Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Chấn Nam còn chưa có trở về, Kim Vi đã đi, cơm chiều chỉ có các nàng ba người ăn.

Kim lão phu nhân đối với Kim Trân Ni toàn tâm tín nhiệm, không có nhắc lại chuyện Danh Tỉnh Nam rơi xuống nước nữa, Đường Khiết muốn đề cập lại càng không dám đề cập.

Còn về phần Kim Trí Tú. . . .

Thông qua hai ngày quan sát, Kim Trân Ni phát hiện ra Kim Trí Tú là người rất chuyên chú ăn cơm, chỉ là lần này tầm mắt luôn là cố ý hay vô tình dừng ở trên người nàng. Khi nàng nhìn qua, Kim Trí Tú lại làm bộ không thèm để ý chuyển dịch tầm mắt.

Chẳng lẽ trên mặt nàng có hoa?

Khiến cho Kim Trân Ni ăn cơm cũng không ngon.

Ăn xong đẩy lão phu nhân đi ra ngoài được một lát, Kim Trân Ni ngồi xổm xuống nói: "Bà nội, con phải đi về."

Nàng ở bên ngoài đã hai ngày, chưa có tắm rửa thay quần áo, nếu còn tiếp diễn như vậy cả người cũng muốn bẩn.

Kim lão phu nhân lôi kéo tay nàng, trong mắt tràn đầy ý tứ không muốn rời xa.

Kim Trân Ni trêu ghẹo nói: "Con lại không phải không trở về, về sau vẫn sẽ thường tới thăm bà mà."

Không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt của Kim lão phu nhân hơi hơi ướt, bắt lấy tay nàng dùng chút lực, nói: "Nơi này cũng là nhà của con, lần sau nhớ phải mang hành lý trở về."

Mặt Kim Trân Ni cọ cọ vào trong lòng bàn tay ấm áp của bà, nhu thuận gật gật đầu, nói: "Ngày mai con sẽ tới đây."

Kim lão phu nhân cười nói: "Ngày mai là thứ hai, con không phải đi làm sao?"

Kim Trân Ni lập tức bị hỏi đến nghẹn họng, vội hỏi Tiểu B: "Nữ phụ làm gì?"

Ngoại trừ trong cốt truyện nữ phụ vài lần hại nữ chính, tác giả đối với nữ phụ miêu tả đều rất sơ lược, nàng không nhớ rõ công việc của nữ phụ.
Tiểu B: "Không có công việc."

Kim Trân Ni: "Không có???"

Tiểu B: " 'Kim Trân Ni' là phú nhị đại, cha mẹ để lại cho cô ấy một tuyệt bút tài sản, mỗi ngày ăn lợi tức của ngân hàng cùng hoa hồng của công ty cũng đủ làm cho cô ấy giàu có cả đời, cô ấy không cần đi ra ngoài làm việc."

Kim Trân Ni: ". . . ."

Tiểu B: "Ngài còn ở dưới khu bình luận nói thật hâm mộ cô ấy."

Tài phú nhiều đến mức chỉ cần ngồi ăn chờ chết, cuộc sống như vậy ai mà không hâm mộ?

Chỉ là sau khi hâm mộ, Kim Trân Ni tựa hồ hiểu được Kim Trí Tú vì sao lại chán ghét nữ phụ như vậy. Người như vậy muốn gì mà chẳng có, cố tình còn muốn làm chuyện độc ác, phụ nữ như vậy ai sẽ thích?

So sánh cùng với nữ chính ở trong giới giải trí vất vả phấn đấu càng ngày càng tốt, nữ phụ quả thực là một phế vật.

Kim lão phu nhân nếu mà biết nàng cả ngày chơi bời lêu lổng không có công việc, có phải cũng sẽ ghét bỏ nàng hay không?

Kim Trân Ni thẹn thùng nói: "Gần đây con còn đang đi tìm công việc, không vội."

Kim lão phu nhân nói: "Để ba con ở công ty an bài chức vị cho con là được rồi, sao còn phải tự mình đi tìm công việc?"

Kim Trân Ni kiên cường mà nói: "Con không muốn ỷ lại người khác, con muốn dựa vào chính mình."

Kim lão phu nhân còn muốn nói thêm, nhưng thấy ánh mắt nàng quá kiên định, đành phải từ bỏ, sờ sờ đầu nàng, cảm thán nói: "Kiều Kiều đã trưởng thành rồi."

Kim Trân Ni nở nụ cười hơi gượng gạo.

