cpgd 471-475

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hát êm êm truyền vào trong tai, mang theo đôi chút ưu sầu cùng bi ai, làm cho trái tim của những kẻ sắp viễn chinh phải bồi hồi xúc động.

"Lâm huynh đệ, ngươi xem có phải Từ tiểu thư, nàng tới đây tiễn chân chúng ta" Cao Tù thấp giọng thì thầm.

Lâm Vãn Vinh ngoảnh mặt về phía Đông, mờ mờ trong ánh mặt trời đỏ rực, thân ảnh yêu kiều của Từ Chỉ Tình nổi bật lên như một đóa hoa trên đỉnh núi. Ánh nắng chiếu sáng bừng khuôn mặt thanh khiết của nàng như tỏa ra kim quang, hai hàng nước mắt trong veo không một tiếng động lăn trên gò má, phảng phất như hai giọt sương mai đọng lại, vẻ đẹp tuyệt mĩ rung động lòng người.

Nhớ tới điển tích táng sa của Từ Chỉ Tình, Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài một hơi, vui sướng cùng ưu sầu đồng loạt dâng lên trong lòng. Hắn nghiến răng quất roi ngựa, tuấn mã chồm lên tung vó phóng thẳng, người không hề ngoái đầu lại.

Ánh sáng phủ dài vạn trượng cũng mờ dần, thân ảnh Từ Chỉ Tình sững sờ hồi lâu, phảng phất như hòn vọng phu, rất lâu sau cũng không hề cử động...

Từ hướng Tây tiến vào Hạ Lan Sơn, tiết trời dần dần trở lạnh , ban đầu đường cái còn rộng rãi, hai bên là các cây tùng cổ thụ cao ngất, ngoài ra còn có vân sam lâu năm, ngàn dặm mây mù che phủ, dõi mắt không thấy biên giới. Anh đào đỏ thắm, đinh hương diễm lệ, biển đào tươi hồng, các loại thảo mộc hoa cỏ xinh đẹp bao phủ cả sơn cốc rộng lớn. Tầng tầng lớp lớp kì hoa dị thảo kết hợp với mây mù huyền bí, suối chảy trong khe núi, càng làm nổi bật lên phong cảnh kì diệu có một không hai của vùng núi non này. Ngoài ra còn có các khối đá hình thù kì lạ phân bố dọc hai bên bờ sông như nhật nguyệt tinh thần, ngưu mã túy lư, thú liệp, hiến tế, hôn thú, các loại đá nhiều màu sắc sặc sỡ như hạ lan thạch bích, thật sự như một bức tranh phong cảnh tuyệt mĩ lưu lại từ thời xa xưa.

Dọc đường nhìn ngắm cảnh đẹp, binh lính cơ hồ quên hết mệt mỏi, đại đội nhân mã cứ theo hướng tây, xuyên qua rừng rậm cùng nham thạch, hành quân thần tốc .

Một lèo đi đến bảy tám mươi dặm lộ trình. Phong cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi lần nữa, rừng ngày càng rậm rạp âm u, núi non ngày càng tiêu điều hiểm hóc. Đường mòn theo sườn núi ngày càng trải nhiều đá vụn, hoặc lớn hoặc nhỏ, che lấp hết cả đường đi. Vó ngựa dẫm trên đá vụn bị trượt làm cho hành quân thêm phần khó khăn, căn bản không thể đi nhanh bằng đi bộ. Toàn quân đều phải xuống ngựa, cầm dây cương mà dắt bộ. Tốc độ hành quân vì thế ảnh hưởng chậm lại rất nhiều.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên, núi cao chọc trời bị cây rừng âm u phủ kín, che cả mặt trời. Trong rừng một màu tối mờ mờ bao phủ, không thể phân biệt phương hướng Đông Tây Nam Bắc.

Hành quân trong núi, nguy hiểm nhất chính là không xác định được phương hướng. Lâm Vãn Vinh tự nhiên am hiểu rất rõ lý lẽ này, lập tức lấy la bàn ra xác định rõ hướng Nam Bắc. Đến khi xác định được phương hướng rõ ràng, hắn mới thở phào một hơi.

"Lâm tướng quân, bây giờ chúng ta đi hướng nào? " Cao Tù lấy túi da đựng nước ra tu ừng ực một hơi, thấp giọng hỏi. Lúc này đoàn quân đã tiến sâu vào trong núi, càng đi đường càng hẹp lại, chung quanh đều là rừng già dày đặc, cỏ dại mọc cao lút đầu người. Hơn nữa tứ phía chẳng hề có đường mòn nào đi, chiến mã đi được vài bước đã muốn quay đầu.

Trong trí nhớ của Lâm Vãn Vinh, ở Hạ Lan Sơn ít nhất có 2 sơn khẩu có thể thông qua được, đương nhiên đó là chuyện của kiếp trước. Cật lực lục lọi kí ức còn sót lại trong đầu một hồi, rồi đem đối chiếu với tấm địa đồ loang lổ sơ sài mới lấy ra, hắn trịnh trọng gật gù: "Không sai, chính là chỗ này, chỗ này nhất định phải có một hẻm núi. Hồ đại ca, ngươi lại xem thử..."

Tấm địa đồ loang lổ kia đã rất lâu năm, tất nhiên cũng phải phai mờ ít nhiều không còn đầy đủ như trước. Hồ Bất Quy chỉ thấy trên địa đồ vẽ núi non chằng chịt, còn lại hắn đều mù mờ không hiểu "Xem địa đồ này hình như là vẽ một toà núi nào đó" Hắn do dự một chút rồi nói tiếp: "Vấn đề là hiện giểntước mặt chúng ta không có đường. Muốn đi tiếp thì phải đi về hướng nào mới đúng?"

Lâm Vãn Vinh hít sâu một hơi, lúc này đã tiến vào sâu trong rừng rậm, cỏ dại cùng bụi gai um tùm chằng chịt, muốn tiến lên một bước là cả một cố gắng rất lớn. Tồi tệ nhất là bất luận trong bản đồ hay trong kí ức tiền kiếp của hắn cũng không hề nói rõ muốn đi tới hang núi kia phải làm thế nào. Nếu cứ chạy loạn trong rừng vòng vòng như ruồi bay như vậy, cho dù là mất mấy đời cũng đừng hòng thoát khỏi khu rừng. Thậm chí còn phải trả giá bằng cả tính mạng.

Thân là chủ soái, mặc dù trong lòng lo lắng nhưng không thể biểu hiện ra mặt, hắn trầm ngâm một lát, bất chợt tai nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vọng lại. Quay đầu lại nhìn, hóa ra là một dòng suối nhỏ chầm chậm chảy xuôi theo khe núi, bên suối cỏ mọc xanh rì. Con suối nhỏ này như một vết cắt ngang qua khu rừng cây cối rậm rạp, dòng nước trong vắt có thể thấy rõ vài hòn đá to bằng quả trứng ngỗng nằm dưới đáy. Đám chiến mã nghỉ ngơi đang đứng tụ tập bên con suối, cúi đầu uống nước, không khí tĩnh mịch dị thường.

"Cao đại ca, mang la bàn đến cho ta" Lâm Vãn Vinh nhảy bật lên, lớn tiếng la to, chạy thẳng về hướng dòng suối nhỏ.

Cao Tù ứng tiếng, đem la bàn đến đưa tận tay cho hắn. Lâm Vãn Vinh im lặng không nói một lời, chỉ chầm chậm đưa la bàn tới lui một lúc lâu sau mới lên tiếng, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng: "Hồ đại ca, ngươi xem cái này đi".

Hồ Bất Quy cùng Cao Tù đồng thời nhìn lại, chỉ thấy con suối nhỏ kia cùng với kim la bàn tạo thành một góc nhọn, lấy làm kì quái hỏi: "Ồ, khe suối này hình như là chảy từ hướng Tây Bắc về đây?"

"Không sai, chính là hướng Tây Bắc" Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên tinh quang mạnh mẽ: "Cao đại ca, ngươi nhớ người ta nói Ba Ngạn Hạo Đặc có thứ đặc sản nào nổi tiếng nhất không?"

