuôi. Gã cảm thấy mình đã đưa ra điều kiện rất hậu đãi, Kang Jiah không có lí gì lại không chấp nhận nên liền yên tâm, thoải mái chờ đợi.

Kết quả, chờ đến lại là thư thông tri lập án của tòa.

Jang Won-shik tự an ủi mình. Không sao, cho dù đi đúng lưu trình của pháp luật thì vẫn còn một quá trình hòa giải. Gã cũng mời luật sư rồi, đã kêu đi nói chuyện với Kang Jiah .

Kết quả không ngờ mang về vẫn là tin tức xấu. Kang Jiah không chấp nhận hòa giải.

– Không chấp nhận? – Gương mặt Jang Won-shik vặn vẹo, – Côta dựa vào cái gì mà không chấp nhận?

Luật sư ủy thác của gã không còn cách nào khác, đành phải thuật lại nguyên văn lời Kang Jiah và luật sư Jennie nói: "Bọn họ muốn chia cổ phần công ty truyền thông thuộc danh nghĩa của anh."

Jang Won-shik im lặng. Đánh rắn đập đầu, lần này xem như hoàn toàn dẫm lên tử huyệt của gã.

– là tôi cực khổ xây dựng. Chúng quả là mơ mộng hãohuyền!

Jennie cũng không biết Jang Won-shik đã tức muốn hộc máu. Mấy hôm nay cô vẫn luôn bận rộn sắp xếp lại những tư liệu đang có, đặc biệt là bộ phận về phân chia tài sản. Quả thật bận đến trời đất u ám.

Mà Jisoo gần đây lại bị mất ngủ nghiêm trọng. Cô nằm trên giường nhắm mắt lại còn có thể cảm nhận được ánh sáng từ phòng sách truyền tới, có thể nghe được tiếng gõ phím lộc cộc của Jennie.

Thật ra Jennie cũng không làm ầm ĩ, thậm chí có thể nói là rất cẩn thận. Ngẫu nhiên mệt mỏi đứng dậy đi lại một chút, cô còn sẽ đến phòng ngủ, nhìn vào xem tình hình Jisoo.

Jisoo biết Jennie bận, không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà phiền em, nên mỗi lần Jennie lại đây, cô đều nằm thẳng băng trên giường giả bộ ngủ.

Trong lòng Jisoo cũng buồn bực. Bình thường cô đâu phải người nhạy cảm với ánh sáng và tiếng động như vậy. Nhớ lúc trước đến phim trường ầm ĩ, cô còn có thể ngồi trên ghế ở sau màn mà chợp mắt nữa kia mà.

Bây giờ là bị sao vậy?

Cô trợn mắt chìn chằm chằm đèn thủy tinh treo trên trần phòng ngủ một lúc rồi quyết định dùng chiêu cũ, nhắm mắt đếm cừu.

Đếm tới ba trăm, Jisoo cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân mất ngủ có thể thuyết phục bản thân.

Chắc là cấm dục quá lâu.

Phải, nhất định là vậy.

Jisoo vui vẻ nghĩ chờ Jennie bận xong đợt này, hai người các cô nên làm cái gì để bù đắp cho đoạn thời gian thiếu thốn thân mật này.

Đột nhiên có người vỗ vỗ, khiến cô giật mình, quên mất việc che giấu mà mở to mắt ra nhìn.

Jennie đang cầm một ly sữa nóng đứng trước mặt.

– Nếu ngủ không được, chị có muốn uống một chút không, nóikhông chừng sẽ có tác dụng.

– Sao em biết chị...

Đồng chí Jisoo vốn diễn sâu kinh ngạc vô cùng. Cô còn cho rằng mình diễn rất khá.

Jennie cười cười. Cô và Jisoo tốt xấu gì cũng sống cùng nhau lâu vậy rồi, bộ dạng chị khi ngủ thật sự là thế nào, cô sẽ không biết sao? Vừa rồi cô đến ba lần, lần nào Jisoo cũng căng đúng một tư thế. Mắt tuy nhắm nhưng vẫn luôn bất an khẽ động. Năng lực nhìn ban đêm của Jennie rất tốt, cô đều thấy hết.

– Có phải em quấy rầy chị không? – Jennie hỏi.

