#7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa căn phòng ngủ đang im lìm, tiếng "sột soạt" cứ vang lên ở chiếc giường tầng phía trên. Yeseo không ngừng lăn qua lăn lại, nhưng vẫn cố không đụng vào Yuki đang nằm cạnh mình, tránh làm bé con thức giấc. Đã hơn một giờ sáng, nhưng Yeseo vẫn chưa ngủ.

Chợt, bên ngoài vang lên một tiếng 'cạch' rất giống tiếng mở cửa phòng. Cả thành phố đã sớm chìm vào yên tĩnh, nên một chút âm thanh nhỏ như thế em cũng có thể nghe thấy rõ. Yeseo thật ra đang chờ tiếng động này nãy giờ, em lập tức ngồi dậy và tìm cách trèo xuống cầu thang của giường tầng một cách nhẹ nhàng nhất, vì vẫn còn bốn thành viên khác đang ngủ.

Kí túc xá của Kep1er vốn là thế, cả nhóm 9 người được chia về hai căn hộ khác nhau. Mỗi căn hộ có hai phòng ngủ, căn hộ ở tầng trên thì mỗi phòng chứa hai người. Còn căn hộ ở dưới thì một phòng chứa ba, phòng còn lại là hai. Lúc Yuki và Baram đến đây, Yuki vẫn hay đòi cả gia đình của mình cùng ngủ chung. Dù vị trí đã được sắp xếp sẵn là Yeshiro ngủ cùng phòng, nhưng do dạo này Kang Yeseo hay thức khuya học bài để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, sợ làm bé út nhà mình thức giấc nên đã đổi sang phòng của DaHiYoung còn dư một giường ở tạm. Thế là, Yuki ngủ với Yeseo, Baram thì ngủ với Mashiro.

Lúc này đây, Yeseo vừa mở hé cửa phòng ngủ của mình ra, lập tức ánh sáng từ ngoài phòng khách hắt vào. Rất nhanh liền nhìn thấy Mashiro đang bế Baram trên vai mà đi lòng vòng. Yeseo không nghĩ ngợi nhiều mà bước thẳng ra ngoài, sau đó liền bắt gặp ánh mắt hoảng hốt và ngạc nhiên của Mashiro khi nhìn thấy mình.

- Em... vẫn còn thức sao?

- Đưa Baram cho em.

Mashiro khẽ nhíu mày khó hiểu, nhưng trước hai cánh tay đã chìa ra của Yeseo thì nàng cũng chỉ biết nhẹ nhàng chuyền Baram vừa mới lim dim sang cho em. Yeseo đưa tay xoa lưng Baram để con bé cảm nhận được hơi ấm, thỉnh thoảng còn vỗ nhẹ vài cái vào mông bé con theo nhịp đều đặn. Ban đầu vẫn có tiếng "chụt chụt" mút tay của Baram vang lên, nhưng sau vài phút liền yên tĩnh trở lại, chứng tỏ bé con đã dần rơi vào giấc ngủ.

Lúc này, Yeseo mới quay lên nhìn Mashiro, khiến nàng hơi giật mình vì chột dạ.

- Em đã nghe Hichan kể rồi. Mấy lần trước, chị ấy khát nước nên đi xuống bếp, tình cờ gặp chị đang bế Baramie. Có phải do Baramie hay khóc giữa đêm nên chị mang con bé ra ngoài này dỗ đúng không?

- Không có đâu. Hichan nói quá lên thôi. Baramie mới chỉ khóc có một h—

- Chị đừng nói dối em.

Mashiro vô thức gãi đầu bối rối, nhưng sau một hồi suy nghĩ thì cũng quyết định nói thật với em.

- Đúng là mấy đêm nay Baramie hay khóc thế này.

- Sao chị không nói với em?

- ... Chị nghĩ là một mình chị xử lí được.

Nghe vậy, nét mặt Yeseo lập tức đanh lại, trông nghiêm trọng hẳn ra.

- Shiro unnie à...

- ... Ừ, chị nghe...

- Dù sao thì em với chị cũng sẽ thành người một nhà. Chúng ta là 'gia đình', khó khăn hay mệt mỏi gì chị đều có thể san sẻ cho em. Mà chỉ là việc chăm sóc Baramie thôi, chị nghĩ em không thể cùng chia sẻ với chị sao?

- ... Chị không có ý đó mà. – Mashiro càng nói càng cúi gằm mặt, tay vân vê gấu áo đến nhăn nhúm.

- Em biết chị nghĩ cho em, chị sợ em mệt nhọc. Nhưng mà nhìn lại chị đi. - Yeseo nói rồi đưa tay vén hai lọn tóc đang lòa xòa trước mắt Mashiro ra. - Mắt chị đã thâm quầng hết cả lên rồi nè, y chang con gấu trúc ấy. Chị nghĩ em sẽ không lo lắng mà để yên cho chị mỗi ngày đều thức trắng đêm dỗ Baramie một mình sao?

Mashiro nghe xong, liền bị một tia cảm động làm cho không nói nên lời. Mặc dù nàng không phải chịu tủi nhục gì, nhưng trong một khắc nàng cảm tưởng như mình là Cinderella đời thực vừa được hoàng tử giải thoát khỏi ngôi nhà tù túng, ngột ngạt và cam chịu ấy. Nàng vô thức đưa mắt nhìn Yeseo lần nữa. Gần đây, nàng mới cảm thấy bóng lưng của em vững chắc hơn nàng tưởng, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện rằng không chỉ bóng lưng, cả người em đều toát ra vẻ trưởng thành mà trước nay nàng chưa từng được thấy. Có lẽ là nhờ hai bé con quý giá vừa mới xuất hiện trong cuộc sống của cả hai, khiến nàng nhận ra cả nàng và em đều có những mặt giấu kín chưa một lần được bộc lộ.

- Đồng ý với em chứ, Shiro unnie?

- Hửm?

- Chúng ta là một gia đình nên phải chia sẻ mọi thứ cho nhau, nhé?

Khóe môi Mashiro bỗng cong lên, vẽ thành một nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết. Giữa khoảng không gian đã sớm chìm vào bóng tối và sự tĩnh mịch này, nụ cười của nàng đối với Yeseo còn sáng hơn cả những vì sao đang lấp lánh ngoài cửa sổ.

- Chị đồng ý.

Yeseo khẽ phì cười. Sao câu nói của nàng nghe giống như câu đồng ý lời cầu hôn vậy? Nhưng em sẽ giữ suy nghĩ ấy cho riêng mình. Ai mà dám nói ra chứ, vì nếu nói ra thì hai người sẽ bị sự ngượng ngùng đè bẹp mất.

- Bà chị này... - Yeseo đưa tay ấn nhẹ đầu nàng xuống, còn không ngừng vò rối tung mái tóc của nàng lên. – Chị đừng tưởng mọi người bảo em trẻ trâu khoái mấy trò vui mà nghĩ em là đồ không có trách nhiệm nhá!

- Cái này không phải do chị mà là em tự nói nha!

Mashiro giả vờ gắt lên khiến cả hai lập tức bật cười tít mắt với đối phương. Nhưng tiếng cười lại vô tình đánh thức Baram mơ màng dậy, đúng lúc Baram cựa mình, Yeseo liền ra hiệu im lặng với Mashiro. Hai người nhanh chóng vỗ vỗ vào lưng Baram để đưa bé con vào giấc ngủ một lần nữa. Đến khi không còn thấy động tĩnh gì, Yeseo mới thở phào nhẹ nhõm.

- Em vào ngủ chung với chị nhé?

- Ơ sao—

- Để lỡ Baramie khóc lần nữa thì em sẽ dỗ.

Mashiro định lắc đầu từ chối, nhưng bị ánh mắt kiên định của Yeseo làm khựng lại.

- Ừm, chị biết rồi.

Thế là sau đó 'con sâu ngủ' Ezaki Hikaru bị gọi dậy lúc đồng hồ đã điểm một giờ rưỡi sáng. Yeseo và Mashiro muốn phát khùng vì muốn gọi Hikaru dậy vốn đã là một công việc khó nhằn, hai người còn phải cố giữ im lặng để tránh đánh động đến Baram đang ngủ. Cuối cùng thì Hikaru cũng có lương tâm và lòng rủ thương với Yeshiro, cô không cần nghe hai người giải thích gì nhiều, liền ngoan ngoãn cắp gối leo lên giường Yeseo và thăng thêm một giấc nữa bên cạnh Yuki. Chẳng qua là Yeseo lo cho Baram và cũng lo cho Yuki phải ngủ một mình nên mới nhờ đến Hikaru. Nhưng không hiểu sao đêm đó Baram lại không khóc nữa, Mashiro cũng vì thế mà có thể ngủ ngon lành đến tận sáng hôm sau. Chỉ có Yeseo là không ngủ, do em cứ mải ngắm nhìn con gái và 'vợ mình' say ngủ thôi.

Còn về phần Yuki, sáng hôm sau Mashiro vừa ra khỏi phòng đã nghe con bé khóc bù lu bù loa và kể chuyện Hikaru cứ nằm gác chân gác tay, đè hết lên người bé. Con bé còn giận dỗi chuyện umma, okaa-san với Baram ngủ chung mà lại để bé lẻ loi một mình ở phòng khác.

...

Yuki không biết lịch học đàn của umma và okaa-san thế nào, chỉ biết năm phút trước okaa-san vừa cầm đàn vừa chạy theo năn nỉ ỉ ôi umma dạy tiếp. Chẳng lẽ lịch học là tùy hứng sao?

Lúc Yuki bước vào lấy đồ chơi cho Baram, liền thấy umma đang ngồi sau lưng okaa-san và luồn hai tay về phía trước, giống y chang tư thế hôm đầu tiên hai người ngồi học đàn. Cả người tỏ ra rất bình thường trước mặt Yuki, khiến con bé nghĩ okaa-san đã dần quen với cách học này rồi. Bé con còn thầm mừng cho okaa-san nữa.

Đến lúc Yuki bước vào lần nữa để lấy bình sữa cho Baram, bé con nghĩ gõ cửa sẽ làm cắt đứt ham muốn học tập của okaa-san nên tự mở cửa luôn. Và Yuki lập tức đứng hình trước cửa phòng vì thấy mặt umma và okaa-san chỉ còn cách nhau 1cm, mắt cả hai nhắm nghiền nên không thể nhìn thấy bé. Yuki đinh ninh hai người sẽ ngại ngùng mà tách nhau ra thôi, nhưng bé con không thể ngờ sau đó umma chủ động đưa tay ra sau gáy okaa-san mà đẩy sát lại gần, rút ngắn khoảng cách. Khi môi hai người chạm nhau, Yuki lập tức bị dọa sợ đến kinh động. Gì vậy, không phải các bác, các dì, các cô nói umma của bé là người rén nhất thế giới sao? Còn okaa-san luôn ngại ngùng của bé sao hôm nay lại để yên cho umma làm loạn thế kia?

Yuki đứng như trời trồng, mở trừng trừng mắt không biết nên làm gì. Thật may cho bé con là hai người kia chỉ bobo nhau có mấy giây ngắn ngủi thôi. Nhưng điều xui xẻo sau đó là umma mở mắt ra và nhìn thấy bé đã đứng đó từ lúc nào, rồi đến lượt okaa-san cũng quay lưng lại nhìn theo. Sáu mắt chạm nhau, như có dòng điện chạy qua, kéo theo là tiếng hét vang vọng rừng núi của nhóc con 7 tuổi nhà Yeshiro.

- AAAAAAA!!! CON KHÔNG THẤY GÌ HẾT!!!!!!!!!

Yuki chạy thẳng ra ghế sofa, nhảy tọt vào lòng bác Xiaoting mà ngồi bó gối ở trỏng. Mọi người xung quanh cũng hết hồn vì tiếng hét của con bé, nên lập tức quay lại hỏi han đã xảy ra chuyện gì.

Hai tai Yuki như đã tự ù đi, chẳng còn nghe được gì nữa, bé con chỉ biết thất thần nhìn về phía phòng ngủ - nơi umma và okaa-san của bé vừa làm chuyện mà trẻ con không nên nhìn. Ở cửa phòng ngủ mở hé đó, bé thấy okaa-san đang đỏ mặt chạy ra, nhưng chưa ra đến cửa thì liền có cánh tay lôi okaa-san lại. Sau đó là umma bắt gặp bé đang nhìn mình, liền giơ ngón tay trỏ lên môi ra hiệu hãy giữ bí mật và cười một cái rất xấu xa. Bé tiếp tục trông thấy umma xoay lưng okaa-san tựa vào tường, rồi umma từ từ đóng cửa phòng lại.

Tiếng 'cạch' đóng cửa vừa vang lên, Yuki lập tức ôm đầu lần nữa.

- AAAAAA!!!

Trời ơi, umma định làm gì với okaa-san của bé vậy!?

Không phải Yuki chưa từng bắt gặp umma và okaa-san bobo nhau đâu, nhưng cảnh bé nhìn thấy là ở tương lai cơ. Gần hai tuần sống chung với umma và okaa-san phiên bản hai mươi tuổi thế này đã khiến bé giữ vững niềm tin rằng còn lâu hai người này mới đụng chạm với nhau. Bé đang vô cùng hoang mang, hoang mang cực độ. Không thể tin được hai người dám 'lén lút' sau lưng bé và Baram! Không thể chấp nhận được!

Sau khi hét lần thứ ba, Yuki liền ngất đi trong vòng tay của các bác, các dì, các cô. Dù hai mắt nhắm tịt nhưng trên môi bé con lại là một nụ cười hạnh phúc, khóe mắt còn đọng lại giọt nước mãn nguyện.

Lúc Yuki tỉnh lại đã thấy okaa-san đang ôm mình ngủ. Yuki quan sát khuôn mặt okaa-san, thật muốn khóc khi thấy môi okaa-san sưng tấy một màu đỏ. Con muỗi nào ác ôn dám cắn chục phát dô môi okaa-san bé thế?

