CHAP 46: SỰ THẬT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Diễn hay lắm tiếc là màn kịch kết thúc rồi"

Charlie chậm rãi quay người lại, anh ta nhìn Vương Minh Quang. Cả hai đối mắt với nhau, đột nhiên Charlie mỉm cười với cậu. Anh ta đến gần vỗ vai Minh Quang

"Ngài cứ thích đùa, diễn cái gì chứ?"

Cậu hất tay Charlie ra khỏi vai mình, Minh Quang lấy trong túi một chiếc khăn tay. Đó là chiếc khăn tay được tìm thấy ở hiện trường ngày xảy ra vụ thảm sát, Cậu bung chiếc khăn ra đưa nó trước mặt Anh ta nhẹ nhàng hỏi

"Đây là gì?"

"Là khăn tay, ai chẳng biết? Ngài bị làm sao thế"

"Chứ không phải là của anh à? Nó còn được may ba chữ LKV, chữ V trong đây có phải là Vũ không"

"Làm sao tôi biết được? Nó đâu phải là của tôi"

"Charlie à không... gọi là anh Vũ mới đúng, vào cái hôm anh cùng tôi đến nhà hàng dùng bữa. Người phục vụ vô tình làm đổ rượu lên người anh, anh nhớ chứ?"

"Tôi..nhớ"

"Tốt lắm, anh đã vào nhà vệ sinh để rửa tay. Trong khi giấy lau tay được đặt ở gần đó nhưng anh lại không lấy lau khô mà anh lại cho tay vào túi quần, ban đầu tôi cứ nghĩ rằng anh không nhìn thấy giấy lau nhưng thật tế thì anh cho tay vào túi quần để tìm chiếc khăn tay của mình. Anh lại quên mất chiếc khăn tay đã được điều tra viên nhặt được và đem về cục, đúng lúc tôi vào trong kiểm tra thì anh mới giật mình nhớ ra rồi nhận lấy giấy từ tôi. Tôi nói đúng chứ?"

Charlie trầm mặt không nói gì, Vương Minh Quang thấy thế liền mỉm cười đắc ý. Gấp gọn chiếc khăn tay để lên bàn, cậu ta đi đến gần Charlie. Đưa tay sờ vào mặt anh ta

"Còn một điều nữa...vì sao khuôn mặt của anh lại có thể giống y đúc như con trai của ngài Thanh tra trưởng. Anh có cần tôi đưa anh đến nhà của ngài ấy để xác nhận không?"

Charlie ngước nhìn Minh Quang, anh ta bắt lấy cánh tay đang sờ mó khuôn mặt mình. Charlie tươi cười với Cậu nói

"Mày có muốn biết không?"

Vương Minh Quang chau mày, chỉ thấy Charlie chậm rãi đi vào nhà trong lấy thứ gì đó. Một lúc sau anh ta đi ra cùng với con dao sắt bén trên tay

Minh Quang bất ngờ liền rút súng ra chỉa về phía Charlie phòng thủ, Cậu lên tiếng nhắc nhờ anh ta bỏ con dao xuống

"Anh Vũ! Tôi yêu cầu anh bỏ con dao xuống và ngoan ngoãn theo tôi về cục chờ ngày xét xử"

"Shhh! Bình tĩnh đi, tao không làm hại mày đâu"

Vương Minh Quang vẫn đứng một bên đề phòng, Cậu ta nghiêm túc quan sát từng hành động của Charlie, chẳng biết từ khi nào mà anh ta lại thẳng tay cắt một đường trên khuôn mặt mình

Minh Quang hoảng hốt không nghĩ tên này lại bệnh hoạn đến nổi tự cắt mặt mình

"Này, anh đang làm gì vậy?"

"Tao đang cho mày biết thứ mày cần đây"

Vừa dứt lời Charlie liền quăng con dao sang một bên, từ từ đưa tay lên xé đôi khuôn mặt mình ra. Lớp khuôn mặt bị Charlie xé tan thành nhiều mảnh, anh ta quăng lớp da mặt đó về phía của Minh Quang

Cậu ta giật mình lùi lại một bước, Minh Quang rón rén lấy chân chạm vào lớp da dưới sàn. Nhưng nó lại không có máu, dường như chỉ là một lớp mặt nạ phủ lên mặt. Cậu liền thở phào nhẹ nhõm

Vương Minh Quang cố gắng bình tĩnh lại ngước nhìn về phía của Charlie, cảnh tượng trước mắt liền khiến Cậu ta bàng hoàng lắp bắp nói không nên lời

"Anh...Mày..mày là ai?"

