47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chị dâu ...không sao không sao .Có em đây ,chị đừng sợ - Jennie ôm lấy nàng vỗ về. Chưa bao giờ em thấy nàng hoảng loạn tới như vậy .Cứ co ro cúm núm không dám nói một lời nào .
- Không sao đâu mà .Có Jennie đây .Chị nín nín đi
Vuốt vuốt tấm lưng gầy đã thấm mệt kia .Nàng ngất đi vào lòng của em
- Chị dâu ! Chị dâu ! Chị mở mắt ra nhìn em đi .Đừng làm em sợ nữa!!!
Em với tay lấy điện thoại gọi gấp Jisoo vừa đưa cô ra khỏi nhà
- Alo
- Alo .Jisoo - chị về ngay đi .Chị dâu ngất ở nhà .
- Được , chị về ngay - Thật gấp rút .Cậu nhanh chóng quay đầu xe
- Chuyện gì ? - cô nhạt giọng hỏi
- Chị ..chị dâu ngất ở nhà
Cậu nhanh chóng lái xe về .Đôi mày cô nhíu chặt lại .Nắm tay nắm lại thành quyền .Tự dưng sâu trong đáy lòng có gì đó nhói lên .
" Cô...cô ấy làm sao thế ? Sao lại ngất đi chứ ? "
- Chị vô tâm như thế sao ? Dù có chuyện gì xảy ra chị ấy vẫn là vợ của chị mà !
- Nhưng chị không thể nào bình thường với cô ta được!
- Chị à ! Chị ấy là vợ chị .Chị có nhớ lúc chị nằm viện ,chính chị ấy đã chăm sóc cho chị .Chính chị ấy đã cứu lấy chị bằng chính khả năng của mình .Đã bỏ hết mọi sở thích, thói quen của bản thân mà về hòa nhập chung nếp sống ở nhà mình .Chị ấy yêu chị như vậy mà .Chị à ,chuyện lúc sáng .Em thật sự hơi sốc .Tại sao chị lại dắt người phụ nữ khác về nhà chứ ? Có giận có trách thì đừng làm như vậy .Chị làm thế chỉ khiến chị và chị dâu mất nhau thôi .
Đáp lại là sự im lặng, cô nhìn về xa xăm .Cậu đạp mạnh chân ga chạy về nhà .Vừa về nhà đã lao thẳng vào bế thốc nàng lên xe .Cô đã sang ghế lái .Cả Jisoo, Jennie đều đi chung
- Để chị lái .Em giữ cô ta đi !
Jisoo và Jennie chỉ biết nhìn nhau thở dài .Tại sao lại tới mức độ thế này ? Sao chị không ở bên cạnh chị dâu chứ ? Cô nắm chặt vô lăng đạp mạnh chân ga phóng thẳng đến bệnh viện. Nàng được đưa vào phòng cấp cứu. Không khí chùng xuống .Cô ngồi một góc .Jisoo nhìn cô ,cậu thực sự tức giận. Tại sao chị hai mà cậu yêu quý ngưỡng mộ lại có lúc nhu nhược và lạnh lùng như thế .Cậu đứng dậy nắm chặt tay lại ,túm cổ áo cô .Đấm thẳng vào mặt cô .Jennie hốt hoảng giữ cậu lại .Cô ngã xuống nền đất .Không hề phản kháng
- CHỊ HAI ! EM BIẾT EM ĐÁNH CHỊ LÀ SAI .NHƯNG CHỊ EM MÌNH TỪ NHỎ KHI GẶP NHAU ĐIỀU GIẢI QUYẾT BẰNG SỨC MẠNH. KẺ NÀO SAI PHẢI CHỊU ĐÁNH .HÔM NAY CHỊ SAI ! CHỊ DÂU GIỜ TRONG KIA KHÔNG BIẾT NHƯ THẾ NÀO VẬY MÀ CHỊ CHỈ NGỒI LÌ Ở ĐÓ .RỒI NGAY CẢ VIỆC TRÊN XE .TẠI SAO CHỊ KHÔNG NGỒI Ở GHẾ SAU ĐỂ GIỮ CHỊ ẤY .CHỊ ÍCH KỶ LẮM ,GIÁ NHƯ CHỊ GIỮ CHỊ ẤY BIẾT ĐÂU CHỊ ẤY SẼ BỚT MỎI MỆT TỪ NHỮNG GÁNH NẶNG CHỊ MANG CHO .KANG SEULGI ! TẠI SAO CHỊ LẠI TỔN THƯƠNG NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA MÌNH NHƯ VẬY ? CHỊ LÀ NGƯỜI THÔNG MINH MÀ ! CHỊ PHẢI BIẾT YÊU THƯƠNG CHỊ ẤY NHIỀU HƠN CHỨ ! EM NÓI CHO CHỊ BIẾT .CHỊ DÂU BỊ CƯỠNG BỨC ,BỊ CƯỠNG BỨC TẠI BỆNH VIỆN. CHỊ ẤY KHÔNG THỂ KÊU CỨU CHỨ KHÔNG HỀ NGOẠI TÌNH .CHỊ ẤY ĐÃ NÓI CHO JENNIE NGHE .CHỊ VỪA LÒNG CHƯA HẢ ?????? CHỊ CẦN CON TỚI VẬY À ? SAO CHỊ KHÔNG HỎI ,KHÔNG NGHE CHỊ ẤY GIẢI THÍCH HẢ ????
