Chương 10: Bảo Bối Sốt Cao Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưn... Gi… đừng mà… ư… ư"

"Chậm thôi… chị không chạy mất đâu mà… á…. ưnnnnn"

Joohyun cả người ưỡn lên một khoảng, hai tay cật lực bấu chặt ga giường, từ sâu trong cổ họng truyền ra cửa miệng tiếng rên xiết không ngừng. Giữa hai chân truyền đến âm thanh mút mát điên cuồng, kích thích tột đỉnh hàng loạt sợi dây thần kinh cảm giác đánh úp vào thân thể không xương. Khi những ngón tay thon dài liên tục ra vào cùng một chỗ, sự tác động của vách thịt non mềm tưởng như nghiền nát nó. Đột nhiên…

"Hết giờ giải lao rồi, quay trở lại làm việc mau lên. Đi thực tập mà buông ra cái là ngù, buông ra cái là ngủ." - bà cô khó tính nhất công ty chính là vừa la lớn bên tai cô.

"Hả? Baeby đâu ?" - Seulgi chìm trong xuân mộng cả gương mặt còn nóng rực đến đỏ hết cả lên, rõ ràng đôi mắt mơ mơ hồ hồ còn không phân biệt được đâu là thực tại.

"Baeby cái gì? Cô dám kêu tên của Bae Tổng như vậy hả ?"

Seulgi lúc này mới có thể chân chính từ giấc mộng thoát ra bên ngoài, thì ra là cô vẫn yên ổn ở trong công ty nằm trên mặt bàn ngủ gục. Hoàn cảnh lúc nãy thật sự quá cuồng nhiệt rồi, không biết sao cô còn có cảm giác tay của cô ươn ướt. Chính xác là ra mồ hôi đó thôi, nhưng lại làm cô liên tưởng đến chuyện khác. Bảo Bối hại người…

"Cô nghe tôi nói gì không đấy ?"

"Không phải, tại vì Bae Tổng rất giống một người bạn của tôi, tên của cô ấy là Baeby." (ai mà tên Baeby???) – Seulgi dĩ nhiên không thèm gây sự với bà cô này, đúng là cô với nàng đâu có ra mặt thân thiết với nhau ở công ty đâu.

"Lắm lời, mau đi làm việc đi !"

Kể từ lúc dọn nhà cho Bảo Bối, nhìn thấy mấy thứ không nên thấy đến bây giờ cô đều hàng ngày nằm thấy xuân mộng như vậy. Mỗi lúc sắp đến cao trào nhất định sẽ có tên chết tiệt nào đó đến đánh thức cô dậy. Thân thể của nàng ở trong mơ rõ ràng cực điểm rù quến thế nhân. Bậy bạ quá đi, chị ấy biết được sẽ giận cho xem.

.

Tuần này là tuần thứ hai Seulgi đến đây thực tập, cô đến bộ phận văn phòng làm giấy tờ từ đơn giản cho đến phức tạp. Nhân viên chỗ đó có tính thật ngộ, thường xuyên sai vặt cô đi. Cứ hay kêu cô đưa giấy cho người này, đưa đồ cho người kia. Chỉ có mỗi lúc được nhờ chuyển văn thư lên phòng Bae Tổng, bạn Seulgi sẽ không bỏ lỡ một giây đem lên cho nàng. Đúng là con người gì đâu nghiêm khắc hết sức, cho dù là ở phòng riêng cũng đối với cô vô cùng lạnh nhạt. Chỉ có thể thật sự là đại bảo bối của cô khi ra khỏi công ty thôi.

"Seulgi à, em đưa sấp văn kiện này lên cho Bae Tổng giúp chị." – một cô nhân viên điệu đà nhất trong đó rất thích sai vặt cô, nhưng thật ra cũng không hẳn là xấu tính.

"Dạ !"

Cô vốn dĩ đang tỏ ra hết sức buồn chán, đột nhiên "được" nhờ vả lên trên đó liền hết mực vui vẻ, mặc dù nàng cứ làm mặt lạnh với cô nhưng được ngắm thôi cũng cam tâm.

"Không cần đâu, Bae Tổng hôm nay không có đi làm."

