CPGD444

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỒI 4

Lương Tiêu hừ lạnh một tiếng, lùi nhanh hơn trượng, nắm lấy tay vịn còn lại, xoay mình trên không, trường kiếm khua xuống dưới, liên tiếp năm tiếng động vang lên, năm sợi dây sắt bên dưới cùng bị chặt đứt. Vân Thù không còn cách nào treo mình vào cầu nữa, nhưng y đã sớm liệu rằng Lương Tiêu sẽ dùng đến chiêu này, hai chân liền ngầm vận kình lực, đợi đúng thời điểm Lương Tiêu chặt đứt dây thì lộn mình như cá nhảy, từ dưới cầu dây chui lên như thiểm điện, thò tay đặt lên sợi dây còn sót lại, đồng thời đâm ra bốn nhát kiếm cùng ba cước, bức cho Lương tiêu không còn cách nào tập kích được. Lương Tiêu thấy hắn biến hóa vô cùng, tuy không muốn nhưng cũng phải thán phục y thật giỏi.

Lúc này, cầu dây chỉ còn một sợi sắt. Vân, Lương hai người không dám chặt đứt nữa, chỉ có thể dùng chân móc, hoặc là lấy tay níu, dựa vào chưởng quyền kiếm cước tấn công vào những chỗ yếu hạI của địch, tiến thoái điên cuồng, giống như một đôi chim yến, áp sát mình vào thành dây khiến nó rung rinh, bất phân thắng bại.

A Lí Hải Nha và Sử Phú Thông đều đang ở đằng kia cầu quan sát. A Lí Hải Nha vốn trọng nghĩa khí không muốn đào tẩu, còn Sử Phú Thông thì sợ Lương Tiêu táng mạng, bệnh nặng không ai cứu chữa, cũng không dám dễ dàng rời đi. Hai người xem đến đấy, đều trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy Lương, Vân hai người sinh tử đều mỏng như chỉ mành, không cẩn thận một chút thôi là có thể bán mạng bất cứ lúc nào, tim tức thì nảy đến tận họng. Quần hùng Nam phương cũng giơ đuốc chạy đến gần, trông thấy thế không ai là không kinh ngạc, có người giơ cung tiễn muốn bắn ra, nhưng hai người công thủ như chớp, quấn vào với nhau, nào phân biệt được ai với ai.

Qua lại được ba mươi chiêu, hai người đột nhiên không hẹn mà cùng dùng đường kiếm Tốn. Tốn chính là gió, hai người nhất thời di chuyển kiếm rất nhanh và nhẹ, giống như hai phiến lá rụng phiêu phiêu, xoay quanh một sợi dây sắt, trong sơn cốc nhỏ hẹp gió vụt lên vụt xuống, chìm chìm nổi nổi. Nên biết đến lúc này, tay - mắt - chân mọi thứ đều không còn tác dụng, toàn bộ dựa vào công phu khinh thân thủ thắng, càng là võ công nhẹ nhàng càng là hiệu quả, Tốn chập chờn vô định, quả là thích hợp nhất.

Lại trao đổi tiếp mấy chiêu, hai người thấy đối phương sử ra công phu giống mình, trong lòng sinh ra một cảm giác quái lạ. Vân Thù quát:

- Ngươi từ đâu học được kiếm pháp và chưởng pháp này?

Lương Tiêu hừ một tiếng, không đáp.

