24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đưa mình tiến xuống những rặng núi phía xa... Ánh hòang hôn màu tìm buồn bã nhuộm khắp một vùng biển xa....

Một cô gái dong dỏng cao...gương mặt cương nghị đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên ngồi trước ngôi mộ đầy những khóm hoa cẩm chướng ...

- Appa....chúng ta về thôi...mặt trời sắp lặn rồi!

Lalice dìu Lisa đứng lên.....

Lalice giờ đã cao hơn cô ấy một chút...

Lisa luôn tự hào về đứa con gái của mình... Lalice lớn lên trong tình yêu thương và che chở của mọi người suốt 15 năm qua... Không phụ lòng của appa mình Lalice đã trở thành cô sinh viên 20 tuổi ...nổi tiếng với vẻ đẹp như một thiên thần và trí thông minh với chỉ số IQ gần 200...

Lalice và Lisa bước ra xe...chiếc xe đưa họ xa dần ngôi mộ đầy hoa....Một chút tiếc nuối trong lòng mình... Lisa chỉ muốn được ở bên ngôi mộ ấy thêm một chút... Bởi người nằm đó chính là người đã cứu cuộc sống cô 15 năm trước...

................................................

- Cậu về rồi à!

Jisoo nói khi mở cửa và nhìn thấy Lisa

- Uhm...tớ hơi mệt...tớ lên phòng nghỉ một chút!

Lisa bước nhanh về phòng của mình

- Appa con sao vậy Lili!

Jennie hỏi Lalice

- Năm nào vào ngày này appa đều như vậy mà!

Lalice ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Soo Jin

- Chạy xe xa như thế chắc Lili mệt lắm phải không?

Soo Jin đưa tay quẹt gịot mồ hôi vương trên trán Lalice

- Không mệt, chỉ cần nhìn thấy em là Lili hết mệt rồi!

Lalice cười với Soo Jin

Tình cảm của hai đứa trẻ ngày nào giờ đã thành tình yêu lớn trong tim của mỗi đứa... Lalice luôn thầm cảm ơn chúa vì đã cho cô có được tình yêu với cô gái có đôi mắt to hút hồn và gương mặt đẹp tựa nữ thần Aphrodite này.... Cô ấy luôn sống trong một chừng mực nhất định ...đôi khi hơi bảo thủ nhưng lại cực kỳ trong sáng và đáng tin cậy...

- Chuyện qua lâu rồi mà appa con cứ dằn vặt tự trách mình mãi!

Jisoo thở dài

- Appa con là vậy mà, cái gì là lỗi của mình thì appa không bao giờ quên! Nhưng không sao đâu ngày mai appa sẽ bình thương lại thôi, Soo appa đừng lo lắng quá!

Lalice vỗ nhẹ lên bàn tay Jisoo

- Chúng ta về thôi, để lại không gian riêng cho hai đứa nhỏ nữa!

Jennie kéo tay Jisoo rời khỏi ngôi nhà của Lichaeng

- Jingie...Lili nhớ em quá!

Lalice ôm chầm lấy Soo Jin

- Thôi nào Lili... Lice appa nghe thấy bây giờ!

Soo Jin cố gỡ tay Lalice ra khỏi người mình

- Không sao đâu...! Đi cả ngày appa mệt rồi với lại appa còn đang bận nghĩ về omma nên không có thời gian để ý tụi mình đâu! Em không nhớ Lili hả!

Lili nũng nịu

- Nhớ thì sao mà không nhớ thì sao nào!

Soo Jin hỏi đố Lalice...Mặc dù nỗi nhớ của cô dành cho cái kẻ "lớn xác mà không lớn não" này không hề nhỏ hơn cô ấy chút nào nhưng cô vẫn giả vờ chọc tức

- Yah...em đùa với Lili hả... em đi Concert gì mà kéo dài gần cả tuần, gọi đt thì nói bận tập, nhắn tin cũng không có thời gian, giờ về còn hỏi Lili câu đó nữa!

Lalice bực mình quay lưng về phía Soo Jin.....Soo Jin là ca sĩ nổi tiếng ...khắp Hàn Quốc này ai ai cũng biết đến giọng ca thánh thiện cùng tiếng đàn khiến người ta ngây dại của Soo Jin , biết bao nhiêu người theo đuổi cô ấy...Giàu có, đẹp trai , phong độ đâu thua gì Lalice....cô mà không giữ thì mất như chơi ấy chứ....