Jisoo vừa uống sữa vừa vội vàng phủ nhận: "Không phải, đương nhiên không phải, chị..."

Cô tìm được một lí do không tệ, tiếp tục nói: "Chị là giữa chừng tỉnh lại. Nghĩ gì vậy chứ, giờ không phải gần cuối năm sao, chị có mấy ý tưởng không tồi cho công ty."

Jisoo đặt ly sữa rỗng qua một bên, trực tiếp bò dậy. Dù sao cô cũng ngủ không được, không bằng dậy làm việc cùng Jennie. Hai người bên nhau, dốc sức vì sự nghiệp không phải cũng rất lãng mạn sao, cho dù bây giờ đã là một giờ sáng.

– Chị chờ chút.

Jennie ấn Jisoo trở lại giường, để lại một câu liền xoay người đến phòng sách.

Jisoo lén nhìn qua cửa phòng ngủ, chỉ thấy Jennie đóng máy tính, tắt đèn, rồi nhanh chóng quay lại, nằm xuống cạnh cô.

Đèn phòng sách đã tắt, chút ánh sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất. Trong khung cảnh tối đen như mực, thứ duy nhất Jisoo có thể nhìn thấy chính là ánh sáng trong mắt Jennie.

Jennie kéo chăn, để Jisoo nằm ngay ngắn rồi nhẹ giọng hỏi: "Lúc chị còn nhỏ, người lớn hay dỗ chị ngủ thế nào?"

Lúc còn nhỏ à...

Suy nghĩ Jisoo bị kéo về thật lâu trước kia. Cha mẹ cô mất sớm, từ nhỏ đã lớn lên cùng ông nội. Cho dù lão gia tử yêu thương cô vô cùng nhưng trong nhà cũng khó tránh khỏi sẽ toát ra uy áp của người trên, sao có thể dỗ trẻ con được. Ông chỉ biết dạy cô đọc sách, biết chữ, làm kinh doanh. Còn mỗi buổi tối cô độc, Jisoo cũng chỉ biết làm như hôm nay, một mình nhắm mắt lại, nằm trên giường đếm cừu.

Thời gian càng lâu, ký ức càng phai mờ. Jisoo gần như đã không nhớ nổi gương mặt mẹ mình, làm sao nhớ được bà từng dỗ cô ngủ như thế nào?

Jisoo im lặng cả buổi vẫn không thốt nên được một chữ.

Jennie còn gì không rõ nữa? Jisoo là nghĩ không ra.

Lòng Jennie mềm nhũn. Cô vén tóc bên mang tai Jisoo ra sau, hôn nhẹ lên trán chị như bà ngoại vẫn làm với cô khi còn bé. Không chỉ vậy, cô còn muốn làm những chuyện có thể an ủi Jisoo, như vỗ lưng hay ôm ấp.

Jennie nói suy nghĩ ra xong, Jisoo đảo mắt. Nếu nói an ủi, cô đúng là nghĩ ra một cách.

– Em vừa nói việc có thể trấn an chị đúng không? – Mắt Jisoosáng lấp lánh.

Jennie có dự cảm không tốt lắm. Trên đầu chữ sắc là một cây đao, không chừng Jisoo sẽ nói muốn làm chuyện xấu hổ với cô.

Nhưng dù Jennie đã chuẩn bị sẵn tình thần, cuối cùng cô vẫn xem nhẹ Jisoo.

– Cho bú .

Hai chữ đó vừa ra khỏi miệng, Jisoo suýt chút nữa đã bị Jennie thẹn quá hóa giận dùng gối đè chết.

– Khụ khụ, không phải em kêu chị nghĩ sao. Chị nghĩ không ra chịthế nào nhưng nghe nói nhà người ta dỗ con nít đều như vậy nha.

Cho bú là được.

Giọng Jisoo mang chút trêu chọc, nháy mắt khiến không khí trở nên mờ ám dị thường.

– Cho bú ha? – Jennie cười khẩy. – Được thôi, chị chờ đó. Làm thật sao? Sẽ không kϊƈɦ thích tới vậy chứ?!

Jisoo chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi đã cảm thấy trên người, trên mặt nóng bừng. Cô giương mắt nhìn Jennie lao ra khỏi phòng ngủ, mở đèn phòng khách, lách cách lang cang một trận lại vội vã trở về, trên tay dường như có cầm gì đó.

