Chương 19: Vị Khách Không Mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi duy nhất chỉ có cơ hội làm chung với mấy chị xinh đẹp tại phòng Marketing được một ngày, thậm chí là còn chưa nhớ hết tên mấy chị đã bị đẩy sang phụ trách kho bảo quản. Một buổi sáng thứ ba đầy ảm đạm, cô quần áo tươm tất ngồi chống cằm nhìn vào từng thùng hàng mà mấy ông chú vừa hướng dẫn. Nào là thùng màu này chứa nguyên liệu, thùng màu kia là bán thành phẩm hay sản phẩm cuối cùng, thùng hàng nào chuẩn bị chờ xuất kho. Rồi nào là những quy định bảo quản nói tới nói lui cũng mất hết hơn hai tiếng, thời gian trôi qua giống như vừa làm một chuyến du hành hàng trăm năm. Hai từ thôi, đờ đẫn.

Bảo Bối à, em làm sao lại có thể ưa được chị thế này. Mấy ông chú đều có khu vực trông coi riêng không có vây xung quanh Seulgi nữa, một mình cô ngồi với khu vực bao bì sản phẩm chỉ mở được có nửa con mắt, buồn ngủ chết người ta rồi trời ơi.

"Mấy chú ở đây không cảm thấy buồn chán sao ?"

Seulgi lâu lâu thấy được một người đi ngang liền bắt chuyện, cô mới ngồi có hơn ba tiếng mà sắp chết đến nơi rồi. Mấy ông chú này làm ở trong kho ngày qua ngày thế này mà còn chịu nổi hay sao ?

"Mình không có bằng cấp thì biết sao giờ? Cho nên nói lớp trẻ như tụi con cố gắng đạt được thành tựu đi, sẽ có cơ hội lựa chọn nơi làm việc cho mình."

"Chú có đang làm gì không? Con muốn nói chuyện đó, con cứ ngồi như vậy hoài sẽ bị trầm cảm mất."

"Thật ra thì ở kho được nhất chính là có nhiều thời gian rảnh rỗi, ở công ty khác người ở kho phải đi giao hàng, nhưng Bae Tổng lại chia ra làm hai bộ phận khác nhau. Cũng nhàn lắm rồi."

"Chú thấy Bae Tổng là người như thế nào ạ ?"

Thật tình là có nhiều lúc bạn Seulgi suy nghĩ năm đó cầm trúng cái khăn tay của Bảo Bối ở viện dưỡng lão, không biết trong cái khăn đó có bùa mê gì không mà cô lậm nàng quá chừng. Người gì đâu khó ưa muốn chết…

"Bae Tổng hả? Thật ra có hơi nghiêm khắc nhưng tốt bụng lắm, cô ấy có nhiều chính sách cho nhân viên của mình, khi vào làm ở đây mọi người nếu như chăm chỉ đều hưởng được lương rất cao. Còn nữa Bae Tổng thường xuyên tổ chức các chuyến từ thiện, giúp đỡ cho mọi người trong công ty nữa."

"Cái đó thì con cũng biết đó, nhưng Bae Tổng cũng phải có mặt xấu chứ ?"

"Để nghĩ xem, mặt xấu của Bae Tổng là gì ta? Hình như không có đâu, à ngoại trừ mấy bữa nay nghe mọi người nói cô ấy hơi kỳ một chút, chứ bình thường thì không có như vậy."

"Con thấy chỉ được cái mặt đẹp thôi chứ tính tình xấu muốn chết."

Seulgi đại ghi thù, đến bây giờ vẫn còn uất ức với sự phân biệt đối xử của Bảo Bối đại nhân. Mặc dù ngoài miệng không ngừng nói xấu cho nàng, nhưng trong thâm tâm lại vui vẻ hết mực khi trong mắt của nhân viên chị ấy là một người chủ tốt.

"Ăn gan hùm là có thật, bị tống xuống kho còn chưa biết sống chết. Nói cho nhiều một chút đi bạn nhỏ, chị vẫn đang nghe."

Bình thường camera khu vực kho bảo quản chỉ có trưởng kho quan sát thôi, hôm nay lại có thêm một lượt truy cập vào hệ thống đó đến từ Bae Tổng khả ái. Vài ngón tay gõ lên mặt bàn theo nhịp, vành môi bất chợt cong lên, hơi thở đậm mùi sát khí.

"Nè, suy nghĩ lẹ một chút."

"Đừng có hối con chứ, chơi cờ mà hối là không đẹp đâu à !"