- Đồ ngốc...em không nhớ Lili thì nhớ ai đây!

Soo Jin ôm từ phía sau lưng Lalice, đặt đầu mình lên vai cô ấy... Cô yêu tính cách trẻ con của con người này...lúc nào cũng có thể hờn dỗi như con nít... Nếu nhìn vào Lalice bây giờ ai mà biết được đây là Manoban Lalice người thừa kế duy nhất của tập đòan Manoban gia chửng chạc và nghiêm nghị ở cái tuổi 20...

- Em dám đem Lili ra đùa à! Lili sẽ cho em nhột chết luôn nè!

Lalice quay người cù vào bụng Soo Jin...

- Tha cho em đi mà hihi...nhột quá!

Soo Jin cười to ngã ra ghế vì trò đùa đúng chất trẻ con từ nhỏ của Lalice

Lalice nằm đè lên người Soo Jin....Hai ánh mắt chạm vào nhau...Nỗi nhớ của 1 tuần xa cách khiến hai con tim đập rộn ràng... Lalice từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai đôi môi đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào...Soo Jin nhắm mắt để cãm nhận.... dù đã bao lần chạm vào bờ môi này nhưng lần nào cô cũng không thể giữ cho trái tim mình khỏi loạn nhịp...

- Lili...đừng vậy mà, chúng ta đang ở phòng khách!

Soo Jin đẩy nhẹ Lalice ra...

- Lại nữa....lần nào em cũng kiếm cớ đẩy Lili ra hết!

Lalice bĩu môi hờn dỗi...

- Thôi mà...Lili càng ngày càng giống con nít đó!

Soo Jin nhéo nhẹ cánh mũi phập phồng của Lalice

- Lili mà con nít àh, có con nít nào lại biết nhớ biết thương và biết làm người yêu mình vui không?

Lalice hất hất mặt

- Thôi được rồi...em thua Lili rồi đó! À...quên mất em có quà cho Lili nè!

Soo Jin lấy một gói quà nhỏ từ trong chiếc túi xách của mình ra đưa cho Lalice

- Yeah...có quà nữa ...vui quá! Lili mở nó ra được không?

Lalice háo hức cầm gói quà lắc lắc

- Nó là của Lili mà , Lili muốn làm gì cũng được!

Lalice mở giấy gói món quà... Một chiếc mũ thể thao màu vàng với dòng chữ "Together Forever"

- Wow, nó đẹp quá, đúng màu mà Lili thích! Trông Lili thế nào...ngầu không!

Lalice suýt xoa đội chiếc mũ lên đầu và làm động tác đánh gậy giống như đang trong một trận đấu bóng chày....

- Nó rất hợp với Lili!

Soo Jin mỉm cười nhìn cô ấy... Lalice luôn tỏa sáng với bất cứ món đồ nào... Giống như cô ấy sinh ra là để làm người mẫu cho mọi thứ vậy...

- Tuần sau khi đấu bóng chày Lili sẽ đội nó! Chắc chắn Lili sẽ chiến thắng cho coi! Cám ơn em nhiều lắm Jingie!

Lalice ôm chầm lấy Soo Jin hôn lên đôi má phúng phính ấy...

- Hum...!

Soo Jin bất ngờ vì tiếng hắng giọng phía sau lưng cô đẩy Lalice ra làm cô bé mất đà té luôn xuống ghế Sofa...Lisa đang bước xuống từ cầu thang....

- Lice appa!

Soo Jin mím môi nhìn Lisa, mặt cô bé đỏ cả lên...Lisa bật cười thành tiếng...

- Thôi nào Soo Jin...con vẫn cứ hay mắc cỡ như hồi nhỏ ấy! Appa xin lỗi đã làm phiền hai đứa...appa chỉ muốn nói chuyện với Lalice một chút thôi! Nhưng chắc để sau cũng được, appa lên phòng đây, hai đứa cứ tiếp tục đi!

Lisa định xoay lưng bước đi nhưng Soo Jin đã nhanh chóng nắm tay cô lại

- Không sao đâu Lice appa! Con cũng đang định về công ty, ngày mai có buổi biểu diễn nên con phải về chuẩn bị nữa! Appa cứ nói chuyện với cậu ấy đi ạ! Con xin phép !