Cô nghe từng câu từng chữ như đâm vào tim .Cô đã tệ như thế sao ? Chiếc đèn ở phòng cấp cứu tắt
- Ai là người nhà của chủ tịch ?
- Là tôi
- Vâng xin chào Chủ tịch .Chào Tổng Giám đốc, chào phu nhân tổng giám đốc .Chủ tịch - cô ấy do kiệt sức nên ngất xỉu. À ...và thêm nữa, cô ấy bị trầm cảm ở mức độ nhẹ .Mong mọi người chú ý đến cô ấy nhiều hơn .Quan tâm cô ấy ,vì hiện giờ cô ấy rất nhạy cảm. Rất dễ suy nghĩ làm chuyện dại dột .
- Vâng cảm ơn
Từ khóe mi cô từ từ lăn dài từng giọt nước xuống
- Chị thấy chưa ? Mọi chuyện đều do chị mà ra đấy .Chị sai lắm rồi .Chị nên bù đắp cho chị ấy đi .
Cô cúi đầu. Jennie vỗ nhẹ vai cô
- Bọn em về nhà lấy đồ .Chị vào trong với chị dâu đi
Cô gật đầu .Bước vào, một cô gái với gương mặt nhợt nhạt đầy mệt mỏi đang nằm trên chiếc giường trắng muốt .Vẻ mặt như đang có điều gì rất sầu muộn .Cô đi đến ngồi xuống .Hình như sau tất cả mọi chuyện trong trái tim này vẫn không thể xóa nhòa đi hình ảnh của nàng .Nhịp thở của nàng đều đặn ,cô đưa tay vuốt nhẹ tóc .Đưa tay xuống bụng nàng
- Ba....à không ....ta xin lỗi con .Ta biết mình quá ích kỉ và tàn nhẫn.Mẹ con bị ta làm ra nông nỗi này .Thật có lỗi
Chuông điện thoại cô reo lên
- Alo
- Alo .Seulgi à ,là em đây mà .
- Cô gọi cho tôi làm gì ?
- Ơ ...sáng nay chị vừa ân ái với em tại nhà chị .Chị bảo thích em ,nói tối sẽ đưa em ăn tối mà
- Xin lỗi cô.Đúng thật trong lúc ấy tôi đã bị cô quyến rũ bởi vẻ yêu kiều .Tôi thích cô nhưng lòng tôi đã có cô ấy .Tạm biệt! Đừng gọi nữa. Tôi bận rồi !
Cúp máy
- X....xi...xin lỗi em .Tôi ghen tuông mù quáng không nghe em nói .Là lỗi của tôi hết .Em mau tỉnh lại đi .Con của ai cũng được, tôi không hành hạ em nữa. Em tỉnh lại em muốn sao tôi cũng chấp nhận mà
" Tôi đã từng rất ghét em.Có lúc rất nhàm chán .Nhưng sau tất cả, tôi không thể nào sống thiếu em .Tưởng chừng như đã quên được nhưng không thể nào .Tôi đã chán nản khi thấy em ,nhưng cuối cùng bây giờ tôi mới biết. Việc đáng sợ nhất đối với tôi không phải là tận thế hay phá sản mà là không còn được thấy em trước mắt nữa. Em đang rất sợ tôi đúng không? Cũng rất hận tôi vì đã ghẻ lạnh mẹ con em .Em đừng lo ,chỉ cần em tỉnh dậy .Mọi quyết định tôi toàn tâm toàn ý trao cho em .Joohyun à ! Từ khi em xuất hiện mọi thứ trên đời đều trở thành tạm bợ .Tôi thì lại không muốn tạm bợ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC