cực phẩm gia đinh 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 538

Dịch: workman

Biên tập: Ngưu Nhị

Hiệu đính: Melly

Nguồn :

www.tangthuvien.com

Mặc kệ thành phòng của người Hồ biến hóa như thế nào, đều phải có người lẻn vào vương đình Đột Quyết mới được. Nếu đánh thắng ba tràng Điêu Dương Đại Tái, không thể nghi ngờ gì nữa chính là cách tốt nhất. Nhưng nếu đụng phải Đồ Tác Tá, trận đó quả là khó xơi. Do đó hắn lựa chọn động thủ trước.

- Đúng… Lên… Lên!Lão Cao hớn hở:

- Chỉ cần bịt mặt, chúng ta có chém người Hồ, người Hồ lại còn hoan hô chúng ta nữa cơ, cơ hội như vậy, ngàn năm khó gặp. Mọi người đừng khách khí nhé.

Mọi người cười ha hả. Người Đại Hoa và người Đột Quyết tuy bên ngoài diện mạo khác nhau, nhưng chỉ cần bịt mặt lại, chẳng ai thấy rõ được mặt mũi đối phương là ai. Hơn nữa người Hồ đang ở ngoài sáng, họ ở trong tối, đây quả là một cơ hội chiếm tiện nghi rất lớn.

Hồ Bất Quy nghênh ngang đi lấy một số đăng k

‎í, số mà người Hồ chế tác cực kỳ đơn giản, chỉ là trên da dê vẽ một đồ hình động vật gì đó. Cao Tù nhìn vài lần:

- Ủa, hình như cái này là một con vịt trời, ta đã gặp ở bên hồ Ô Tô Bố Nặc Nhĩ rồi mà.

Hồ Bất Quy cười gật đầu:- Cao huynh đệ nhớ giỏi lắm. Đúng như huynh nói, chúng ta được phân tới tổ vịt.

“Oẹ!” Lâm Vãn Vinh đang cầm bình nước uống ừng ực, phun sạch cả ngụm nước ra, cả kinh thiếu chút nữa sặc: “Cái gì tổ gà tổ vịt chứ, số của người Đột Quyết làm sao mà thiếu học vấn như thế.”Lão Hồ giải thích là tiếng Đột Quyết không có một hai ba bốn hay là tý sửu dần mão, chỉ dùng đồ hình động vật đơn giản để ghi nhớ, cũng phù hợp tính cách họ.Hai mươi huynh đệ tham gia cướp dê, đều là do lão Hồ tự mình chọn lựa, không chỉ chọn lựa về có công phu giỏi, mà còn phải biết nói vài câu Đột Quyết. Do đó, đúng ra mà nói, hiện trong đội ngũ tại đây, tiếng Đột Quyết kém nhất chẳng có ai khác ngoài Lâm Vãn Vinh. Đến cả lão Cao cũng ngon lành hơn hắn.Tổ vịt có ba đội. Ngoại trừ một đội cờ báo, cũng thấy có hình dạng của chim bách linh. Một câu nói đùa ngày ấy không ngờ trở thành sự thật, quả là linh nghiệm. Lão Cao vui sướng cười to.Kiểm tra đao xong liền không có ai thèm quản họ nữa. Còn địa điểm cướp dê thì cách trung tâm thảo nguyên ước hai trăm trượng. Đồ Tác Tá đang quang chung quanh, rõ ràng không hề tập trung, đương nhiên sẽ không chú ý tới một bộ lạc Nguyệt Thị nho nhỏ đến từ bên bờ đại mạc này.- Ô…Kèn lệnh vang lên, Lâm Vãn Vinh thúc ngựa chạy lên. Lúc này tinh thần của hắn cực tốt, giống như toàn thân cưỡi mây, đến cả lão Hồ cũng hơi tụt lại phía sau hắn. Đám người nhất thời hoan hô vì thấy kị thuật của hắn rất tốt. Chỉ là người Đột Quyết nằm mơ cũng không thể tưởng được, dưới tấm vải đen thui này thật ra là một gương mặt da vàng.Bên tai truyền đến tiếng gió ù ù, những người Hồ tru lên điên cuồng, thấp thoáng có thể thấy được những cặp mắt đỏ ngầu của đối phương. Khắc Tư Nhĩ đã gần ngay trước mắt, Lâm Vãn Vinh trầm tĩnh như nước, ngoại trừ tiếng vó ngựa, tựa hồ không nghe thấy gì khác.Bộ lạc chim bách linh nhẹ nhàng quả nhiên danh bất hư truyền. Tên người Hồ đến chỗ con dê trước tiên chính là tên kị thuật kinh người ngày đó họ đã gặp qua. Hắn lao đi như bay, thân mình hơi nghiêng, lập tức đã nhặt được thân dê ướt nước vào tay. Tộc nhân chim bách linh nhất thời hoan hô vang trời.

Báo tộc cũng không phải là đồ bỏ. Không chờ bộ lạc Bách Linh phản ứng, họ từ phía sau đã lao ra năm con tuấn mã, vây chặt tên vừa cướp được con dê. Loan đao trong tay vung lên, trực tiếp vọt tới.

Tên ở bộ lạc Bách Linh hiển nhiên sớm có chuẩn bị. Hắn hét lớn một tiếng, hai tay cầm chặt thân dê, ra sức ném mạnh về phía trước.

- Hồ do (hay)…!

Vài tiếng hưng phấn kêu to đồng thời vang lên. Tên Bách Linh điểu tộc đứng trước đã tiếp được thân dê, giục ngựa chạy như bay, dùng hết sức chạy đi.

Năm tên vây công bộ tộc Báo còn chưa rõ tình huống, tên kị mã cực giỏi người Đột Quyết đột nhiên xoay người lại, vung mạnh thanh loan đao, trong nháy mắt đã chém hai người rơi ngựa.

Cơ hội tốt này thì lão Cao làm sao buông tha được. Hắn thuận thế phóng lên, móng ngựa đạp thẳng vào bụng hai người Hồ vừa ngã, tiện tay hai đao chém xuống. Tên người Hồ đó không động đậy gì nữa.

- Hồ do (hay)…!

Thấy đao pháp tinh xảo như thế, đám người Đột Quyết vây xem nổ ra tiếng gào điên cuồng, hoan hô nhiệt liệt, ánh mắt nhìn Cao Tù tràn đầy sùng bái và kính ngưỡng. Lão Cao mừng rỡ:- Hồ do. Các ngươi cũng hồ do. Ha ha!

Hồ Bất Quy hai đao chém xuống, ba người Hồ liền ngã xuống. Bách Linh điểu cả kinh xoay người bỏ chạy. Người Hồ này quả có kị thuật cực giỏi, lão Hồ tụt lại phía sau hắn, không đuổi kịp.Dê đang trong tay Bách Linh tộc. Hai tộc người Hồ sớm đã hỗn chiến một trận. Ngựa chạy tới chạy lui, xuống tay không chút lưu tình, so với ra chiến trường còn ác độc hơn. Kỵ sĩ Đại Hoa trông có vẻ như đuổi không kịp họ, cũng cố ý tàn sát, những người nào rơi xuống ngựa, đều bị cước đạp đao chém, không hề thương tiếc.- Lên!Thấy đối phương cũng tiêu hao gần hết rồi. Lâm Vãn Vinh khẽ quát một tiếng, các huynh đệ phía sau liền hô lên một tiếng lao lên, vung đao chém xuống. Họ đã chờ đợi đã lâu, như sói lạc vào bầy dê, chém người Hồ điên cuồng. Loại cảm giác kích thích này quả là nói không nên lời!Có lão Cao dẫn đầu, tuy là độn đao, nhưng vẫn có thể giết tận hứng. Mắt thấy không còn mấy người Đột Quyết nữa, Hồ Bất Quy liếc mắt. Có vài tên tướng sĩ Đại Hoa ‘kêu thảm thiết’, cả người ngã xuống. Đám người Hồ vây xem nhiệt huyết sôi trào, ầm ầm khen hay. Tiếng kêu gào liên tục không dứt.Áp lực chống đỡ của đám Bách Linh giảm đi, họ nhất thời mừng rỡ, hự lên một tiếng, ném mạnh thân dê ra ngoài.Tên người Hồ có mã thuật thần kỳ sớm đã chờ sẵn, vung tay bắt được thân dê. Đang muốn chạy đi, bất giác phát hiện trước mặt có gió thổi qua. Hắn rụt đầu lại, thân thể nằm bẹp trên lưng ngựa, hai chân đạp mạnh, tránh được cú này.“Tiểu tử giảo hoạt thật!” Lâm Vãn Vinh giận hừ một tiếng, định trước khi hắn ổn định thân hình, giục ngựa chặn hắn lại. Hắn vung đao chém ngang, chém tới lưng hắn.Tên người Hồ bắt được thân dê, căn bản không có lực hoàn thủ, vội vàng phát huy kị thuật, hắn ôm lấy bụng ngựa, xoay tròn, chỉ chờ mũi đao thứ nhất lướt qua, hắn lại chui vào xuống bụng ngựa.Như thế đi được vài bước, tên người Hồ này giống như một con khỉ cứ di chuyển từ trên xuống dưới, Lâm Vãn Vinh nhìn hoa cả mắt. Một không làm, hai là làm tới nơi, hắn hắc một tiếng, vung đại đao, bổ thẳng vào lưng ngựa.Con đại mã Đột Quyết ngã xuống, tên Bách Linh điểu mất đi chỗ dựa, kinh hãi cướp đường bỏ chạy, lại bị Hồ Bất Quy đuổi theo một đao chém ngã.- Huuu…Lão Cao giơ thân dê lên, hưng phấn lao tới đích. Người Hồ bốn phía đứng cả dậy, hoan hô điên cuồng.Lâm Vãn Vinh cố ý dừng ở cuối cùng, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Đám Đột Quyết vương công hưng phấn gào thét, nhưng không nhìn thấy bóng hình của Đồ Tác Tá đâu cả.- Tướng quân, làm sao vậy?Hồ Bất Quy đứng rất gần hắn, thấy hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, vội vàng chạy lên hỏi.Lâm Vãn Vinh lắc đầu, ngưng trọng nói:

- Không thấy Đồ Tác Tá nữa!

Hồ Bất Quy lắp bắp kinh hãi, vội vàng quét qua vài lần, quả nhiên, ở vị trí lúc nãy đã trống không, tên Hữu vương Đột Quyết chẳng biết khi nào đã biến mất rồi.

- Có khi nào hắn đi ị không?

Lão Hồ thì phầm hỏi.

“Ta làm sao có thể trả lời vấn đề này chứ!” Lâm Vãn Vinh trợn trắng mắt bất lực, lão Hồ cười ha hả, bối rối gãi gãi đầu.

- Con mẹ nó, làm sao không ai tặng hoa cho ta? Nữ nhân Đột Quyết mắt bị mù rồi!

Lão Cao phẫn hận bất bình đi tới, loan đao trong tay dùng sức chém chém vài cái.

“Đúng nhỉ, sao không ai hiến hoa?” Một câu này của lão Cao đã làm Lâm Vãn Vinh tỉnh ngộ. Với sự thể hiện của Cao Tù hôm nay, dù muốn dù không cũng phải công nhận công phu rất giỏi, thế nào mà chẳng lọt vào trong mắt một thiếu nữ Đột Quyết, nếu không ai thưởng thức thì đó quả là bất bình thường. Hắn vội vàng quay đầu lại, lúc này biết ngay có vấn đề rồi.

Vốn thiếu nữ Đột Quyết đang cao hứng hô hào cho Điêu Dương đại hội, lúc này toàn bộ đã nhìn về phía nam, mở to hai mắt tìm kiếm cái gì đó. Đối với lão Cao đắc thắng bên này, căn bản không ai thèm liếc mắt.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nam. Vừa rồi nhiệt hỏa còn như sóng lan khắp A Lạp Thiện thảo nguyên, trong nháy mắt trở nên còn yên tĩnh hơn cả hồ nước.

Đồ Tác Tá cũng không thấy đâu, thiếu nữ không kêu gào, thảo nguyên trở nên tĩnh lặng như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhỉ? Hắn và lão Cao nhìn nhau nghi hoặc trong lòng, chẳng biết tìm ai giải đáp.

Trên thảo nguyên xa xa hiện ra một điểm màu đen nho nhỏ, “lọc cọc, lọc cọc…” tiếng vó ngựa như gõ vào trái tim mỗi người một. Thân hình dần dần đập vào mắt mọi người, đó thật ra là một con thanh thông tiểu mã, lúc lắc đầu, thần tuấn phi phàm.

Người ngồi trên lưng ngựa là một nữ tử tuổi còn trẻ, tóc như mây, xõa ra như một thác nước màu đen đổ xuống, da thịt óng ánh như ngọc, mặt nàng được che bằng một tấm lụa trong suốt, cặp mắt mĩ lệ linh hoạt, như sóng nước thu, trong sắc đen thẳm như nước còn thấy thấp thoáng màu xanh lam nhàn nhạt, như nước hồ Nạp Mộc sâu kín trong thảo nguyên, trong vắt khiết tịnh. Những cơn gió nhẹ thổi phất phơ màn khăn che mặt, một phần gương mặt hồng nhuận của nàng hé ra, để lộ một nụ cười, đẹp như ánh trăng non vừa mọc lên ở chân trời, Nguyệt Nha Nhi.

“Quả y như lần đầu gặp nàng!” Trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác này khiến cho Lâm Vãn Vinh thầm kín thở than.

- Là Ngọc Già!!!

Hồ Bất Quy cùng lão Cao cả kinh há hốc miệng. Những thiếu nữ Đột Quyết kêu lên, cưỡi những con ngựa trắng, điên cuồng lao về phía Ngọc Già.

- Ô…

- Ô…

- Ô…

Ba tiếng kèn lệnh thật dài, trầm trầm vang lên trên thảo nguyên, mặt đất rung lên, như tiếng sấm mãnh liệt đang đến. Dưới chân thành Khắc Tư Nhĩ, bụi bốc lên cuồn cuộn, như có thiên quân vạn mã lao đi tới, vô số lang kì màu vàng kim đón gió bay phần phật.

Cao Tù mắt trợn như muốn rách, cả kinh nói:- Kỵ binh người Đột Quyết, còn có thủ vệ Khắc Tư Nhĩ, họ toàn quân tiến sang bên này, có chuyện gì thế?

Bụi đất dần dần tan đi, mấy vạn quân tinh nhuệ Đột Quyết, dàn thành đội ngũ từ từ tiến tới. Trong thành Khắc Tư Nhĩ xa xa, vệ đội thủ thành cũng tiến ra, bọc sau lưng bọn họ. Đây đều là những kỵ binh tinh nhuệ nhất Đột Quyết, quân dung nghiêm chỉnh, vẻ mặt bưu hãn, chưa đến gần, đã có một luồng sát khí lẫm liệt đập vào mặt.Giữa hai đại quân, mười sáu hãn huyết bảo mã cả người tuyền màu đỏ, kéo một cỗ xe ngựa thật lớn từ từ đi tới. Trên xe ngựa có một niện trướng (giá có mái che) cao cao màu vàng, bốn phía treo cờ đầu sói kim sắc, gió thổi phần phật, chiếc xe ngựa từ từ chuyển động, cũng không biết bên trong là ai đang ngồi.Kỵ binh Đột Quyết chậm rãi vây quanh Ngọc Già và những thiếu nữ này, họ từ từ xoay người lại, đội hình như một vòng tròn từ từ lan ra, chậm rãi tiến ra bốn phía, đẩy tất cả mọi người ra bên ngoài. Lá cờ màu vàng kim lay động trong gió, thân ảnh Nguyệt Nha Nhân dần dần mơ hồ, rốt cục biến mất giữa biển người, đến cả những thiếu nữ Đột Quyết cũng không nhìn thấy nữa.- Đột Quyết Khả Hãn đến rồi!

Một thanh âm hưng phấn kêu lên.

Trướng màu trắng, hình sói màu vàng, mười sáu thớt hãn huyết bảo mã thuần chủng làm ngựa kéo, tung vo trên thảo nguyên mênh mông, có khả năng phô trương đến mức này, ngoại trừ Khả Hãn của người Đột Quyết, thì có ai khác nữa?

Mấy vạn tinh binh Đột Quyết dừng lại giữa thảo nguyên, đứng yên không nhúc nhích, tựa hồ như cùng đợi cái gì đó. Bốn phía yên lặng, có thể nghe thấy những tiếng hô hấp của người Hồ lẫn tiếng chiến mã phì phò không ngừng. Tất cả mọi ánh mắt của người Đột Quyết đều chăm chú nhìn vào cái kiệu trắng cao cao kia, không dám bỏ qua bất kỳ phút giây nào, trong mắt tràn đầy vẻ sùng kính.

- Hồ đại ca, Đại Hoa chúng ta không ai từng thấy Đột Quyết Khả Hãn à?

Lâm Vãn Vinh trầm giọng hỏi.

Hồ Bất Quy ừm một tiếng, nhè nhẹ gật đầu:- Đại Hoa và Đột Quyết giao binh nhiều năm, cũng từng có vài sứ giả người Hồ sang Đại Hoa, họ ngạo mạn vô lễ, không coi ai ra gì, chỉ dựa vào ưu thế binh lực, thường hay buộc triều đình ta phải cống nạp đất đai của cải, có thể nói làm cả triều công phẫn, có vài lần bị chúng ta đuổi trở về. Sau khi Bì Già Khả Hãn đăng cơ hai mươi năm qua, tình hình đó vẫn tái diễn như cũ, biên giới hai nước giao tranh không ngừng, cũng gây hấn không ngừng. Hoàng thượng vô cùng giận, sao lại phái sứ thần sang Đột Quyết đi gặp Đại Hãn chứ? Còn người Hồ ở thành Khắc Tư Nhĩ, ở tận giữa thảo nguyên, cách xa Đại Hoa mấy ngàn dặm, ngoại trừ thỉnh thoảng có một hai thương nhân lớn mật mạo hiểm sinh mạng đi tới mua bán, những người khác chưa ai tới đó cả. Cho dù có thương nhân người Hoa đến, bằng vào quan hệ giữa hai nước, họ cũng chỉ có thể lén mua bán để thu bạc, ai có thể thấy được mặt của Bì Già Khả Hãn chứ!

Việc này cũng đúng, với Đại Hoa hoàng thất luôn luôn để

ý đ

ến vấn đề thể diện, có ai lại sau khi bị vũ nhục lại cử người đi bái phỏng một tên Khả Hãn man di chứ.

Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, nghiêm mặt hỏi:- Nói như vậy, Bì Già Khả Hãn ít nhất cũng phải hơn bốn năm mươi tuổi rồi?

- Quả thật là như thế. Lần đầu tiên ta ra chiến trường, từng chứng kiến hắn thân chinh chiến đấu, nghe nói lúc đó hắn cũng hơn ba mươi tuổi thôi. Chỉ tiếc là lần đó chúng ta bị thua, đến cả mặt của Đại Hãn người Hồ này như thế nào cũng chưa từng thấy thì đã bị đánh chạy ra xa ngàn dặm rồi.Hồ Bất Quy lắc đầu xấu hổ.Lão Hồ tham gia quân đội cũng phải tới hai mươi năm rồi, còn người Đột Quyết không sống thọ lắm. Như thế tính ra tên Bì Già Khả Hãn bây giờ đã già lắm rồi. Trong mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên vẻ lạnh lùng, đột nhiên nói:

- Hồ đại ca, huynh có thể xác định, đến lúc này Khả Hãn có còn là Bì Già Khả Hãn nữa không?

- Hẳn là vẫn thế, trừ phi hắn đã chết…

Hồ Bất Quy nói rồi, đột nhiên kinh hãi:- Tướng quân, chẳng lẽ ngài hoài nghi Đột Quyết Khả Hãn đã trở thành người khác sao?

Lâm Vãn Vinh khẽ lắc đầu:

- Ta cũng không rõ lắm. Nhưng ta vẫn nghĩ, vì sao Triệu Khang Ninh tới Khắc Tư Nhĩ thời gian dài như vậy rồi, nhưng không hề gặp Đột Quyết Khả Hãn? Với dã tâm của Bì Già Khả Hãn đối với Đại Hoa, hắn sẽ không tự dưng bỏ qua một con cờ tốt như vậy. Xem ra việc ở chỗ này có chút kỳ quái.

Đích xác có chút kỳ quái. Hồ Bất Quy nhíu mày:- Theo mạt tướng biết, mùa xuân năm ngoái Đột Quyết xâm nhập với quy mô lớn, Bì Già Khả Hãn còn từng tới động viên những dũng sĩ bộ lạc người Hồ. Tới mùa thu, chiến sự đang kịch liệt, họ chiếm thế thượng phong rõ ràng, lại đột nhiên lui về, nghe nói là do lương thảo dự trữ không đủ. Lý nguyên soái cũng có chút ngạc nhiên, còn lưu ý phái trinh sát đi xem xét. Nhưng vì người Hồ phòng bị tầng tầng lớp lớp, trinh sát đi một vòng trên thảo nguyên chẳng có đột phá gì, do đó đành phải lui về.

- Vấn đề ở chỗ này rồi.Vừa nói về chuyện cũ, Lâm Vãn Vinh có thể nói đã có được trực giác. Hắn và Tiêu Thanh Tuyền lúc mới gặp nhau ở hồ Huyền Vũ cũng chính vì chuyện này.- Người Hồ và chúng ta chiến đấu đã bao nhiêu năm rồi? Có thể nói họ bất kỳ thời khắc nào cũng chuẩn bị tiến vào Trung Nguyên, làm sao lại có sai lầm kiểu như lương thảo dự trữ không đủ được? Đang trong tình huống chiếm hết ưu thế, họ dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ thoái lui?Hồ Bất Quy ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói:

- Chẳng lẽ thật như tướng quân suy nghĩ, là mùa đông năm ngoái Bì Già Khả Hãn đã xảy ra biến cố, người Hồ không thể không lui binh? Vì phòng ngừa chúng ta nhân cơ hội phản công, họ cố gắng che giấu tin tức này? Trời ơi, nếu thật sự là như thế, Đại Hoa ta chẳng phải là lầm lẫn bỏ qua một cơ hội lớn ngàn năm không gặp được?

- Đúng hay không thì lập tức biết ngay ấy mà.

Lâm Vãn Vinh khe khẽ thở dài, ánh mắt dán vào cờ sói ánh vàng đang tung bay xa xa. Nơi đó, niện trướng màu kim sắc hơi phập phồng, kỵ binh Đột Quyết chậm rãi chuyển động, theo xe ngựa của Khả Hãn Đột Quyết từ từ tiến đến, dần dần gần lại.

Mãi đến lúc này mới thấy rõ, người đi trước chỉ huy kỵ binh Đột Quyết chính là Hữu vương Đồ Tác Tá vừa rồi đột nhiên biến mất. Hắn cưỡi hãn huyết bảo mã, toàn thân mặc nhung giáp, thần thái bay bổng, ngạo nghễ bốn phương.

- Bái kiến Đại Hãn!

Khả Hãn chẳng khác gì thần thánh trên thảo nguyên! Vô số người Đột Quyết cùng tiến lên, còn cách xa đã sùng kính bái lạy trên mặt đất, lớn tiếng chúc tụng. Mã đội Khả Hãn chuyển động về phía trước, hàng người quỳ xuống không ai dám ngẩng đầu lên nhìn, họ không ngừng chuyển động cơ thể theo những phương hướng khác nhau, quay về Khả Hãn thành kính quỳ lễ.

Sau khi Đột Quyết Hãn quốc thành lập, hợp nhất chỉnh đốn các bộ lạc, xây dựng đô thành, đã dần dần hình thành một bộ lễ nghi đầy đủ, xem ra cũng có dáng dấp quy mô đế quốc. Phô trương như vậy, so với Đại Hoa hoàng đế cũng chẳng kém bao nhiêu.

Dường như việc Khả Hãn Đột Quyết đến đã thu hút ánh mắt mọi người, thiết kỵ mà Lộc Đông Tán lưu lại cộng với cả quân phòng thủ ở Khắc Tư Nhĩ đều điều động, toàn lực bảo vệ sự an toàn của hắn.

Trong đội ngũ khổng lồ, mặc cho mọi người cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không nhìn tới hình bóng Ngọc Già, đến cả những thiếu nữ kén chồng cũng không biết trốn đi đâu cả.

Mã đội ở trung tâm thảo nguyên chậm rãi dừng lại, bày ra một thế trận to lớn, toàn bộ xung quanh đều là cờ vàng, bốn phía kim sắc lang kỳ bay phần phật, toàn bộ ngàn vạn kỵ binh Đột Quyết quay về hướng đông của thảo nguyên, bảo vệ mười sáu thớt hãn huyết bảo mã thần tuấn ở chính giữa.

Đồ Tác Tá uy vũ giục ngựa hòa vào giữa đám người, đột nhiên giật mạnh cương ngựa. Con ngựa thần tuấn hí lên một tràng, như lướt trên không, quay cả người lại chạy thẳng tới đội Khả Hãn

Cách xa ước năm mươi trượng, Hữu vương xoay người xuống ngựa, tay trái cầm đao, tay phải giữ ngựa, một tay chấm đất, thanh âm uy vũ hùng tráng vang vọng cả thảo nguyên:- Hữu vương Đồ Tác Tá khấu kiến Đại Hãn, nguyện thần trên thảo nguyên cùng Khả Hãn tồn tại!

- Nguyện thần trên thảo nguyên cùng Khả Hãn tồn tại!Bốn phía dân chúng Đột Quyết đều cung kính quỳ xuống, theo phía sau Đồ Tác Tá, hành lễ với Đại Hãn.Những câu này đương nhiên là do Hồ Bất Quy phiên dịch cho Lâm Vãn Vinh vốn mù tịt về tiếng Đột Quyết.Hữu vương và tất cả người Đột Quyết đều quỳ xuống đất, cả thảo nguyên yên tĩnh như nước, đến cả tiếng kim rơi cũng của nghe thấy rõ ràng.Đột Quyết Khả Hãn đã tới rồi, Nguyệt Nha Nhi thì sao, nàng lại ở nơi nào? Trong lòng Lâm Vãn Vinh đột nhiên nhảy rộn, có một sự căng thẳng khó có thể nói thành lời. Quay đầu nhìn, thấy sắc mặt mọi người còn khẩn trương hơn cả hắn, nghĩ đến lúc này, tâm tình mọi người chắc đều giống nhau.- Hữu vương, chư vị vương công, chư vị dân chúng Đột Quyết, xin đứng lên đi.Đang im lặng, một giọng nói non nớt cất lên, trong trẻo dễ nghe, phá tan sự yên lặng trên thảo nguyên, vang vọng quanh quẩn bên tai mỗi người.“Đây là Đột Quyết Khả Hãn?” Lâm Vãn Vinh trợn to hai mắt kinh hãi, Cao Tù và Hồ Bất Quy càng bị dọa tới không ngậm miệng lại được. Nghe cái giọng này, rõ ràng là một đứa bé năm sáu tuổi, cái gì là Bì Già Khả Hãn chứ?- Tướng quân, ngài nói đúng, Đột Quyết nhất định xảy ra biến cố. Con bà nó, Bì Già Khả Hãn nhất định đã chết, người Hồ đã phong tỏa tin tức, giấu giếm chúng ta.Hồ Bất Quy giữ chặt ống tay áo của hắn, môi run run kích động.Lâm Vãn Vinh im lặng không nói gì. Khắc Tư Nhĩ và Đại Hoa thành đô cách xa nhau xa xôi, qua lại ít nhất cũng cần hai ba tháng. Hơn nữa người Hồ cố ý phong tỏa tin tức, dân chúng Đột Quyết bình thường khó có thể biết được chân tướng. Đại Hoa bị bịt mắt hết mấy tháng cũng không có gì bất ngờ.Cái làm hắn bất ngờ là tâm cơ thâm trầm của người Hồ.Nếu không có gì khác với dự đoán, mùa thu năm ngoái, Bì Già Khả Hãn bệnh nặng băng hà, nên cuối cùng làm cho người Đột Quyết đang trong thế thượng phong đành phải lui binh. Có lẽ Bì Già Khả Hãn bệnh nặng là sự kiện bột phát, nhưng tất cả những việc phía sau đều là do người Đột Quyết bố trí một cách tinh vi.Theo lý do triệt binh, khắp nơi đề phòng Đại Hoa tiến công cùng với việc phong tỏa tin tức. Thêm vào đó mấy tháng trước, Lộc Đông Tán còn sang Đại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#lunvodanh