Cách đó không xa dưới tàng cây ngọc lan, Kim Trí Tú đang âm thầm quan sát, nhìn các nàng cười, biết các nàng đang nói chuyện, lại nghe không thấy nội dung.

Quan sát trong chốc lát không phát hiện ra điều gì lạ, Kim Trí Tú chậm rãi đi qua đó.

Kim lão phu nhân thấy người đến là cô, cười ha hả nói: "Tú Tú chờ lâu rồi có phải cũng muốn đi rồi không? Con đưa Kiều Kiều đi đi."

Sau khi kết hôn Kim Trí Tú rất ít khi ở nhà, cuối tuần mới trở về với người nhà.

Cô nhìn nhìn Kim Trân Ni ở bên cạnh vẻ mặt chờ mong, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không có cảm xúc gì "Vâng" một tiếng.

Đây là lần đầu tiên nàng ngồi trên xe của Kim Trí Tú, bên trong ngoại trừ một hộp khăn giấy, cái gì cũng không có, đơn giản mà sang trọng.

Trong xe không có đặt đồ khử mùi, lại có một cỗ hương thơm man mát dễ ngửi, từ trên người bên cạnh như có như không thổi qua.

Kim Trân Ni hít hít cái mũi, không nhịn được hỏi: "Cô dùng nước hoa hãng gì thế, mùi hương thật tuyệt."

Kim Trí Tú xuyên qua cái kính chiếu hậu nhìn nàng, ánh mắt lãnh đạm, thanh âm cũng như vậy: "Tôi chưa bao giờ dùng nước hoa."

Hương thơm tự nhiên của cơ thể?

Kim Trân Ni biết rất nhiều người con gái trên người đều sẽ mang theo chút mùi hương trời sinh, đáng tiếc nàng lại không có.

Nhất thời trầm mặc.

Kim Trân Ni cho rằng Kim Trí Tú sẽ hỏi nàng về chuyện Danh Tỉnh Nam rơi xuống nước, nhưng Kim Trí Tú vẫn luôn không mở miệng.

Càng làm cho nàng nghĩ trăm lần cũng không ra chính là, từ sau khi Danh Tỉnh Nam xuất hiện đến khi rời đi, trừ bỏ hai câu hỏi chuyện kia, Kim Trí Tú cùng đối phương cơ hồ không có động tĩnh gì cả.

Giống như Tiểu B lúc trước đã từng nói, lúc này Kim Trí Tú đối với Danh Tỉnh Nam còn chưa có hảo cảm.

Kim Trân Ni nỗ lực nhớ lại cốt truyện, nhớ tới lần đầu tiên hai người có chút giao thoa: Nữ chính đang đóng phim, Kim Trí Tú là nhà đầu tư đi đến thăm đoàn làm phim, nữ chính suýt chút nữa bị đạo cụ va phải, Kim Trí Tú đích thân đi ra cứu người.

Thật máu chó, nhưng cũng thật hợp tình hợp lý.

Nghĩ đến đây, Kim Trân Ni lại bắt đầu lo lắng về chuyện ly hôn. Ở trong Kim gia còn có bà nội hướng về phía nàng, hiện tại đã rời đi, Kim Trí Tú có thể hay không sẽ nhắc lại chuyện cũ?

Vì để tránh phải nói chuyện, Kim Trân Ni đơn giản nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện Kim Trí Tú ngàn vạn lần không nói gì về chuyện đó.

Không biết qua bao lâu sau, nàng nghe thấy thanh âm lãnh đạm của Kim Trí Tú vang lên: "Xuống xe."

Kim Trân Ni xốc mí mắt lên, nhìn tòa kiến trúc xa lạ ở bên ngoài, nhận ra đó là nhà chung của nàng cùng với Kim Trí Tú, làm bộ làm tịch ngáp một cái, nói: "Nhanh như vậy đã đến rồi."

Kim Trí Tú lập tức cởi bỏ đai an toàn xuống xe.

Kim Trân Ni cho rằng Kim Trí Tú đem nàng đưa về nhà liền đi luôn, tựa như hôm trước trốn nàng vậy, cho đến khi nhìn thấy Kim Trí Tú đi vào nhà mới phản ứng lại, tung tăng đuổi theo.

Triệu a di nhìn các nàng cùng nhau trở về, vui vẻ nói: "Đã trở về? Muốn ăn không?"

"A di, chúng ta đã ăn rồi." Kim Trân Ni cười hì hì nói.

Triệu a di trộm liếc mắt nhìn Kim Trí Tú một cái, nhìn không ra vui buồn, nói: "Có muốn ăn trái cây hay không a, để tôi đi rửa."

