cực phẩm gia đinh 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không…

- Đồ Tác Tá, ngươi nói chuyện với ai thế?Giọng Ngọc Già không nhẹ không nặng, chẳng giận cũng chẳng hiền hòa, vang lên bên tại mọi người trên thảo nguyên, gương mặt của nàng đột nhiên lạnh đi, trang nghiêm vô cùng. Người Đột Quyết quỳ cả xuống, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.Nguyệt Nha Nhi là đóa mộc miên cao quý nhất thảo nguyên. Nàng mĩ lệ, trang nghiêm, có dũng khí và trí tuệ, được xưng coi là đấng chí thượng của người Đột Quyết, được vô số người ngưỡng mộ. Cộng với xuất thân cao quý, kim đao trong tay biểu tượng cho vương quyền chí cao vô thượng, Đồ Tác Tá kiêu ngạo cũng không dám vọng động.Hắn vội vàng cúi đầu thật thấp:

- Xin đại Khả Hãn bớt giận, Đồ Tác Tá vô ý, chỉ là vì sự hưng thịnh của Hãn quốc, không thể không hỏi.

Lời tuy vẫn như thế, nhưng phong thái lại bất giác yếu đi rất nhiều. Hắn nhiều hơn Ngọc Già hơn mười tuổi, xem như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cũng lại là Hữu vương có công rất lớn, nhưng muốn từ Đột Quyết Hữu vương biến thành Hãn vương như Ngọc Già, tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại khó như lên trời.

- Hữu vương khổ cực rồi!

Nguyệt Nha Nhi khẽ gật đầu. Một tay nàng giơ kim đao lên, một tay dắt tiểu Khả Hãn, từ từ ngồi xuống, nhìn về phía thảo nguyên, hướng về phía tất cả người Đột Quyết phất tay.

Tiếng hoan hô chấn động tận trời, người Đột Quyết điên cuồng quay về phía trước. Lúc này, Ngọc Già không phải là một người phụ nữ bình thường, nàng là Đột Quyết đại Khả Hãn chấp chưởng kim đao, là biểu tượng thần thánh trên thảo nguyên.

Nguyệt Nha Nhi và tiểu Khả Hãn đi tới, thỉnh thoảng dừng lại một chút, nói chuyện với dân chúng bên người, thân thiết vuốt ve chiến mã của họ, mỉm cười thân thiện. Vô số người gào tên Khả Hãn, không khí trên thảo nguyên nhiệt liệt sôi trào.

“Thật sự là một nữ tử thông minh!” Lâm Vãn Vinh thở dài thật sâu, ngươi có thể chửi nàng thủ đoạn, nhưng chỉ đi xuống đài cao này ngắn ngủn vài bước, lại thu được lực lượng ủng hộ của người Đột Quyết, quả thật khó có thể hình dung được. Làm một nữ đại Khả Hãn Đột Quyết, nàng rất hiểu được nhược điểm mình, nhưng nàng rõ ràng cũng biết rõ ưu điểm của mình, nên đồng thời đưa ưu điểm này phát huy tới mức vô cùng nhuần nhuyễn.

Chỉ là đáng tiếc, sinh mạng nàng lại chỉ còn ngắn ngủi trăm ngày nữa thôi. Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc đầu, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời.

- Mau nhìn, Ngọc Già hướng sang bên này về phía chúng ta!

Cao Tù nhỏ giọng hô, vội vàng cúi đầu.

Bên kia, Nguyệt Nha Nhi cùng tiểu Khả Hãn dưới sự bảo vệ của kỵ binh Đột Quyết, từ từ mà đi, mỉm cười vẫy tay, hướng về phía người Hồ góc bên này đi tới. Đồ Tác Tá đi theo phía sau hai người, ánh mắt đánh giá chung quanh rất cẩn thận, hiển nhiên là đề phòng địch nhân tập kích Khả Hãn.

- Đến rồi!

Lão Hồ khẽ quát một tiếng với mọi người, ra hiệu họ im lặng. Mười người này chỉ có vài người tinh thông tiếng Đột Quyết. Ai mà bị Ngọc Già hoặc tiểu Khả Hãn hỏi, phải nói là hắn bị câm, lão Hồ sẽ trả lời thay.