Đúng là bạn Kang Gấu thật sự rất dễ làm quen với người khác, xem đó bây giờ cô là đang ngồi bệt dưới sàn đánh cờ vua cùng một ông chú. Không biết đánh còn cố làm màu, đánh có một nước suy nghĩ hơn 20 phút.

"Chơi dở tệ, sau này chị phải dạy lại cho em."

Người ta chơi cờ không biết liên quan gì đến Bae Tổng đó, cứ ngồi đó xem hợp đồng một chút lại xoay sang ván cờ tại nhà kho thông qua camera. Lắm lúc còn chỉ đường cho Seulgi nữa, nhưng dĩ nhiên là bạn ấy không nghe được.

"Chiếu."

"Không phải con đi nước đó, cho con đi lại."

"Theo giang hồ là sẽ bị chặt tay đó, ai đánh rồi lại đi lại chứ, thôi thua rồi qua ván khác."

Cứ như vậy Seulgi không hề thắng được một ván nào cả, Bae Tổng hoàn thành xong sấp hợp đồng của mình còn chống hai tay lên đội cằm, chăm chú quan sát sự căng thẳng trên mặt Seulgi, một nụ cười ẩn hiện.

.

Việc Seulgi bị đẩy xuống kho làm mọi người đều biết, Yeri dĩ nhiên cũng không quên hỏi địa chỉ khu vực kho bảo quản đó. Cũng chỉ cách công ty có khoảng 2km thôi, Bae Tổng chắc không có xuống kho làm gì đâu, hôm nay cô ấy đến kho là để chờ Seulgi ra sau đó cả đám bạn sẽ ra một quán nước bàn về sinh nhật của cô.

Đúng là tự mình hại mình rồi, vốn dĩ muốn cách ly Seulgi với đám người ở công ty mới đẩy đi như vậy. Tuy rằng thông qua camera có thể nhìn thấy từng đường nét của bạn nhỏ đó, nhưng mà vẫn không có cảm giác bằng trực tiếp gặp mặt. Còn không biết sẽ lấy cớ gì để xuống kho thăm hỏi người ta, mà cần gì lấy cớ gì ấy nhỉ? Mình là Tổng giám đốc đó, mình muốn xuống kho xem xét tình hình coi như một cuộc khảo sát chất lượng thôi.

Buổi chiều ngày hôm đó người ta nhìn thấy xe của Bae Tổng ra trước giờ tan sở khoảng 15 phút, hôm nay cũng không nhìn thấy nàng nổi giận vô cớ nữa. Khu vực kho đó Joohyun quả thật chưa từng đến bao giờ kể từ khi tiếp nhận công ty, lúc nàng đến được bãi đỗ của nhà kho lại nhìn thấy cô gái có vài phần giống mình vào hôm trước.

"Cô đến đây làm gì ?" - Thật không nghĩ đến bạn Seulgi lại có số đào hoa đến như vậy, đi tới đâu là gái đi theo tới đó.

"Ơ, em đến là để đón Seul."

Yeri quả thật bị một phen xém rớt quả tim bé nhỏ xuống rồi, ở đâu lù lù xuất hiện từ phía sau thế này. Nếu như không có năng khiếu nhập vai nhanh chắc sẽ ú ớ hết cả lên cho xem.

"Tại sao ở đâu cũng nhìn thấy cô hết vậy? Cô không phải nhân viên của công ty cô có quyền gì vào khu vực này ?"

Đột nhiên lúc này Yeri cảm thấy thái độ của nàng bắt đầu căng thẳng, so với hôm trước ở nhà xe rõ ràng âm giọng lớn hơn rất nhiều. Chết rồi ở đây vắng lắm đó nghe, bị oánh ghen đến chết cũng không ai bênh đâu. Trời ơi, Gấu ơi mày đâu rồi ?

"Ê, nghe nói cái gì không vậy ?"

"Thứ nhất em nể chị lớn tuổi hơn em nên mới nhỏ nhẹ với chị nha. Chị có biết phép lịch sự hay không vậy? Tên người ta không kêu mà ê a cái gì. Thứ hai chị làm ơn mở to con mắt ra nhìn kỹ, đi qua cái bảng kia mới là địa bàn của chị, em đang đứng trên đất đai công cộng à nha !"

Sooyoung đã dặn rồi, không có được tỏ ra yếu thế với "vợ lớn" của Seulgi, phải làm cho bằng được một tiểu tam đáng ghét nhất chọc cho nàng tức chết luôn. Cũng trong lúc này chân chính nhìn thấy Seulgi từ nhà kho bước ra.

"Seul a, người ta phải đi thêm 2km mới được gặp chị." - Yeri vừa nhìn thấy cô đã bắt đầu giở chiêu nũng nịu.

