Tình cảm của Jieun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  - Moonbyul, cậu sao thế, tỉnh lại đi, đừng làm tớ sợ mà. Hani hốt hoảng, vội tấp xe vào bên đường để xem xét tình hình của cô. Người trên xe không có một chút phản ứng, Hani liền gấp gáp mà lái xe về nhà mình. Hiện tại đã gần hai giờ khuya rồi nên cô cũng ngại phiền phức mà không đến bệnh viện.

  Với tốc độ gấp rút như vậy thì không quá năm phút, chiếc BMW sang trọng liền đậu trong bãi đỗ xe trước căn hộ của cô. Hani nhanh chóng dìu Moonbyul vào nhà một cách khó khăn rồi cầm lấy điện thoại của mình gọi cho bác sĩ riêng đến đây nhanh nhất có thể.

- Cô ấy chỉ là mệt mỏi quá độ nên cơ thể mới không chịu nổi nữa mà ngất xỉu. tôi đang vào nước biển cho cô ấy và cũng đã kê thuốc sẵn rồi, chỉ cần uống đúng 1 ngày 3 cử theo những gì tôi đã cho thì cô ấy sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi. Vị bác sĩ già kia căn dặn một cách kĩ lưỡng. Khi nãy ông đang yên giấc thì nhận được cuộc gọi gấp rút của cô ca sĩ này. Nghe giọng cô ấy khẩn trương như thế ông còn tưởng người này chắc bị thương nặng lắm. Cô ca sĩ này chắc hẳn rất xem trọng cô bạn đang ngất xỉu kia.

- Cám ơn bác sĩ, xin lỗi đã làm phiền ông rồi. Cháu tiễn ông về. Hani nghe thấy tình hình Moonbyul không sao thì không khỏi vui mừng, vội vàng cảm ơn bác sĩ rồi tiễn ông ra về.

- Không cần đâu, tôi tự về được rồi. Cô hãy ở lại chăm sóc cho bạn mình đi. V bác sĩ khách sáo từ chối rồi nhanh chóng ra về.

Thấy vị bác sĩ kia ra về thì tầm mắt cô lại tập trung vào người đang nằm trên giường. Bàn tay không tự chủ được liền giơ lên vuốt ve khuôn mặt người kia. Ánh mắt cũng dần chuyển thành dịu dàng.

Có lẽ, cô chỉ dám có những hành động và cử chỉ như vậy khi Moonbyul đã ngủ say như lúc này. Cô không hề thổ lộ tình cảm của mình trước Moonbyul. Cô biết, Moonbyul không hề có tình cảm với cô. Cô cũng biết rõ trong lòng Moonbyul đã có một hình bóng khác nhưng Moonbyul chưa bao giờ nói ra người đó là ai. Điều ấy khiến cô đau lòng không thôi.

Cô quen biết Moonbyul từ khi cả hai cùng tham gia show thực tế Heroes, lúc ấy Moonbyul là một người ít nói nhưng bản tính lại ngây thơ, ngốc nghếch hết chỗ nói. Cô lại không sao hiểu được vì sao mình lại phải lòng cái con người ngốc nghếch ấy chứ? Nhưng từ sau khi Solar tham gia WGM thì Moonbyul ngây thơ, ngốc nghếch ngày nào cũng đã trưởng thành hơn, trầm tính và lạnh lùng hơn. Những lúc nhìn thấy Moonbyul luôn vì vụ việc đó mà đau khổ, tự dày vò mình thì cô cũng chỉ có thể ôm người kia vào vòng mà an ủi nhưng vẫn không giúp được gì.

Họ đã thân nhau như vậy, nương tựa nhau lúc đau buồn như vậy nhưng tại sao trái tim của Moonbyul lại không thể đặt vào nơi cô? Hani bất lực mà vuốt ve sóng mũi cao thẳng của người trên giường, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

-----------------

  Buổi sáng, khi những tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ hắt vào gương mặt xinh đẹp đang nằm trên giường. Solar mệt mỏi chống người ngồi dậy. Vội đứng lên, lê đôi chân đang bị trói lại của mình bước vào phòng tắm.

  Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong thì cũng chậm nặng nề bước ra về. Đêm qua người kia tức giận bỏ đi thì dường như cũng không trở về. Như thế thì càng tốt.

Đột nhiên trong đầu Solar loé lên một dòng suy nghĩ: "Nếu cô ta ra bên ngoài mà gặp sự cố phải mất mạng thì hay biết mấy". Ý nghĩ đó của cô cũng khiến cô cảm thấy giật mình.

  Solar trước giờ luôn là người hiền lành, phúc hậu và cô cũng chưa từng nguyền rủa một người nặng nề đến vậy. Có thể thấy được cô hận Moonbyul sâu đến cỡ nào. Cô thật sự mong Moonbyul chết đi, như vậy thì cô cũng sẽ không cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn khi phải đối mặt với Moonbyul.

-------------

  Suốt ba ngày trời Moonbyul không về đây càng khiến cho Solar thêm thoải mái. Cô còn nghĩ rằng lời nguyền rủa hôm trước của mình có khi nào đã linh nghiệm? Trong ba ngày này, cô đã luôn tìm mọi cách để phá dây xích mà trốn thoát nhưng đều vô ích. Dây xích này dường như được làm từ chất liệu vô cùng tốt, cô đã dùng đủ mọi biện pháp để phá nó nhưng sợ dây vẫn không bị ảnh hưởng.

  Ba ngày không ăn gì, dạ dày của cô cũng bắt đầu kêu réo. Với tình trạnh như thế này, cô không thể đi xuống bếp được.

Solar đã từng rất muốn chết, nhưng hiện tại cô không thể chết được. Cô muốn gặp bố mẹ, gặp Eric và hơn cả là cô muốn trả thù Moonbyul, muốn cho Moonbyul nếm trải mùi đau khổ. Vì thế cô không thể chết như thế - không thể chết đói được.

  Sức lực đã cạn kiệt, thậm chí mí mắt cũng nặng nề đến mức không nhấc lên được. Ý thức càng ngày càng mơ hồ...

-------------

  Ở một nơi khác, con người hôn mê gần ba ngày kia cuối cùng cũng thức giấc. Mệt mỏi mở mắt, khung cảnh trước mắt khiến cô thấy xa lạ. Tầm mắt di chuyển thấy một ống dây chuyền đâm vào mu bàn tay mình , hơi nhíu mài . Dời tầm mắt ra xa một tí, đập vào mắt cô là hình ảnh một người con gái nằm tựa bên cạnh giường, đầu gối lên cánh tay mà ngủ.

  - Cậu tỉnh rồi? Đang ngủ thì Hani cảm thấy trên giường hơi động, vội vàng ngẩn đầu lên để xem xét tình hình. Sau khi thấy Moonbyul đã tỉnh thì vui mừng không thôi, gấp gáp hỏi.

  - Ừm, tớ bị sao thế? Sao lại ở chỗ cậu? Chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, Moonbyul khó hiểu hỏi.

  - Cậu không nhớ sao? Ba ngày trước cậu hấp tấp lao vào đầu xe tớ, kêu tớ chạy nhanh lên. Tớ chưa kịp hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì thì cậu đã lăn ra bất tỉnh đến tận bây giờ rồi. Hani thao thao bất tuyệt mà kể lại mọi chuyện cho cô nghe.

  - À! Lúc đó...tớ...MÀ CẬU VỪA NÓI CÁI GÌ? BA NGÀY TRƯỚC? TỚ BỊ HÔN MÊ BA NGÀY TRỜI? Đang tính kể lại sự việc lúc đó thì Moonbyul liền phát hiện được một vấn đề quan trọng, không khỏi hốt hoảng hét lớn.

  - Đúng rồi, ba ngày này tớ luôn chăm sóc cho cậu đó, cậu phải biết ơn... Này Moonbyul, cậu đi đâu thế hả, vẫn còn chưa hồi phục mà...Này! Đang tính kể công với Moonbyul thì người kia đột ngột vơ lấy áo khoác để trên bàn rồi lao đi một cách gấp gáp.

  - Tớ có việc quan trọng, tớ đi trước, Cảm phiền cậu chở tớ tới một nơi được không? Cô nhớ tới Solar bị giam suốt ba ngày không ăn không uống gì thì liệu có xảy ra chuyện gì không. Moonbyul sợ hãi tột độ, nhanh chóng nói gấp vài câu với Hani rồi lao nhanh ra ngoài.

Hani biết là việc gấp thật sự nên cũng nhanh chóng lấy chìa khoá xe chở Moonbyul đến một nơi theo địa chỉ cô vừa đọc.

  - Kétttttt... Xe phanh gấp trước cửa một căn biệt thự lớn nằm giữa cánh đồng hoa bách hợp. Đây cũng là lần đầu tiên Hani đặt chân đến đây. Vội vàng đi nhanh theo Moonbyul vào trong,bước lên tầng trên. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho cô phải há hốc mồm: "Moonbyul đang lao nhanh đến bên giường, ôm lấy một người đang bất tỉnh trên đó với cả một chiếc xích sắt giam lỏng một cổ chân của người đó".

  Khi nhìn kĩ gương mặt người kia thì không khỏi giật mình, run rẩy: "Đây...đây chẳng phải là Mamamoo Solar sao? Sao...sao lại thế này. Chẳng lẽ...người trong lòng của Moonbyul chính là...là chị ta sao?" Trong giây phút ấy, Hani có thể nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, đau đớn.

Cô không ngờ, Moonbyul là người có lòng tự cao lớn như vậy, cao ngạo như vậy nhưng lại có thể vì Solar mà phải trở nên mệt mỏi thế này chỉ đễ giữ chân một tình yêu không thuộc về mình. "Moonbyul ngốc! Như vậy đáng sao?" Hani đau đớn chạy nhanh ra khỏi nơi đầy đau đớn ấy, lái xe trở về như một cái xác không hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#moonsun