Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một làn gió lạnh thổi ngang qua vai làm Yebin rùng mình

"Yebin-ah"

Tiếng người đối diện bập bẹ cố gắng hết sức để gọi tên nàng, đã là một khoảng thời gian dài trôi qua khi mà nàng khi thấy tên mình được ai đó gọi lên.

Nàng choàng người tới trước, kéo vội tay người kia rồi chạy về phía nhà sàn gỗ nơi ấy cách xa nhà nguyện nấp sâu trong phía ruộng ngô cao, mọi thứ ở đấy thật là im ắng. Hai đôi chân dừng lại phía trước cửa, Yebin dẫn dắt nó lên phía trên nhà, nơi được bày biện là một phòng trọ cho khách, có đủ mọi sinh hoạt nhu cầu cần thiết. Nàng cởi guốc cao ra, rồi nhẹ nhàng cúi xuống ân cần cởi dây giày cho nó, người lúc này còn đang ngỡ ngàng vì hành động này, họ bước vào trong, bên ngoài lúc này cũng đã sắp tối.Minyeon bước nhẹ vào trong trước nhưng lại dừng chân trước tấm gương lớn treo ở góc tường, nó im lặng quan sát phản ảnh của chính mình, nó sợ gương lắm không hiểu vì sao, nó sợ cái bóng của chính mình.

Nàng nhẹ bước tới nơi nó đang đứng trơ ra, không hiểu nỗi bản thân mình khi mà nàng luồng hai tay qua eo nó rồi ôm chầm nó vào lòng mình, tự cho phép mình tựa cằm lên bờ vai gầy của nó để lúc này cả hai người đang nhìn thấy phản chiếu của bản thân mình trong gương. Yebin lục tìm trong túi xách của mình ra một bức ảnh polaroid rồi đưa cho nó xem, ảnh là một người con gái với mái tóc đen dài đang cười toe toét khi mà được người kia, Yebin đặt một nụ hôn vụng trộm lên má.

"Đây là bạn gái của tôi" nàng buồn nói lúc vừa chậm rãi đưa tấm hình lên ngang tầm mắt của Minyeon. Nó có thể cảm nhận được sự đau buồn trong chất giọng của nàng, chậm rãi cầm lấy rồi chăm chú quan sát hình như thể có gì đó ẩn khuất bí mật lắm, nó nhìn hình rồi lại nhìn vào gương, ôi sao hai phản ảnh lại giống nhau y như đúc thế này, tim nó ngừng đập

"Minkyung của tôi....rất giống cậu....không, đã từng là như thế...."

Một tiếng thốt lên từ miệng của nó, Minyeon quay ngoắc lại nhìn nàng, miệng chữ o, nó muốn nói gì đó, tay múa may theo những biểu ngữ rất lạ, Yebin nhìn nó như thể muốn phát khóc, người giống người, nhưng tính cách Minkyung của nàng, một người với khứu giác nhạy bén không thể là một đứa tính tình con nít cời cợt như thế này được, không thể nào. Nàng lấy tay cản lại một Minyeon đang loay hoay, hay tay giữ chặt cách tay của nó, nàng nhìn nó với ánh mắt tổn thương.

"Dừng lại đi, không gì phải sợ cả, cậu không phải là cô ấy"

[xin lỗi] Minyeon ra hiệu

"Thật tình tôi không hiểu được là cậu đang nói gì cả"

Nó lắc đầu cười trừ rồi lăng tăng chạy nhanh đến góc tủ cạnh giường, lục lọi ngăn kéo lấy nhanh ra một cuốn tập giấy với cây bút bi ghi ghi nhanh nhẹn rồi đưa lên cho nàng xem,

"À, tôi hiểu rồi không sao cả" Yebin nhẹ nhàng

Nó ngồi xuống phía giữa phòng, nơi có hai chiếc giường đơn, nó chọn một cái rồi vẫy vẫy tay chỉ lên chiếc giường kế cạnh ra hiệu bảo nàng ngồi xuống, rồi lấy chai nước với tờ khăn giấy, đưa cho nàng chậm lấy vết nhoè mí mắt lúc nãy khi nàng khóc, nó thấy.

*CHÚ THÍCH: hội thoại bên dưới từ lúc này sẽ là do Minyeon viết lên giấy và trò chuyện với Yebin, nó viết, nàng trả lời, nàng hỏi thì nó viết trả lời*

[hình như chúng ta không biết rõ nhau cho lắm] nó cười

"Àh, đúng...tôi quen mất..."

[thế làm quen nhé, tôi đây cũng không có bạn bè nhiều]

"Vâng..." Nàng ngại ngùng

[tôi tên Hong Minyeon]

"Kang Yebin, năm nay tôi 24 tuổi"

Nó nghĩ thầm một người 24t đây ôi sao trẻ đẹp quyến rũ thế này được

[tôi không biết tuổi của mình] nó cười lớn ngượng ngịu

"Không sao, cậu thích màu gì?"