Mười trượng, tám trượng, năm trượng Nguyệt Nha Nhi lúc này không phải là thiếu nữ Đột Quyết mĩ lệ thanh thuần, bây giờ nàng trang điểm rất cao quý. Tuy là vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt có vẻ nghiêm lạnh và trí tuệ vô song.

Tiếng hoan hô ầm ĩ chung quanh, Lâm Vãn Vinh cúi đầu, kéo mũ trùm hết cỡ che đi gương mặt mình, thân thể lui về phía sau vài bước. Lúc này, tinh thần ai nấy đều rất khẩn trương. Loại khẩn trương này khác hẳn cảm giác của hắn trước đây, có thể nghe thấy tiếng cười của Ngọc Già, có thể nghe được tiếng bước của nàng đến gần, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của nàng.

Mùi hương quen thuộc thổi qua, mùi nước hoa của Tiêu gia độc nhất vô nhị, rồi tiếng trẻ con vang lên bên tai. Giọng tiểu Khả Hãn non nớt chỉ vào cây cờ Hồ Bất Quy cầm nơi tay, nháy mắt nói:

- Tỷ tỷ, cờ này là cờ gì thế?Lần này không cần Hồ Bất Quy phiên dịch, chỉ cần nhìn vào động tác của tiểu Khả Hãn là hắn hỏi cái gì rồi.Thanh âm nhẹ nhàng cười nói:

- Cái này gọi là thổ tê, một loại mãnh thú sinh trưởng ở vùng phía nam đại mạc, rất gần với bộ lạc Nguyệt Thị. Các ngươi là tộc nhân Nguyệt Thị à?

Một câu sau là hỏi lão Hồ. Hồ Bất Quy vội vàng nắm tay đưa lên trước ngực:

- Nguyệt Thị tộc nhân, xin kính đại Khả Hãn, tiểu Khả Hãn. Nguyện cùng thần của thảo nguyên cùng chúng ta tồn tại.Đã tới gần mới nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nha Nhi. Hồ bào màu kim sắc dài thượt, ôm chặt lấy thân hình lả lướt của nàng. Ánh mắt bình tĩnh trong suốt, đôi môi đỏ tươi kiều diễm như anh đào đọng sương. Thần sắc nàng có chút tiều tụy, nhưng lại lộ vẻ tươi cười hòa ái.- Nguyệt Thị bộ lạc các ngươi bây giờ còn có bao nhiêu người? Ngựa dê còn đủ dùng không? Nghe nói các ngươi vừa thắng một trận Điêu Dương. Không đơn giản nhỉ!Ngọc Già khẽ gật đầu, thân thiết hỏi.Lão Hồ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, may mà Lâm tướng quân đã dự đoán trước, bảo hắn sớm chuẩn bị, bằng không, chắc chắn là chết. Hắn kiêu hãnh cung kính nói:

- Nhờ thần thảo nguyên phù hộ, Nguyệt Thị hiện còn có chín trăm tám mươi tộc nhân, hơn một ngàn con ngựa dê.

Tiểu Khả Hãn nghe xong, cũng kỳ quái nói:

- Tỷ tỷ, Nguyệt Thị tộc nhân tại sao ít như thế?Ngọc Già khẽ ừm một tiếng:

- Nguyệt Thị trước đây là một bộ tộc trong số chín họ Thiết Lặc. Sau đó vì chiến loạn, nhân số giảm sút. Tát Nhĩ Mộc, Đột Quyết tộc nhân chúng ta là do rất nhiều rất nhiều bộ tộc tạo thành đến từ chín họ Thiết Lặc. Mắt và màu da của họ mặc dù khác với chúng ta, nhưng họ đều là dân chúng của chúng ta. Đệ phải bảo vệ họ cho thật tốt để bọn họ được giàu có an khang.

Tiểu Khả Hãn Tát Nhĩ Mộc khẽ gật đầu, lại nói:

- Vậy Đại Hoa thì sao? Họ có rất nhiều người, chúng ta đang chiến đấu với họ, tương lai phá được Hạ Lan sơn, ta đối xử với họ như thế nào đây?Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói:

- Trong khi chiến đấu, nhất định phải ác độc, không thể từ tâm nương tay, làm cho địch nhân phải e sợ. Nhưng một khi họ đã thành dân chúng của đệ, đệ phải đối xử với họ thật tốt, cho họ quy chế như với tộc nhân chúng ta, có thịt ăn, có áo mặc, như vậy, họ sẽ không tạo phản…

Đồ Tác Tá nghe thế lắc đầu, lớn tiếng nói:

- Đại Khả Hãn, Đồ Tác Tá không tán thành quan điểm của người. Địa bàn Đột Quyết chúng ta là trên lưng ngựa, nhập vào quan ải, phải đàn áp người Đại Hoa, để họ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được. Người cũng thấy tên Triệu Khang Ninh đó, mọi người ở Đại Hoa ai nấy nô tính mười phần, chỉ có đao và máu mới là cách thống trị tốt nhất.

“Đánh rắm con mẹ ngươi!” Hồ Bất Quy nghe thế nghiến răng.

- Chính bởi vì có loại ý nghĩ của ngươi, do đó, những nhân tài ở Đại Hoa mới liều mạng phản kháng chúng ta, mãi cho tới hôm nay, chúng ta vẫn không đánh hạ được Hạ Lan sơn.

Ngọc Già miễn cưỡng nói, rồi không biện bác với hắn nữa, vuốt đầu tiểu Khả Hãn nói:

- Tát Nhĩ Mộc, đệ hỏi như vậy, tỷ tỷ thật cao hứng! Tương lai đệ nhất định sẽ là Khả Hãn anh minh nhất trên thảo nguyên.Nàng gật gật đầu với tiểu Khả Hãn, rồi mỉm cười nhìn về phía lá cờ Nguyệt Thị. Tiểu Khả Hãn quả nhiên khôn ngoan, lập tức lớn tiếng nói:

- Nguyệt Thị bộ tộc không tới ngàn người, lại có thể thủ thắng ở Điêu Dương Đại Tái, thật sự không tệ, gia thưởng năm mươi đầu dê béo! Nếu thắng nữa, bổn Hãn lại thưởng nữa! Bộ lạc khác cũng theo lệ này mà làm.

- Tạ ơn đại Khả Hãn, tạ ơn tiểu Khả Hãn.

Hồ Bất Quy “cảm kích rơi nước mắt”, những người Hồ chung quanh hưng phấn hò la.

Lâm Vãn Vinh bàng quan nhìn tất cả những việc này, mặc dù không hiểu tiếng Đột Quyết, nhưng nhìn sắc mặt hưng phấn và ánh mắt nồng cháy của người Hồ chung quanh, cũng có thể đoán ra vài phần. Việc này, cho dù là Tả vương, Hữu vương hay là Lộc Đông Tán, so ra ai cũng kém Nguyệt Nha Nhi. Làm người bề trên, quả nhiên không giống bình thường.

Nói mấy câu xong, Ngọc Già liền quay đầu đi, tiếp tục đi tới, mỉm cười chào hỏi những người Hồ chung quanh.

Lâm Vãn Vinh đứng trong đám người, Ngọc Già chậm rãi bước qua, rồi bỗng dừng lại, đứng ngay trước mặt hắn. Hắn lắp bắp kinh hãi, vội vàng lẩn vào trong đám người, cố làm sao không động đậy gì.

Hai người trước sau còn cách ba bốn người nữa là đối mặt với nhau, hắn thậm chí còn có thể thấy rõ đôi môi hồng thắm, hàng mi dài mượt của Nguyệt Nha Nhi. Khoảng cách không xa, chỉ còn có khoảng một thước mà thôi!

Biết rõ Nguyệt Nha Nhi không thể nhận ra mình, hắn vẫn không tự chủ được cúi đầu xuống, nín thở, không dám có bất cứ cử động mạnh gì.

Đại Khả Hãn nhè nhẹ gật đầu, ánh mắt đảo qua nhìn mọi người, không hề ngừng lại ở ai. Nàng mỉm cười vẫy tay với dân chúng trước mặt mình, người Đột Quyết nhảy lên hoan hô, quỳ lạy bái lễ, sùng kính gần như điên cuồng.

Đã rất gần, Lâm Vãn Vinh thậm chí có thể cảm giác được tiếng trái tim Nguyệt Nha Nhi đang đập, bình thản như hồ nước trong thảo nguyên, không gì khác lạ cả.

Còn cách một thước, mà như xa cả ngàn dặm! Cảm giác này khó có thể hình dung.

Mãi đến khi bóng dáng Đại Khả Hãn dần dần biến mất trong đám người xa xa, hắn mới như trút được gánh nặng, thở phào một hơi. Cao Tù lắc lắc đầu, lấy làm khó hiểu hỏi:

- Thật là kì quái, thật sự đã quên chúng ta rồi à? Tà môn quá!- Cái gì tà môn? Quên không tốt sao?Lâm Vãn Vinh cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn muốn cô ta mang binh tới bắt chúng ta?!

Ngọc Già mang theo Tiểu Khả Hãn đi thẳng, gặp những bộ tộc nào cũng ghé lại một chút, trò chuyện với họ đôi câu, Điêu Dương đại hội tuy bị chậm trễ trong phút chốc, nhưng không khí lại càng thêm phần náo nhiệt. Đồ Tác Tá đi theo phía sau hai người, luôn luôn cảnh giới, quả là vô cùng có trách nhiệm.

Mãi đến khi Ngọc Già dắt Tiểu Khả Hãn đi về lại đài cao, không khí huyên náo trên thảo nguyên mới trầm xuống một chút. Người Đột Quyết hưng phấn quay đầu ghé tai bàn luận, tiêu điểm chính là Đại Tiểu Khả Hãn hòa ái thân thiện này. Dưới sự ủng hộ của dân chúng, Ngọc Già cơ hồ chẳng cần tốn sức lực cũng hoàn toàn hóa giải sự bức ép của Hữu Vương.

Nhìn thấy dân chúng hưng phấn khi gặp được Khả Hãn, rõ ràng địa vị tỷ đệ Ngọc Già trong lòng người Đột Quyết đã tăng lên đáng kể, sắc mặt Đồ Tác Tá lúc này có chút khó coi.

Hắn trầm mặc thật lâu, cuối cùng nảy ra một chủ ý, bước tới trung tâm của đại hội, nắm tay để trước ngực, lớn tiếng hỏi:

- Khải bẩm Đại Hãn, Điêu Dương đại hội bây giờ có thể tiếp tục cử hành rồi chứ?!Giọng nói hắn như chuông ngân, vang vọng khắp thảo nguyên. Những người Đột Quyết như nín thở, chờ nghe Khả Hãn nói chuyện.Hồ Bất Quy cười hắc hắc, thì thầm:

- Đồ Tác Tá tiểu tử này bị Ngọc Già chơi trội một cú, bây giờ thật thà rồi, cũng không dám ép nàng tham gia tuyển thân nữa.

- Chưa chắc!

Lâm Vãn Vinh trầm giọng:

- Loại người như Đồ Tác Tá, khi nổi giận lại càng an toàn, còn nếu hắn trầm mặc thì sự nguy hiểm cũng đã cận kề. Ta nghĩ, Ngọc Già sẽ không mất cảnh giác đâu.Tấm màn hoàng kim lặng im trong chốc lát, không biết qua bao lâu, đến lúc tất cả mọi người gần như không nhịn được, đột nhiên có tiếng trẻ con trong trẻo của Tiểu Khả Hãn vọng ra:

- Hữu Vương chờ một chút.

“Chờ? Chờ cái gì?” Không chỉ riêng Đồ Tác Tá khó hiểu, mà mọi người đều nghi hoặc.

Một lúc lâu sau, đột nhiên có vô số thiếu nữ Đột Quyết ăn mặc sặc sỡ, các nàng hợp lực nâng một cuộn thảm màu đỏ đậm được trùm vải vàng, không ai biết bên dưới cất giấu cái gì, các nàng chậm rãi tiến về phía trước.

Trong lúc Lâm Vãn Vinh còn chưa hiểu ra thì những thiếu nữ Đột Quyết đã ngừng lại.

- U u u…

Một hồi kèn lệnh vang lên, giữa tấm vải vàng đột nhiên khẽ nhô lên, tiếp theo lại nghe một tiếng ‘đùng’. Tiếng trống da dê chấn động như tiếng sấm mùa xuân đánh thẳng vào lòng mỗi người. Ở giữa thảo nguyên, từ từ dựng lên một đài gỗ thật lớn, giữa đài cao đó có treo một thanh loan đao, tinh xảo quý giá, tỏa sáng rực rỡ chói lòa dưới ánh mặt trời.

- Là kim đao của Ngọc Già!

Cao Tù lắp bắp kinh hãi.

Lời còn chưa dứt, đã thấy tấm vải vàng ở giữa từ từ được kéo ra. Lập tức lộ ra một cánh tay ngọc giơ cao lên. Ngón tay ngọc ngà như búp măng lúc co lúc duỗi, không ngừng biến hóa, giống như một con chim công ngửa mặt lên trời múa lượn, móng tay kim sắc lấp lánh trong nắng mai.

Tiếng trống dồn dập, toàn bộ tấm vải vàng đã được mở ra, khắp nơi sáng rực, một nữ tử trồi dậy, thân hình khiêu gợi kia nhảy lên không trung thành vẽ thành một chữ ‘Đại’ tuyệt vời, tựa như một nàng Hằng Nga đang bay vút lên trời cao. Thân thể mềm mại lắc lư uốn lượn, vũ động khắp không trung, lúc thì hóa thành khổng tước kiêu hãnh, lúc thì hóa thành đóa mộc miên đang nở rộ, thể hiện tất cả vẻ kiều mỵ lẫn đa tình của một cô gái thảo nguyên. Vô số thiếu nữ Đột Quyết vây quanh nàng cũng nhảy múa theo, hòa cùng tiếng ca thánh thót, một bản tình ca ngọt ngào trong nháy mắt đã vang vọng khắp thảo nguyên.

Tất cả mọi người nhìn tới ngẩn ngơ, cả người Đột Quyết lẫn người Đại Hoa. Nước miếng lão Cao nhỏ ròng ròng xuống đất.

Lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Già nhảy múa, lại trong một trường cảnh như thế này: “Ông trời đúng là thật hay đùa!” Lâm Vãn Vinh không biết nói gì chỉ đành lắc đầu.

Trong tiếng trống như sấm, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên khựng lại, con ngươi tinh lệ của nàng chợt sáng rực, rút mạnh thanh kim đao treo trên giá gỗ, loan đao ánh vàng nhất thời giơ cao lên, trở thành một tiêu điểm của toàn trường

- Hu u u….Người Đột Quyết như vừa trong mộng mới thức tỉnh, những tiếng hoan hô như sấm, họ vung mã đao lên, đỏ mặt vì hưng phấn, đến cả Đột Quyết Hữu Vương vốn trầm mặc cũng sung sướng vung tay hò hét, gầm lên không ngớt, bao nhiêu sầu não trước kia sớm đã biến mất.Đột Quyết đại Khả Hãn muốn Điêu Dương Tuyển Tế (cướp dê tuyển chồng) rồi!

Cả thảo nguyên thấy thanh kim đao được giơ cao lên, đã chứng tỏ tất cả rồi.Lâm Vãn Vinh thở dài thườn thượt, trong lòng vô cùng tán thưởng: “Đây quả là một nữ nhi thông minh, trí tuệ uyên bác. Hôm nay nàng biểu diễn trước mặt người Đột Quyết, có thể nói kết hợp hai thủ đoạn vô cùng nhuần nhuyễn.”

Trước mặt Hữu Vương cường ngạnh khinh nhường, trước mặt dân chúng thì vừa cao quý lại dịu dàng, tin rằng người Đột Quyết gặp tình cảnh này, không ai có thể quên được nàng. Hữu Vương Tả Vương lúc này hoàn toàn bị lấn lướt.Điều làm người ta bất ngờ là nàng đột ngột xuất kì bình, đến phút cuối cùng lại giơ cao kim đao, Điêu Dương tuyển tế.Việc này chỉ sợ ngay cả Đồ Tác Tá cũng không thể ngờ tới. Hiển nhiên, Đột Quyết Đại Khả Hãn hiểu được tình thế của mình rất rõ ràng, một khi nàng không thể đắc tội với Đồ Tác Tá, một điệu múa, một nụ cười ngọt ngào của nàng, không chỉ có danh dự rất lớn trước mặt tộc nhân, mà trong nháy mắt đã triệt tiêu toàn bộ oán hận của Hữu Vương.- Kim đao đã xuất ra rồi, Ngọc Già muốn Điêu Dương tuyển tế rồi!!!Lão Hồ trầm mặc một lúc, vô cùng thận trọng liếc nhìn Lâm tướng quân vài lần, thì thầm.Lão Cao lắc đầu thất vọng:

- Ngọc Già sao lại ngốc thế, hay là không địch lại uy bức của Đồ Tác Tá nhỉ! Vậy thì dễ dàng quá, tiện nghi cho tên mặt trắng Đột Quyết.

Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ vai lão Cao:- Mặc dù ta không biết trong hồ lô Ngọc Già bán thuốc gì, nhưng ta có thể khẳng định, Đồ Tác Tá tuyệt không có khả năng dễ dàng đắc thủ. Nói về sự thông minh, hắn và Nguyệt Nha Nhi chênh lệch nhau mười vạn tám ngàn dặm.

Cao Tù nghiêm nghị:

- Kỳ thật ta trước giờ vẫn cảm thấy, Nguyệt Nha Nhi và Lâm huynh đệ mới là một cặp hoàn hảo nhất. Không chỉ thân phận địa vị, thông minh tài trí, đến cả thủ đoạn, thần thái nói chuyện… Nhìn kìa. Ngươi trừng mắt nhìn ta, so với Ngọc Già trừng mắt nhìn ngươi, y như là một ấy! Hoặc, Lâm huynh đệ cân nhắc đề nghị của ta một chút, dùng mị lực của ngươi, đem lại hòa bình thống nhất cho thảo nguyên đi!

“Mẹ kiếp! Nguyệt Nha Nhi nhìn ta, rồi so với ta nhìn ngươi, sao lại có thể cùng một ánh mắt cho được chứ? Cha nội này bất kỳ thời khắc nào cũng đưa ra chủ ý bậy bạ.” Lâm Vãn Vinh cười nhạt, lắc đầu không khỏi gì.

Hồ Bất Quy đầy vẻ bùi ngùi:- Thủ đoạn lão Cao mặc dù hơi ác một chút, nhưng.. tướng quân, thứ cho mạt tướng nói thẳng, hai ngày này, ta chưa từng thấy ngài cười vui như vậy bao giờ!

- Phải không?!Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, gật đầu:

- Vậy có thể là trước đó vài ngày ta cười quá nhiều. Da mặt bị kéo dãn nhiều quá,mất hai ngày mới khôi phục lại được.

Lão Cao trộm phì một tiếng: “Cho dù Trường Thành có bị đổ, da mặt của ngươi cũng sẽ không thể bị giãn ra nổi!”

Đồ Tác Tá bên kia thấy Ngọc Già xuất ra kim đao, nói trắng ra là muốn tham gia tuyển thân, nhất thời mừng rỡ vô cùng. Vội vàng nhảy xuống đất, lấy ngân đao trong ngực ra, giơ cao khỏi đỉnh đầu, đưa ra trước mặt đại Khả Hãn.

Đây là quy củ của người Đột Quyết, trình ngân đao cho thấy ý tứ của Hữu Vương sẽ tham gia Điêu Dương tuyển tế, chính là vì nhắm vào Kim Đao Đại Khả Hãn. Những thiếu nữ tuyển thân khác cho dù có nhắm trúng Hữu Vương, cũng xin đi chỗ khác. Việc này biểu đạt sự chân thành của Đồ Tác Tá.

Ngọc Già mỉm cười khẽ gật đầu, ra hiệu nhận Hữu Vương trở thành người theo đuổi mình, như vậy cũng coi như đã có thiếu nữ Đột Quyết cũng nhận ngân đao của Đồ Tác Tá.Địa vị Hữu Vương tuy cao, nhưng trước mặt kim đao cũng thua kém lắm. Ngân đao đó được để trên bàn gỗ.

