Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô thực nấu ăn ngon như vậy, mà đến giờ em mới biết!" Kỳ Duyên ngồi ở sofa phòng khách so dây lại cây ghi ta của mình trò chuyện cùng nàng.

Minh Triệu đang rửa bát ở bếp, nàng diện váy ngủ nhẹ nhàng ôm vừa vặn cơ thể cười mĩm khi nghe Kỳ Duyên khen mình.
.
.
.

"mama, cô xem chúng ta có phải giống như vợ chồng mới cưới không hả?" Kỳ Duyên gảy gảy một vài nốt trên cây đàn. Không thấy nàng trả lời Kỳ Duyên liếc về phía bếp, thì thấy nàng đang đi tới chỗ cô. Cả hai chân ái dành cho nhau nụ cười rất tươi.

Kỳ Duyên để cây đàn qua một bên, giang tay đón nàng, Minh Triệu hất mái tóc sang bên, tựa lưng vào lòng Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên cằm lại đặt lên Minh Triệu vòng tay ôm nàng,

"Sao bảo hôm nay mới về, mà đêm qua đã tới?" nàng gãi gãi cánh tay Kỳ Duyên.

"Humm vì nhớ một người"

"Mà mama đêm qua hư quá nha, nữa đêm còn cả gan ra mở cửa nhỡ không phải em thì sao?" cô nhéo má nàng.

Minh Triệu ôm mặt phì cười "chứ phải làm sao?"

"Còn nữa, lại còn ăn mặc cứ như là...khiêu gợi quá! " cô nhăn mặt khó chịu.

Nàng lại cười to hơn "đang sợ người ta bị ai bắt mất à?" nàng ngước lên nhìn cô ánh mắt long lanh.
Kỳ Duyên cười nhẹ hôn nàng "chứ còn sao nữa. Lần sau đừng như thế nữa được không?" cô ôn nhu nói với nàng.

Minh Triệu nhìn vào đôi mắt đó nàng bất giác rung động.

"Dạ, người ta đã nhớ rồi!" nàng trêu cô rồi tựa đầu vào cánh tay Kỳ Duyên.

"mama" Kỳ Duyên dè dặt "huh?"

"Tin em chứ?" " uh"

"Uhm, nói em nghe về gia đình cô một chút đi, có thể chia sẻ với em mà nếu. Có gì đó không vui!" cô chân thành hơn bao giờ hết, cô nhìn trong mắt nàng có gì đó rất buồn khổ.

"Em đau lòng, nhìn cô mỗi lúc em biết cô có nỗi khổ tâm không muốn ai khơi gợi" cô hôn tóc nàng mãnh liệt, cô sắp khóc vì nàng

Minh Triệu thoáng nhăn mặt, nhưng cuối cùng nàng thở nhẹ nở nụ cười thư giãn vỗ về cô "Uhm người ta sẽ kể, nhưng không phải bây giờ"

Cô toan định nói, nhưng nàng hiểu ý vội trấn an "người ta hứa thì nhất định làm mà" cô cúi nhìn nàng, cả hai hôn phớt lên môi nhau.

"Em đàn cho cô nghe" cô liếc cây ghi ta cạnh bên.

Minh Triệu khẽ lườm cô trách móc"đã không biết em lại đa tài như vậy?"

Kỳ Duyên với tay lấy cây đàn cười với nàng "chỉ là những sở thích cá nhân, rất cá nhân. Đâu cần chi phải nói với ai! "

Cô so dây lần nữa "đã lâu rồi em không đàn không có cười nhé!"

Kỳ Duyên liếc chỗ trống bên cạnh, ngụ ý bảo nàng ngồi bên. Minh Triệu hiểu ý, đến tựa vào vai Kỳ Duyên.

Cánh đồng lại xanh sau mỗi mùa hoa thắm.

Và em ơi, tình yêu đâu phải là khúc quân hành trong chiến thắng,

Cũng đâu phải nỗi đau trong giá lạnh như em nghĩ,

Hãy đi đến tận cùng của những nỗi đau....để thấy nỗi đau cũng đẹp như những bông hoa...

Có lẽ tình yêu là lời nói dối uyên thâm nhất của trái tim...

Em biết ko? Kẻ đánh cắp trái tim anh chính là em....

Anh chỉ ước mình là một cánh hoa bay...

Anh chỉ ước mình là một cánh hoa bay...

Lạc vào khoảng trời em một ngày cả gió!!!

Trên chuyến tàu bốn mùa ấy,  nếu em phải xuống trước...
Xin đừng đánh thức khi tôi vờ say giấc...
Hãy để tôi được ngủ yên cho đến trạm cuối cùng và tự ru mình rằng: Tôi không hề hay biết em đã bỏ đi!!!

"mama cô thấy sao?" Kỳ Duyên buông đàn, choàng tay ôm vai nàng. Nhìn nét mặt nàng.

"Đã không biết em đàn hát hay đến vậy a~. Tôi may mắn vớ phải cô nàng đa tài rồi" Minh Triệu nằm ngửa trong lòng Kỳ Duyên.

"Ây za đừng có khen như vậy em xấu hổ chết rồi đây?" cô nựng má nàng.