"Hai người ăn đi." Kim Trí Tú nói xong liền đi vào thư phòng.

Triệu a di nhìn bóng dáng của Kim Trí Tú, do dự nói: "Kim tiểu thư, cuộc hôn nhân này còn ly hôn không?"

Kim Trân Ni nhún nhún vai, nói: "Không biết."

Có tầng quan hệ này của bà nội, hẳn là tạm thời ly hôn không được đi? Nàng nghĩ vậy.

Kim Trí Tú không có minh xác đưa ra, cô đắn đo không thay đổi thái độ đối với đối phương. Hơn nữa nói không chừng một ngày nào đó bà nội thanh tỉnh lại, phát hiện nàng không phải là Kiều Kiều, không biết có thể tức giận hay không.

Đường Khiết nói lúc trước nàng cùng với Kim Trí Tú kết hôn, Kim lão phu nhân là người thứ nhất phản đối. Kim Vi nói Kim lão phu nhân vẫn luôn không thích nàng. Xem ra nữ phụ là thật sự không có ai yêu thích a.

Triệu a di thấy nàng cau mày, không dám tiếp tục hỏi thăm, cầm trái cây tiến vào phòng bếp.

Kim Trân Ni tạm thời đem những ý nghĩ lung tung rối loạn trong đầu ngừng lại, lên lầu, đi vào phòng của mình, mở máy tính ra.

Không có internet.

Kim Trân Ni không biết mật mã wifi là gì, ôm máy tính chạy xuống dưới hỏi Triệu a di.

Triệu a di cũng không biết.

Kim Trân Ni tìm được một tờ giấy, nhìn thấy mặt trên có mật mã được viết tay, nhập từng chữ cái vào, rốt cuộc liền thành công.

"Cô lấy máy tính làm gì thế?" Triệu a di hỏi.

"Tìm công việc." Kim Trân Ni lười chạy lên chạy xuống, đơn giản đặt máy tính ở trên bàn trà phòng khách.

Triệu a di tưởng là đang bị ảo giác: "Cô muốn tìm công việc?"

"Đúng vậy."

Triệu a di: ". . . ."

Triệu a di chăm sóc nàng đã hai năm, từ trước đến nay không thấy nàng đi làm việc gì, cũng không biết nàng làm gì, yên lặng đặt trái cây ở bên cạnh tay nàng, trở về phòng.

Kim Trân Ni là học biểu diễn, lúc trước còn chưa có tốt nghiệp đã bị công ty quản lý coi trọng, sau khi tốt nghiệp lập tức đi ký hợp đồng, nàng kỳ thật chưa từng tự mình đi tìm công tác, nhưng cũng biết muốn bắt đầu thì đầu tiên phải làm sơ yếu lý lịch.

Nàng ở trên thanh tìm kiếm nhập vào bốn chữ "Quang Ảnh Giải Trí", đây là công ty quản lý giải trí có thực lực nhất cả nước, quan hệ cùng với nàng rất chặt chẽ, nàng có thể hiểu được một ít tình huống.

Thời gian từ từ trôi qua, trong lúc Triệu a di đi WC, thấy nàng còn đang bận, hỏi nàng có muốn ăn khuya hay không.

"Tôi không đói bụng." Kim Trân Ni ngẩng đầu mắt nhìn về phía cửa thư phòng lầu hai vẫn còn đang đóng chặt, phát hiện Kim Trí Tú còn chưa có ra ngoài, nói: "Triệu a di hỏi một chút xem cô ấy có muốn ăn gì hay không."

Triệu a di lại nói: " Trí Tú tiểu thư chưa bao giờ ăn khuya."

"Vậy đừng quấy rầy cô ấy." Kim Trân Ni cười cười nói: "A di mau đi ngủ đi."

"Kim tiểu thư cũng đi ngủ sớm một chút."

"Được."

Lúc Kim Trân Ni nghiêm túc lên hoàn toàn quên mất thời gian, tự giác vứt bỏ tạp âm xung quanh.

Nửa đêm 12 giờ, làm xong công việc Kim Trí Tú mở cửa thư phòng ra, phát hiện đèn dưới lầu vẫn sáng, thăm dò nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy Kim Trân Ni ngồi ở trên thảm phòng khách, đối với máy tính nghiên cứu cái gì đó. Cô định hỏi vì cái gì còn chưa có ngủ, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Buổi sáng thứ hai có hội nghị thường kỳ, Kim Trí Tú giống như mọi khi trước nửa giờ đi đến công ty. Bảy giờ cô đã rời giường, rửa mặt thay quần áo, lúc xuống lầu, phát hiện Kim Trân Ni ghé vào trên bàn trà ngủ rồi, tóc hỗn độn che kín mặt, trong tay còn nắm hờ một cái bút.