"Thì là than túy (thác nước?) cùng kim mao cừu" Cao Tù không nghĩ ngợi nhiều trả lời ngay.

Lâm Vãn Vinh gật gù: "Không sai, theo lời Từ quân sư nói, bình nguyên Ba Ngạn Hạo Đặc dựa vào núi bằng phẳng rộng lớn, sản vật phong phú, trong đó đáng kể nhất là than túy. Mặc dù bình nguyên rộng lớn nhưng lại nằm kề Hạ Lan sơn, theo các ngươi nhận xét, thảo nguyên Ba Ngạn Hạo Đặc thủy thổ phì nhiêu là từ đâu mà ra chứ? "

"Đương nhiên là từ Hạ Lan sơn" Hồ Bất Quy giật mình kinh ngạc: "A, ta hiểu ý tướng quân rồi, ngài muốn nói con suối nhỏ này có khả năng là ngọn nguồn nuôi sống cả thảo nguyên Ba Ngạn Hạo Đặc hùng vĩ kia?"

Lâm Vãn Vinh cười cười, nhẹ nhàng đưa tay xuống dòng suối mát lạnh, dòng nước tinh khiết mang theo cái lạnh như băng xâm nhập cơ thể hắn. Hắn móc từ trong bùn ra một khối đá hình trứng ngỗn nho nhỏ, nhìn chăm chú một hồi rồi chậm rãi nói: "Các ngươi xem khe suối này, trong rừng rậm rạp như thế lại có thể tạo nên dòng chảy, đủ thấy lực lượng mạnh mẽ. Rồi xem hòn đá này, tuyệt không phải có bàn tay con người can thiệp mà là do lực nước chảy tự nhiên trăm ngàn năm mà thành, điều này nói lên cái gì?"

Hồ Cao hai người đưa mắt nhìn nhau, chưa hiểu hết ý tứ trong câu nói của hắn, Lâm Vãn Vinh đã vung mạnh tay: " Điều đó nói lên nguồn của con suối này rất mạnh, lực chảy mạnh, rất có khả năng chính là ngọn nguồn của toàn bộ hệ thống nước cho thảo nguyên Ba Ngạn Hạo Đặc".

Lâm Vãn Vinh quan sát tinh tế, phân tích có lý, Cao Tù nghe chỉ biết gật đầu lia lịa, Hồ Bất Quy hưng phấn nói lớn: "Tướng quân, ý ngài nói chúng ta chỉ cần đi dọc theo con suối này là có thể tới Ba Ngạn Hạo Đặc?"

Lời này rất kiên quyết, Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói: "Cho dù dẫn tới Ba Ngạn Hạo Đặc, chỉ sợ là cũng rất xa. Cao đại ca, truyền lệnh của ta, toàn quân thay đổi lộ tuyến, nhân mã hành quân không ngừng nghỉ, trực chỉ ngược dòng suối này mà đi, phái quân trinh sát đi trước một đoạn báo cáo tình hình".

Đã xác định lộ tuyến, con suối nhỏ chảy róc rách này chính là hướng đi tốt nhất, hơn 8.000 tướng sĩ đều dắt ngựa, đi theo khe suối mà tiến. Dọc theo đường đi cỏ dại cùng bụi rậm um tùm, nước bùn lẫn lộn, đều là chỗ chưa từng có con người đặt chân đến, đi mở đường gian nan khó khăn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được. Thỉnh thoảng lại có người ngựa lún xuống bùn, mọi người xúm nhau lại cứu, tiếng hô thay nhau vang lên, vang khắp cả cánh rừng nguyên thủy âm u của Hạ Lan sơn.

Để phòng ngừa sai hướng, Cao Tù tay cầm la bàn không ngừng so sánh định vị, nhưng khe suối kia đúng như Lâm Vãn Vinh dự đoán, cứ một mực thẳng hướng Tây Bắc mà chảy, làm cho mọi người tăng thêm phần tin tưởng. Con đường phía trước tuy vẫn còn gian lao hiểm trở nhưng mọi người ai nấy đều không hề e ngại.