Soo Jin cầm lấy túi xách rồi đứng dậy cúi chào Lisa

- Được rồi, tạm biệt con, idol quốc dân của ta!

Lisa cười tươi vẫy tay với Soo Jin

- Em về nhé....tối nay xong việc em sẽ gọi đt cho Lili!

Soo Jin nói nhỏ với Lalice rồi bước ra khỏi cửa... Bóng dáng của Soo Jin đã khuất xa nhưng Lalice vẫn nhìn theo với ánh mắt nuối tiếc....

- Jingie của con đi rồi....đừng có nhìn nữa...mắt con sắp rớt ra ngòai rồi kìa!

Lisa đưa tay cốc nhẹ vào đầu Lalice

- Ui...! Appa kỳ quá...tự nhiện lại phá chuyện tốt của con!

Lalice xoa đầu mình ...bĩu môi với Lisa

- Hay quá ha...đừng có làm cho đầu óc trong sáng của con bé bị vẩn đục bởi những ý nghĩ đen tối của con đó!

Lisa liếc nhẹ Lalice

- Con chỉ học hỏi từ appa thôi mà!

Lalice nói dứt câu thì chạy nhanh lên phòng của mình để tránh "bão"

- Yah...ai bảo con nói thế hả! Có tin là appa sẽ cho con một trận không?

Lisa hét to với Lalice nhưng cô bé đã chạy mất dép....

Lisa ngồi xuống ghế sofa lầm bầm

- Thiệt là...sao mà con lại giống appa đến thế chứ!

- Appa đừng có tự nói chuyện một mình nữa...không người ta lại nghĩ appa bị bệnh Pakison đó!

Lalice đưa đầu mình ra phía tai phải của Lisa nói nhỏ...

- Ôi trời...con làm appa hết hồn...sao hồi nảy thấy lên phòng rồi mà!

Lisa đưa tay lên vuốt ngực mình

- Không phải appa có chuyện muốn nói với con sao?

Lalice vòng tay qua cổ Lisa

- Um...con ngồi xuống đi, đúng là appa có chuyện muốn nói với con thật!

Lisa kéo tay Lalice vòng qua ghế sofa ngồi bên cạnh mình

- Appa muốn nói với con chuyện này lâu rồi nhưng lúc trước appa nghĩ con chưa đủ sức nhưng bây giờ con đã lớn cho nên đã đến lúc appa giao lại tập đòan cho con!

- Tại sao lại như vậy ạ, con còn chưa tốt nghiệp mà!

Lalice có vẻ ngạc nhiên

- Con có thể vừa học vừa hòan thành công việc, Lili của appa giỏi thế cơ mà!

Lisa xoa đầu Lalice

- Nhưng...giao lại cho con rồi appa sẽ làm gì!

- Appa cũng đã hơn 45 tuổi rồi, appa muốn nghỉ ngơi, đi du lịch cho khây khỏa!

Lisa nhìn xa xăm... thương trường tranh giành có lẽ đã không còn hợp với cô...Tuổi già càng đến gần người ta lại càng muốn cuộc sống bình lặng hơn...

- Appa ...có phải appa vẫn còn nhớ chuyện cũ không?

Lalice nhìn Lisa ...hơn ai hết cô bé hiểu những năm tháng đã qua không thể khiến Lisa quên được nỗi day dứt ngày ấy...

- Đã mang ơn thì không thể không nhớ...huống chi đó lại là ơn cứu mạng...! Appa sẽ nhờ thư ký Goo chuyển hết công việc cho con, appa đã đặt vé máy bay đi Hawaii vào tuần sau rồi!

Lisa nói rồi đứng lên đi về phòng mình còn lại một mình Lalice, cô bé vẫn đang suy nghĩ về quyết định của appa mình... Không phải Lalice không muốn đảm nhận trách nhiệm gánh vác mọi thứ nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để tập trung vào công việc... Cô chỉ mới 20 tuổi...còn nhiều điều mà cô muốn làm như một sinh viên bình thường, gánh vác tập đòan...cô sẽ chẳng còn nhiều thời gian cho cuộc sống riêng của mình... Nhưng dù sao...appa đã vất vả bao năm qua...đã đến lúc cô phải thay appa... sau những thăng trầm sóng gió trên thương trường...Lisa xứng đáng được nghỉ ngơi cho quãng đời còn lại của mình...