Trên bàn trà có vài hột vỏ của trái cây, hộp khăn giấy cùng gối ôm dừng ở trên thảm, một từ "Loạn" đủ để hình dung.

Liền ngủ một đêm như vậy?

Kim Trí Tú nhíu mày, đi qua đem hộp khăn giấy cùng gối ôm nhặt lên.

Không biết có phải động tác của mình không đủ nhẹ hay không, cái đầu đang dựa vào trên bàn động động vài cái, Kim Trân Ni từ từ tỉnh dậy.

Bốn mắt nhìn nhau.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy mỹ nhan, Kim Trân Ni tưởng là đang nằm mơ, sửng sốt vài giây, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, giọng hơi khàn khàn nói: "Sớm."

Tầm mắt của Kim Trí Tú xẹt qua sườn mặt bị nàng ép đến đỏ bừng, còn có hai mắt đỏ hồng, hơi trầm ngâm, nói: "Cô ở chỗ này làm cái gì?"

"Tôi muốn tìm việc, trước phải hiểu biết một chút giá cả thị trường đã."

"Cô tìm việc?"

Tuy rằng trên mặt của đối phương không có biểu tình dư thừa, nhưng Kim Trân Ni vẫn là từ âm cuối của cô nghe ra ý vị khác.

Đây là không tin nàng?

Cũng phải, ai bảo trước kia nữ phụ làm không đúng tí nào, thành kiến mà Kim Trí Tú đối với nàng không thể thay đổi trong chốc lát được.

Kim Trân Ni có chút không phục, muốn để cho cô nhìn xem tài liệu mà chính mình đã đọc cả đêm qua, vừa mới nhấc đầu, lại tác động đến cơ bắp phần cổ, gân cổ kêu "Ngao" một tiếng.

Kim Trí Tú không rõ nguyên do: "Cái gì vậy?"

"Bị sái cổ." Kim Trân Ni khóc không ra nước mắt.

Kim Trí Tú: ". . . ."

Không chỉ có bị sái cổ, nàng còn phát hiện hai cái đùi ở dưới bàn đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Nàng định đứng lên, hai cái đùi lại toan hãm lại, đau giống nhau bị kim đâm.

Nàng nhe răng trợn mắt, bán thân bất toại mà giãy giụa.

Kim Trí Tú mắt lạnh nhìn, rối rắm một lát không biết đây là "Diễn kịch" hay là "Thật sự", khom lưng vươn tay hướng về phía nàng.

Kim Trân Ni bắt lấy hai cánh tay của cô muốn mượn lực đứng lên, nửa người dưới cơ hồ mất đi tri giác, không khống chế tốt lực đạo.

Kim Trí Tú mang giày cao gót vốn là trọng tâm không vững, bị nàng dùng sức túm lấy, thân ảnh nhoáng lên, sắc mặt thay đổi.

Biến cố chỉ ở trong một cái chớp mắt.

"Đông" một tiếng.

Cái ót chạm phải tay vịn rắn chắc của sô pha, Kim Trân Ni kêu lên một tiếng, ai oán mà nhìn Kim Trí Tú đang đè ở trên người nàng, rầu rĩ nói: "Cô là đang muốn mưu sát phu nhân của cô a?"

Môi mỏng của Kim Trí Tú khẽ mím, ẩn nhẫn nói: "Cô như thế nào lại dùng lực mạnh như vậy?"

Kim Trân Ni: Trách tôi sao?

Hình như là vậy, xác thật là do nàng.

Kim Trân Ni ủy khuất mà chớp chớp mắt.

Đây hình như là lần đầu các nàng tiếp xúc gần như vậy, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.

Quanh quẩn chóp mũi là hương thơm mát lạnh làm say lòng người.

Ánh mắt của Kim Trân Ni dừng ở trên cánh môi mỏng gợi cảm của Kim Trí Tú, ngừng một chút, hỏi Tiểu B: "Cậu nói nếu như tôi thân mật hơn một chút, thì sẽ như thế nào?"

Tiểu B: "Khả năng là sẽ bị đánh."

Tư Ngữ: "Vì sao?"

Tiểu B: "Bởi vì ngài chưa có đánh răng, cô ấy có thói quen ở sạch."

Kim Trân Ni: . . . . . . . . . .

---------

Mình sẽ đăng 2 chương mỗi ngày nha, mong mọi người ủng hộ ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net