Lúc ấy, A Tuyết cũng đã từ từ tỉnh dậy. Nên biết gã Thẩm Lợi kia vốn xuất thân từ lục lâm, lòng dạ ác hiểm, thủ đoạn độc địa, tuy bị Vân Thù khuất phục nhưng tính tình vẫn nóng nảy như cũ, lúc xuất thủ thập phần ác độc, nếu không phải A Tuyết từ nhỏ tập luyện nội ngoại công phu, gân cốt cứng chắc, thì sớm đã không còn mạng, trong đó có mấy lần ngất đi, nếu lại để hắn đánh một lần nữa có lẽ không cần đao chém chắc cũng không sống nổi. Lúc này nàng mơ màng tỉnh lại, trong người giống như đang bị một ngọn lửa nung chín, cảm thấy rất đau, không nhịn được phải rên lên, cố gắng mở mắt ra, mơ hồ thấy hai bóng người đang chém giết trên một sợi dây sắt. Trông một lúc, nhận ra bóng hình Lương Tiêu, nàng hiểu ra rằng Lương Tiêu đã cứu mình thoát khỏi, lúc này đang chiến đấu với cường địch. nàng kinh hãi vô cùng lại sinh thêm lo lắng, bèn dùng hết sức lực thét gọi:

- Ca ca, ca ca...

Gọi được hai tiếng, chỉ cảm thấy một cơn choáng váng, lại ngất lịm đi.

Lương Tiêu nghe thấy, tim giật nhảy thót:

- Đáng chết, ta cùng với tên hâm này đấu sống đấu mái mà quên mất thương thế của A Tuyết!

Nghĩ rồi liền hướng Vân Thù đâm ra ba kiếm, bức y phải lùi lại, rồi chợt huy kiếm xuống dưới, bựt một tiếng, dây sắt đứt làm hai mảnh, người hai bên không ai không kêu lên kinh sợ. Nhưng thấy hai người kia ra tay như điện, chỉ thấy Vân Thù đánh trả lại một kiếm, lập tức họ rơi vụt xuống hai vách núi như hai ngọn sao băng, mắt thấy sắp va vào nhau thật.

Quần hùng thấy thế, giương cung lắp tên lần lượt bắn vào Lương Tiêu, Lương Tiêu đành giữ tay vào dây sắt, chuyển thân rút mũi tên, nhưng chỉ còn một tay, nên rất khó leo lên. A Lí Hải Nha tâm cơ linh mẫn, vội vàng thò tay kéo dây sắt lên, Sử Phú Thông cũng chạy đến phụ. Lương Tiêu được hai người họ giúp đỡ, cũng không để ý đến đối phương thế nào, hai tay liền đung đưa sợi dây mà tránh khỏi các mũi tên lao đến, tốc độ leo lên tăng nhanh, giống như thiểm điện. Vân Thù vừa leo lên đến nơi, Lương Tiêu cũng lên đến đỉnh, vừa đúng lúc một mũi tên bay tớI, Lương Tiêu bèn trở tay tiếp lấy, gỡ xuống khỏi lưng một chiếc cung, đặt ngọn tên lên, cũng không thèm nhìn kỹ, cứ thế bắn lại. Người đó không ngờ hắn hồi thủ nhanh đến thế, đúng là sét đánh không kịp bưng tai, mũi tên ghim vào mắt trái rồi xuyên ra sau đầu, đóng chặt y vào vách đá đằng sau. Quần hùng thấy vậy, cung lại tra tên, nhưng không dám bắn nữa.

Lương Tiêu trèo lên đỉnh núi, chống tay vào hông, cùng với chúng nhân bên kia nhìn nhau, mặt mày u ám, cao giọng nói:

- Các ngươi vì sao cướp bóc chúng ta, giết chết bạn ta, lại dùng roi đánh em gái ta?

Vân Thù nghe thấy, trái tim bỗng trầm xuống: "Xem ra cái gã oan gia này không bao giờ hóa giải được hận thù."

Rồi lập tức không muốn tỏ ra mềm yếu, bèn nói to:

- Ta là con dân Đại Tống, các ngươi là man di, đã phạm vào xã tắc của ta.

Lương Tiêu gật đầu, nói:

- Ngươi là do Đại Tống phái đến ư?

Vân Thù lớn tiếng đáp:

- Đúng vậy!

Lương Tiêu chỉ cảm thấy máu dồn nóng lên, cao giọng nói:

- Được , ta Lương Tiêu xin thề, nếu không giết sạch các ngươi, không tiêu diệt Tống triều thì sẽ như chiếc cung này.

