Chap 18: Phiền toái đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi tối hôm đó, Yongsun đã được nhiều người biết đến.

Thực ra, lúc ở Moon Group, Yongsun đã khá nổi tiếng, bây giờ đã thực sự trở thành ngôi sao của công ty. Toàn bộ nhân viên Moon Group không người nào là không biết cô. Cho dù chưa từng nhìn thấy cô, chỉ cần ngồi trong công ty nghe bao nhiêu người kể lại câu chuyện 1 cách sôi nổi thì không muốn biết cũng khó.

Ai có thể may mắn được như cô, được khiêu vũ thân mật với nữ vương trong bữa tiệc sang trọng đêm Noen. Nhưng điều làm người ta hâm mộ cô nhất là cô còn được nữ vương trao cho 1 nụ hôn nồng nàn. Khi 2 người hôn nhau, nhất định tất cả các nhân viên nữ trong công ty đã rất đau lòng.

Gặp được chuyện tốt như vậy, ngoài Yongsun ra còn có thể là ai? 1 số người ủng hộ cảm thấy cô không những xinh đẹp mà còn rất may mắn. Nhưng 1 vài người thì lại tỏ ra ghen tỵ, thấy cô chẳng qua chỉ là 1 con hồ ly!

Mặc kệ thế nào, được bất ngờ gặp 1 mỹ nhân ở dạ hội vẫn khiến cho các nhân viên trong công ty lúc rỗi rãi bàn tán say sưa không ngớt.

Lần trước đã có nhiều nhân viên vì ăn nói lung tung mà bị đuổi khỏi công ty nhưng câu chuyện về bữa tiệc Noen vẫn như cơn đại hồng thuỷ cuồn cuộn ào đến.

Trong quán nước, các hành lang, nhà ăn, toilet,...nghiễm nhiên trở thành nơi đông nhất để tập trung bàn luận.

Mà nữ nhân vật chính của câu chuyện đang làm cho công ty xôn xao, ngôi sao mới nổi của công ty - Kim Yong Sun lúc này lại đang nhốt mình trong toilet, khó xử không biết làm thế nào.

Yongsun tự nhận mình không phải là 1 cô gái nhu nhược. Thực ra cô có thể mở cửa thoải mái bước ra, đứng trước mặt mọi người ung dung rửa tay, hất tóc và đi ra ngoài 1 cách tự nhiên.

Có thể làm như vậy, chỉ có điều trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều mà thôi.

Cô biết 2 ngày nay tin đồn về mình trong công ty được nói rất rôm rả, tốc độ lan truyền nhanh chóng. Đây đều là do vụ khiêu vũ xã giao trong đêm Noen lần trước gây ra. Cô cứ tin tưởng tin đồn sẽ sớm kết thúc, nhưng không ngờ mọi người lại dai dẳng đến vậy. Miệng lưỡi người đời thật không biết được. Yongsun cảm thấy tin tức cứ ngày ngày truyền đi, nói không chừng cô và Moonbyul đã có 1 đứa con bé bỏng, đáng yêu rồi.

Yongsun ở trong toilet phải đến 10 phút. Cô cảm thấy, nếu mình còn không đi ra thì không bị mùi nước hoa sặc sụa bên ngoài làm ngạt chết thì cũng bị tin đồn bên ngoài làm sốc đến chết. Kinh khủng là cả 2 kiểu chết này đều rất thảm khốc!

Tuy rằng không cần thiết phải nghe mấy lời nói vớ vẩn của 1 số cô gái trong công ty nhưng nhìn chung có thể xác định họ phần lớn do quá xúc động, kích động nói xấu cô đang ngồi bên trong.

"Các cô thấy sao? Cô ta vốn chỉ được vẻ ngoài xinh đẹp, còn thân phận đâu có cao sang gì. Bây giờ thì sung sướng rồi, 1 tấc đến trời"

"Nếu như ai không biết cô ta có khi còn tưởng cô ta chính là phu nhân chủ tịch"

"Không phải chỉ khiêu vũ thôi sao? Có gì đâu chứ, lúc trước có 1 cô gái là ngôi sao nổi tiếng cũng được chủ tịch Moon chỉ định làm bạn nhảy. Tưởng rằng cô ấy sẽ được ngồi vào vị trí Moon phu nhân, rốt cục cũng biến đi đâu mất"

"Cứ chờ xem, thế nào cũng có trò hay"

"Lần trước không phải cô ta đã dụ dỗ cả tổng giám đốc Ahn và chủ tịch Moon ở bữa tiệc cưới sao? Cô ta thật sự rất lợi hại, rất biết tận dụng khuôn mặt xinh đẹp của mình"

"Cô ta nghĩ là xinh đẹp thì sẽ lấy được người giàu có chắc?"