Trong rừng nguyên sinh sương mù rất dày đặc, lại thêm hành quân dọc theo đường suối chảy, dẫm một bước là vào nước bùn, mọi người đều bị ướt sũng khắp người rất khó chịu. Hết một ngày đầu tiên, chiến mã bị lún vào bùn tổn thất hơn 20 con, chiến sĩ bị rắn rết cắn bị thương trên trăm người. Ngày thứ hai, tình hình càng tồi tệ hơn, có đến hơn hai trăm người mắc phải tình trạng như thế.

Đường đi khó! Đường đi tại nơi khôn cùng bát ngát như Hạ Lan sơn này lại càng khó hơn bội phần! Lâm Vãn Vinh trong lòng không khỏi cảm khái.

Cứ như vậy hành quân hai ngày, dòng suối nhỏ chảy róc rách không ngừng kia, tựa như không hề có biên giới. Mỗi ngày trừ thời gian ngủ còn lại toàn bộ đều là hành quân. Lâm Vãn Vinh tính toán sơ lược, hai ngày nay hành quân lộ trình dài trên ba trăm dặm, chân không khỏi sưng phồng. Lại nhìn tới dòng suối, nếu không phải là la bàn chỉ định phương hướng không sai thì hắn nhất định cũng phải hoài nghi bản thân quyết định sai lầm.

"Hồ đại ca, thám báo phía trước có tin gì phản hồi hay không?" Lâm Vãn Vinh liếm môi, nhánh cây hắn cầm trong tay chọc chọc vào nước. Vừa thở phì phò vừa hỏi. Để tiết kiệm sức lực, mấy ngày nay toàn bộ chiến sĩ đều dùng cành cây làm gậy chống. Hiện tại đã bước sang buổi trưa ngày thứ ba mà con đường phía trước một chút động tĩnh cũng không hề có. Ngẫm lại cái hạn mười ngày của Từ Chỉ Tình, Lâm Vãn Vinh trong lòng nóng như lửa đốt. Càng khó xử hơn là tình thế bên kia của Hạ Lan sơn thế nào, Đại Hoa có phải đã bắt đầu triển khai đại chiến cùng người Hồ hay chưa, hắn cũng hoàn toàn mù tịt, cảm giác đã bắt đầu vào đường cùng làm cho con người vô cùng sầu não.

Hồ Bất Quy gạt mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt gật đầu: "Sáng sớm Lý Vũ Lăng tiểu tử kia đã xuất phát, hắn mang theo một tiểu đội hai mươi quân thám báo đi dò đường, cũng không biết tình hình thế nào, bây giờ thám báo quân còn chưa trở về".

"Lý Vũ Lăng?" Lâm Vãn Vinh kinh hãi lắp bắp: "Lý tiểu tử sao lại theo ta đến đây? Hồ đại ca, ngươi như vậy chính là lạm dụng quân thiếu niên đó!"

Việc chọn lựa tướng sĩ đều do một tay Hồ Bất Quy xử lý. Lâm Vãn Vinh căn bản là không hỏi tới. Hai ngày nay đều quay cuồng với việc hành quân tìm đường. Hắn hoàn toàn không biết Lý Vũ Lăng cũng theo quân tiến vào rừng rậm nguyên thủy Hạ Lan Sơn, nếu Từ tiểu thư mà biết thì thật không rõ hậu quả sẽ như thế nào?

Hồ Bất Quy cười khổ nói: "Tướng quân , tính cách tiểu tử này người không phải không biết. Thời điểm Ngũ Nguyên đại chiến, hắn xung phong bên cạnh ta, một thương hạ gục hai gã người Hồ, lại còn chưa thỏa mãn. Trong lòng vẫn ấm ức ngươi không cho hắn đi theo tới Ngũ Nguyên thành. Lần này hắn bám dính ta không thôi, ta đi vào nhà xí thì hắn đứng phía sau nhà xí luyện đao, tiếng gió vù vù như vậy ngay cả vách nhà xí cũng muốn bay đi, ta làm sao mà đi tiểu? Ta cũng là bị ép đến mức bất đắc dĩ mới phải cho hắn sung quân lần này. Cũng may tiểu tử này mặc dù nhỏ tuổi nhưng thông minh có thừa, mang theo hai đội thám báo quân đi dò đường, cũng chính là rất hợp với tính tình của hắn".

Đứng bên ngoài nhà xí luyện đao pháp? Tiểu tử này đúng thật là chuyện gì cũng dám làm, Lâm Vãn Vinh chỉ biết lắc đầu cười cười, nhớ tới lúc trước Lý Thái ở kinh thành từng dặn dò qua mình nhất định phải chú ý rèn luyện cho Lý Vũ Lăng. Không nghĩ ra tiểu tử này lại sớm có giác ngộ, đã tự mình rèn luyện chính mình. Chỉ hơi băn khoăn nếu Từ tiểu thư biết hành tung của Lý Vũ Lăng, không biết nàng sẽ lo lắng như thế nào nữa.

Nhắc đến Từ Chỉ Tình, làm hắn trong lòng lại nhớ tới cảnh trên đỉnh Hạ Lan sơn, tình cảm dạt dào, tiếng hát lúc chia tay cham chứa thâm tình, có nam nhân nào kháng cự nổi chân tình như vậy. Con mẹ nó, Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng nhủ thầm, lần này nếu có thể sống sót trở về, nhất định phải đền đáp cho Từ nha đầu này. Lão Từ chiếm đại tiện nghi, tự dưng có con rể quý lợi hại như vậy, không chừng nửa đêm nằm mơ cũng ngoác miệng ra cười được.

Hắn đang cười hắc hắc, chính đang lúc mộng xuân tràn trề, đã thấy phía xa có một người chạy đến, chân dẫm nước trong khe suối bắn tung tóe ướt đẫm quần áo, hét lớn từ xa: "Tất cả tránh ra, mau tránh ra, ta có quân tình quan trọng cần bẩm báo".

"Là tiểu Lý tử " Hồ Bất Quy kinh hãi, vội bước lên hai bước, giữ chặt tay áo Lý Vũ Lăng: "Lý tiểu tử, Lâm tướng quân đang ở đây".

Lý Vũ Lăng chạy nhanh quá, quần áo cả người ướt đẫm, hơn nữa còn bị gai góc cào rách, sắc mặt tái nhợt, nắm lấy cánh tay Hồ Bất Quy thở phì phò như kéo bễ.

Tiểu tử này bị dọa hay là chạy mệt quá thành bộ dạng thế này, Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn cười nói: " Được rồi, tiểu Lý tử, ngươi chạy nhanh như thế hẳn có quân vụ trọng yếu cần báo. Ngươi thăm dò được cái gì thì mau báo cáo đi".

"Lâm đại ca", Lý Vũ Lăng thở dốc mấy hơi, ánh mắt mở to nói: "Phía trước, phía trước có một hồ nước rất lớn".

"Hồ nước? " Lâm Vãn Vinh đột ngột nắm lấy vai tiểu Lý tử, sắc mặt mừng rỡ như điên, lớn tiếng quát: "Có hồ nước thật không?"

Lực tay của hắn mạnh, Lý Vĩ Lăng bị hắn nắm chặt lấy vai, ui da kếu lên mấy tiếng, Lâm Vãn Vinh vội buông ra, hớn hở nói: "Thất lễ thất lễ, nhất thời không chú ý. Hồ nước ngươi nhắc tới nằm ở chỗ nào?"

Lý Vũ Lăng xoa xoa bả vai, hít sâu một hơi đắc ý nói: "Ngay ở phía trước, cách chúng ta ngoài 60 dặm, là ta chính mắt quan sát thấy... Lâm đại ca, lần này có tính là lập công lớn hay không? Tập kích Ba Ngạn Hạo Đặc nhất định không thể để cho ta đứng ngoài mà nhìn được".

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói: "Tiểu tử được lắm, làm rất tốt. Đến lúc bắt được nữ nhân Hồ tộc, thưởng cho ngươi hai đứa thật trắng trẻo".

"Khỏi đi" Lý Vũ Lăng khoát tay, khinh thường hừ một tiếng, Hồ Bất Quy bên cạnh phá lên cười ha hả.

"Có hồ nước, nói vậy có nghĩa Ba Ngạn Hạo Đặc không còn xa nữa" Lâm Vãn Vinh thì thầm, trong lòng hoan hỉ không nói lên thành lời. Ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng, tiếng hét lớn vang khắp rừng: "Truyền quân lệnh của ta, toàn quân tăng tốc, nội trong ngày hôm nay phải tới cuối nguồn con suối này".

Tin tức hồi báo của Lý Vũ Lăng nhanh chóng lan truyền trong các tướng sĩ. Tất cả mọi người phảng phất như thấy được Ba Ngạn Hạo Đặc đang vẫy gọi chính mình. Các tướng sĩ nhiệt tình dâng cao, thân hình mỏi mệt như được tiếp thêm sức mạnh, từ trong rừng bước ra một con đường nhỏ lầy lội, đi khoảng hai canh giờ liền chạy tới đầu nguồn mà Lý Vũ Lăng đã nói tới.

Hồ nước này thật lớn, bên cạnh ngọn núi Hạ Lan có vài ngọn núi cao dựng đứng như thanh đao vươn thẳng lên tận trời cao. Bùn đọng tích tụ do phù sa bồi đắp cũng đến cả vạn năm, trong ngọn núi hình thành một hẻm núi hùng vĩ, đá vụn nhiều vô số, hiểm trở khó đi. Hẻm núi rộng cỡ mười mẫu, dường như từ trên trời rơi xuống, yên tĩnh trong lành và tươi đẹp, không chút cát bụi ô nhiễm. Trong hồ nước khẽ gợn sóng, cách đó không xa là một con suối nhỏ đang phun nhiệt khí, sương khói bao phủ, dường như có vài điểm cách biệt với nhân thế.

Nước hồ chảy chầm chậm, gió nhẹ mơn man quất lên nham thạch, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, dường như hài hòa cùng sự yên tĩnh của cảnh vật. Lúc này trên đỉnh núi mơ hồ rất yên tĩnh, không mang theo một chút bụi bặm nào, một vài người chưa bao giờ đến đây không khỏi ngạc nhiên vì thánh địa này.

Lâm Vãn Vinh nhẹ uống một ngụm nước trong hồ, hơi ấm cùng mùi hương nhàn nhàn thấm vào trong miệng, trong mũi, hương vị ngọt ngào khác thường.

"Lâm đại ca, thế nào, có phải là nơi này không?!" Lỹ Vũ Lăng lấy nước hồ tưới lên mặt, cẩu thả để những giọt nước rơi xuống, đắc ý cười nói.

"Chính là nơi này" Nhìn hồ nước trải dài xa xa, Lâm Vãn Vinh kìm nén sự kích động trong lòng: "Chỉ có trên núi Hạ Lan có nguồn nước trong lành thế này, mới có thể tạo thành một thảo nguyên Ba Ngạn Hạo Đặc phì nhiêu như vậy".

Hồ Bất Quy hưng phấn vỗ tay: "Còn chờ cái gì, đơn giản tối nay chúng ta nhanh chóng hành quân, một hơi đi hơn trăm dặm lộ trình, trực tiếp giết tới thảo nguyên".

"Không thể khinh suất lỗ mãng" Lâm Vãn Vinh lắc đầu nghiêm mặt nói: "Chúng ta đã đi hơn phân nửa lộ trình rồi, Uông Thiên trì này diện tích rộng lớn như thế, còn chưa bị người phát hiện, hiện tại đang ở điểm cao nhất, phía trước nhất định còn có nhiều hiểm trở. Cho nên mới không có ai có thể tìm tới nơi này".

Cao Tù cũng gật đầu nói: "Trước măt chúng ta nên làm gì bây giờ, lưu lại hay là tiếp tục đi tới?"

Từ Chỉ Tình cho thời hạn mười ngày, đã trải qua ba ngày, lại phải tính thời gian quay trở lại, ít nhất cũng phải mất 3 ngày để đuổi tới thảo nguyên, cho dù tập kích thành công, quan khẩu Hạ Lan kia bị phá, đến lúc đó tàm ngàn người bọn họ sẽ bị chặn đường lui, sẽ như con thỏ trên thảo nguyên để người đột quyết mặc tình chém giết bọn họ. Sa mạc xa xa đã có hài cốt hàng ngàn chiến sĩ được chôn vùi tại đó.

Thời gian không đợi ai cả. Lâm Vãn Vinh thở dài, cắn chặt răng nói: "Hiện tại không thể hạ trại, thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, chúng ta phải vượt qua Thiên Trì này, tiến về phía trước năm mươi dặm. Hồ đại ca, bảo các huynh đệ đem theo túi nước, thức ăn cho chiến mã. Chúng ta nhanh chóng đi tới trước".

Hồ Bất Quy hiểu dụng ý của hắn, gật gật đầu. Nhìn ánh tịch dương chiếu vọng xuống mặt hồ, Lâm Vãn Vinh sau khi nghỉ chân một lúc liền vung roi thúc ngựa, dẫn đầu phóng lên.

Thiên Trì của Hạ Lan Sơn chiếm một vùng rộng lớn, đi dọc theo hồ một canh giờ vẫn chưa hoàn toàn vượt qua. Càng đi tới trước, đất dưới chân càng nhão nhoét, nước bùn lắng đọng ngày càng nhiều, không chỉ có chiến mã, ngay cả người cũng có khó thể đặt chân. Mọi người đều cẩn thận dẫn ngựa đi.

"Hồ đại ca, chắc chắn là không quá tuyệt như vậy rồi" Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán, văng sang cả người Hồ Bất Quy ở bên cạnh, cẩn thận đưa mắt nhìn bốn phía, thanh âm giảm tới rất nhỏ. Phía trước bọn họ vài chục trượng, Lý Vũ Lăng cùng tiểu đội thám báo của hắn đang dò đường.

"Làm sao thế?" Hồ Bất Quy nhỏ giọng hỏi.

"Yên tĩnh, quá yên tĩnh" Lâm Vãn Vinh nuốt nước miếng, ánh mắt lo lắng đánh giá chung quanh. Bọn họ đã đi tới điểm cuối cùng của Thiên Trì, trước mắt là rừng rậm với những cây lâu năm, lá rơi đầy trên mặt đất, tạo thành một tầng dầy. Mặt trời đang lặn, bình thường lúc này phải là thời khắc chim mỏi quay về rừng, nhưng lúc này trong rừng thật yên tĩnh, ngoại trừ hô hấp của mình thì không nghe thấy một tiếng động nào.

Thật sự là rất yên tĩnh, khu rừng lớn như vậy nhưng lại không nghe thấy tiếng côn trùng kêu, nhìn không thấy cỏ dại, hoa dại, dưới ánh mặt trời đang lặn gợi lên sự sợ hãi. Trong rừng cây lóe lên hào quang quỷ dị, nhiều điểm sáng lóe lên làm cho lông tóc Hồ Bất Quy đều dựng đứng lên, theo bản năng nắm lấy tay áo Cao Tù. Mấy người không có nói chuyện, đột nhiên phía trước vọng lên một tiếng hét thảm thiết: "Lùi lại, các huynh đệ mau lùi lại".

Phía trước, năm sáu gã thám báo vừa mới đặt chân trước xuống đất, thân hình liền lập tức sụt thẳng xuống, "A" tiếng kêu vang lên, dưới tầng lá rụng trong khoảnh khắc hiện lên một đầm lầy với cái miệng rộng đen ngòm, trong nháy mắt liền nuốt lấy thân thể bọn họ.

"Đó là đầm lầy chết người... dừng lại, toàn bộ dừng lại" Hồ Bất Quy hô to nhưng đã hơi muộn. Ít nhất có mười tên thám báo đã rơi xuống, trong nháy mắt bùn lầy đã bao phủ đến đầu họ.

"Lý tiểu tử..." Mắt thấy tại hàng ngũ cuối cùng của đội thám báo, Lý Vũ Lăng đạp một cước vào khoảng không, trực tiếp rơi thẳng xuống đầm lầy. Lâm Vãn Vinh giận dữ trong lòng, rống lên một tiếng, như một kẻ điên tiến lên phía

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net