"Ngoan đi, bây giờ chúng ta liền có thể về." – Seulgi nhìn thấy đại bảo bối đến kho trong lòng liền nhảy chân sáo, đã bảo rồi chị nhất định sẽ đến tìm em. Bây giờ không làm giá đợi tới khi nào nữa chứ.

"Nhất định là nhức mỏi khắp người rồi, khi về em sẽ giúp chị thoải mái hơn."

"Được rồi."

"Tôi chết rồi."

Seulgi thật sự trước lúc xoay qua nhìn thấy nàng đã cố cắn răng nhịn cười, vốn dĩ người ta cứ trằn trọc hoài có nên nói hết cho chị biết hay không? Ai ngờ chị lại ác ôn đến mức tống người ta đến đây, có biết từ sáng đến giờ người ta nhớ chị muốn chết hay không? Phải phạt, nhất định phạt chị khó chịu.

"Ủa Bae Tổng đến đây khi nào vậy? Mà thôi em về nhé, em có hẹn với bạn rồi, chị vô trong tham quan vui vẻ."

Đúng thật là cố tình sinh sự rồi, nói tiếng trước tiếng sau liền có thể dắt theo Yeri đi ra ngoài không thèm nghe nàng nói nữa. Sau khi Seulgi đi khỏi đó, Tổng giám đốc của BM cũng không hề bước vào nhà kho lập tức lên xe lao đi theo một con đường khác.

"Ngày mai làm sinh nhật cho mày." - Yeri ngồi ở bên cạnh Seulgi cùng với hai người bạn cùng phòng, bọn họ hiện tại đang ở một quán trà sữa gần trường bàn bạc kế hoạch.

"Mày sao á? Còn vài ngày nữa mới tới sinh nhật con Hương mà." – Seungwan bình thường hay ghen tị với trí nhớ của Yeri, sao hôm nay lại nhớ tệ thế nhỉ ?

"Chúng ta tổ chức sinh nhật giả, tao sẽ giả vờ nói lộ địa điểm tổ chức cho chị Joohyun biết. Sau đó chúng ta sẽ làm một màn cao trào đánh nhanh rút gọn. Đảm bảo đến tiếc sinh nhật thật của con Gấu là mày với chị Joohyun vui vẻ đón cùng nhau luôn."

"Màn cao trào ?"

Hôm đó mọi người cuối cùng cũng thống nhất với nhau sẽ ác một lần cuối cùng, coi như nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ cho kịp ngày quan trọng sắp đến. Buổi tối Joohyun nhận được một tin nhắn từ một số máy lạ:

"Chị Joohyun, em là Sooyoung, em lúc trước thần tượng chị nên có xin Seulgi cho số của chị. Không biết chị có thể ra ngoài gặp em được hay không ?"

Dạo gần đây Joohyun cho rằng có ai đó nhập mình rồi, chẳng giống nàng của bình thường chỗ nào cả. Chỉ vì một cái tin nhắn nàng cũng đi đến địa chỉ Sooyoung nhắn, nơi đó là một cửa hàng bán quà dùng cho những buổi hẹn hò hay những dịp lễ quan trọng.

"Chị cũng biết rồi đó, ngày mai sinh nhật Seulgi mà em còn chưa chọn được quà. Chị cho em ý kiến với, em nên mua gì ?"

"Sinh nhật của em ấy ?"

Kể từ lúc bọn họ quen nhau đến nay cũng đã hơn một tháng rồi, thì ra nàng vẫn chưa hề biết đến sinh nhật của cô. Là do bọn họ chưa thật sự hiểu nhau hay do bản thân của nàng quá mức vô tâm. Ngày sinh nhật của em, chị không phải là khách mời ?

"Sao vậy? Nó không nói cho chị biết sao ?"

"Chắc Seulgi không có ý định mời chị." – Chất giọng của nàng rõ ràng không che giấu được sự buồn tủi.

"Không có đâu, có thể là nó quên thôi, em về sẽ nhắc nó. Chị Joohyun ngày mai đến cùng tụi em đi, bây giờ chị giúp em chọn quà được không ?"

Những món nàng đưa cho Sooyoung chính bản thân nàng còn không biết là gì? Thật chất tâm trạng của nàng mấy hôm nay đã rất tệ rồi, hiện tại càng không chống cự nổi. Seulgi thật sự đã buông bỏ đoạn tình cảm đó rồi hay sao? Nàng bây giờ đối với cô là một người bạn từng quen ?

"Cám ơn chị, em sẽ lấy món này. Chị cũng chọn đi."

"Thôi, mai chị không tới đâu. Chị không muốn mình đến phá tan không khí vui vẻ của tụi em."

