Chap 50(End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


~Nếu em nói là chúng ta sinh ra là để dành cho nhau, và....định mệnh đã an bày cho chúng ta được ở bên nhau, Minkyung có tin em không?

Minky chỉ biết là em là ánh sáng mà Minky sẽ luôn tìm về dù có cách trở như thế nào đi nữa, định mệnh chỉ là một phần mà thôi, vấn đề là tiếng gọi từ con tim ấy.~

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hít lấy một hơi thật dài, Yebin quay sang nhìn người con gái kế bên với ánh mắt bồn chồn và lo lắng không ngừng, và như một thói quen vốn dĩ đã quá đỗi thân thuộc, nàng khẽ nắm lấy bàn tay của Minkyung rồi nở một nụ cười dịu dàng và vô cùng tuyệt đẹp như tự trấn an cho bản thân và cô ấy nữa, nàng có thể cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của người kia.

Minkyung từ lúc bắt đầu ngồi xuống ghế tới giờ bồn chồn vô cùng, đã rất là lâu rồi mà cô mới xuất hiện công khai trước công chúng và báo chí, đặc biệt hơn nữa sẽ là tiêu đề sắp đề cập tới. Nếu Yebin bồn chồn 10 rồi thì chắc Minkyung bây giờ đang cảm thấy mông mình như bị dán pháo làm cô không tài nào yên vị mà cứ nhấp nhổm, chắc nếu có một cuộc thi so tài và tính điểm biểu hiện cảm xúc thì Kim Minkyung chắc chắn sẽ được điểm 100 cơ đấy. Cũng tương tự như Yebin, Minkyung quay sang ngắm nhìn người kế bên tay trái của mình, mái tóc dài đen của nàng được uốn lọn nhẹ nhàng thả hờ hững qua một bên vai để lộ xương quai xanh ngần gợi cảm vô cùng, cái sự hứng thú nổi dậy bên trong cái con người bé nhỏ này cũng một phần giúp quên đi lo lắng bấy giờ.

Dĩ nhiên là Yebin nhìn thấy cái cách mà Minkyung tự cắn môi mình trong khi mắt thì không ngừng lia lên xương đòn cổ ngọt ngào của nàng, cố nhịn cười vì trước mặt họ bây giờ lấy bao nhiêu máy quay phim, máy ảnh và nhà báo, nàng buông thôi không nắm lấy tay của cô nữa rồi dùng nó thúc mạnh vào hông cái tên háo sắc có tật không bỏ này, Minkyung trợn trắng cố không hét lớn.

"Nếu em là Minky thì sẽ không hành động có phần dại dột và dê xồm như thế đâu!" Yebin kéo người lại gần bên tai người kia rồi thì thầm.

"Để lát nữa xong Minky sẽ đè em ra mà trả thù, hãy đợi đấy." Minkyung cũng làm tương tự, có phần điều đó làm Yebin nhột nên cười cười bẽn lẽn.

Nàng nhìn cô với ánh mắt không tin.

Hai ngón tay giơ hiệu chữ V, rồi đưa chúng lên mắt của mình rồi chĩa nó về phía Yebin như bảo đấy "hãy cẩn thận, tui đang quan sát cô đấy!", miệng thì nói nhỏ.

"Nu, pogodi!!!"

Yebin giả vờ làm giơ nắm đấm đe doạ, báo chí nhanh chóng chụp liên hồi cái cảnh nồng nàn có phần trẻ con của cả hai.

Luật sư Han nghiêm nghị tới gần nơi cả hai đang ngồi.

"Chủ Tịch Kim, Chủ Tịch Kang...." Ông nói

Cả hai thôi không nhìn nhau nữa mà chuyển hướng về phía ông.

"Buổi họp báo sắp bắt đầu rồi..." Ông có vẻ chừng chừ.

"Ông đừng ngại, cứ nói đi." Minkyung nhìn thấu được vẻ mặt có phần bất an của người đối diện.

"Hai người có chắc là muốn làm điều này...ý tôi là chúng ta vẫn có thể huỷ nó đi và im lặng làm những gì mình muốn."

Minkyung cười nhẹ, nụ cười đó làm Yebin kế bên có phần xao xuyến, ôi cái nụ cười tuyệt mĩ đó.

"Tôi biết phải nói gì, vả lại, chúng tôi muốn sống thật với bản thân mình." Cô nói.

Luật sư Han im lặng một hồi nghĩ suy, rồi ông cũng nở một nụ cười ấm áp đáp lại Minkyung.

"Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ ở bên và ủng hộ hai vị Chủ Tịch."

Một người nào đó ở gần cánh gà hô lớn.

"Họp báo bắt đầu."

--------------------------------------------------------Tiếng máy ảnh bấm liên tục và theo sau đó là bao nhiêu tiếng nói hỗn độn của tất cả từ đám phóng viên đặt câu hỏi dồn về phía Minkyung và Yebin.

Họ đứng lên rồi cúi đầu thấp xuống lễ nghĩa, ngồi xuống lại và nhận lấy micro từ người quản lí, gương mặt lo lắng của Minkyung không tài nào có thể qua mắt được Yebin, nàng âm thầm nắm lấy một bàn tay của cô rồi đặt nó lên đùi mình, hành động nhỏ đó làm Minkyung nhanh chóng điềm tĩnh một cách lạ thường.

Tằng hắn giọng, Minkyung mở lời trước.

"Xin chào các đại diện từ các bộ phận thông tin và truyền bá, các nhà báo và tạp chí, các phóng viên, và các cổ đông. Tôi tự giới thiệu, tôi đây là Kim Minkyung, Chủ Tịch đương nhiệm của tập đoàn MKB, và người ngồi kế tôi đây, tôi xin tự giới thiệu, cô ấy là Kang Yebin, Chủ tịch đương nhiệm cùng tổng quản MKB chung với tôi...."

Mọi máy ảnh chĩa thẳng về phía Yebin liên tục bấm chớp lia lịa.

"...và cũng sẽ là phu nhân tương lai của Kim Gia" Minkyung hít một hơi thật sâu và cuối cùng cũng nói ra được, rồi cô nhìn Yebin bằng một ánh mắt yêu thương nồng ấm và cười.

Những tiếng bình luận và hàng trăm câu hỏi nối tiếp theo nhanh chóng.

Minkyung điềm tĩnh tiếp tục.

"Trong khoảng thời gian hơn 16 năm qua, chúng tôi đã luôn ở bên, cùng nhau vượt qua nhiều biến cố đau lòng, những chuyện tưởng như là một cơn ác mộng cứ liên tục tiếp diễn, Kang Yebin chưa từng một lần rời bỏ tôi mà cô ấy còn vực tôi dậy, thay tôi nắm quyền tập đoàn, chỉ trong một thời gian ngắn, MKB đã vượt qua hàng ngàn tập đoàn khác để đạt được số tiền cổ phiếu cao nhất từ trước đến giờ và rất nhiều công trình được khai triển, cô ấy là một viên ngọc quý của MKB, hơn những thế, cô ấy là một người vô cùng quan trọng đối với tôi..."

Cả căn phòng im lặng không một tiếng động.

"Tôi yêu Kang Yebin từ năm tôi 12 tuổi và trân trọng cô ấy đến tận bây giờ. Với địa vị là Chủ Tịch của MKB, tôi đương nhiên hiểu những hậu quả của việc công khai mối quan hệ này với công chúng, nhưng chúng tôi muốn được sống thật với con người của mình, chúng tôi trân trọng con người Hàn Quốc, tôi một lòng một dạ chung tình với cô Kang và không thể nào nói dối, tôi yêu cô ấy và hy vọng công chúng hãy dang tay và chấp nhận tình yêu này, tình yêu không có giới hạn, tình yêu không cần phải xảy ra giữa một người nam và một người nữ, tình yêu chỉ cần hai con tim gắn kết lại với nhau, và thế là đủ...."

Nói đoạn Minkyung mạnh dạn cúi đầu thấp xuống một lần nữa, nhưng nhanh chóng ngước lên với một vẻ đầy tự tin và kêu ngạo.

Cả hai người họ nhìn về phía rừng người đang đứng phía dưới.

Bất ngờ khi những tiếng xột xoạc vỏ xách, cứ tưởng là người ta thu dọn bỏ về, nhưng thật là lạ vì nó là tiếng phóng viên và báo chí thu gom tất cả các máy ảnh cất đi hết, không một tiếng chụp hình nào nữa, cũng không một câu hỏi nào được nói ra, điều này bỗng dưng làm Minkyung và Yebin hoang mang.

Rồi một tiếng vỗ tay vang lên đâu đó từ phía dưới khán phòng.

Rồi lại một tiếng khác từ phía bên kia.

Rồi nhanh theo sau đó là những tiếng vỗ tay hò reo mừng rỡ từ những người có mặt.

Những cái gật đầu.

Những nụ cười nồng ấm.

Yebin gật đầu cảm tạ và Minkyung cũng làm theo, họ mạnh dạn nắm chặt lấy tay nhau và giơ lên cao, nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên môi cả hai. Rồi nhanh như cắt, Minkyung kéo người lại đặt một nụ hôn nhẹ nhưng mặn nồng lên môi của nàng, lúc này những tiếng máy flash ghi lại khoảnh khắc ấy giữa những tiếng reo hò mãnh liệt hơn. Bởi vì họ hiểu, đã trải qua bao nhiêu gian khổ chỉ được ở bên nhau như thế này cũng đã quá đủ cho một lời giải thích rồi.

~tình yêu không bao giờ có giới hạn~

===================================Bãi cỏ xanh rờn mặc dù lúc bấy giờ mặt trời cũng sắp gần tàn. Một ngày tuyệt đẹp ở giữa một mảnh đất rộng thênh thang như thế này, miếng vải đen che lấy đôi mắt của Minkyung làm cô không tài nào biết chuyện gì đang xảy ra.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng cất bước lại gần bên rồi dừng hẳn, mùi nước hoa lài quen thuộc nhẹ bay vào mũi làm Minkyung vô thức nở một nụ cười hạnh phúc. Những ngón tay thon dài của ai đó vươn đến rồi gỡ lấy miếng vải che đi rồi thả nó bay theo những cơn gió đồng nhẹ.

Yebin đứng đó với một bộ váy ren trắng có hoa nơ hoạ tiết tỉ mỉ, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt ướt át nhìn lấy cô một cách nồng nàn và nụ cười mê hồn người ấy lúc này chỉ dành riêng cho Minkyung mà thôi.

Vị linh mục cầm kinh thánh trong tay làm dấu phép thánh giữa hai người họ.

Xa xa bé Seungyeon đang đứng, bên cạnh có Luật Sư Han, Thím Jung, và Vicson, trên tay anh cầm di ảnh của Minki.

"Nhân danh Cha, và Con, và Thánh, và Thần...Amen!"

Rồi Ngài đọc một vài lời Chúa từ trong cuốn sách.

Minkyung nắm lấy đôi tay trắng mượt của nàng, nước mắt vô tình lăn nhẹ trên má.

Làn gió nhẹ thổi bay bay mái tóc dài bồng bềnh của Yebin, vẻ đẹp tựa thiên thần làm choáng ngợp người đối diện.

"Con nói đi." Vị linh mục nói.

"Con, Kim Minkyung, xin được kiếp này làm vợ của Kang Yebin, nguyện đời này kiếp này yêu em, lo lắng và ở bên em. Hứa sẽ bên em dù hoạn nạn, gian khó hay lúc bi đau, sẽ mãi mãi yêu thương và trân trọng em." Nói đoạn Minkyung lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn bạc trắng nhỏ nhưng được thiết kế một cách tinh tế vô cùng và xỏ nó vào ngón tay áp út của Yebin, nước mắt nàng chảy dài trong hạnh phúc.

Cha nhìn sang Yebin.

"Con, Kang Yebin, xin được kiếp này làm vợ của Kim Minkyung, nguyện đời này kiếp này yêu chị ấy, lo lắng và ở bên chị ấy. Hứa sẽ bên Minky dù hoạn nạn, gian khó hay lúc bi đau, sẽ mãi mãi yêu thương và trân trọng Minkyung đến cuối cuộc đời." Rồi nàng nhẹ đặt chiếc nhẫn đôi còn lại vào ngón áp út của cô.

Thím Jung ở xa mừng rỡ lau vội đi nước mắt.

"Hôm nay có những vị nhân chứng đứng đây, họ sẽ chứng nhân và bảo vệ hôn ước của hai con đối với Thiên Chúa, dù trong hoạn nạn, gian khó hay lúc bi đau, hai con hãy luôn yêu thương và trân trọng nhau cho dù bất kể chuyện gì đi nữa. Vậy theo như Hội Thánh, Cha đây tuyên bố hai con đã là vợ-vợ, con có thể hôn nhau."

Không như bao lần, Yebin đã là người chủ động tiến đến và đặt một nụ hôn sâu ngọt ngào lên môi Minkyung trong tiếng hò reo của những người có mặt.

Bé Seungyeon tinh nghịch tung những cánh hoa hồng nhỏ khắp nơi và xung quanh nơi Minkyung và Yebin đang đứng. Minkyung âu yếm bế bé lên trong vòng tay của mình để bé được ở giữa cả hai người họ. Seungyeon hôn lên má Minkyung rồi Yebin với một nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện nhất có thể.

"Hai umma của con mới tuyệt đẹp làm sao!" Bé há họng nói.

"Thật là biết nịnh quá đi!" Yebin nhéo yêu lên má của bé.

"Seungyeon nghĩ sao nếu gia đình nhỏ của chúng ta cùng nhau sống trong một ngôi nhà bằng gỗ với những tấm kính trong suốt có thể nhìn ra ngoài vườn cây này và đường phố tấp nập nữa?" Minkyung hỏi bé.

Seungyeon nũng nịu áp má mình sát thật sát vào má của cô.

"Cả hồ bơi với những con vịt vàng kêu tiếng qoạc qoạc nữa chứ ạ?"

"Ôi, mới bé tí đã biết nịnh rồi sao?" Yebin ghen nói đùa.

Minkyung và bé cười lớn.

"Đương nhiên rồi. Hôm qua Minky yêu em nồng nàn đến cỡ nào..." Nàng cười

Nhưng bị Minkyung nhanh chóng bịt miệng lại.

"Con bé nghe thấy bây giờ."

Cả hai cười to, những giây phút nhỏ nhặt như vậy thôi cũng đủ rồi.

Vì lúc này Minkyung đang mặc áo ba lỗ rộng nên tay nàng vô tình chạm lên vết sẹo chảy dài từ bụng lên giữa ngực lúc trước. Đôi mắt nàng lại ngấn nước. Rồi nàng ôm chầm lấy cô.

"Em xin lỗi. Vì em, mà Minky đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ như vậy."

"Thôi mà, chuyện qua rồi."

Minkyung kéo mặt nàng nhìn lấy mình.

"Quan trọng là bây giờ chúng ta ở bên nhau."

"Nhưng..." Yebin nấc thành tiếng.

"Nhìn Minky này..." Minkyung nâng cằm nàng lên để mắt họ nhìn nhau.

"Cho dù có phải trải qua chuyện đó một lần nữa, thì Minky cũng vẫn sẽ điều tương tự, Minky không hối hận điều gì cả." Minkyung cười

Rồi cô cướp lấy đôi môi căng mọng của nàng.

"Em có thứ này cho Minky xem đấy."

Lấy từ đâu ra một cái hộp nhỏ dài, rồi đưa nó cho Minkyung ra hiệu mở nó.

Cô ấy mở ra và đôi mắt tròn xoe nhìn Yebin.

Thanh que thử thai xuất hiện hai vạch.

"Ôi Chúa Ơi." Minkyung hét lớn trong hạnh phúc. Đã hơn một năm nay họ thử đủ mọi cách để thụ tinh ống nghiệm với tinh trùng hiến tặng từ kho bệnh viện nhưng đều bất thành.

Minkyung ôm chầm lấy Yebin rồi bế thốc nàng lên khỏi mặt đất.

"Ôi Minky yêu em Kang Yebin"

Rồi nhanh chóng nắm lấy tay nàng mà kéo đi về phía hồ bơi, và cả hai cùng nhau nhảy xuống cùng với Seungyeon, những tiếng cười nô đùa hớn hở vang lên khắp khu nhà.

Không gì là không thể.

====••••••=======••••••=======••••••======

Tôi tên Kim Minkyung, năm nay tôi 25 tuổi. Tôi thì chẳng có cái tài cán gì đặc biệt, cũng như bao người khác, tôi không hoàn hảo, tôi có những vết xẹo sâu lồi lõm ở nhiều nơi, tôi không biết nấu ăn, giặt giũ hay làm việc nhà, tôi đã từng làm thất vọng nhiều người, và tôi cũng đã từng là một con người vô cảm...nhưng rồi tôi gặp em, một con người hoàn toàn đối lập với tôi. Em là ánh nắng mùa hè rực rỡ, còn tôi là bông tuyết lạnh lẽo rơi trong những đêm đông giá rét, nhưng rồi, tình yêu em mang đến cho tôi như một mùa xuân ấm áp làm tan chảy đi lớp băng dày, làm tôi như chết ngất đi trong tình yêu nồng nàn của em, em, Kang Yebin, em là hạnh phúc của đời tôi. Những lúc không có em bên cạnh, tôi như đánh mất đi niềm vui của cuộc sống ngắn ngủi này. Kang Yebin, em là...tình yêu 15 năm thanh xuân của tôi. Trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy, tôi sẽ mãi yêu em một cách chân thành.

1..2...và 3...nhắm mắt lại em nhé...

Từ bây giờ, hãy để tôi được yêu thương và lo lắng cho em

Dù hoạn nạn

Gian khó

Hay bi đau....~~

END.

================================================================================

Cảm ơn các cậu đã đọc fic và ủng hộ m ❤️❤️

M sẽ tiếp tục ra fic mới trong thơif gian tới❤️ Mong các cậu sẽ tiếp tục đọc và ủng hộ ❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net