Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa Đông sân bay quốc tế.

Cô gái có vóc dáng mảnh khảnh, đeo kính râm ra sảnh lớn của phi trường. Hành khách nườm nượp không dứt, những người tình cờ liếc thấy tướng mạo của cô, đều sẽ vì vẻ đẹp mười phân vẹn mười kia mà quay đầu nhìn lại một vài lần. Heidi đợi ở phi trường hàng giờ liền, cuối cùng thì chuông điện thoại cũng reo lên, cô lập tức nhấc máy, thò đầu ra ngoài cửa xe.

"Này, Rita cô nương, tôi ở đây."

Rita nhìn thấy Heidi thì dừng cuộc gọi, gỡ kính râm xuống rồi đi đến cạnh xe, "P'Char sao rồi?"

"Ừa, em đấy." Heidi xuống mở cửa xe cho cô, nở nụ cười sáng rỡ, "Em vừa về nước, lát nữa gặp Char cũng không muộn đâu. Bây giờ chúng ta đến một nơi yên tĩnh tâm sự đi, chốc nữa sẽ nói chuyện của Char cho em nghe."

Rita nhìn đồng hồ, dáng vẻ không tán thành, "Em không muốn đi đâu cả, chị mau nói cho em biết P'Char đã xảy ra chuyện gì trước đi."

"Trời!" Heidi kinh ngạc nhìn cô, lại thu hồi vẻ mặt quái dị, cười hỏi, "Hừm, nếu em không nghe lời thì tôi sẽ không nói."

"Vậy em gọi điện hỏi Metawin còn hơn." Cô vừa nói vừa cầm điện thoại lên.

"Ôi chao, anh ta thì biết gì, em tuyệt đối đừng có bứt dây động rừng, chúng ta thương lượng trước được chứ? Không để cho người thứ ba biết, đây là bí mật, hiểu chưa? Bí mật đó."

Rita thấy bộ dáng úp úp mở mở của cô, chậm rãi nói, "Sao em lại luôn cảm thấy chị đang gạt em nhỉ."

"Heidi tôi chưa bao giờ gạt ai." Dứt lời lại nhìn cô một cái, "Em hoài nghi vậy còn tới đây làm gì?"

Rita rõ ràng là không muốn tranh cãi với cô, trầm mặc một lát mới nói, "Em lo lắng cho P'Char."

Heidi nhìn cô bé đắm đuối, rốt cục nhịn không được nói, "Tôi cứ tưởng chỉ có Charlotte mới như vậy thôi chứ."

Rita không muốn cùng cô tranh luận, "Vậy rốt cục chị có nói hay không?"

"Nói." Heidi nhìn đồng hồ, thở dài, "Nhưng em phải ăn cơm với tôi trước cái đã."

"Cũng được." Rita hòa hoãn. "Vậy tốt lắm, lên xe đi."

Heidi mở cửa xe cho cô, mỉm cười, "Hoa trên xe xem như là quà ra mắt em đó."

"Hoa?" Rita lúng túng.

"Ừ hứ." 

Rita chần chừ lên xe.

Heidi nhìn cô lên xe rồi đóng cửa lại, cười thầm bước vào xe. 

---

Dự báo thời tiết nói từ giữa trưa nhiệt độ sẽ xuống thấp, quả nhiên đến buổi xế thì sắc trời liền chìm xuống. 

Không khí lạnh lẽo bao trùm cả thành phố vốn dĩ đã u tối bụi bặm.

Phía xa xa, những tòa nhà cao tầng điện đèn lóa mắt giờ đây bị mây đen bao phủ trông không khác gì những tảng đá vô tri. Tại tầng hai mươi bảy của tòa nhà T.D, Chariya liên tục gọi điện thoại.

Sau khi đặt điện thoại trên bàn thì ngẩng đầu nhìn Charlotte ngồi đối diện nói, "Có một tin tốt mà lại đến mấy tin xấu, Ekkasit đã quyết định giao kịch bản, nhưng bối cảnh của phim là thời đại học."

"Đại học?" Charlotte nhất thời cau mày. 

"Theo như trợ lý nói muốn chọn người mới cỡ hai mươi tuổi, nữ chính muốn sánh bằng ảnh hậu, độ tuổi không thể vượt quá ba mươi." 

Charlotte rũ mắt, tất cả hi vọng trong nháy mắt đều tan biến.

Chariya nhìn nàng một chút, nói, "Cô biết tại sao từ khi cô còn ở MCTO, tôi đã muốn cô đầu quân về đây không?"

Charlotte bình tĩnh đáp, "Hằng năm, số người được đề cử danh hiệu diễn viên xuất sắc không nhiều, tôi còn có thể khai thác."

"Đúng một nửa." Chariya đặt điện thoại trên sổ tay, "Thật ra năm đó tôi và cô học cùng trường, có lẽ cô không nhớ, nhưng tôi lại có ấn tượng sâu sắc với cô."

Charlotte cau mày, lộ rõ vẻ ngạc nhiên. "Có đợt trường học yêu cầu viết luận văn, bài của cô được đăng trên báo tường, đến giờ tôi vẫn còn nhớ tiêu đề, là "Bàn về hiệu quả của điện ảnh xứ Chùa vàng""

Charlotte nhớ lại tình cảnh lúc ấy, gật đầu một cái, "Đúng rồi."

"Ừ." Chariya nói tiếp, "Nghiêm túc thưởng thức và so sánh với điện ảnh phương Tây, điện ảnh phương Đông chúng ta luôn theo trường phái Stanislavski thể hiện thủ pháp cải trang. Tất cả kịch bản đều yêu cầu diễn viên hóa thân vào nhân vật một cách tốt nhất, mục tiêu là làm cho người xem cảm thấy như thật, thành công lấy được sự đồng cảm của họ. Cách làm khô khan hoàn toàn phụ thuộc vào vẻ ngoài của nhân vật có thể điều khiển cảm xúc hỉ nộ ái ố của khán giả, làm họ hoàn toàn bị khống chế bởi nhân vật, mà không được trải nghiệm cảm xúc của một người đứng ngoài thưởng thức. Thật ra, bản thân tôi khi xem phim bất kể diễn viên có diễn sâu đến đâu, chỉ cần nghĩ tới máy quay trước mặt anh ta liền cảm thấy không còn thú vị. Nhưng theo cô nói, loại trừ hài kịch, muốn làm chính kịch hiệu quả, quá chú trọng vào vẻ ngoài sẽ xử lý cốt lõi không tốt, người xem sẽ không nhiều, vậy sẽ rất khó."

Charlotte gật đầu, lại có chút bối rối nên hỏi, "Những điều này đều là lý thuyết, có liên quan gì tới tình huống hiện tại sao?"

Chariya cười, "Cô cũng biết đó, Ekkasit muốn dùng diễn viên nổi tiếng, điều này không khó, nhưng phải dưới ba mươi mới hợp vai thì ít ai đáp ứng được. Coi như nhân vật phù hợp, nhưng độ tuổi chưa chắc hợp."

Charlotte suy nghĩ một chút, sau đó đồng tình đáp, "Vậy cũng đúng."

"Điểm này không phải rất có lợi sao. Tôi không cần tác động đến chị ấy, cho nên lợi dụng chút quan hệ cho cô đi thử vai không phải vấn đề lớn. Nhưng cô cũng biết người này, bình thường hiền lành, trong lĩnh vực điện ảnh lại kỳ quái, nên cô phải gây ấn tượng tốt, suy cho cùng hơn thua nhau cũng là ở kỹ năng diễn xuất."

"Cùng tôi thử vai là các diễn viên nổi tiếng, tuy diễn xuất của tôi không tệ, nhưng chưa chắc đã đánh bại những người khác và giành được vai diễn."

"Nhưng cô đã quên một việc." Chariya hơi cong môi lên, tạo thành độ cong hoàn hảo, "Ekkasit rất thiên vị."

Charlotte hơi nheo mắt lại.

"Nghệ thuật gia thích đánh giá người khác bằng ánh mắt, và hình ảnh trong mắt họ cũng vô cùng kỳ lạ." Chariya cười nói, "Ba ngày nữa chị ấy sẽ đích thân chọn diễn viên, ai cũng muốn thử vai. Để xem ai sẽ làm chị ấy thích, nếu có thể vừa ấn tượng vừa diễn hay. Cô đóng phim "Xương bồ" trong lòng tôi cho tới giờ đều là ảnh hậu, hơn nữa..." Dừng thật lâu, "Năm đó, Ekkasit không mời được cô, với tính cách của chị ấy, không thể nào lại không để tâm tới chúng ta."

Charlotte có nhiều suy tư trước những lời nghe được, nàng trầm mặc hồi lâu rồi nghiêm túc nói, "Tôi biết phải làm gì."

----

Ba ngày sau, tại buổi thử vai.

"Cắt."

Sau hiệu lệnh không lâu, nhân viên dẫn nữ diễn viên vào phòng diễn thử, không kể thời gian hóa trang, một diễn viên có tối đa năm phút để thể hiện. Đối với buổi thử vai mà nói, cái quan trọng nhất không chỉ là diễn xuất mà còn là khí chất. Diễn viên thử vai mặc trang phục của nhân vật đứng trước ống kính, chưa bắt đầu thì đạo diễn đã có thể đưa ra lựa chọn giữ lại hay không.

Dĩ nhiên đối với Ekkasit, hai tố chất trên không thể thiếu cái nào.

Charlotte được dẫn đi hóa trang lúc mười giờ sáng.

Khi đó nàng mới biết Chariya nói rất đúng, trừ bốn diễn viên tên tuổi đang tranh vị ảnh hậu, sáu người đạt chuẩn ảnh hậu, những người khác đều là diễn viên mới chỉ có duyên với phim truyền hình. Điều gì cũng có thể xảy ra, nàng chỉ có thể cố gắng hết mình.

"Mời người kế tiếp, Charlotte."

Một diễn viên khác vừa thử vai xong, nhân viên có ý bảo Charlotte vào phòng diễn. Hơn hai năm không xuất hiện trước ống kính, Charlotte thoạt nhìn không cảm thấy lạ lẫm, vào phòng liền tìm vị trí thích hợp. Nhân viên bên trong phòng thử vai đều được phân công rõ ràng, không khí có chút không thoải mái.

Ánh mắt của Ekkasit đối với mỗi diễn viên đều coi như món hàng, bà của giờ phút này khác xa bà của thường ngày. Lúc trước, có diễn viên oán trách đạo diễn giao phân cảnh thiên vị, quả nhiên nhìn thấy Charlotte đứng trước ống kính, Ekkasit chỉ quét mắt qua một lượt.

Bà nhìn hình trên máy quay rồi thuận miệng nói, "Cô diễn cảnh nữ sinh viên đại học thấy mẹ mình băng qua đường, khẩn trương muốn gọi bà dừng lại. Lúc này có một chiếc xe tải lao tới đụng phải bà, ngay lập tức mọi người hô hoán mẹ của cô bị tai nạn qua đời, cô rất đau khổ."

Tình cảm nhiều hơn động tác diễn, lại không hề phức tạp. Charlotte nghe xong không diễn ngay, mà lại đứng tại chỗ suy tư.

Lúc này, Ekkasit lại nhìn ống kính, cũng hướng một bên phó đạo diễn nói, "Hình tượng tóc dài vẫn phù hợp với vai nữ chính hơn."

Phó đạo diễn nhìn nàng trong chốc lát, lắc đầu, "Tôi lại cảm thấy cô ấy chính là Tie."

Trong lúc đang nói chuyện, Charlotte đã quay đầu nhìn về hướng xa xăm. Người quay phim thấy nàng như vậy liền sửng sốt. Bình thường khi thử vai, diễn viên sau khi nhận phân cảnh đều trực tiếp nhìn ống kính đặc tả vai diễn, như vậy sẽ tương đối dễ dàng biểu đạt cảm xúc nhân vật trong thời gian cho phép, điều này hoàn toàn dễ hiểu, nhưng Charlotte nhìn xa xôi như vậy làm mọi người khá bất ngờ.

Diễn viên biểu đạt tình cảm ở cận cảnh và viễn cảnh hiệu quả rất khác nhau. Ống kính viễn cảnh tập trung hơn vào hình dáng biểu hiện bên ngoài, cận cảnh lại đặc tả biến hóa nét mặt đại biểu cho nội tâm nhân vật. Đạo diễn quy định phân cảnh rõ ràng là thể hiện nội tâm khẩn trương, khổ sở, năm phút đó người khác sẽ chọn biểu đạt tình cảm qua ống kính đặc tả, sẽ không có ai chọn viễn cảnh. Quay phim nhìn đạo diễn, đạo diễn không nói gì, mà động tác của Charlotte lại làm cho người ta hiểu rằng nàng đã nhập tâm vào nhân vật.

Đối với người thường mà nói, khi đạo diễn quy định vai diễn là nữ sinh đại học, diễn viên sẽ ỷ lại vào cách ăn mặc giống như nữ sinh. Tuy mỗi người lại mang một hình tượng không đồng nhất, như người trưởng thành bước chân tập tễnh, mà trẻ con thì lại quá hoạt bát. Charlotte đi vài bước trước ống kính, cũng không đi ra khỏi ống kính. Nàng bước chân nhẹ nhàng, cơ thể buông lỏng. Dù chỉ là mấy bước thôi, nhưng lại làm cho người nhìn cảm thấy rất có khí chất.

Người quay phim ngẩn người, lập tức hiểu ra dụng ý của nàng. Không sai, một nữ sinh đại học nên có dấu hiệu bồng bột hướng về phía trước tràn đầy năng lượng. Nàng không coi mình là nữ sinh đại học mà lại lập tức đặc tả nội tâm, nàng dùng ngôn ngữ cơ thể biểu hiện thân phận của mình trước.

Mặc dù không dựa vào lời nói hay vẻ mặt, người khác thấy nàng diễn lúc này, sẽ tức khắc hiểu nàng đang là một nữ sinh. Kịch tính là lúc thấy mẹ qua đường, biểu lộ vẻ khẩn trương trong ánh mắt, không chỉ yêu cầu diễn viên dùng biểu cảm khuôn mặt và ánh mắt, mà phản ứng cơ thể cũng khá quan trọng.

Charlotte thể hiện thân phận nhân vật xong thì lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên ống kính, cúi đầu rồi nhanh chóng ngẩng lên, con ngươi co rút lại, trên mặt không còn sót lại chút cảm xúc gì.

Một biểu cảm rất nhỏ, nháy mắt lại là vẻ kinh sợ.

Sau đó, Charlotte quét mắt, khiến người ta thoạt nhìn giống như đang quan sát tình huống trên đường phố. Nàng nhanh chóng nhíu mày, miệng hơi mở ra, giống như muốn kêu lên gì đó. Động tác của nàng trong nháy mắt trở nên luống cuống. Hai tay không biết nên làm gì, không khí căng thẳng trên mặt đường, mọi người cũng bị cuốn theo tâm tình của nàng. Nét mặt ấy kéo dài mấy giây mới thay thế bằng vẻ khiếp sợ.

Lúc này, mọi người đã biết mẹ của nàng bị xe đụng. Cách diễn của nàng quả thực hiệu quả không kém diễn viên chuyên nghiệp, mà đoạn kết lại ngoài sức tưởng tượng. Nói đến phân cảnh này, người ta đương nhiên cho rằng cuối cùng là một màn khóc sướt mướt.

