chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ròng rã một tuần lễ, bất kể là đi làm hay tan tầm. Ngu Thư Hân đều không hề nhìn thấy Tiểu Đường, nếu như không phải đồng nghiệp mồm năm miệng mười tám chuyện, từ đó mơ hồ nghe được chuyện có liên quan đến cô ấy. Không gì Thư Hân thiếu chút là nghĩ Triệu mỹ nhân đã bốc hơi khỏi thế gian.

Có phần mệt mỏi nằm trên bàn, Ngu Thư Hân dùng ngón tay dính nước cuộn từng vòng từng vòng trên tóc, suy nghĩ của cô trôi dạt về ngày hôm ấy, hình ảnh dừng lại tại vẻ mặt thất vọng rồi tổn thương của Tiểu Đường, cách nào cũng nghĩ không ra rốt cuộc là mình đã nói gì với cô ấy.

Thình lình bả vai bị người vỗ một cái, Ngu Thư Hân đau đến khẽ run, ngồi thẳng dậy nhìn đồng nghiệp A, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Đang nghĩ gì đấy, gọi mấy tiếng cô cũng không nghe." Đồng nghiệp dựng ngón tay cái chỉ phía cửa, vẻ mặt mập mờ nói với Thư Hân, "Có trai đẹp tìm cô kìa, bạn trai à?"

Một câu nói để những đồng nghiệp khác trong phòng không hẹn mà cùng đặt công việc trong tay xuống, ánh mắt như có như không liếc về phía cửa.

Không còn cách nào khác, từ trước đến nay bát quái là liều thuốc tốt để giải phóng áp lực tinh thần mà. Ngu Thư Hân cũng không muốn trở thành đề tài tám chuyện của mọi người lúc rỗi rãi, vì vậy khoa trương xua tay với đồng nghiệp, "Chị à, đừng nói giỡn chớ, em khi nào mà quen biết trai đẹp được, hơn nữa, như em đây trai đẹp nhìn cũng chướng mắt nữa là."

Ngu Thư Hân vừa nói vừa cười đẩy cửa ra, mắt hơi lướt qua thì thấy Lưu Dịch Sướng đang yên tĩnh đứng chờ, đúng lúc đó anh ta cũng xoay đầu lại nhìn cô, sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc ánh mắt của hai người đã chân chính giao nhau.

Chẳng qua, lúc này đây, Ngu Thư Hân  cảm thấy bùi ngùi hơn là xúc động. Nguyên cô còn nghĩ rằng một lần nữa gặp lại nam thần mình từng thầm mến. Thì cô sẽ lại động lòng, mặt  sẽ đỏ bừng, chân tay luống cuống, nhưng thực tế thì khác, cô chỉ có hơi giật mình vì sự xuất hiện của anh ta, sau đó hiểu ra, "nghĩ" đôi khi vẫn chỉ là "nghĩ" mà thôi.

"Anh tìm tôi?" Thư Hân bước lại gần, có chút không xác định hỏi.

Lưu Dịch Sướng gật đầu, vừa định mở miệng nói, thì phát hiện bên cạnh cửa có mấy đôi mắt đang dòm nhìn, nên rất lễ phép dùng tay làm dấu mời, "Chúng ta chuyển qua nơi khác nói chuyện."

Bởi vì anh ta chìa tay, chuỗi lắc tay vốn bị tay áo che lại hiện ra, phía trên nó có khắc hình vẽ tam giác để Ngu Thư Hân thấy rất quen.

Vậy nên cô gật đầu, dưới vô số ánh mắt tò mò soi mói, mạo hiểm bị lãnh đạo trách mắng vì tội lười biếng, đi theo Lưu Dịch Sướng đến một quán cà phê gần đó.

Lúc này ở đây người không nhiều lắm, hai người tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống rồi gọi cà phê.

Hương thơm lượn lờ, bầu không khí có phần trầm mặc. Ngu Thư Hân cúi đầu, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn nhìn tách cà phê được vuốt trong tay.

"Tôi không phải là người thích vòng vo." Lưu Dịch Sướng mất kiên nhẫn trước tiên, anh ta hắng giọng, nói tiếp: "Kỳ thật, lần này mạo muội quấy rầy, là vì Triệu Tiểu Đường." 

Ngu Thư Hân lắc cái tách không cẩn thận có hơi mạnh, khiến cho cà phê bên trong tràn lên một vòng, cô nhìn chằm chằm những đường vân sánh lên rồi lại biến mất, khẽ phụ họa: "Ừm, tôi biết."

"Cô biết?" Giọng của cô quá nhỏ, suýt chút nữa Lưu Dịch Sướng cho là mình nghe lầm, kết quả thấy Thư Hân ngồi  đối diện gật đầu cũng từ từ ngẩng lên, cuối cùng dời ánh mắt từ mặt bàn chuyển tới chỗ anh ta.

Vốn Lưu Dịch Sướng còn nghĩ cho là, khi biết được mục đích anh ta tìm cô, Thư Hân sẽ bất an, trốn tránh hoặc tức giận rời đi. Nhưng tuyệt đối không ngờ là lại như bây giờ, nét mặt ôn hoà, thậm chí còn thấy được chút ý cười hiện lên, lẳng lặng nhìn mình. Cho nên, trước giờ vẫn ăn nói khéo léo như tinh anh, Dịch Sướng đây phút chốc lại thành ra không biết nên làm gì tiếp.

Thấy được anh ta bối rối, Lưu Dịch Sướng cũng không tiện làm người ta khó chịu thêm, cô dùng ngón tay chỉ cái lắc tay Lưu Dịch Sướng đang đeo, chậm rãi nói: "Hình vẽ trên lắc tay này của anh, mới đầu tôi cảm thấy quen mắt, sau đó ngẫm lại mới nhớ, thì ra là đã từng thấy trên người Alger."

"Điều này cũng không thể chứng minh người máy là tôi đưa cho cô ấy chứ."

Ngu Thư Hân hơi nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: "Ơ? Tôi cũng đâu nói Alger là người máy nhỉ."

Lưu Dịch Sướng nghe xong cũng cười theo, "IQ của tôi giống như bị cô che mất rồi."

Ngu Thư Hân nhún vai từ chối cho ý kiến, hơi dừng lại, cẩn thận mở miệng: "Cô ấy... gần đây khỏe không?"

Bầu không khí đang dần ấm lên cũng vì câu nói này mà ngưng đọng, Lưu Dịch Sướng thu lại vẻ mặt, trả lời cô: "Nói thật, rất không tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net