Yuki xắn tay áo, đang định ra ngoài rủ umma đi tìm con muỗi để tính sổ, nhưng bất thình lình umma Kang Yeseo của bé mở cửa bước vào, không hỏi trước mà lập tức bế xốc bé lên. Yuki hoảng hồn bám chặt vào cổ umma, để mặc umma xoay mình trong không trung như chong chóng.

- Hôm nay thật là một ngày tuyệt vời, Yuki à ~

Yeseo cười tươi hết cỡ với cả thế giới, cánh tay nâng Yuki chẳng cảm thấy nặng nề gì mà lại nhẹ tựa lông hồng. Tưởng chừng cuộc sống này đối với Yeseo thật tươi đẹp biết bao, còn ở trước mặt là Yuki đang lấy tay bịt miệng vì cảm giác mắc ói khi bị xoay vòng vòng ở độ cao thế này.

- Umma làm sao thế? - Yuki cố gắng nói to để umma đang trong cơn mê nghe thấy.

- Từ giờ umma sẽ trở thành—

- KANG YESEO!

Cuối cùng, Yuki có thể thở phào, cảm ơn tiếng hét đầy uy lực từ phía sau của okaa-san vừa mới làm umma giật mình và ngay lập tức dừng động tác xoay vòng này lại. Yuki vô cùng biết ơn và cảm tạ, dù là bé có hơi đau tai thật.

Yeseo ngây thơ nhìn về phía Mashiro đang ngồi trên giường, không biết đã dậy từ lúc nào. Sau đó, Yuki bỗng dưng cảm thấy hai tay umma đang ôm eo mình dần nới lỏng ra, chưa kịp để Yuki la lên, trong chớp mắt liền thấy bé con đáp về đất mẹ bằng bờ mông quý giá. Còn cái con người hại bé phải đau điếng thế này thì lại chẳng có vẻ gì hối lỗi, chỉ trưng bộ mặt sủng nịnh vô đối ra và đi về phía okaa-san của bé.

Mashiro bắn ánh mắt vừa chán chường vừa giận dỗi về phía Yeseo. Nhưng người kia không hề quan tâm, trực tiếp nhảy vồ lên giường như con hổ đói. Thật may là nàng phản ứng nhanh nhạy, dùng chân đạp một cước vào mặt tên sắc lang kia. Em đau đớn khụy xuống ôm mặt, nhưng không dám kêu ca nửa lời.

- Em còn định làm gì chị? – Mashiro dùng tông giọng thấp nhất để bắn ra một câu hỏi lạnh lùng.

- Gì chứ? Em chỉ muốn ngồi cạnh chị thôi mà?

- Chị không tin! Nhìn em đã làm gì đây này!

Sau đó Yuki nhìn thấy okaa-san hậm hực tự chỉ vào môi mình, bé con bàng hoàng tự hỏi không lẽ chính umma là người sai mấy con muỗi cắn okaa-san sao.

- Giờ miệng chị đang rất là đau. Em đừng có lại gần.

- Thì để em xoa cho...

Yeseo lồm cồm bò dậy, nhưng ngay lập tức liền bị một cái gối ném thẳng vào mặt làm em bật ngã ngửa ra như cách Hikaru bất tỉnh vì cố bảo vệ hộp tokbokki mấy ngày trước.

- Chị không cần!

- Ơ Shi—

- Nói chung là CẤM em đụng vào người chị MỘT TUẦN!

Mashiro vừa nói vừa gằn giọng vào những từ quan trọng cần được nhấn mạnh.

- KHOAN ĐÃ SHIROOO!!!!

Yuki đáng thương bịt tai chạy ra ngoài như cố chạy trốn thảm họa thiên nhiên kiểu sóng thần hay động đất. Tất nhiên rồi, okaa-san của bé mà giận lên thì ngay cả núi lửa phun trào cũng không kinh khủng bằng. Bé phải chạy ngay đi, để một mình umma ở trong gánh chịu là được rồi.

- Yuki, con tỉnh rồi à? Con ổn chứ?

Vừa ra khỏi phòng, bác Yujin nhìn thấy bé con liền lên tiếng hỏi han. Những lúc thế này, Yuki cảm thấy các bác, các cô, các dì mới là bến đỗ an toàn cho mình và Baram.

- Con ổn, nhưng umma con không ổn ạ. Chiến tranh gia đình đã bắt đầu rồi ạ. Okaa-san con đã bị đội quân muỗi tấn công nhưng okaa-san đã dùng tuyệt chiêu 'nóc nhà' để thay đổi cục diện, con đoán umma con sẽ sớm bị bắt đi làm thê nô thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net