"Tao là mày...à không nói đúng hơn thì tao giống y đúc mày. Và đây mới là khuôn mặt thật của tao!"

"Mày..không đời..nào"

Ẩn sau lớp mặt nạ đó lại là một khuôn mặt trông y hệt Vương Minh Quang, Phải nói rằng nó giống đến mức chẳng nhìn ra ai là ai..

"Để tao kể mày nghe một câu chuyện nhé? Hơn 20 năm trước...."

Phòng trà Mairen Stivan

"Cái gì? Có thai. Mày giỡn mặt với tao à con khốn này"

Bên trong sân khấu có mặt một người đàn ông và một người phụ nữ, người đàn ông trông có vẻ rất tức giận đang quát tháo người phụ nữ trước mặt mình

Người phụ nữ đó không ngừng cúi mặt rơi lệ lại càng khiến người đàn ông tức giận đùng đùng

"Mày có biết nếu mày mang thai rồi tao biết ăn nói như thế nào với Cậu ba Huy? Lỡ cậu ấy nổi cơn điên lên thì tao phải đền bao nhiêu tiền mày biết không"

"Em xin lỗi..."

"Bao lâu rồi? Biết mặt mũi thằng đó như thế nào không"

"Người ta nói 3 tuần rồi, lại còn sinh đôi. Còn người đàn ông đó thì không biết tên tuổi"

"Hoa ơi là Hoa! Sao mày ngu vậy, người ta đem mày lên giường. Lấy mất lần đầu của mày lại còn làm cho mày có con mà mày không biết người ta là ai!"

"Ông chủ, làm sao bây giờ..."

Người phụ nữ tên Hoa níu lấy áo người đàn ông kia, ông ta thở dài khó xử. Tiền cũng đã giao rồi, bây giờ chỉ việc giao người cho người ta thôi vậy mà bây giờ lại xảy ra cớ sự này. Coi có điên không chứ!

"Thôi được rồi, tao vẫn sẽ giao mày cho Cậu ba Huy. Còn chuyện cái thai mày không nói, tao không nói chắc cũng chẳng ai phát hiện. Bây giờ việc của mày là theo Cậu ba về làm vợ lẻ, nhiêu đó thôi. Mau đi đi"

"Lỡ Cậu ba phát hiện em không còn trinh tiết nữa thì sao hả ông chủ? Hức"

"Đó là chuyện của mày, tiền tao cũng đã nhận đầy đủ rồi. Về nhà đó mày muốn quyết sao thì quyết, bây đâu rồi! Giao người đi"

"Ông..Ông chủ!"

Tiếng người phụ nữ la hét vùng vẫy làm nao động bên trong sân khấu, đến cuối cùng vẫn không chống trả lại được đám người vô tình đó. Chỉ có thể uất ức bị đem về làm vợ lẻ cho người ta trong nước mắt, tủi nhục

"Sau đó người phụ nữ vẫn bị đem về làm vợ lẻ cho người ta, cái ngày mà bị phát hiện không còn trinh tiết thêm chuyện có thai. Đợi đến khi hai đứa nhỏ chào đời, Cậu ba Huy đó liền cho người kiểm tra xem hai thằng bé đó có phải là con mình hay không. Y như rằng liền bại lộ hai đứa nhỏ là con của kẻ khác"

Charlie dùng vẻ mặt đau thương kể cho Minh Quang nghe, Cậu ta vẫn không hiểu vì sao anh ta lại làm vậy nhưng Minh Quang vẫn đứng yên ở đó lắng nghe câu chuyện Charlie kể

"Cậu ba Huy tức giận, ghẻ lạnh người phụ nữ tên Hoa đó. Hắn đày vợ tư của mình ra nhà kho sau vườn ở, cô ấy vẫn chỉ có thể câm nín chịu đựng sự giam cầm. Cho đến một ngày Cậu ba biết được tác giả của cái thai là ai hắn liền đến tìm Hoa, hắn nói với cô ấy rằng nếu Hoa chịu đem hai đứa nhỏ này bỏ thì hắn sẽ có thể chấp nhận cô ấy. Tình mẫu tử không cho phép Hoa làm điều đó nhưng cô cũng không thể nhìn con mình chịu khổ từng ngày. Hoa đành phải tìm đến nhà cha ruột của hai đứa nhỏ....tiếc là lại nhận được tin cha ruột của hai đứa nhỏ đã chết trong cuộc bạo loạn"

"Lúc đó đi không được mà về cũng không xong, người phụ nữ tên Hoa đó mới quyết định tìm đến nhà em gái của cha hai đứa nhỏ. Ban đầu là muốn bỏ cả hai đứa nhỏ và rời đi nhưng cô ấy lại không nỡ nhìn con mình đứt ruột đẻ ra lại phải rời xa mình. Tình thế cấp bách nên Hoa mới quyết định trả một đứa, đứa còn lại bản thân cô sẽ nuôi nó"

"Mày biết không? Đời nó không dễ như con người ta thường nghĩ, mặc dù đã được Cậu ba Huy tạm chấp nhận nhưng vẫn không tránh khỏi sự ghen ghét của các vợ hắn. Mợ cả, mợ hai, mợ ba lần lượt chèn ép hà hiếp Hoa. Để đến một ngày cô ấy chịu không nổi nên...cô ấy tự vẫn, giải thoát cuộc đời mình. Bỏ lại một đứa con thơ vừa tròn 5 tuổi, đứa nhỏ bị chính căn nhà mình đang ở xa lánh xua đuổi. Họ quyết định đem nó vào trại trẻ mồ côi, mặc kệ nó sống chết như nào!"

Charlie vừa kể vừa tức giận, mắt anh ta lưng lưng nước mắt. Bàn tay siết chặt đến đỏ chót, anh ta kiềm hãm cảm xúc của mình quay sang nhìn Vương Minh Quang

"Có một sự thật là...hai đứa nhỏ đáng thương trên câu chuyện đó chính là tao với mày! Và người phụ nữ tên Hoa đó là mẹ ruột của mày"

"Mày nói..cái gì?"

"Tao nói là tao và mày là anh em ruột"

Minh Quang không tin nỗi những gì bản thân vừa nghe thấy, Cậu liên tục lắc đầu chối bỏ sự thật phát ra từ miệng tên bệnh hoạn đó

"Mày nói láo! Tao chẳng có loại anh em nào như mày"

"Tao là Vương Kỳ Vũ, mày là Vương Minh Quang! Cha ruột của chúng ta là Vương Kỳ Minh. Cái chết của cha là do Vương Trí Tú chủ mưu, mày nghe rõ chưa?"

"CÂM MIỆNG! Mày không được phép nói mẹ ba tao như thế, thằng khốn"

"Hahaha, Mẹ ba? Tới bây giờ mà mày vẫn còn nhận kẻ sát hại cha mày là mẹ à. Hahaha, mày đúng là thằng bất hiếu"

"Khốn khiếp!"

ĐOÀNG!

Một phát súng sượt ngang qua chân Kỳ Vũ khiến anh ta loạng choạng té xuống đất, Vương Minh Quang đi đến còng tay anh ta lại. Cậu mạnh bạo lôi Kỳ Vũ ra xe

"Tao nhất định sẽ cho mày ở tù mục xương!"

"Dù tao có chết thì đó vẫn là sự thật, Vương Trí Tú đã giết cha ruột của mày. MÀY BIẾT CHƯA?"

"TAO ĐÃ NÓI LÀ MÀY NÍN ĐI, THẰNG CHÓ!"

Vương Minh Quang thẳng tay đấm Kỳ Vũ một cú giáng trời khiến anh ta lăn ra ngất xỉu, Cậu bực tức quăng Kỳ Vũ lên xe đem về Cục Thanh tra giao nộp

"Thằng khốn này chỉ biết nói những lời chả ra đâu"

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jensoo