Khi Seulgi vừa nhận sấp văn kiện trong tay của chị gái đó, chị gái ở bên cạnh đột nhiên bấm bấm vào đầu giống như đang cố nhớ gì đó. Phải rồi, lúc nãy Bae Tổng có gọi điện đến công ty nói là hôm nay không đến được.

"Sao vậy chị ?"

"Chị ấy nói không được khỏe, muốn nghỉ phép một ngày."

Lúc nãy cô còn cho rằng bởi vì nàng lại đi công tác, không dám nghĩ đến tình huống xấu đó chút nào, nhưng quả thật là như vậy. Seulgi mặc kệ, phải đến gặp bà cô đó xin nghỉ phép, hôm trước có phổ biến sinh viên thực tập sẽ được nghỉ tối đa 2 ngày. Được, bây giờ cô sẽ sử dụng ngày nghỉ phép đầu tiên.

"Mới vào thực tập ở tuần thứ hai đã xin nghỉ ?"

"Nhà em có việc gấp, em không nghỉ không được."

"Mấy cô thực tập như cô lúc nào cũng viện đủ lý do. Ký vào đây đi, cô chỉ còn một ngày nghỉ thôi đó. Sau này có chuyện gấp thật sự thì đừng có hòng năn nỉ tôi !"

Seulgi cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tay bà cô khó tính nhất công ty đó, chậm trễ một chút mà Bảo Bối có chuyện gì cô sẽ tính sổ với người này.

.

Bắt vội một chuyến xe buýt đi đến khu chung cư cao cấp đó, cố gắng chịu sự khó chịu khi di chuyển bằng thang máy để nhanh chóng lên đến số phòng 419. Chị ấy có ở nhà nhưng sao bấm chuông hoài không có ai mở cửa.

"Baeby à, chị nghe em nói gì không? Chị sao rồi ???"

Tình trạng của cô bây giờ giống như ngồi trên đống lửa, cô không chịu nổi cửa phòng tịch mịch yên ắng như thế. Sử dụng chất giọng lớn nhất để truyền qua lớp cửa dày đặc đó, hy vọng có thể truyền vào bên trong.

"Ồn ào quá !" - Hàng xóm ở những phòng lân cận đang mở cửa, chất giọng của cô lại lớn đến mức truyền vào nhà người ta luôn, thật là phải ra chửi cho một trận.

"Tôi xin lỗi."

Mặc dù mới tiếng trước tiếng sau còn cúi đầu nhỏ nhẹ với người hàng xóm đó, nhưng người đó vừa vào nhà lại nghe cô ở ngoài la còn lớn hơn.

"JOOHYUN À, ĐỪNG CÓ LÀM EM SỢ NHA, CHỊ RA ĐÂY ĐI !!!"

Cũng may cho Seulgi lần này người ra đã không còn là ông đó nữa, thật sự cửa phòng ở trước mắt nhẹ nhàng mở ra do tác động của người bên trong. Còn chưa kịp vui mừng đã đón nhận một thân ảnh đổ vào người của mình, thân thể của chị ấy nóng đến mức muốn bỏng tay.

"Baeby, Baeby, chị sao vậy? Em đưa chị đi bệnh viện !" – Khi cô cúi người xuống bế nàng lên đi được vài bước, ở ngay cánh tay của cô rõ ràng nàng đang dùng sức bấu chặt lại.

"Chị không muốn vào viện, bỏ chị xuống." – Chất giọng rõ ràng yếu ớt hơn thường ngày, sức lực cũng chỉ còn lại một ít nhưng vẫn một mực chống cự với ý định của cô.

"Nhưng chị sốt cao quá, nghe lời đi."

"Chị đã gọi cho bác sĩ đến, chị không muốn vào viện. Seulgi à…"

Chưa bao giờ cô bắt gặp ánh mắt khẩn cầu đến như vậy từ nàng, rõ ràng không phải người con gái trên tay của cô đang làm nũng. Từ sâu trong ánh mắt của nàng tại sao lại bi thương đến lạ, có điều gì ở đó khiến cho Joohyun nhất mực không chịu đến đó. Chỉ biết rằng ánh mắt đó đánh thẳng vào tâm trí của cô, đáng thương cùng cực.