[màu xanh nhạt, à và cả xanh tím nữa] Minyeon chu môi đáng yêu lúc từng chữ viết, nàng không sao rời mắt khỏi nó.

"Tôi thì màu hồng"

[ấy tôi cũng thích màu ấy lắm] Yebin dừng lại, dù có giống nhau đến thế nào, Minkyung không bao giờ ưa thích màu hồng cả, chị rất ghét nó.

"Àh phải"

[cậu thích hoa gì? Cây cối chẳng hạn?]

"Xương rồng...tôi thích xương rồng" nàng mỉm cười

Bỗng đầu nó đau nhói lên, câu nói khi nãy sao lại làm nó như thế này, nó nghe ở đâu rồi thì phải, nhưng cứ như có một bức tường vô hình chặn nó lại khỏi giấc mơ ấy

"Nếu chết đi, Minky muốn trở thành xương rồng, để không bao giờ rời xa em....xương rồng chung tình với người chủ, không như những loài khác sẽ trổ mạ mọc đi nhiều nơi khác, xương rồng chỉ đứng một chỗ từ đầu cho đến cuối đời, chung tình đến cuối."

Nó dừng lại khi cảm nhận được sự ấm áp nơi bàn tay ai kia đang chạm vào đùi mình, một cảm giác thật quen thuộc.

"Cậu không sao chứ?!" Yebin mắt tròn xoe hỏi

Minyeon cười nhẹ rồi lắc đầu, nó thích sự đụng chạm bên nãy.

[trễ rồi, ngủ nhé]

Rồi không một lời nào khác nó leo lên giường rồi đắp chăn ngủ như thể mọi chuyện lúc nãy chưa bao giờ xảy ra. Nàng thấy nó viết gì đó, nhưng sau đó lại giấu lẹm đi chẳng cho nàng xem.

-----------------------------------------------------------Bấy giờ là 1:54 sáng, Minyeon bấy giờ đã ngủ say, tiếng thở phò phèo đáng yêu như một đứa trẻ làm Yebin thích thú, lạ chỗ, nàng chẳng hề chợp mắt được, nhưng không hiểu sao ở bên Minyeon, nàng cảm thấy một sự bình yên khó tả như lúc còn cạnh Minkyung, nàng nhớ chị ấy đến phát điên, đạp mạnh chăn sang một bên nàng bước xuống giường khui lấy cho mình một lon bia lạnh uống một hơi dài, rồi đâm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ nơi những ánh đèn từ các căn nhà lấp ló xa xa. Tiếng cót két đâu đó làm nàng giật mình, xoay lưng lại thì thấy Minyeon trở mình khó chịu trên giường, Yebin tiến lại gần ngồi cạnh, nàng e dè đưa những ngón tay dài của mình vén những cọng tóc mái sang một bên, nó giống chị ấy như hai giọt nước, những cử chỉ cơ thể đều rất giống nhưng tại sao nàng lại không cảm nhận được bất cứ thứ tình cảm nào cả.

"Không hiểu sao, tim tôi lại loạn nhịp cả lên dù chỉ nhìn thấy cậu thôi" nàng chăm chú quan sát gương mặt đó

"Tôi thật muốn biết cậu là ai, Minyeon"

Ánh mắt nàng dừng lại ở đôi môi hồng nhạt mỏng đang mấp mé như mời gọi, nàng cúi xuống, dừng lại đôi chút nhưng rồi lại để con tim làm chủ và đặt một nụ hôn lên môi cái người đang ngủ say kia. Nàng hôn đơn phương, tự nhủ với bản thân rằng chỉ là muốn nếm thử xem bờ môi ấy ngọt đến thế nào, nàng kéo người ra khỏi nhưng lại cảm nhận được một sức mạnh từ phía sau gáy đẩy mình lại vào nụ hôn vừa khi này, môi Minyeon mấp máy hé ra mút lấy đôi môi đỏ mọng kia, kéo Yebin vào một nụ hôn sâu hơn. Nó dừng lại, đẩy nhẹ nàng ra rồi lấy dưới gối một mảnh giấy nhàu nát

[Tôi thích em]

Minyeon cười mỉm nhìn gương mặt đỏ bừng của Yebin, nó nhấc đầu khỏi gối, từ từ tiến lại gần rồi lại ép đôi môi của mình lên nàng. Khi nó hôn nàng, Yebin nhận ra rằng, cảm giác cách đây 3 năm trước lại ùa về làm tim ai lại tan chảy.

==============================================================================

Có ai thích KyungWonxMinkyung k? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net