Kỳ Duyên cuối xuống hôn lên môi Minh Triệu. Lúc nào cũng vậy, bên nàng cô không chịu được, nàng quá ư quyến rũ mà.

Minh Triệu nàng cũng hồi đáp rất thành ý, cả hai vừa cuồng nhiệt vừa không kém lãng mạn. Bàn tay hư hỏng a~ đã lần xuống đùi non của nàng. Da thật mịn màng, chiếc váy thật mỏng manh! chiếc quần lưới bên trong càng mỏng manh hơn và ướt át!

Kỳ Duyên luồn tay vào hẳn bên trong, nhẹ nhàng đặt tay lên nơi tư mật của nàng.

"Ưmmm" Minh Triệu khẽ cong người, chân duỗi thẳng biểu thị nàng bị kích thích tột cùng.

"Tình dục rất quan trọng. Cô đừng chối từ em!" Kỳ Duyên ngăn nàng lại khi Minh Triệu đẩy tay cô ra khỏi vùng kín, nàng xấu hổ thôi.

Và dĩ nhiên, cô chỉ là động tác chiếu lệ. Vì bất cứ điều gì, làm sao nàng có thể khước từ một cuộc ái ân ngay lúc này, hoàn cảnh thật quá gợi tình.

Kỳ Duyên rời khỏi nơi giữa chân nàng, tay di chuyển lên cặp bánh bao hồng mà nâng niu. Nhưng cô thích bạo lực hơn. Cô đè hẳn lên người nàng, ngoạm ngay lấy một bên ngực mút chùn chụt. Một tay xoa nắn không ngừng cái bánh còn lại!

Minh Triệu phó mặc cho Kỳ Duyên. Nàng nằm đó hưởng thụ và rên khe khẽ, hoặc lớn tùy theo độ kích thích của Kỳ Duyên.

"A~ ..... Duyên.... Ư... Ư" trong khi nàng thở dốc gọi tên cô, tay túm chặt tóc cô ghì sát nơi giữa chân mình. Chân nàng dang rộng hai bên, ngửa cổ thở rên cuồng nhiệt.

Kỳ Duyên muốn ngạt thở bên dưới, cô không muốn nàng mất hứng. Và dẫu sao nó cũng thích "Duyên nhanh, nhanh hơn một chút đi" Minh Triệu mê dại gọi tên cô khi tay cô đang ra vào mỗi lúc một nhanh hơn bên trong nàng.

Điện thoại Kỳ Duyên reo inh ỏi, cả hai liếc về phía nó như kẻ tội lỗi không bằng.

Nó reo lần hai, Minh Triệu khó chịu bảo cô nghe điện thoại. Cô lắc đầu, thở dốc tay vẫn cứ đều đặn ra vào bên dưới nàng.

"Mặc nó!!!"

Tay còn lại bóp ngực nàng, cả phòng khách thực đầy không khí ám muội Minh Triệu váy kéo tận ngực, bên dưới cơ thể phơi bày trước mắt tình nhân.

Cuối cùng điện thoại cũng im hẳn. Cả hai nhìn nhau cười. Minh Triệu chống tay nhìn bên dưới mình, tay Kỳ Duyên đang ra vào nơi tư mật của mình. Nàng thấy vừa xấu hổ vừa kích thích vô cùng.

Bất giác nàng mơ tưởng Kỳ Duyên là một nam nhân thật, cùng nàng.

Nghĩ tới điều đầy khoái lạc đó nàng bất giác, rên to hơn. Tự mình nâng hông lên cao.

Biết nàng sắp đạt khoái cảm, Kỳ Duyên gia tăng tốc độ nhanh hơn"a~" nàng bấu chặt vai cô. Bên dưới cô cảm nhận từng cơ thịt nàng co bóp thít chặt lấy tay cô.

Cơn dư chấn qua đi. Cô nằm nhoài lên người nàng. Hôn hôn môi, rồi rút tay ra. Lấy khăn giấy, đưa cho nàng, rồi tự mình lau sạch lớp nước đục nhờn trên hai ngón tay mình. Cô phì cười.

"Cười gì chứ?" Minh Triệu xấu hổ kéo kéo áo cô.

"Cô thật quá hấp dẫn tuyệt vời nữa" "moa" cô hôn lên môi nàng cái chụt.

Sực nhớ tới điện thoại, cô tới kệ tv lấy điện thoại xem.

"a~ bà chị Ngọc Hân này??? Lại phiền nhau rồi!!!"

Cô nhìn nàng cười ranh mãnh "cô chiu ý em lần này nhé!!!"

"Hở?" nàng kéo váy xuống trở lại, nghiêng người hỏi cô "sao cơ?"

"Không trốn được rồi. Chúng ta phải đi gặp chị em thôi??? "

Nàng tròn mắt nhìn cô, rồi giãn ra "nhất thiết phải gặp?"

Cô ái ngại "nếu cô không muốn thì không sao?"

Nàng cười nhẹ "tôi sẽ gặp!"

Mắt cô rạng rỡ hẳn "cảm ơn cô mama"

End chap.

********************
Đôi khi truyện có mấy chi tiết nhạy cảm... Đó là gia vị nên bạn nào nhạy cảm thì bỏ qua cho mình nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net