CHƯƠNG 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 

Thời gian trôi qua, hiện tại đã là tháng hai dương lịch cũng là gần cuối tháng mười hai âm lịch. Tết năm nay Thái Anh tất nhiên là phải về quê ăn tết. Hơn nữa cũng hai năm rồi không gặp ba mẹ ở quê và các anh chị nên trong lòng vẫn là rất nhớ.

Năm nay Lệ Sa cũng đòi về quê cùng Thái Anh, mặc dù Thái Anh cảm thấy nếu mang chị ấy về quê thì sẽ có chút lúng túng nhưng Lệ Sa lại chẳng chịu nghe lời cô. Hơn nữa lúc đặt vé máy bay cũng đặt hai vé rồi nên cô đành chịu.

Trước khi về quê hai người cũng đã ghé qua nhà ba mẹ Linh Lan để thăm hai người. Ba mẹ Linh Lan rất muốn Thái Anh ở lại cũng họ ăn tết nhưng cũng không còn cách nào khác. Dù sao Thái Anh có là con gái họ thì cũng đã là kiếp trước rồi, kiếp này con bé cũng phải có cha mẹ của kiếp này,cũng phải báo ân sinh thành dưỡng dục. Cho nên hai người cũng không thể khiến Thái Anh khó xử.

Công ty nghỉ ngày hai mươi sáu âm lịch nên sáng hai bảy hai người mới bay về. Lệ Sa cũng mua rất nhiều quà cho gia đình Thái Anh. Mặc dù Thái Anh đã hết sức ngăn cản cũng không được. Cô lại âm thầm kêu khổ, mua nhiều vậy ba mẹ muốn không nghi ngờ hai người cũng khó, có người bạn nào mà về nhà bạn chơi lại mua nhiều đồ như thế chứ.

Hai năm gần đây công ty phát triển rất tốt,doanh thu liên tục tăng cho nên đúng như lời hứa ở phiên họp cuối năm Lệ Sa đã tăng lương cho một số nhân viên có thành tích làm việc tốt trong đó có cả Hiểu Vi và Thái Anh.

Hiểu Vi tăng thì vui rồi còn Thái Anh thật ra có hay không cũng không quan trọng lắm vì hiện tại cô đã trở thành phu nhân của tổng giám đốc rồi, tiền của tổng giám đốc cũng là tiền của cô mà tiền của cô cũng là tiền của cô nên thành ra Thái Anh cũng không để tâm lắm.

Đêm ngày hai mươi sáu sau tiệc tất niên về cả hai liền nhanh chóng thu xếp đồ đạc cho chuyến bay sớm ngày mai. Cũng may năm nay được tăng lương nên tâm tình nhân viên ai cũng tốt, tổng giám đốc nói bận việc không thể uống rượu quá nhiều, lại còn hào sảng bao trọn gói bữa tiệc nên họ cũng không ép nữa, nếu không thì lại say như năm ngoái , ngày mai không biết tỉnh kịp mà về quê không.

Đồ đạc nói chung là cũng đã sắp xếp đâu vào đó rồi, chỉ là tâm trạng có chút nôn nóng nên Thái Anh mới đi kiểm tra xem có thiếu xót gì không. Vốn hành lý là nhỏ gọn vì dù sao cũng chỉ về ăn tết vài ngày  lại lên nhưng mà vì Lệ Sa mua nhiều quà quá thành ra lại thành hai vali to.

Lệ Sa biết Thái Anh nôn nóng về quê nên cũng không có trêu ghẹo gì em ấy. Tuy nhiên vì nghĩ đến gần nửa tháng tới ở dưới nhà Thái Anh có bố mẹ em ấy giám sát không thể động chân động tay được nên hôm nay là đêm cuối cùng được tự do cô cũng không muốn lãng phí. Cho nên Thái Anh mặc dù tâm trạng nôn nóng chờ về quê vẫn cứ bị Lệ Sa dụ dỗ lên giường rồi cũng lăn lộn hai ba vòng mới được tha.

Sáng hôm sau hai người bay chuyến lúc 9h nên hơn 6h đã phải dậy để chuẩn bị ra sân bay làm thủ tục. Vì hôm qua cũng hơi quá sức nên sáng sớm cũng phải mất một lúc mới tỉnh táo được. Cho nên phải gần 8h cả hai mới có mặt ở sân bay. Chuyến bay kéo dài cũng chỉ hơn một tiếng, trong thời gian đó cả hai cũng tranh thủ ngủ bù một chút nên tinh thần cũng tốt hơn.

Bởi vì Thái Anh không muốn để ba mẹ hay anh chị phải mất công đi đón mình nên không có nói rõ thời gian bay. Hai người xuống máy bay rồi tự đi taxi về nhà, nhà của Thái Anh tuy ở quê nhưng lại gần sân bay, đi chưa đầy nửa tiếng là tới. 

Thái Anh cũng đã báo trước về sự có mặt của Lệ Sa nên cả gia đình cô đều không bất ngờ, nhưng mà Thái Anh cũng lỡ nói Lệ Sa là giám đốc của công ty nên thái độ của ba mẹ Thái Anh đối với Hàn Doanh vô cùng tốt.

Con người ở quê bản tính luôn chân chất thật thà,nhất là các vị ông bà cha mẹ đã có tuổi. Trong lòng ba mẹ Thái Anh chỉ nghĩ rằng Lệ Sa là một người có quyền cao chức trọng, nếu hai người làm gì khiến cô ấy tức giận lại đuổi việc con gái của mình. Cha mẹ nào cũng muốn con cái gặp những điều tốt đẹp, nhất là Thái Anh từ nhỏ vẫn được nâng niu yêu thương nhất. Ở quê nghèo này thanh niên lớn lên đi học đại học rồi xin được một công việc tốt ở thành phố lớn rất ít, thậm chí cả làng cũng chỉ có một hai người cho nên Thái Anh chính là một người trong số đó, cũng là niềm tự hào của gia đình.

Bởi vì biết Lệ Sa sẽ ở lại ăn tết mà nhà cũng không có phòng cho khách nên chỉ có thể ở cùng với Thái Anh nên ba mẹ Thái Anh đã đi mua một bộ ga giường và chăn gối mới. Một năm qua Thái Anh tiền lương tháng nào cũng gửi về nhà nên kinh tế gia đình rất tốt, không thiếu thốn gì, ba mẹ Thái Anh cũng nghĩ rằng là nhờ Lệ Sa một phần nên cũng không tiếc.

Lúc làm cơm đãi Lệ Sa cũng là rất thịnh soạn,thịt gà thịt heo, thịt bò đều có. Sự nhiệt tình của ba mẹ Thái Anh khiến Lệ Sa rất vui vẻ, từ nhỏ gia đình Lệ Sa cũng neo người, chỉ có ba mẹ và cô, sau đó nhận ba mẹ Linh Lan làm ba mẹ nuôi cũng chỉ có mỗi mình cô là con, cho nên cái không khí gia đình náo nhiệt đông vui cô chưa bao giờ trãi qua.

Gia đình Thái Anh có bốn người con, một anh cả,một chị gái, một anh ba và Thái Anh là út. Trừ Thái Anh ra thì các anh chị đều đã có gia đình, có con. Một nhà xum họp tính cả râu rể cháu nội cháu ngoại cũng phải mười mấy người, không khí không náo nhiệt cũng không được.

Ba mẹ Thái Anh vốn lo con gái đi làm vất vả lại biết tính cô từ nhỏ lười ăn nên vẫn lo cô sẽ gầy đến da bọc xương. Tuy nhiên lần này cô về thấy cô da mặt hồng hào,so vớ hai năm trước còn có da có thịt hơn nên hai người mới an tâm, đối với Lệ Sa lại càng thêm niềm nở. Lệ Sa rất là vui vì điều đó.

Vì ở gần miền bắc nên khí hậu quê Thái Anh có chút lạnh hơn ở thành phố vào mùa đông. Bởi vì đi công tác không ít lần từ nam ra bắc nên Lệ Sa cũng lường trước được mà mang theo áo lạnh. Tuy nhiên vì gia đình Thái Anh không có lắp điều hoà nên vào ban đêm Lệ Sa có chút chịu không được, cơ thể cô so với người bình thường luôn lạnh hơn một chút, thuộc thể hàn, cho nên dù nằm trong chăn mền dày cộm cô vẫn không tự chủ được mà rùng mình.

Thái Anh thấy Lệ Sa như thế thì rất đau lòng, cô đã cố gắng lên giường trước ủ hơi ấm cho Lệ Sa nhưng cũng không ăn thua. Thấy chân tay Lệ Sa lạnh cóng cô liền nắm lấy bỏ vào trong người mình, nhiệt độ người cô luôn ấm áp nên cô hi vọng có thể giúp Lệ Sa tót hơn một chút. Lệ Sa sợ sẽ khiến Thái Anh bị lạnh nên không chịu để tay chân vào người em ấy nhưng Thái Anh lại nhất quyết lôi kéo cho bằng được. Còn đe doạ cô.

- Chị mà không chịu để yên là em mặc kệ chị đấy, có bị cảm em cũng không quan tâm đâu. Đã nói chị đừng theo em về chị còn không nghe. Sướng không muốn cứ muốn chịu khổ.

Lệ Sa chỉ cười rồi đáp.

- Bình thường muốn chạm một chút em cũng không cho, giờ lại bắt chị chạm cho bằng được. Em không sợ ba mẹ thấy lại nghi ngờ à.

Thái Anh khẽ lườm Lệ Sa nói.

- Chị đừng có lúc nào cũng đen tối như vậy, em chỉ đang giúp chị sửi ấm thôi, đây là một hành động rất trong sáng.

Lệ Sa lại có chút xấu xa nói.

- Nhưng mà chị lại thấy nó không trong sáng thì phải làm sao.

Nói xong còn không quên đưa tay trong người Thái Anh lên ngực cô sờ sờ một chút.

Thái Anh đỏ mặt, cô vội đè tay Lệ Sa lại rồi nói.

- Chị có yên không, nếu không em đạp chị xuống đất.

Lệ Sa lại mỉm cười nói.

- Chị mới không sợ. Ngày mai chị sẽ mách lại với cô chú là em đòi đạp chị xuống đất, xem cô chú sẽ mắng em thế nào.

Thái Anh ánh mắt có chút xem thường nhìn Lệ Sa, cô thấy chị ấy đôi khi có chút trẻ con vô cùng, giống như hiện tại,thấy được ba mẹ cô thương nên ra mặt với cô.

Thái Anh lại nói.

- Em cũng không sợ, dù sao em cũng là con đẻ của ba mẹ chứ không phải chị. Ba mẹ nếu phải chọn một thì sẽ chọn em.

Lệ Sa buồn cười nhìn Thái Anh bướng bỉnh, cô nghiêng người khẽ hôn em ấy một cái rồi nhanh chóng dời đi và nói.

- Được rồi, hiện tại đang ở địa bàn của em nên em thắng. Chờ xem mai mốt chị xử lý em ra sao.

Thái Anh nghe vậy liền có chút rùng mình. Cô không sợ gì ngoài việc bị chị ấy lăn qua lăn lại trên giường mức chân tay vô lực. Cho nên cô cũng không dám nói gì trêu ghẹo chị ấy nữa.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net