..................................

Hawaii....

Lisa bước chân trên con đường vắng dẫn ra biển... Ngồi xuống bãi cát ngắm mặt biển xanh êm ả... Ngôi nhà hoang năm nào đập vào mắt cô...Nó vẫn nằm đó...hoang tàn hơn xưa...nhưng vẫn u ám..... Những hình ảnh hiện lên trong trí nhớ...rõ ràng hơn bất cứ lúc nào....

Một người ngã xuống...viên đạn vô tình....nhưng lại trúng vào một người hữu tình... Có chúa mới biết...tại sao con người cứ mãi làm khổ nhau... óan hận tiếp nối...biết đến khi nào con người mới tỉnh trí mà sống bằng tình thương yêu....

...................

- Vậy...cậu ấy sẽ chết sao?

Người phụ nữ rưng rưng nhìn vị bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu

- Tim bệnh nhân đã bị tổn thương quá nặng... chỉ còn cách ghép tim...nhưng trong tình hình cấp bách như thế này...tìm được người hiến tim phù hợp là điều không thể!

Vị bác sĩ thở dài

- Vậy xin bác sĩ hãy lấy tim của tôi đi!

Người phụ nữ van xin vị bác sĩ

- Theo luật, chúng tôi không thể lấy tim của một người còn sống! Xin lỗi...chúng tôi đã cố hết sức!

Vị bác sĩ bước đi... Người phụ nữ ngồi bệt xuống

- Không...không thể nào như thế được!

Cái chết là điều mà con người luôn phải e sợ... Người đàn ông mặc áo chòang đen cùng cậy gậy hình lưỡi liềm luôn là nỗi ám ảnh của tất cả những người trên thế gian này...

...................

Viên đạn từ khẩu súng theo đườnng quỹ đạo của nó bay thẳng đến phía hai người...

Chaeyoung ngay lập tức đưa người che lấy Lisa... Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất... phải nhường quyền được sống cho người mà cô yêu....

Và...nó lạnh lùng cắm vào ngực trái của cô ấy...Máu luôn là thứ đầu tiên mà người ta nhìn thấy...

- Không...Chaeyoung!

Lisa hốt hoảng đỡ lấy thân người đầy máu của vợ mình

- Tại sao em lại làm vậy! Tại sao lại đỡ cho Lice chứ!

Nước mắt lăn dài từ đôi mắt đen thẳm

- E...m xin...lỗi ! Em...em không thể ...ở bên cạnh hai cha con Lice nữa!

Chaeyoung nói trong từng tiếng thở gấp

- Không...em không được có chuyện gì, xe cấp cứu đâu, làm ơn đưa cô ấy đến bệnh viện!

Giọng nói của Lisa hoảng loạn như chính tâm trạng cô... Mất Chaeyoung...là điều không bao giờ có thể xảy ra với cuộc sống của Lisa.... Lalice cùng tất cả mọi người cũng chạy nhanh lên chỗ hai người....Nó khóc ngất lên khi nhìn thấy máu thấm ướt cả người omma và appa nó

- Nghe em này... Lice hãy chăm sóc cho Lili...thay em...! Hứa với em...đừng đau khổ...và...và tuyệt vọng ...! Lice phải sống tốt ....sống thay ...phần của em...nữa...! Hứa...hứa với em được không?

- Lice hứa,bất cứ điều gì Lice cũng hứa với em, chỉ cần em không sao Lice sẽ thực hiện tất cả!

Lisa xiết chặt hơn vòng tay mình

- Omma...omma sẽ không sao đâu!

Lalice nắm lấy tay Chaeyoung cùng với những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi...

- Lili ngoan...hãy nghe lời appa...! Con...con phải trở thành người tài giỏi giống appa!

Chaeyoung cố nắm chặt tay Lalice

- Lili sẽ ngoan, omma phải nhìn thấy Lili lớn lên và cưới Soo Jin, omma nói muốn Soo Jin làm vợ Lili mà!

- Lili ....giỏi lắm, omma yêu con...._cô nhìn sang Lisa với đôi mắt dần khép_ em...em xin lỗi...em yêu Lice!