Có Đồ Tác Tá tham gia, vài đại bộ lạc dũng cảm cũng ùa lên, biểu đạt sự sùng bái của họ đối với đại Khả Hãn, quyết chí trở thành người theo đuổi nàng. Đại Khả Hãn nhất nhất tiếp nhận tất cả. Hữu Vương đối với thực lực mình tỏ vẻ rất tự tin, chỉ dửng dưng bàng quan mỉm cười, không nói gì nhiều.Lão Cao mở to hai mắt:

- Quả nhiên là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, huống chi còn là nữ Khả Hãn mỹ lệ như thế. Lão Hồ, có muốn chúng ta đi biểu hiện tâm ý không?!

- Không cần đâu!

Hồ Bất Quy liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh:- Đã đi thì phải tỏ vẻ ân cần. Ngoại trừ Kim Đao Đại Khả Hãn, các bộ lạc khác cũng không thể coi thường được. Tuy không theo đuổi Khả Hãn nhưng họ cũng vẫn muốn đấu với chúng ta. Huống chi, đại Khả Hãn cũng không nhất định sẽ thích mấy dũng sĩ đại bộ lạc, không chuẩn cho họ đoạt khôi lần này. Chưa nói gì đến tiểu bộ lạc.

Lâm Vãn Vinh trầm giọng:

- Hồ đại ca, Cao đại ca. Các huynh nhớ lời của ta, mục tiêu là vào thành, không phải đoạt khôi!! Bài vị càng cao, càng lắm người nhìn chúng ta, từ đó khả năng có thể bại lộ càng lớn. Chúng ta chỉ cần đánh thắng ba tràng, có tư cách vào thành là đủ rồi. Thêm một hồi cũng không đánh!

- Được!

Hai người đồng thời đáp ứng.

Trong khi nói chuyện, Đồ Tác Tá sớm đã lui xuống đổi y phục. Người Đột Quyết che mặt Điêu Dương, chính là vì đảm bảo công bình, Hữu Vương bao mặt lại, cho thấy không khác gì người thường, không ai biết hắn ẩn nấu ở đâu cả.

Việc này cũng làm Lâm Vãn Vinh lo lắng, mặt bị che kín, ai biết Đồ Tác Tá ở đâu? Ai biết lúc nào thì gặp phải hắn? Chỉ có tới chiến trường Điêu Dương mới có thể phát hiện bóng dáng của hắn. Quả thật đến lúc nhận ra hắn, có lẽ đã chậm rồi, nhưng đây là cuộc thi hỗn chiến đấu loại, thua một hồi coi như công cốc.

Trầm tư thật lâu, hắn đột nhiên cắn răng:- Hồ đại ca, huynh đi rút thăm, chúng ta đánh tiếp một hồi, nhanh lên, nhanh lên!

Lão Hồ cả kinh:

- Tướng quân, vì sao không chờ cho Đồ Tác Tá ra mặt rồi mới đăng ký? Như vậy có thể để tránh không đụng hắn!

Lâm Vãn Vinh trịnh trọng lắc đầu, chỉ vào mấy ngàn dũng sĩ che mặt trên tràng:- Hồ đại ca, ta có thể nói khẳng định tràng đấu này ai nấy đều có ý nghĩ giống như ngươi, tất cả mọi người đều đang đợi Đồ Tác Tá ra mặt, để cố tránh xa hắn. Huynh nói đến lúc đó sẽ như thế nào?

Hồ Bất Quy ngẫm nghĩ một lát, nhất thời sực nhớ ra, tất cả mọi người muốn tránh không đụng Hữu Vương, đến lúc đó chẳng phải hàng trăm bộ lạc đi trên một cây cầu độc mộc, không giết người chặt ngựa, máu chảy thành sông, tuyệt sẽ không thu hoạch được gì cả. Như vậy ngược lại còn nguy hiểm hơn nhiều.- Đồ Tác Tá cũng không phải là mãng phu, hắn từ năm mười ba tuổi đã bắt đầu chiến đấu, trải qua vô số trận chiến đấu, đến khi Đột Quyết đại Khả Hãn tham gia Điêu Dương tuyển thân, mỗi người tinh thần đều phấn chấn, ta nghĩ hắn tuyệt sẽ không lỗ mãng ra trận, tối thiểu cũng phải quan sát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lunvodanh