"Nhưng nghĩ vậy cũng không sai..."

"Các cô nghĩ xem bộ lễ phục kia có phải cô ta đi mượn không?

"Không thể nào, không phải cô ta rất có bản lĩnh 'kiếm tiền' sao?"

"Vậy cũng đúng!"

Tuy Yongsun sớm biết rằng với những lời đồn ác ý thì nên bỏ ngoài tai nhưng lúc này khi trực tiếp nghe được những lời đó, cô vẫn cảm thấy bị tổn thương.

Bây giờ mới chỉ là lời đồn đại, mọi người đã nghĩ về cô như thế. Đến lúc nào đó 2 người công khai quan hệ thì cô còn bị soi mói tới mức nào nữa.

Dung mạo giống như của cô thì sao chứ, chẳng lẽ những người có dung mạo xinh đẹp đều là hồ ly sao?

Tin đồn của Moon Group bao giờ cũng náo nhiệt ồn ào, đặc biệt với sự kiện diễn ra trong buổi dạ hội đêm Noen vừa rồi làm cảm xúc mọi người đều đạt đến đỉnh điểm.

Từ trước tới nay, trong lòng mọi người chỉ có thể âm thầm ngờ vực vô căn cứ, chủ tịch và Yongsun phải chăng thật sự có chuyện gì? Nay loại ngờ vực vô căn cứ này dường như đã được chứng thực, chỉ cần không phải mắt mù đều có thể nhìn ra nữ vương đối với Yongsun không giống mọi người.

Từ lúc trao nụ hôn vẻ mặt 2 người đã mập mờ ái muội, lại liên tưởng đến những lời đồn đại trước đây, nhiều điểm ghép lại, nhóm người thông minh nhạy bén của Moon Group dường như đã thấy được ít nhiều chân tướng đang bị che giấu.

Họ thật sự là 1 đôi?

Hạnh phúc nhỏ nhoi của cô và Moonbyul sao có thể để cho ngườ khác biết được. Được gặp cậu, được yêu cậu, đời này cô đã quá may mắn rồi. Cô vẫn cho rằng tình cảm của cô chỉ mình cậu hiểu là đủ. Cô giấu diếm mọi người cũng chỉ để bảo vệ cho hạnh phúc này.

Nay gặp phải những lời đàm tiệu không hay, Yongsun không khỏi dao động, chẳng lẽ cô quyết định như vậy là sai ư? Mà nếu ngay từ đầu quang minh chính đại công khai quan khai quan hệ với Moonbyul, những dư luận mà cô đối mặt phải chăng sẽ càng lớn và xấu xa hơn? Tất cả đều khó lí giải.

Giờ nên tiếp tục giấu hay là công khai quan hệ 2 người, cô cảm thấy thật rối loạn. Vốn 2 người đang an ổn sống cạnh nhau nhưng rồi lại xảy ra quá nhiều việc làm cho tình yêu của bọn họ đã không còn khống chế được phương hướng phát triển.

Rất nhiều lúc cô cảm thấy do cậu cố ý sắp đặt nhưng cô lại nhanh chóng gạt ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu. Nếu đã yêu cậu thì nên toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu. Có thể cô suy nghĩ như vậy thật ngu ngốc, nhưng tình yêu của cậu dành cho cô không hề kém của cô đối với cậu cho nên trước mặt cậu, cô tình nguyện làm 1 cô gái ngốc nghếch.

Lúc cùng cậu khiêu vũ, cô kì thực đã âm thầm chuẩn bị tâm lí. Lúc này đây, quan hệ 2 người bọn họ chắc chắn rất khó để tiếp tục giấu. Tuy nói đã chuẩn bị tâm lí nhưng khi đối mặt với vấn đề, cô vẫn thấy do dự, chần chừ.

Đợi thấy không còn những lời đàm tiếu bên ngoài, cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra quay về văn phòng làm việc, trong đầu vẫn còn rối bời.

"Yongsun, buổi chiều toàn bộ nhân viên phải họp rồi" - trưởng phòng không có mặt, Hyejin lại tìm cơ hội lười biếng, mà nguyên nhân đơn giản là muốn 'tám' với Yongsun.

Yongsun vừa bắt tay vào xử lí mọi chuyện, vừa day day trán: "Ừ, tớ có thấy thông báo" - có thể do tối qua hệ thống sưởi nhiệt độ thấp, sáng nay đi làm cô thấy hơi choáng váng, thân thể không thoải mái.

Mỗi 1 năm, công ty lại tổ chức 1 đại hội lớn, Yongsun tuy chỉ là 1 tổ trưởng nhỏ nhưng hễ là quản lí thì phải lên tầng họp. Vì vậy, chỉ trong 1 buổi sáng mà cô đã phải tham gia 3 cuộc họp.

Ngồi trước bàn hội nghị, nghe lãnh đạo bên trên dõng dạc diễn giải, Yongsun chỉ cảm thấy lơ đơ buồn ngủ, ngay cả khi hội nghị kết thúc lúc nào cô cũng không biết.

"Tổ trưởng Kim, cuộc họp kết thúc rồi, chúng ta về thôi"

Yongsun mơ màng mở mắt, nhìn thấy mấy cô gái đang cười trộm vây quanh cô. Cô nhận ra mấy người này là đồng nghiệp vừa họp cùng cô nhưng là những người thuộc bộ phận nào thì cô không rõ lắm.

Nhưng vừa rồi cô đang nghe các lãnh đạo diễn giải mà, sao lại ngủ béng đi mất?

"Tổ trưởng Kim thật không hổ là đại mĩ nhân của công ty chúng ta, ngay cả điệu bộ ngủ cũng rất đẹp mắt" - có người ở bên cạnh tấm tắc tán thưởng.

Tuy rằng nói là tán thưởng nhưng ngữ khí lại làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, Yongsun vẫn mơ hồ hỏi: "Cuộc họp kết thúc khi nào vậy?"

"Cũng được 1 lúc rồi. Tổ trưởng Kim thật tốt số, ngủ gật ngay trong buổi họp mà không bị quản lí trách mắng. Đúng là làm cho người khác thấy bất ngờ" - có người lạnh lùng lên tiếng.

Cô ngẩng đầu nhìn họ. Các cô gái bây giờ đều dùng thái độ căm ghét như vậy nói với người khác ư?

Mà cô sao lại gặp phải những loại người này? May là cô đã trải qua không ít những việc như thế này nên giờ đối mặt cũng không đến mức phải chết lặng.

"Cám ơn các cô đã đánh thức tôi, nếu không có chuyện gì thì tôi trở lại văn phòng đây" - Yongsun đứng lên, lạnh lùng đi về phía cửa.

"Chỉ là khiêu vũ cùng chủ tịch Moon, kiêu căng gì chứ..." - đột nhiên có người sau lưng cô buông 1 câu như vậy, lập tức chọc những người khác cười vang.

Yongsun cảm thấy choáng váng đầu óc. Đối với những lời khiêu khích, châm chọc của họ, cô đã sớm miễn dịch, không muốn dây dưa nữa.

Mới vừa tới cửa thì cừa phòng họp đã bị mở ra từ bên ngoài, 1 đám người nối đuôi nhau đi vào. Cô nhanh chóng quét mắt, thấy họ đều từ cấp trưởng phòng trở lên thì hết hồn. Giờ là giữa trưa, sao vẫn còn họp nữa?

Đám người vừa khiêu khích cô thấy vậy bèn nhanh chóng cúi đầu rời đi.

Trong đám người, Moonbyul đi ở cuối cùng, khi thấy người đứng ở cửa là Yongsun thì câu lấy làm ngạc nhiên. Lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, cậu cau chặt mày, không chú ý tới những người xung quanh mà đi thẳng tới trước mặt cô.

"Làm sao vậy, sắc mặt rất kém, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Yongsun hết hồn trước động tác của Moonbyul, lắc đầu theo bản năng: "Không sao, tôi....Tôi về văn phòng..." - nói xong bèn vội vàng rời đi, để lại cậu với sắc mặt đen thui âm u.

Những người ở lại cũng không dám thở mạnh, sợ làm kinh động chủ tịch.

Nhìn Yongsun hoảng sợ, cậu bất đắc dĩ thở dài, cau mày lẩm bẩm: Mọi việc đã đến như vậy cô nghĩ còn có thể giữ được bao lâu?

Phục hồi tinh thần, chứng kiến bộ dạng muốn hoá đá của mọi người, nữ vương lạnh lẽo buông 1 câu: "Họp" - rồi dẫn đầu đi vào.

"Hyejin, cậu có thuốc cúm không?" - Yongsun vẫn còn chưa hết hoảng, lúc trở lại văn phòng bèn vội vàng tìm Hyejin lấy ít thuốc cảm. Lâu lắm rồi cô không bị ốm, chắc do chiếc điều hoà tối qua để nhiệt độ thấp quá.

"Yongsun, cậu bị cảm sao?" - Hyejin tới sờ trán Yongsun: "May quá không sốt, sắc mặt chỉ hơi kém chút"

"Sắc mặt rất kém à?" - Yongsun mở ngăn kéo lấy gương ra, vẻ mặt lập tức suy sụp. Sắc mặt tái nhợt như vậy, chẳng trách cậu vừa thấy cô đã lo lắng. Vậy mà cô chưa gì đã bỏ chạy, cậu hẳn rất lo cho cô.

"Yongsun, cậu nghỉ đi, tớ giúp cậu đi mua thuốc. Nếu thấy không khoẻ, buổi chiều cậu xin phép nghỉ đi" - Hyejin rót cốc nước ấm cho Yongsun rồi vội vàng đi mua thuốc. Thấy Hyejin lo lắng cho mình như vậy cô thấy rất cảm động.

Hyejin vừa đi khỏi, điện thoại Yongsun liền báo có tin nhắn, là của Moonbyul: "Vừa rồi lại chịu uất ức?"

Yongsun nhìn tin nhắn, cẩn thận nghĩ lại, chẳng lẽ lúc cô bị mấy người kia khiêu khích đã bị cậu thấy được? Hay sức tưởng tượng của cậu phong phú, liên tưởng thành như vậy?

"Không có gì" - cô mím môi hồi âm.

Thật lâu sau mới thấy cậu trả lời: "Em cảm thấy nhất thiết phải lùi bước sao?"

Bằng vài lời đơn giản như vậy, Yongsun không đoán ra được tâm tư Moonbyul, chỉ có thể cảm thất giờ phút này hẳn cậu đang rất tức giận.

Uống thuốc xong cô cảm thấy đỡ hơn nhiều, không phải xin nghỉ phép.

Buổi chiều là đại hội toàn thể công nhân viên chức, Yongsun ăn cơm xong cảm thấy bứt rứt không yên giống như sắp có chuyện gì không hay xảy ra. Cảm giác này cứ đeo bám cô đến khi buổi họp kết thúc mới giảm bớt.

Nhìn lại tin nhắn quá mức nghiêm túc của Moonbyul, cô cảm giác như cậu nói những lời này là muốn tuyên bố cái gì. Chẳng lẽ cậu muốn công khai mối quan hệ trước mặt mọi người? Ý nghĩ này làm tâm trạng cô trở nên căng thẳng.

Đại hội dần đến hồi kết thúc, Yongsun cũng chậm rãi trấn tĩnh lại. Moonbyul tuy rằng ngồi ở thủ toạ, nhưng ngoại trừ vài câu ngắn gọn phát biểu lúc mở màn thì không nói gì thêm.

Phó tổng đọc 1 bài diễn văn dài xong, cuối cùng đại hội cũng hạ màn. Đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi, phó tổng đột nhiên cầm mic cất tiếng:

"Xin mọi người yên lặng chút, chủ tịch có mấy câu muốn nói"

Nghe thấy chủ tịch còn có lời muốn nói, mọi người đang xôn xao lập tức đều im lặng, lòng Yongsun lại càng bứt rứt không yên.

"Về phần cái nhìn của mọi người đối với việc tôi khiêu vũ cùng Yongsun trong buổi dạ hội đêm Noen, tôi cũng đã nghe không ít lời đồn đại" - Moonbyul đứng ở trên bục, vẻ mặt lạnh nhạt đầy ngạo khí, khoé miệng hơi nhếch lên, nhìn trông càng quyến rũ hơn thường ngày.

"Ở đây, tôi cảm thấy cần giải thích 1 chút, mọi người cùng không cần tiếp tục phỏng đoán mối quan hệ của chúng tôi, bởi vì tôi và Yongsun đã chung sống từ 2 năm trước"

Đối mặt với đại hội lặng ngắt như tờ, Moonbyul nở nụ cười sát thủ đặc trưng rồi thản nhiên: "Tin rằng mọi người sẽ không còn nghi vấn gì thêm nữa. Vậy tan họp!"

Moonbyul nói xong, bước chân nhẹ nhàng rời đi, còn mọi người ở đây, mãi về sau vẫn chưa hoàn hồn lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#moonsun