Đối với người bình thường, nhìn thấy mẹ đột nhiên chết trước mặt mình, tâm tình sẽ đi từ khiếp sợ không tin nổi, tiếp sau là nổi điên thống khổ hoặc trầm mặc dị thường. Mọi người tại hiện trường nhìn Charlotte, tựa hồ chuẩn bị sẵn sàng chờ nàng diễn giống như vậy, còn được nghe nàng khóc thút thít nữa.

Đúng là dưới tình huống như vậy, phương thức diễn xuất là: lại gần mẹ, cố gắng biến hóa nét mặt, lời thoại, nước mắt thống khổ, để tâm tình nhân vật biểu hiện rõ ra bên ngoài, khiến người xem cảm động đến đau rát tim gan.

Đây đích thực là thủ pháp diễn xuất.

Bạn muốn diễn vai nào, liền nhập tâm vào vai đó, rồi thể hiện nhân vật đó cho người ta xem. Mọi người đều cho rằng Charlotte diễn như vậy là tốt rồi, ai cũng biết nhân vật lúc này phải cực kỳ bi thương. Nhưng Charlotte lại không làm như vậy.

Đang lúc mọi người soi mói, nàng quay đầu nhìn ống kính.

Ai nấy đều ngẩn người.

"Cô ấy đang làm gì thế?"

"Diễn trò sao?"

"Không phải diễn trò, nhưng cô ấy không dừng, đạo diễn cũng không bảo dừng."

"Hoàn cảnh hiện tại rất tốt, vậy lập tức diễn tiếp, thật không hiểu."

... 

Có người xì xào bàn tán.

Ekkasit lẳng lặng nhìn ống kính.

Charlotte đối mặt với máy quay mấy giây, sau đó hốc mắt bắt đầu ửng hồng lên, ánh mắt ướt át, nước mắt bắt đầu rơi. Có vài người xem cảm thấy đồng cảm, nhất thời nói không nên lời. Cùng lúc đó, thân thể nàng bỗng phát run, hô hấp thoạt nhìn có chút không thoải mái, dáng vẻ như muốn té xỉu.

"Cắt."

Ekkasit không đợi nàng ngã xuống đã kêu dừng.

Charlotte ngưng diễn.

Ekkasit gật đầu một cái ý bảo được rồi, lại hướng nhân viên nói, "Người tiếp theo."

Nhân viên chỉ lối ra cho Charlotte, Charlotte cúi chào Ekkasit, sau đó rời khỏi. Ekkasit thừa dịp đổi người thử vai liền hỏi phó đạo diễn, "Vừa rồi lúc cô ấy diễn anh có suy nghĩ gì?"

"Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại diễn như vậy. Đối với đạo diễn, diễn viên có thể dùng bất cứ phương pháp nào để truyền tải hiệu quả, làm khán giả nghĩ rằng cô ấy đã thoát li khỏi bản thân để diễn xuất. Nhưng rốt cục tôi chẳng biết đây là lối diễn gì."

"Rất nhiều người cũng sẽ không giải thích được."

"Tôi tin mình có thể thưởng thức được cách diễn của nhiều người, đang lúc suy tư xa xôi lại đem tình cảm nhập vào nhân vật thì ảo quá. Quả là phức tạp mà."

Ekkasit quay đầu cười một tiếng, tóc ngắn gọn gàng làm bà thoạt nhìn càng thêm thông minh, "Cho nên anh mới là phó đạo diễn."

-----

Mấy ngày liên tiếp trời nhiều mây và tuyết, giữa ban ngày mây đen giăng kín trời, đến tối lại càng tệ thêm. Gió Bắc làm nhiều cây bên đường đổ gãy, tuyết rơi đầy không trung, rồi lại nhanh chóng tan ra trên mặt đất. Tuyết rơi đã hai đêm, nhà cửa cùng cây cối đều được bao phủ bởi màu trắng thuần khiết.

Charlotte ngồi trong phòng khách xem TV, tay phải để trong túi vẫn còn cầm di động. Trên TV phát ra các clip quảng cáo, nhưng nàng lại không nhận ra, ánh mắt vẫn cứ rơi vào mảng rộng lớn phía trước.