Bàn tay Chaeyoung buông thõng, mắt cô nhắm chặt, hơi thở yếu dần...

- KHÔNG....Chaeyoung đừng mà, xin em mở mắt ra nhìn Lice đi, đừng bỏ lại cha con Lice! Xin em đấy!!!

Lisa ôm chặt lấy Chaeyoung và hét lên trong tiếng nấc... Chaeyoung đã thực sự rời bỏ cô...

- Omma...omma đừng bỏ Lili mà!

Lalice gục đầu lên người omma nó... Đối với một đứa trẻ...mất đi tình thương yêu của người mẹ là điều tồi tệ nhất....

Những người còn lại không cầm được nước mắt...Ai cũng biết Lisa yêu Chaeyoung nhiều như thế nào...

Tại sao thượng đế luôn bất công với con người...Ông tạo ra con người cùng với thứ phép màu tình yêu...rồi lại cũng chính ông tạo ra số mệnh, bắt họ phải sống trong sự xa cách của sinh tử....

..............................................

Lisa ngồi bệt xuống sàn bệnh viện... Miệng không ngừng lẩm bẩm...

- Không....em không được chết...em không được bỏ rơi cha con Lice...không...Chaeyoung..không!!!

- Lice mà cứ như thế này...Chaeyoung sẽ đau lòng lắm!

Jennie nắm lấy đôi vai của Lisa

- Người nằm trong ấy là Chaeyoung... em có biết không...là vợ Lice đó!

Lisa hất tay Jennie ra...ôm chặt đầu mình....lắc liên tục... Đột nhiên cô ngước lên nhìn Jennie

- Phải rồi...cô ấy cần tim...Lice sẽ dùng tim của mình để cứu cô ấy!

Lisa đứng bật dậy và chạy đi nhưng Jisoo nắm tay cô lại

- Cậu tính làm gì hả!

- Cô ấy cần tim mà, tớ sẽ chết để hiến tim cho cô ấy!

Lisa nhìn Jisoo như tìm ra được lối thoát

- Cậu làm vậy, nếu Chaeyoung sống cô ấy sẽ vui hay sao?

- Tớ không cần biết ,chỉ cần cô ấy sống tớ không cần biết bất cứ điều gì nữa!

- Lisa, đó không phải là cách giải quyết! Cậu bình tĩnh lại đi!

Irene cũng đứng lên kéo tay Lisa lại

- Các cậu đi mà bình tĩnh, người nằm trong ấy là vợ tớ chứ có phải là vợ các cậu đâu!

Lisa hất tay Irene và cả Jisoo ra làm cả hai mất đà gần như té xuống sàn

- Manoban Lisa...cậu lên cơn điên gì thế hả! Dừng lại ngay cho tớ!

Seulgi đấm thẳng một cái trời giáng vào mặt Lisa... Cô ấy loạng choạng ngã xuống... Seulgi nắm lấy cổ áo Lisa kéo lên, cô nói gần như hét vào mặt Lisa

- Nghe này Lice....Chaeyoung là vợ cậu nhưng cũng là bạn của bọn tớ! Đừng nghĩ chỉ có một mình cậu đau lòng, bọn tớ cũng có hơn gì cậu đâu! Còn nữa cậu không nghĩ tới mình thì cũng nghĩ tới Lalice chứ, nó đã gần như mất omma, không lẽ cậu muốn nó mất luôn appa như cậu sao!

Lisa hướng mắt về phía Lalice...con bé ngồi bó gối trên chiếc ghế chờ bên cạnh Soo Jin với đôi mắt đỏ hoe tổn thương... Lisa lết nhẹ một bên chân trái về phía con gái mình lúc nãy vì mất bình tĩnh nên cô không cảm thấy đau nhưng giờ thì vết thương đã thấm đẫm máu khắp miếng băng y tế... Cô quỳ xuống trước mặt đưa tay quẹt dòng nước ấm nóng vẫn đang rơi từ đôi mắt đen láy của con bé...

- Lili, appa xin lỗi....là lỗi của appa!

Con bé đưa mắt nhìn vào Lisa... Nó đang tổn thương....và nó biết appa nó cũng đang chịu điều đó...

- Appa....! Có phải vì Lili không ngoan nên mọi người luôn bỏ Lili phải không? Lúc Lili còn nhỏ, appa cũng không ở bên con, bây giờ có appa rồi thì omma lại bỏ đi!

Lalice ôm cổ Lisa...nó đang cố gắng tìm kiếm một lý do nào đó cho sự ra đi của omma mình...

- Không phải, không phải tại con, là do appa không tốt, đã không ở bên cạnh con và omma, cũng không thể bảo vệ được cả hai!

Lisa siết chặt Lili trong lòng mình, cô không còn có thể tỏ ra mạnh mẽ được...

Hai con người...một lớn ...một nhỏ... cùng khóc ...cùng đau đớn....

Một mất vợ....

Một mất omma....

Vị trí người mất đi trong lòng có thể khác nhau ....Hai nỗi đau có thể khác nhau....nhưng nỗi đau nào cũng gây cho họ tổn thương sâu sắc....

Trên thế gian này...điều gì có thể khiến người ta đau khổ hơn là nhìn người mình yêu dần đi về hướng tử thần...

Thiên thượng nhân gian ...tranh giành óan hận... cũng chỉ vì chữ tình.....

Lisa ngồi bên cạnh Chaeyoung... nhìn người vợ thân thương nhắm nghiền mắt....gương mặt cô ấy vẫn xinnh đẹp và yên bình giống như một nữ thần đang chìm vào giấc ngủ... Một giấc ngủ ngàn thu không thể thức giấc... Giấc ngủ của sự chia cắt mãi mãi.... Người ra đi có thể sẽ không biết gì để cảm thấy đau đớn nhưng người ở lại không bao giờ có thể tự tha thứ cho lỗi lầm của mình....

- Chaeyoung... khi Lice trong tình trạng nguy kịch, em đã mắng Lice là không được vô trách nhiệm....nhưng sao bây giờ người vô trách nhiệm lại là em! Em có thể bỏ hết tất cả ...tình yêu của Lice của Lalice mà ra đi như vậy sao? Còn rất nhiều ước nguyện mà Lice muốn thực hiện cùng em....chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau đi hết quãng đường còn lại...Nhưng ...bây giờ em lại bỏ mình Lice bơ vơ thế này... Làm sao để Lice có đủ dũng cảm mà bước tiếp khi không có em bên cạnh đây!

Nước mắt Lisa lăn dài.... Hạnh phúc cứ ngỡ đã đến bên mình...vậy mà cuối cùng lại không thể nắm giữ nó....

.................................................

Phòng chủ tịch

- Lili vẫn chưa ăn cơm sao?

Soo Jin hơi lớn tiếng trong điện thoại

- Lili sẽ ăn ngay mà! Em đừng có nổi nóng như thế...không tốt cho cổ họng của em đâu!

Lalice nói nhỏ , cố bịt lại tiếng nói phát ra từ chiếc điện thọai...Xung quanh cô là những ánh mắt tò mò lẫn ái ngại của mọi người trong cuộc họp.... Ai cũng biết Manoban Lisa khi còn đương nhiệm đứng trước biết bao trở ngại vẫn hiên ngang và lạnh lùng nhưng lại sợ cô vợ Chaeyoung Park một phép...Bây giờ có cô con gái tài giỏi không thua gì appa có khi lại còn nhỉnh hơn một chút về khoảng "sát gái"... Mọi người cứ nghĩ sẽ nhìn thấy một Manoban chủ tịch mới dũng cảm "chống vợ" ai ngờ cái gien di truyền "sợ vợ" nó lại có sức ảnh hưởng từ đời cha sang cả đời con....Manoban Lalice sợ cô người yêu ca sĩ xinh đẹp Kim Soo Jin còn hơn thỏ con sợ cáo già.... Không biết đến khi Kim Soo Jin trở thành Manoban Soo Jin thì "sóng gió" từ người vợ "bảo thủ" ấy sẽ làm cho Manoban chủ tịch tài ba của họ điêu đứng như thế nào nữa...

- Từ lúc Lili ra khỏi nhà là 8h sáng, bây giờ đã là 4h chiều mà Lili vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, Lili bảo em không giận sao được!

- Lili biết rồi, tại Lili bận nhiều việc quá nên chưa ăn được,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lichaeng