Đèn tắt, phòng lại tối đen. Jisoo chỉ cảm thấy Jennie trực tiếp nhét thứ gì vào miệng mình. Mềm mềm, nhai dai dai. Jisoo cảm nhận một chút, hình như là núm иɦũ ɦσα cao su cho em bé.

Jennie vậy mà lại thật sự kiếm được cái bình sữa?!

Jisoo muốn nói chuyện, kết quả bị Jennie đè mạnh, thật chỉ có thể ngoan ngoãn bị cho bú .

Ai đêm khuya rảnh rỗi đi uống hai ly sữa lớn chứ...

Jisoo khóc không ra nước mắt, muốn từ chối cũng không được. Trong nhà sao lại có cái bình sữa! Jisoo uống đến cuối cùng, nước mắt đều muốn rớt. Mãi tới khi uống sạch sẽ, Jennie mới buông tha cô.

– Rồi. Không phải cho bú sao, cho rồi đó. – Jennie đặt bình sữa trên đầu giường, còn phủi phủi tay.

Ai nói cho kiểu đó chứ!

Jisoo giận mà không dám nói gì, một tiếng cũng không rêи, thành thành thật thật rút trong chăn. Nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực.

Jennie lại nằm xuống. Jisoo nghiêng người đưa lưng về phía cô. Jennie cũng mặc kệ chị là giận dỗi hay cáu kỉnh, cô nhích lại gần, học theo Jisoo lúc trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đối phương.

Cảm xúc tới nhanh, đi cũng nhanh, nháy mắt đã tan theo mây khói. Jisoo sống hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên đỏ hốc mắt chỉ vì một hành động vô cùng đơn giản.

Vỗ một lúc, Jisoo vẫn không quay lại.

Còn rất khó dỗ nha, Jennie nghĩ.

Cô tiếp tục vỗ không ngừng, đồng thời cũng mở miệng: "Được rồi, đừng giận nữa, ngủ đi."

Đêm tối, cho dù đỏ mắt cũng sẽ không bị phát hiện. Jisoo nghĩ thông suốt, xoay người đối mặt Jennie, nhắm mắt lại.

Jennie cho rằng chị sẽ không nói chuyện, nào ngờ Jisoo nhắm mắt xong lại hỏi: "Chuyện bên em không quan trọng sao?" Jisoo biết Jennie còn chưa làm việc xong.

Jennie vừa vỗ nhẹ vừa dịu dàng nói: "Về sau em sẽ chú ý, không quấy rầy chị nghỉ ngơi."

Jisoo biện giải: "Chị thật sự là giữa chừng tỉnh lại mới..."

Jennie cũng không vạch trần, chỉ cười nói: "Em quyết định rồi, có thể dậy sớm làm việc. Sau này đều cùng nhau ngủ thôi."

Mất ngủ là cái gì?

Jisoo không biết. Cô không rõ lắm.

Còn có thể yêu Jennie hơn một chút sao?

Có thể.

Thật ra Jisoo còn một vấn đề, suýt chút nữa đã hỏi ra miệng:

"Có phải em cũng yêu chị hơn một chút rồi không?"

Chỉ tưởng tượng thôi, Jisoo cũng có thể đoán được đáp án của Jennie. Em chắc chắn sẽ lảng sang đề tài khác, tránh không trả lời câu hỏi này. Nhưng dù vậy, trong lòng Jisoo cũng chắc chắn vạn phần, Jennie là yêu cô, ít nhất em đang học cách yêu cô.

Jisoo an tâm khép mắt, nhanh chóng rơi vào mộng đẹp trong sự vỗ về của Jennie.

Sáng hôm sau, Jennie còn có rất nhiều việc phải làm. Cô dậy rất sớm, nhưng Jisoo còn sớm hơn cả cô.

Rốt cuộc người có ba gấp, hai ly sữa lớn nửa đêm qua cũng không phải nói chơi.

Từ nhà vệ sinh bước ra, Jisoo lập tức hung hăng quăng cái bình sữa đầu giường vào sọt rác.

Nhìn thấy hành động trẻ con hiếm thấy của Jisoo, Jennie vui vẻ vô cùng.

– Em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net