Chuông điện thoại dồn dập vang lên, Charlotte nhấc máy trực tiếp đặt bên tai, "Tổng giám đốc Kunsom."

"Có kết quả rồi, cũng coi như tin tốt." Giọng nói của Chariya ở đầu dây bên kia, "Tie được giao cho diễn viên mới, là sinh viên đại học và chỉ vừa hai mươi. Ekkasit đang phân vân giao vai chính cho hai người. Một là cô, người kia là diễn viên Nue. Tôi nghe trợ lý nói, cô ta có đại gia chống lưng, không phải ý muốn của Ekkasit. Có điều chị ấy đối cũng tương đối hài lòng với cái cô Nue đó, nên đang cân nhắc, chỉ sợ đại gia kia tạo áp lực thôi."

Charlotte có chút lo lắng, "Nhà đầu tư nào lại có quyền can thiệp vào việc đạo diễn tuyển diễn viên chứ."

"Tình huống hiện tại là như vậy. Tôi đã hỏi thăm rồi, nhà đầu tư lần này mất hai năm mới thành lập công ty điện ảnh, và chỉ mới đầu tư hai bộ phim, nhất định phải có thực lực kinh tế mới có thể hợp tác cùng Ekkasit. Tay giám đốc này, tôi dùng quan hệ tìm anh ta, nhưng rất khó tiếp cận, ngay cả tiền cũng chê. Tôi cảm thấy nhân viên của anh ta cũng vô cùng phiền toái."

Charlotte suy nghĩ một chút, "Nue có quan hệ như thế nào với anh ta?"

"Chuyện này cô không cần quan tâm, được cái sản xuất kiêm đạo diễn phim Ekkasit là người ngay thẳng, không lẽ lại bán mình cho nhà đầu tư?"

"Việc đó..." Charlotte chần chừ, "Cô đã có biện pháp khác?"

"Thật ra tôi cũng thấy rất buồn bực." Chariya thở dài, "Theo điều tra thì công ty điện ảnh H.T thật ra thuộc tập đoàn Heaven, chủ tịch là Arthit Waraha, chuyên kinh doanh kim cương. Ông ta chuyên tâm kinh doanh kim cương lâu như vậy rồi, ngay cả lĩnh vực bất động sản đang trong thời kỳ lên ngôi cũng không thèm ngó tới, tại sao lại thành lập công ty điện ảnh cơ chứ. Câu trả lời là con gái ông ta, chính là đương kim ảnh hậu Engfa."

Charlotte nhăn mặt cau mày, vẻ mặt nhất thời trở nên phức tạp.

"Tôi và Engfa cũng coi như quen biết. Cô ấy rất thích giúp đỡ mọi người, tôi nghĩ nếu cô ấy có thể nói hộ với Arthit Waraha, giám đốc kia sẽ không vì một người phụ nữ mà đắc tội chủ tịch đâu. Nhưng ban tối gọi điện thì cô ấy từ chối đề nghị của tôi, nói tập đoàn không can dự vào chuyện của công ty. Tôi thấy rất kỳ quái... Cô có phải như lời đồn, đã từng xích mích với cô ấy không?"

Charlotte nắm chặt điện thoại, nhất thời không biết nên nói gì.

Chariya nói tiếp, "Cô thật vất vả mới có thể vượt qua nhiều người để gây ấn tượng với Ekkasit. Giờ cơ hội dù chỉ có 1% cũng không được bỏ qua, hiện tại có 3 lựa chọn: một là tìm gã giám đốc kia, nhưng tôi cảm thấy anh ta chính là một tên biến thái. Hai là tìm Ekkasit, tuy nhiên, có thể khiến chị ấy mất thiện cảm với cô. Ba là tìm Engfa, nhưng nếu hai người thật sự từng có mâu thuẫn, thì coi như tôi chưa từng nói qua."

Charlotte suy nghĩ thật lâu trả lời, "Để tôi suy nghĩ một chút."

---

Trời đông giá rét, bên bờ sông lạnh giá không có một bóng người. Trên cầu một số người cầm máy chụp hình tuyết đêm, cũng có người đau khổ bất chấp giá lạnh uống rượu giải sầu, lại có những đôi tình nhân cảm nhận gió tuyết trong tĩnh lặng. Tuyết lặng yên rơi, tung bay trong màn đêm xinh đẹp.

Charlotte ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bờ sông, mặc dù bên trong có hệ thống sưởi, bản thân vẫn cảm thấy lạnh thấu xương. Trợ lý đã đồng hành cùng cô được nửa giờ, lúc đầu còn cảm thấy lãng mạn, nhưng không làm gì trong nửa giờ cũng sẽ cảm thấy phiền.

Đến chín rưỡi tối, trợ lý nhìn đồng hồ rồi nói với Charlotte, "Austin tiểu thư, chúng ta có thể đi chưa?"

Charlotte chậm rãi thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn ánh mắt mong đợi của trợ lý, "Tới Khaosan đi."

"Vâng." Nghe có thể rời khỏi nơi này, trợ lý cảm thấy ngập tràn hạnh phúc. Xe đi đến số 99 đường Khaosan, Charlotte ngồi trong xe nói với trợ lý, "Em không cần nói gì, cùng tôi đi vào là được rồi."

Trợ lý không biết nàng muốn làm gì, cô chỉ cảm thấy hết sức mới lạ, gật đầu một cái. Charlotte lấy khăn quàng cổ trùm lên, mở cửa xuống xe. 

Engfa và Helena lấy số 99 truyền thuyết, ngụ ý yêu nhau mãi mãi làm số nhà. Bên trong nhà còn sáng đèn, Charlotte đứng ở ngoài không chần chừ nhấn chuông. Chuông cửa chỉ vang lên một tiếng liền có tiếng bước chân đi tới. Lúc cửa mở ra, vẻ mặt của Charlotte có chút đông cứng lại, nhưng nhìn thấy người ra mở cửa, nhất thời giãn ra nhiều.

"Xin lỗi đã trễ thế này còn tới quấy rầy chị, tôi có chuyện muốn nói với chị một chút."

Engfa đứng ở cửa nhìn nàng, lại nhìn cô gái đứng phía sau, "Trễ vậy còn dẫn trợ lý theo làm việc, em không sợ người ta oán giận mình à?"

Trợ lý nghe vậy lập tức lắc đầu, Charlotte quay lại nhìn cô một lát, lại ngẩng đầu lên nhìn Engfa, "Cô ấy cùng tôi đến đây cũng không gặp khó khăn mấy."

Engfa nhìn trợ lý của nàng một chút, chậm chạp mở cửa, "Vào đi."

Charlotte bước vào trong, mới đi vài bước liền bị một con chó lông xù quấn chân cũng không để ý.

Charlotte nhìn quanh gian phòng, thấy lầu một không bóng người liền hỏi Engfa, "Sarakan tiểu thư ở trên lầu sao?"

Engfa từ phòng bếp bưng trà đi ra, nghe được câu hỏi của nàng cũng không lập tức trả lời, sắp xếp bộ trà xong mới nói, "Em ấy tham gia tuần lễ thời trang, cuối tuần mới về."

Charlotte lúc này mới chú ý đến chó con bên người, lại hỏi, "Chị nuôi đây sao?"

"Là chó con đi lạc mới nhặt được." Engfa rót ba chén trà, ý mời cả trợ lý của Charlotte.

Trợ lý trẻ nhìn thấy Engfa liền cảm thấy bối rối, đứng không được mà ngồi cũng không xong, hết sức câu nệ.

Charlotte nhìn trợ lý một chút, lại quay đầu hướng Engfa, "Chị không cần khách sáo như thế. Tôi đã tới đây rồi, nên cũng đi thẳng vào vấn đề luôn."

Dừng một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net