Nói đoạn cầm ngang chiếc cung bẻ gãy thành hai khúc, vứt xuống vực, rồi chuyển thân ôm A Tuyết cùng Sử Phú Thông hai người đi ra khỏi núi.

Quần hào nghe vậy, bèn thi nhau rủa xả. Vân Thù thấy Lương Tiêu bẻ cung phát thệ, không biết vì sao trong lòng có một luồng hàn ý. Ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy Cận Phi ôm vết thương đùi đang đứng sau lưng, lại nhìn quần hùng, hầu như không ai không chết hoặc không bị thương, chẳng có mấy người an lành, trong lòng đau đớn, bèn hướng Cận Phi nói:

- Sư huynh, bọn chúng đi rồi, bọn Thát Tử sẽ lập tức ập đến, miền Bắc này không ở lâu được, ta sớm về Nam rồi tính kế khác thôi.

Cận Phi thở dài, đi tập tễnh lên núi. Vân Thù nhìn theo bóng lưng hắn, ngây người ra im lặng.

Sở Uyển thấy mọi người đều đã đi hết, bèn tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:

- Vân công tử.

Vân Thù cười khổ thở dài, tay áo rộng phất một cái, cùng Sở Uyển chuyển thân đi song song vào trong núi.

Lương Tiêu đi một lúc, dừng lại xem thương thế A Tuyết, may mà tất cả đều là ngoại thương. Lương Tiêu lay gọi một lúc, A Tuyết tỉnh lại nhưng cứ nhắm mắt kêu đau. Lương Tiêu chua xót khó bày tỏ, bèn ôm cô vào lòng. A Tuyết cảm giác được, bèn run giọng nói:

- Ca ca, A Tuyết đau...

Lương Tiêu song mục đỏ hoe, tựa như máu sắp chảy ra vậy.

A Lí Hải Nha thở dài:

- Lương Tiêu, cô ấy da thịt bị thương rất nặng, phải tìm đại phu chữa trị cho mau. Ài, những tên đó tuy không dùng hỏa hình, nhưng đánh cô gái này còn tệ hơn ta.

Lương Tiêu căm thù nói:

- Kẻ bọn chúng oán là ta, nhưng lại xả giận lên nàng.

A Lí Hải Nha nghĩ ngợi rồi nói:

- Được, chúng ta sớm ra khỏi núi, gọi quân đến đánh tuốt xác chúng ra.

Lương Tiêu gật gật đầu, đứng dậy. A Lí Hải Nha bỗng nắm lấy tay hắn, trầm giọng nói:

- Lương Tiêu, nếu ngươi muốn theo ta, ta bảo đảm sau này ngươi phú quý không thể diễn tả thành lời.

Lương tiêu lắc đầu:

- Ta chỉ cầu mong báo thù cho bằng hữu và muội tử, phú quý cái gì ta đều không quan tâm.

A Lí Hải Nha sựng người, ha ha cười lớn:

- Thế thì chẳng phải là giống nhau ư.

Sử Phú thông vội nói:

- Ta cũng muốn đi theo đại nhân...

A Lí Hải Nha lạnh lẽo hừ một tiếng:

- Sớm đã gọi ngươi cứu ta, ngươi chỉ bỏ chạy, vốn dĩ là phải xử trí ngươi, nhưng thấy ngươi mạo hiểm đến đây, coi như công tội bù đắp cho nhau rồi.

Sở Phú Thông xịu mặt xuống. Lương Tiêu bảo:

- Ngươi cũng chẳng ra gì, nhưng ngươi đã giúp ta hôm nay, ta báo đáp thế này vậy. Ngươi chẳng có bệnh đâu, toàn tại ta giở thủ đoạn trên người ngươi thôi.

Sử Phú Thông ngạc nhiên:

- Ta không có bệnh ư?

Lương Tiêu không nói gì, cắp A Tuyết đi cùng A Lí Hải Nha. Sử Phú Thông đứng im một lát rồi cũng chạy theo, vừa hò la vừa vỗ tay.

Ba người sợ đối phương truy cản nên đi rất nhanh cả đêm trên đường núi, lúc rạng sáng thì ra đến núi Phục Ngưu, tới đại đạo dưới chân núi, liền nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa, một đội nhân mã đang phi đến gần. Lương Tiêu kinh sợ, siết chặt kiếm trong tay. A Lí Hải Nha thì nhìn rất rõ ràng, bèn nói:

- Là người của chúng ta!

Chỉ thấy một đội nhân mã đi đến gần, người đi đầu gọi to:

- A Lí Hải Nha đấy à?

A Lí Hải Nha nghe tiếng, trái tim chấn động, bèn gọi đáp:

- A Thuật!

Người kia mừng rỡ lắm, nhảy luôn xuống ngựa, ôm chặt lấy hắn, vui vẻ nói:

- Thật là ngươi ư? Hài, ta phái gần một vạn nhân mã đi tìm kiếm ngươi suốt một ngày, xấu tốt gì cũng đã tìm ra ngươi rồi. Ha, chẳng phải tin tức nhầm lẫn sao, ngươi không bị quân Tống bắt đi à?

Trong lòng hắn kích động, nói một hơi dài. A Lí Hải Nha lắc lắc đầu:

- Xấu hổ quá! Ta đích thực là bị bọn chúng bắt đi, may nhờ có bách phu trưởng Lương Tiêu mạo hiểm cứu ta ra. Hầy, Ta A Lí Hải Nha nửa đời chinh chiến, hôm qua có thể coi là kinh hiểm nhất. Nhưng mà ta cũng đã đánh mất thánh chỉ rồi, thật là đáng chết!

A Thuật cười nói:

- Người quay về là tốt, thánh thượng anh minh chẳng để ý đến thứ nhỏ nhoi đó đâu.

Nói rồi ngoảnh đầu, không thèm nhìn đến Sử Phú Thông lấy nửa mắt, nhãn quang như thắp đuốc, rọi vào Lương Tiêu nói:

- Ngươi là Lương Tiêu?

A Lí Hải Nha lạ lùng hỏi:

- A Thuật, ngươi vì sao nhận ra ngay thế?

A Thuật cười cười:

- Ta tuy không phải là người có đôi mắt tinh, nhưng vẫn có thể nhận ra đâu là sói, đâu là báo.

Rồi ấn tay vào vai Lương Tiêu, cườI:

- Ngươi có bộ hạ rất tốt. Ngoài người bị thương nặng không thể nhúc nhích được, còn lại đều có nghĩa khí, cả đêm theo đại quân đi tìm ngươi.

Lương Tiêu lòng khẽ ấm áp, nói:

- Tôi có một người bạn bị thương. Xin được cứu chữa!

A Thuật gật đầu, nói to:

- A Thích Hãn, ngươi đổi hai con ngựa cho A Lí Hải Nha và Lương Tiêu.

Một tướng quân ứng tiếng đổi ngựa. Lương Tiêu ngồi lên, A Thuật truyền lệnh cho A Thích Hãn thu nhặt tin tức của bọn Vân Thù, còn mình đi với A Lí Hải Nha về đại doanh.

Mọi người đi một lúc, A Lí Hải Nha cười nói:

- A Thuật, ta muốn xin Sử Cách một người!

A Thuật mỉm cười, nói:

- Lương Tiêu ư?

A Lí Hải Nha cười nói:

- Đúng!

A Thuật lắc đầu:

- Không được.

A Lí Hải Nha ngạc nhiên:

- Sao vậy, Sử Cách có thể không nể mặt ư?

A Thuật cười nói:

- Sử Cách dám nói gì đâu! Ta thấy Thổ Thổ Cáp rất không tệ, bèn bảo hắn theo ta, hắn nói, Lương Tiêu ở nơi nào, hắn ở đó.

A Lí Hải Nha kinh ngạc, nói:

- Nguyên lai ngươi muốn tranh người với ta?

A Thuật cười:

- Ngươi đừng nói bậy, ta bất quá muốn Thổ Thổ Cáp, hắn đã không chịu ly khai Lương Tiêu, ta đành ôm một mẻ thôi!

A Lí Hải Nha mắng:

- Ngươi mới nói bậy, ngươi đã muốn ôm một mẻ, vì sao ta không thể ôm một mẻ đây?

A Thuật cười nói:

- Ta trước đây đã nói sẵn với Thổ Thổ Cáp mà.

A Lí Hải Nha nhìn Lương Tiêu, thở dài:

- Đành thôi, ta không tranh lại ngươi. Có điều, cái gã ấy như một con ngựa hoang cực kỳ dũng mãnh, phải có một vị chủ nhân lợi hại mới thuần phục được. Ngươi lợi hại hơn ta, càng xứng làm chủ nhân của hắn, có điều cũng phải cẩn thận, đừng để hắn đá cho.

A Thuật chớp mắt, mỉm cười:

- Ta để hắn đến doanh trại Khâm Sát.

A Lí Hải Nha lắc đầu:

- Những kẻ ở trong Khâm Sát doanh trại mắt luôn cao quá đỉnh đầu, hắn là người Hán, chắc không ở nổi đâu.

A Thuật nói:

- Hắn không phải là người Hán bình thường, Bá Nhan hôm qua đã nói với ta, hắn có huyết thống Mông Cổ, so với ta thì còn cao quý hơn

A Lí Hải Nha ngạc nhiên, vội hỏi:

- Cao quý hơn ngươi, tức là...

A Thuật gật gật đầu, nói tiếp:

- Ta nghe Bá Nhan nói, hắn có huyết thống của Thành Cát Tư Hãn, là con cháu của hoàng gia.

A Lí Hải Nha sắc mặt đại biến.

Họ đang nói chuyện thì đại doanh quân Nguyên đã hiện lên đằng xa. Lương Tiêu ghìm ngựa lại, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy dòng sông Hán Thủy cuồn cuộn mênh mang chảy suốt theo chiều Nam Bắc, trên sông có chiến hạm, có tàu thuyền, lên đến hàng nghìn hàng vạn, cờ xí tung bay phần phật. Hai bên bờ, những chiếc lều trắng xếp san sát nhau, hệt như sông dài biển rộng. Hai tòa thành khổng lồ đứng chiếm lấy mặt đông tây, cách qua dòng Hán Thủy đối diện nhau, không trung mây đen dày đặc, ép sát xuống thành. Tiếng kèn buổi sáng từ trong thành phát ra, lúc này tiếng còi bên quân Nguyên cũng vang lên, hai âm thanh bên này trầm, bên kia bổng, bên kia bổng, bên này trầm, theo mặt đất hoà vào nhau bay đi thật xa.

Quyển 1 Chương 21: Mạc Ngôn (Phần 1)

Tác giả: Du tạc Bao tử

Dịch: ngo_ngo

Biên dịch và biên tập: Fishscreen

Nguồn : www.tangthuvien.com

La Cường cười cười, bên ngoài ra vẻ đang đọc những âm tiết rèn luyện kỹ xảo phát âm, trên thực tế hắn lại âm thầm điều động thần tứ lực bên trong cơ thể, vận chuyển theo lộ tuyến vận công của Long ngâm quyết. Luyện tập đến nửa đêm, La Cường đã nắm giữ thành thạo phương pháp vận công của Long ngâm quyết đệ nhất thức, có thiếu sót thì cũng là kinh nghiệm thực chiến mà thôi. Khóa trình ngày đầu tiên của La Cường đã chấm dứt, hắn hé mắt nhìn Donald còn đang khẩn trương chẩn bị khóa trình sắp tới, tâm tư lại nổi lên.

Vì để cho Nhã nhi khôi phục, trước tiên phải moi được tinh toàn số hai và số ba từ chỗ lão cùi bắp này.

La Cường khẽ ho một tiếng, đang muốn mở miệng, đột nhiên hắn từ cửa sổ phòng luyện công nhìn ra ngoài. Phía đối diện đồ thư quán là phòng chứa đồ của học viện, bên trong đang có giáo công không ngừng vận chuyển đồ vật, hai chiếc rương lớn trong phòng lần lượt được mang ra, chuyển về hướng cửa lớn của học viện. La Cường ngạc nhiên hỏi:

- Donald bá bá, bây giờ đã là nửa đêm, tại sao vẫn còn có người vận chuyển đồ đạc?

Donald nhếch nhếch miệng, nhìn chung quanh không thấy ai mới tức giận nói:

- Đừng nhắc tới nữa! Hừ, hôm qua tượng nữ thần bị hủy, Michelle đại nhân phái người sửa chữa lại. Nhưng mà một nửa thân trên của pho tượng đã vỡ vụn, làm thế nào thu thập được tất cả mảnh vỡ cơ chứ?

Một vị lão giáo sư khác tiếp lời:

- Những mảnh vỡ của thần tượng không đồng đều, vì vậy chỉ có thể sử dụng những nguyên liệu trân quý khác để bổ sung. Mà nguyên liệu trân quý nhất là gì? Đương nhiên là các loại vật phẩm ẩn chứa thần tứ lực ...... Ai, đêm hôm qua, Michelle đại nhân đã hạ lệnh thu thập tất cả thần tứ vật phẩm trong khu vực xung quanh. Bất luận lớn nhỏ, chỉ cần có ẩn chứa thần tứ lực là đem chuyển đến giáo đường đổ nát!

La Cường nhất thời trong lòng lửa giận bốc lên. Con mẹ nó, ta bây giờ đang cần thần tứ vật phẩm để phục hồi Nhã nhi, vậy mà lão cùi bắp này lại hết lần này tới lần khác lũng đoạn tất cả thần tứ vật phẩm. Lão Michelle này không phải là đang muốn đối chọi với thiếu gia đấy chứ?

- Bá bá, vậy tinh toàn số hai và số ba của học viện ......

- Ừ, chính là hai cái rương lớn đang được vận chuyển kia! Chất nhi, nếu như không phải sáng nay ngươi phá nổ tinh toàn số một và số bốn, sợ rằng giờ này chúng cũng bị chuyển đi rồi!

La Cường khóc không ra nước mắt. Với quyền lực của Nhã Lan giáo đình và Michelle, sợ rằng giờ này tất cả thần tứ vật phẩm xung quanh Vọng Nguyệt thành đều đã bị đưa tới giáo đường. Mình biết đi đâu để tìm năng lượng khôi phục Nhã nhi đây? Chẳng lẽ thật sự phải ăn thịt người sao?

Trong lòng chán nản, nhưng La Cường cũng không có biện pháp nào tốt để chống lại hành vi lũng đoạn của Michelle. Một bụng oán khí của hắn chỉ có thể phát tiết trong khi tập luyện. Thời gian cứ từng ngày trôi qua, La Cường không kể ngày đêm tiến hành giam mình tập luyện. Donald vì để hoàn thành tử lệnh của Michelle, có thể nói là tận tâm tận lực, ngày đêm đốc thúc. Sự cần mẫn của Donald khiến cho bạn tốt Senna của La Cường ấm ức không thôi. Tên mập này nằm mơ cũng nghĩ đến cảnh đắc ý khoe khoang dung mạo của Nhã Lan nữ thần với La Cường. Đáng tiếc là La Cường lại bị Donald lại độc chiếm, hoàn toàn không để cho hắn và La Cường có cơ hội nói chuyên với nhau.

Đến bây giờ, La Cường thủy chung vẫn không biết mặt mũi của con mụ Nhã Lan này rốt cuộc ra làm sao ......

Nửa tháng sau, La Cường lê tấm thân mệt mỏi về thành chủ phủ. Gia tướng giữ cửa ngạc nhiên nói:

- Thiếu gia, ngài không phải đang tiến hành giam mình huấn luyện sao? Tại sao lại ......

La Cường phất phất tay:

- Cuộc thi đấu Nhã Lan tuyển chọn đã gần kề rồi, lão cùi bắp Donald phải xử lý một số thủ tục, cuối cùng cũng chịu cấp cho thiếu gia ngươi một ngày hóng mát (1) ...... Con mẹ nó!

(1) Ý của La Cường là giống như tù nhân được thả cho đi dạo trong sân vậy.

Mặc dù mở miệng ra là phàn nàn, nhưng trong lòng La Cường lại vừa vui vừa tức. Vui là vì trong nửa tháng này hắn đã tiến bộ thần tốc, bây giờ đã là môn đồ cấp chín. Phóng mắt nhìn khắp đám học viên trong Emi Szell Thần học viện, thực lực của La Cường chỉ còn kém một mình Eddy House mà thôi. Tức, chính là vì La Cường âm thầm tu luyện một lượng lớn kỹ xảo chiến đấu của Nhã nhi, nhưng lại không dám thể hiện ra sớm. Thân mang kỳ năng mà không thể bộc lộ, thực sự là làm cho người ta tức anh ách.

Gia tướng bước đến gần La Cường, nhỏ giọng nói:

- Thiếu gia, ngài đã lệnh cho bọn ta âm thầm sưu tập thần tứ vật phẩm. Nhưng mà, tất cả thần tứ vật phẩm trong phạm vi năm trăm dặm đều đã bị Michelle đại nhân thu thập cả rồi ...... Thuộc hạ vô năng!

Dừng một chút, gia tướng lại tiếp tục nói:

- Bất quá, cao thủ trong đoàn triển lãm của giáo đình đã cùng thành chủ đại nhân viễn chinh Tinh La sơn mạch. Nhân thủ dưới tay Michelle cũng không đủ để phong tỏa giáo đường. Trông coi số thần tứ vật phẩm này ...... chỉ là một vài viên chức phế vật của giáo đình còn sót lại!

La Cường ánh mắt sáng lên:

- La gia dũng sỹ thân ái, sau đó thì sao?

Gia tướng nở nụ cười:

- Sau đó, Michelle từ thành chủ phủ cùng với học viện điều động một số người đến trấn thủ giáo đường đổ nát. Bên ngoài đều là người của chúng ta, nếu như ngài cần gấp thần tứ vật phẩm ...... hắc hắc, chỉ cần hành động nhanh gọn, lấy bớt bảy tám kiện vật phẩm cũng không thành vấn đề!

Nếu gia tướng trước mặt mà là nữ nhân, La Cường nhất định sẽ ôm hôn hắn thắm thiết. Hắn hạ thấp giọng, hưng phấn nói:

- Ta biết rồi, ngươi hãy báo với các huynh đệ chuẩn bị trước, đêm nay ta sẽ tới giáo đình đổ nát!

Chớp mắt một cái, La Cường lại phân phó:

- Gọi Senna tới đây cho ta, tiểu tử này là thần đồ Ẩn Nặc thần chúc, về khoản trộm đồ hắn là giỏi nhất!

Nói xong, La Cường phảng phất cảm thấy cả bầu trời đều quang đãng hơn rất nhiều. Hắn khẽ ngâm nga một bài hát trên địa cầu, mặt mày hớn hở đi về phía sân sau. Quả thật đúng là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (2), không nghĩ đến hành vi lũng đoạn của Michelle ngược lại giúp mình đem thần tứ vật phẩm ở vùng phụ cận tập trung lại một chỗ. Hắc hắc, ta thích thì ta cứ tùy tiện lấy.

(2) Một câu thơ trong bài Du Sơn Tây Thôn của Lục Du, có nghĩa là trong hoàn cảnh khốn khó lại tìm được lối thoát.

Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn

Phong niên lưu khách túc kê đồn

San trọng thủy phức nghi vô lộ

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn

Tiêu cổ truy tùy xuân xã cận

Y quan giản phác cổ phong tồn

Tùng kim nhược hứa nhàn thùy nguyệt

Quải trượng vô thời dạ khấu môn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net