"Vậy em đưa chị vào nhà." – Cô bế cả thân thể người con gái yếu ớt đó đi vào bên trong, cảm nhận được người đó rõ ràng buông lỏng lực tác động vào cánh tay của cô. Yên phận không còn bất cứ hành động gì chống cự nữa.

Khi cô đặt nàng lên chiếc giường to lớn đó Joohyun đã không gượng nổi cơ thể của mình nữa, nhắm lại đôi mắt giống như đeo chì vô cùng mệt mỏi. Cô để nàng nằm yên trên đó, còn muốn đi tìm một chiếc khăn đắp lên trên hạ nhiệt cho nàng. Rốt cuộc tìm không thấy, đã lấy luôn chiếc khăn tay ngày đó cô xem là báu vật mà lúc nào cô cũng đem theo bên người, đun một ít nước ấm để khăn vào đó đắp lên cho nàng. Sau đó ngay lập tức ra nhà bếp tự nhiên lấy thức ăn trong tủ lạnh to lớn đó, vận dụng hết tài năng bếp núc của mình nấu một nồi cháo lớn.

Cũng trong lúc này ở bên ngoài lại nghe thấy tiếng chuông cửa, bác sĩ mà nàng gọi đến đã ở ngay bên ngoài. Ông ấy nói cho cô biết ông ấy là bác sĩ riêng của Joohyun, lại còn nói Joohyun cơ thể suy nhược lại không chăm sóc mình khoa học nên thường xuyên bị như vậy. Nhưng nàng không bao giờ muốn nằm viện cả, có gì không ổn đều gọi cho ông đến.

"Chị ấy có sao không ?" – Cô bỏ dở nồi cháo của mình với lửa nhỏ, ngồi ở bên cạnh giường của nàng đôi chân mày nhíu chặt.

"Tôi đã khuyên cô ấy rất nhiều lần, cô ấy uống rượu càng lúc càng nhiều, giấc ngủ cũng không hề đảm bảo, khẩu phần ăn vội vàng hấp tấp. Nếu như cứ như vậy thật sự cơ thể của cô ấy chỉ có tệ thêm, thuốc không phải là tất cả nếu như cô ấy không biết tự chăm sóc mình."

"Có phải chỉ cần chăm sóc chị ấy thật tốt là được phải không ?"

Vị bác sĩ đó gật đầu đưa cho cô một túi thuốc ở bên trong, truyền cho nàng một chai nước biển sau đó dặn dò cô thật kỹ khi nào gần hết thì lấy nó ra. Tối ông sẽ đến truyền thêm một chai nữa, còn nói với cô nhất định phải không cho nàng uống rượu trong thời gian này nữa.

Seulgi hiện tại kiêm luôn phần của chủ nhà tiễn vị bác sĩ đó ra về, đóng lại chiếc cửa to lớn ở bên ngoài bước vào bên trong căn phòng đó. Nhìn thấy người con gái mình yêu thương đến độ không nghĩ sẽ nhanh như vậy, chị ấy yếu ớt nằm trên giường bệnh không người chăm sóc nếu như không có mình đến. Bảo Bối, tại sao không có ai quan tâm đến chị, tại sao không có ai ở bên cạnh chị những lúc như thế này ?

Chị cũng chỉ là con gái thôi, chị có quyền yếu đuối. Thương trường chị kiên cường như thế nào, về nhà chị cũng phải cần có người chăm sóc. Chị tạo cho mình một vỏ bọc như thế nào với ai cũng được, nhưng đừng làm cho bản thân mình mạnh mẽ khi đối diện với em. Em không cần chị mạnh mẽ…

Ngồi ở ngay bên cạnh thân ảnh yếu ớt đó cứ một lúc sẽ lại nhìn vào chai nước biển vơi đi một ít. Nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vài lọn tóc trêu đùa quanh mắt làm người khó chịu, kéo nhẹ vào vành tai. Xoa dịu đôi chân mày nhíu lại, nới lỏng những ngón tay đang dùng lực bấu chặt vào ga giường, ở trong giấc ngủ chị chẳng bình yên.

"Bảo Bối, cái gì chị cũng biết, chỉ có chăm sóc mình là không biết. Còn em cái gì cũng có thể không biết, chỉ duy nhất một thứ em biết từ lâu rồi, đó là yêu thương chị. Chấp nhận em đi…"

To be continued…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net