"Không có đâu mà chị, chị đến nha !"

Người đáng lẽ nên mời nàng lại không có bất cứ một tín hiệu gì gởi đến cả, người đang hết mực khuyên nàng nên đến đó lại là bạn của Seulgi. Cả buổi tối hôm đó khi về nhà Joohyun cứ trằn trọc suy nghĩ có nên đến hay không? Địa điểm và thời gian Sooyoung đều đưa cho nàng rồi. Cầm chiếc điện thoại trên tay chờ tin nhắn của Seulgi gửi đến, rất lâu sau đó khi màn đêm dần bao trùm tất cả cho đến lúc trời hừng đông đều không có.

Cái hôm được cho là "ngày sinh nhật" của Seulgi, cuối cùng cũng nhìn thấy xe của Bae Tổng đậu trước một cửa hàng bán quà tặng. Cầm túi quà trên tay từ lúc bước ra khỏi cửa hàng cho đến lúc ngồi ở trên xe vẫn chưa tắt được nụ cười vui vẻ. Buổi tiệc đó bắt đầu vào lúc 6h tối, nàng còn cố tình nói với trưởng kho hôm nay cho mọi người trong kho nghỉ sớm một ngày không lý do. Ở bên trong căn hộ cao cấp của mình, đứng trước tủ quần áo với những thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, đau đầu chọn ra một bộ quần áo phù hợp nhất.

Khi xe của nàng lái đến một quán karaoke theo như địa chỉ mà Yeri đưa, đi đúng căn phòng đó tâm trạng cố gắng tạo ra gương mặt vui vẻ nhất có thể. Khi bước vào bên trong nhìn thấy mọi người đã nhập tiệc từ rất lâu rồi, bánh kem cũng không còn nguyên vẹn.

"Chị Joohyun? Sao chị lại ở đây ?" - Seulgi lúc nãy còn cá với mọi người nàng sẽ không đến, bởi vì cô thật sự nghe theo lời Sooyoung không gửi lời mời nào đến cả.

"Em không vui khi nhìn thấy chị sao ?"

Lúc nàng bước vào nhìn thấy Seulgi đang vui vẻ trò chuyện cùng Yeri, Sooyoung và Seungwan lại đang say sưa hát hò. Thật chất không có nàng mọi thứ đều vẫn diễn ra tốt đẹp.

"Sao lại vậy được chứ, chị dù gì cũng là bạn của Gi mà, chị lỡ đến rồi thì ngồi luôn đi." – Yeri nhìn thấy trên mặt của Joohyun rõ ràng khắc lên một chữ tủi rồi, mặc dù biết hơi nhẫn tâm nhưng vẫn phải tiếp tục làm chị ấy khó chịu. Muốn chị ấy nói ra hết lòng mình.

"Phải rồi, chị ngồi đi."

Cô thật sự sắp chịu không được rồi, Bảo Bối quả thật đang buồn lắm. Dừng lại hết đi có được không? Coi như cô vô dụng đi, cô thà chính bản thân mình gặm nhấm nổi cô đơn trống trải đó, cô không muốn Bảo Bối phải trở nên ủy khuất như vậy.

Joohyun thật sự rất muốn bỏ về ngay thời khắc đó, nhưng dù gì hôm nay cũng là sinh nhật của cô, nàng bỏ qua cái tôi của mình để đón sinh nhật cùng với người bạn này. Túi quà trên tay không trực tiếp trao cho cô, vẫn còn để trên ghế sofa đợi một chút nữa nếu như có cơ hội đi riêng với cô sẽ tặng sau. Nhưng xem ra không có cơ hội đó, trong căn phòng đó nàng giống như không thuộc về vậy, mọi người thật chất không quan tâm đến nàng. Có vẻ như nàng không nên đến đây …

Nàng chịu không nổi không khí nặng nề đó, xin phép đi ra ngoài ban công phía sau phòng karaoke một chút, viện lý do là đi nghe điện thoại. Joohyun đứng ở ban công đúng nửa tiếng mới quyết định quay vào bên trong, bao nhiêu sự bình tĩnh cố tạo ra của nàng khi đứng ngoài đó đều trở nên vô nghĩa. Hai người bạn của Seulgi đã nằm ngủ trên chiếc ghế dài nhất, ở ngay chiếc ghế bên cạnh người bạn của nàng đang cùng cô gái đó hôn lấy nhau. Bae Joohyun, đứng ở đó làm gì nữa, đừng có phá hoại phút giây hạnh phúc nhất của người ta.

"Chị Joohyun ..."

To be continued…


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC