Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về đến nhà đã là hơn 8 giờ.

Triệu a di đang ở phòng khách xem TV, nhìn thấy nàng uể oải ỉu xìu đi vào, nói: "Ăn sinh nhật nhanh như vậy sao?"

Kim Trân Ni không muốn giải thích, uể oải "Ân" một tiếng, thoáng nhìn trên màn hình TV đang chiếu bộ phim "Sủng Phi": Danh Tỉnh Nam đang cùng nam chính ở dưới cây hoa đào nói chuyện yêu đương.

Danh Tỉnh Nam mặc cổ trang rất hút tình, linh động mà không mất đi sự dịu dàng, trong ngoan ngoãn lại lộ ra nghịch ngợm, thuộc về cái loại diễn viên thực lực.

Kim Trân Ni phiền muộn ngã vào trên sô pha, hỏi: "Đẹp sao?"

Triệu a di cười tủm tỉm nói: "Đây là con gái của tôi đề cử cho tôi, đặc biệt đẹp. Người này, kêu là Danh. . . . . Danh. . . ."

"Danh Tỉnh Nam."

"Đúng vậy, chính là Danh Tỉnh Nam." Triệu a di nói: "Lớn lên rất đẹp, diễn lại hay, con gái của tôi là fans cô ấy, mỗi ngày ở trên Weibo khen ngợi đủ kiểu."

Kim Trân Ni nói: "A di còn biết dùng Weibo."

Triệu a di xua xua tay nói: "Tôi sẽ không dùng những thứ đó, mỗi lần trở về con gái của tôi liền ở bên tai tôi nhắc mãi, tôi nghe đến phiền."

Ngoài miệng nói phiền, trong mắt lại là ý cười sủng nịch. Đây đại khái chính là tình thương của mẹ đi.

Kim Trân Ni từ nhỏ đã không có ba mẹ, vẫn luôn cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, đừng nói là tình thương của mẹ, đến loại cảm giác bị mẹ ghét bỏ nàng cũng chưa từng được hưởng thụ qua, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

Nàng ngồi thẳng lưng, nhìn trên mặt Triệu a di tràn đầy hạnh phúc, nói: "A di, hỏi ngài một vấn đề."

"Vấn đề gì a?"

"Tất cả mọi người đều chán ghét tôi, còn ngài, ngài thấy thế nào về tôi?"

Biểu tình Triệu a di cứng lại, lấy lòng mà cười nói: "Kim tiểu thư, tôi không chán ghét cô."

"Ngài vừa rồi do dự."

Trên mặt Triệu a di hiện lên một mạt xấu hổ khi bị người khác vạch trần, do dự nói: "Tính tình của cô không tốt, hay bắt bẻ, động một chút liền mắng chửi người khác, lúc mới đến, tôi xác thật. . . . Đối với cô có ý kiến rất lớn."

"Tôi nhớ rõ có một lần, tôi cùng nhà tôi gọi điện thoại lúc cô đang ngủ trưa, giọng nói của cô thật dọa người. Tôi cho rằng cô muốn mắng chửi tôi, nhưng cô không những không có, nghe nói chồng tôi không có tiền làm phẫu thuật, còn đưa trước một năm tiền lương cho tôi. Bắt đầu từ ngày đó, tôi ý thức được thành kiến của mình đã biến mất, tâm địa của cô không xấu, là người tốt."

Kim Trân Ni bừng tỉnh đại ngộ. Dùng tiền thu mua, khó trách Triệu a di thay đổi thái độ với nữ phụ, thái độ cùng người khác đối xử với nữ phụ hoàn toàn không giống nhau.

Triệu a di nói lòng nữ phụ không xấu, cái này Kim Trân Ni không qua loa cùng. Trước không nói những câu từ ác ý trên Weibo, nữ phụ lúc trước lúc sau năm lần hãm hại nữ chính liền không có khả năng là người tốt.

Số tiền kia đối với Triệu a di mà nói là tiền cứu mạng, cho nên bà mới thay đổi thái độ với nữ phụ. Nói không chừng nữ phụ chỉ là có nhiều tiền không có chỗ tiêu tùy tay cứu giúp, cùng tâm địa tốt không có nửa phân tiền liên quan.

Tựa như Lưu Mỹ Mỹ nói, nguyên nữ phụ là người ngốc nghếch lắm tiền.

Bất quá cũng coi như làm chuyện tốt.

Kim Trân Ni không nói gì, ngồi cùng Triệu a di xem xong hai tập "Sủng Phi".

Lúc xem xong đã đến 10 giờ, Triệu a di do dự nói: "Đã trễ thế này, Trí Tú tiểu thư không tính toán trở về sao?"

Kim Trân Ni nghĩ nghĩ, nói: "Cô ấy hẳn là đang tăng ca, sẽ trở về."

"Vậy cô chờ cô ấy đi, tôi đi ngủ trước."

"Ân."


Trên TV còn đang chiếu cảnh hậu trường của đám người Danh Tỉnh Nam, Kim Trân Ni không muốn xem, tắt TV chơi điện thoại.

Điện thoại nữ phụ còn có Weibo, lúc trước Kim Trân Ni không chú ý, nghe Triệu a di nhắc tới mới nhớ, ngón tay ấn vài cái, tự động đăng nhập.

Nhìn thấy nick name, Kim Trân Ni suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Nick name Weibo của nữ phụ là "Danh Tỉnh Nam là người ngu ngốc xấu xí", trên trang chủ tất cả đều là bài viết có liên quan đến "Lời nói xấu" về Danh Tỉnh Nam. . . . .

Xem ra nữ phụ hận Danh Tỉnh Nam thấu xương, trong vòng bằng hữu mắng còn chưa đủ, còn muốn tạo Weibo mắng chửi cùng antifans.

Kim Trân Ni tùy tay click mở, phát hiện những bình luận "Lời nói xấu" có vô số tiểu hào, nàng đang hoài nghi có phải nữ phụ mua thuỷ quân cố ý hất bát nước bẩn cho Danh Tỉnh Nam hay không.

Vậy không được. Về sau nàng muốn vào trong giới giải trí, không thể để cái Weibo này trở thành quá khứ xấu của nàng.

Sau khi xóa toàn bộ nội dung trên tường nhà, Kim Trân Ni ấn vào trang cá nhân tính toán thay đổi tên, chú ý tới số đang theo dõi là "1", tưởng nữ phụ theo dõi Danh Tỉnh Nam.

Click mở, thứ nhìn thấy lại không phải là tên Danh Tỉnh Nam, mà là Quang Ảnh Giải Trí Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú có Weibo?

Kim Trân Ni tò mò nhấn vào, đầu tiên nhìn thấy ảnh đại diện chính là logo của Quang Ảnh Giải Trí, tiếp theo là tóm tắt ở phía dưới: CEO Quang Ảnh Giải Trí.

Sau đó cái gì cũng không có nữa.

Trang chủ của Kim Trí Tú sạch sẽ tựa như một con cương thi, nhưng người chú ý cô thật ra có không ít, hơn hai ngàn fans, hầu hết đều là minh tinh giới giải trí. Gần đây có thêm fans là Danh Tỉnh Nam.

Kim Trân Ni  thuận thế nhấn vào Weibo của Danh Tỉnh Nam, nhìn thấy đối phương năm phút đồng hồ trước đăng một cái ảnh bán manh*, có ghi thêm dòng chữ: " Bảo bảo đang rất đói, rất muốn ăn tôm hùm đất, người đại diện không cho [khóc khóc]."

(*) Bán manh: Cố tỏ ra đáng yêu.

Còn gọi chính mình là bảo bảo.

Weibo của nguyên nữ chính Danh Tỉnh Nam trước đây phong cách giản dị tự nhiên, chỉ có cái ảnh mới nhất, tràn ngập một cỗ trà xanh nói không rõ ý vị.

Nghĩ đến Danh Tỉnh Nam cũng là người xuyên sách giống như nàng, biểu tình của Kim Trân Ni ngưng trọng.

Nhiệm vụ của nàng là công lược Kim Trí Tú, vậy nhiệm vụ của Danh Tỉnh Nam rốt cuộc là cái gì?

Đêm khuya, sau khi kết thúc công việc Kim Trí Tú đi về đến nhà, nhìn thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, tưởng Triệu a di quên tắt, đổi giày xong đi vào nhà, mới phát hiện Kim Trân Ni đang nằm ngủ ở trên sô pha.

Một nửa khuôn mặt của người kia chôn ở trong tóc, ôm ôm gối, miệng khẽ nhếch phát ra tiếng hít thở rất nhỏ, nhìn qua có vẻ ngủ thật sự trầm.

Kim Trí Tú chậm rãi đi tới, giống như dẫm phải thứ gì, cúi đầu thì thấy máy điện thoại.

Chơi điện thoại còn có thể chơi đến ngủ?

Mới vừa nhặt điện thoại lên, Kim Trân Ni liền tỉnh dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, trong chớp mắt không khí phảng phất như đọng lại.

"Cô đã về?" Kim Trân Ni dụi dụi mắt đánh vỡ sự trầm mặc.

Hai tròng mắt vừa tỉnh ngủ còn hàm chứa hơi nước, tiếng nói hơi khàn khàn, âm cuối vô thức kéo dài ra làm lộ một cỗ mị lực, tuy rằng là một câu hỏi chuyện rất bình thường. Nhưng Kim Trí Tú vẫn cảm thấy có nơi nào không đúng lắm.

Cô quay đầu, đưa điện thoại cho nàng, lãnh đạm hỏi: "Cô ở chỗ này làm cái gì?"

Kim Trân Ni vứt mị nhãn cho cô, nói: "Chờ cô trở về ngủ a."

". . . ." Thanh âm của Kim Trí Tú nghe không ra cảm xúc, nói: "Cô giống như rất thích ngủ trên sô pha."

Kim Trân Ni tiếp nhận điện thoại, nhìn thời gian, lẩm bẩm nói: "Ai thích ngủ sô pha, tôi chờ cô mãi nên mới ngủ quên."

". . . . Về sau không cần chờ."

Kim Trân Ni đi chân trần đứng ở trên tấm thảm lông dê, nắm lấy tay cô, ôn nhu nói: "Cô mỗi ngày vất vả kiếm tiền nuôi cả nhà như vậy, thân làm lão bà tôi lại cái gì cũng không giúp được, tôi có lòng tốt thương cô, chờ cô cũng là điều nên làm."

Bộ dáng khi nàng nói lời này, cùng với thần thái tối hôm qua quấn khăn tắm "Câu dẫn" cơ hồ giống nhau như đúc.

Kim Trí Tú mím môi, lấy tay nàng ra khỏi người, xoay người muốn rời đi.

"Từ từ." Kim Trân Ni bắt lấy bả vai cô, ở lúc cô không kịp phản ứng, áp sát thân thể vào trên người cô hít một hơi, nghiêm túc nói: "Cô không phải không thích dùng nước hoa sao? Trên người như thế nào lại có mùi nước hoa phụ nữ nồng như vậy?"

Kim Trí Tú: ". . . ."

Kim Trí Tú không rõ ràng lắm Trương Mạn Ni dùng nước hoa hãng gì, hương vị thế mà qua mấy giờ đồng hồ cũng chưa tan đi. Càng không nghĩ tới cái mũi của Kim Trân Ni thính như vậy.

Người kia đột nhiên áp sát, hô hấp hỗn loạn phả trên cần cổ lõa lồ của cô, biểu tình Kim Trí Tú hơi cứng lại, theo phản xạ có điều kiện mà đẩy người ra.

Thân hình Kim Trân Ni hơi hoảng, đôi tay ôm ngực làm ra vẻ thương tâm, nói: "Cô không nói tôi cũng có thể đoán được. Chúng ta còn chưa có ly hôn, cô không có khả năng làm loại chuyện vi phạm đạo đức này, khẳng định là những con hồ linh tinh yêu diễm đó câu dẫn cô đúng không?"

Kim Trí Tú: ". . . ."

Kim Trân Ni: "Không trách cô quá đẹp, chỉ trách mị lực của tôi không đủ, không thể giữ lại cô. . . . Đừng đi mà, tôi còn chưa có diễn. . . . Tôi còn chưa nói xong đâu!"

Kim Trí Tú để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lẽo, xoay người lên lầu.

"Thật không thú vị."

Kim Trân Ni duỗi duỗi người, sự bi thương cùng ai oán trên mặt tất cả đều biến mất không dấu vết, đi dép bông ngáp một cái về phòng của mình.

Ngày hôm sau.

Kim Trân Ni cố ý đi sớm hơn Kim Trí Tú một giờ, sau khi ăn bữa sáng xong lái xe đi đến Quang Ảnh Giải Trí.

Nàng lại gặp được bảo an tối hôm qua: "Sớm a soái ca."

Ấn tượng của bảo an đối với nàng rất sâu, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, thấy nàng liền lập tức đi tới, không xác định hỏi: "Cô sẽ không phải là nghệ sĩ của Quang Ảnh chúng ta đi?"

"Từ hôm nay trở đi sẽ là." Kim Trân Ni tràn đầy tự tin mà nói, đưa tin nhắn mời phỏng vấn cho hắn xem.

Bảo an cho đi, cổ vũ nàng nói: "Cố lên, chúc cô phỏng vấn thành công!"

Kim Trân Ni ở trong lòng nghĩ: Đương nhiên là phải cố lên, tôi còn muốn làm Đại tỷ Quang Ảnh.

Hiện tại Kim Trân Ni nghĩ không ra tên gọi của Đại tỷ Quang Ảnh là gì, chỉ biết trong tiểu thuyết Danh Tỉnh Nam về sau sẽ thay thế được vị trí này.

Đêm qua sau khi giả bộ cậy quyền thất bại, Kim Trân Ni tưởng bảo an này nhìn trẻ tuổi có thể là người mới tới, không biết nàng là cổ đông trong hàng tam đại cổ đông thì không có gì kỳ quái.

Những nhân viên khác trong Quang Ảnh Giải Trí khẳng định nhận thức được nàng.

Chỉ là có chút lo lắng, nhỡ lúc đang chờ thì những người đó thấy nàng, một đám cung cung kính kính, một câu lại một câu "Kim tiểu thư" tiền hô hậu ủng quấn lấy nàng, thì nàng nên làm cái gì bây giờ?

Nàng không muốn sẽ như vậy a, có chút buồn rầu.

Sau khi vào đại sảnh, Kim Trân Ni phát hiện chính mình hoàn toàn đã suy nghĩ nhiều.

Từ lễ tân đến người dọn dẹp vệ sinh, đến nhân viên công tác đưa nàng đi đến nơi phỏng vấn, đến. . . . .

Cũng không có một ai nhận thức được nàng.

Nữ phụ ác độc không xứng có được đãi ngộ như vậy.

Như vậy cũng tốt, nàng có thể hoàn toàn dựa vào thực lực của mình để thuận lý thành chương tiến vào Quang Ảnh.

Thời gian phỏng vấn còn chưa tới, nhân viên công tác an bài nàng trước tiên ở một gian phòng nghỉ chờ đợi.

Kim Trân Ni đẩy cửa phòng nghỉ ra, cho rằng tới phỏng vấn chỉ có một người là nàng, kết quả phát hiện trong phòng có 11 người đang ngồi! ! ! Tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ.

Đây rốt cuộc là tới phỏng vấn ký hợp đồng nghệ sĩ, hay là tới thử nhân vật? ? ?

Kim Trân Ni mang theo hồ nghi đầy bụng đi vào trong, mỉm cười chủ động chào hỏi: "Chào mọi người."

Những người khác: Lạnh nhạt.

Không thân thiện như vậy sao?

Kim Trân Ni ngượng ngùng buông tay, tìm một góc để ngồi xuống, làm bộ không chút để ý đánh giá những người này.

Những người khác cũng ở trong tối đánh giá nàng.

Còn có người châu đầu ghé tai: "Đây là ai a, lớn lên thật đẹp."

"Chưa thấy qua, có thể là nghệ sĩ nào đó không nổi danh."

"Không biết là diễn viên hay là ca sĩ."

"Cô có thể đi hỏi a."

Ở trong một mảnh xôn xao, có nữ sinh trang điểm rất đậm đi đến chỗ Kim Trân Ni, ánh mắt càn rỡ quét tới quét lui trên người nàng, hỏi: "Kim Trân Ni?"

Kim Trân Ni nhướng mày, nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt này, rụt rè cười: "Cô nhận thức được tôi?"

"Chúng ta trước kia là bạn ngồi cùng bàn a!" Nữ sinh hưng phấn kêu to: "Cho dù cô có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra được!"

. . . . . Cô CMN mới hóa thành tro.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net