chap 1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeff tỉnh lại với màn đêm xung quanh. Cậu nhận ra rằng mặt mình đang bị băng kín. Cậu ko thể thấy gì. Nhưng cảm nhận đc những vết thương khắp cơ thể đã đc may kín. Cậu cố gắng đứng dậy, gỡ bỏ các ống truyền và cố lê đi. Một y tá chạy vào hốt hoảng.
"Tôi không nghĩ rằng bạn được đi đâu", cô nói khi đưa cậu trở lại giường và cắm lại các ống. Jeff ngồi đó, không nhìn thấy gì, không có nhận thức về những gì xung quanh. Cuối cùng, sau giờ làm, cậu nghe tiếng mẹ của mình.

"Con yêu, không sao chứ?". Bà hỏi. Jeff không thể trả lời,khuôn mặt cậu bị băng kín, và cậu không thể nói. "Àh, mẹ có tin rất tuyệt vời đây. Sau khi tất cả các nhân chứng nói với cảnh sát rằng Randy đã thú nhận mình là người gây hấn, cảnh sát đã thả Liu ra, Anh com sẽ được thả vào ngày mai, và sau đó hai con sẽ lại được ở bên nhau".

Bà Margaret ôm ấp vuốt ve Jeff và nói lời tạm biệt. Trong vài tuần sau đó, Jeff phải ở trong bệnh viện. Đến ngày băng mặt của cậu được gỡ bỏ. Cả gia đình Jeff đều có mặt ở đó, để xem cậu sẽ như thế nào. Khi các bác sĩ lấy bao băng trên khắp cơ thể Jeff, họ chờ đợi đến khi lớp băng cuối cùng trên khuôn mặt Jeff đc gỡ xuống.

"Hãy hy vọng cho điều tốt nhất", bác sĩ nói. Ông nhanh chóng kéo tấm vải, để lô ra khuôn mặt của Jeff.

Bà Margaret hét lên khi nhìn thấy khuôn mặt của Jeff. Ông Bush và Liu thì kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

"Sao thế mọi người? Điều gì đã xảy ra với khuôn mặt của tôi ", Jeff nói. Cậu vội vã rời khỏi giường và chạy vào phòng tắm. Nhìn vào gương và thấy nguyên nhân gây ra sự sợ hãi. Khuôn mặt của Jeff. Nó ... nó khủng khiếp. Miệng cậu rộng và sâu ra và đỏ như máu vì bị đốt. Khuôn mặt đã biến thành một màu trắng hoàn toàn. và mái tóc thì bết lại thành dải màu nân hoặc đen. Jeff từ từ đưa tay lên khuôn mặt của mình. Cậu có thể caarm nhận đc khuôn mặt mình. Cậu quay lại nhìn gia đình, sau đó nhìn lại vào gương.

-"Jeff", Liu nói, "Nó ko phải điều gì quá xấu ..."

"Không phải là xấu?", Jeff hét lên. " Đúng rồi, Đó là hoàn hảo!" Cả nhà kinh ngạc trước câu nói của Jeff. Jeff bắt đầu cười và mắt trái và tay thì lên cơn co giật.
-"Uh ... Jeff, con không sao chứ?"

- "Ko sao? Tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn! Ha ha ha ha ha haaaaaa, nhìn tôi đi. Khuôn mặt này hoàn hảo với tôi!". Jeff không thể ngừng cười. Hắn vuốt ve khuôn mặt của mình. Nhìn vào nó trong gương. Điều gì gây ra điều này? Vâng, bạn có thể nhớ lại rằng khi Jeff chiến đấu Randy một cái gì đó trong tâm trí của Jeff, đã làm hắn mất đi sự tỉnh táo. GÃY VỤN. Bây giờ hắn chỉ còn là một cỗ máy giết người điên cuồng. Nhưng cha mẹ hắn không biết đc điều đó.

Jeff vẫn nhìn vào gương, miệng hắn nở nụ cười điên dại. "Hoàn hảo, ha ha haaaaaaaaaaaa!". Bà Margaret tiến lại và đỡ Jeff quay lại giường.

Bà lấy đồ ra thay cho Jeff, đó chính là bộ đồ mà Jeff đã mặc khi đánh nhau, chỉ khác là nó đã đc khâu và vết máu đã đc giặt sạch. Mẹ đưa Jeff về phòng và mặc quần áo cho hắn. Sau đó, họ rời đi, không biết rằng đây là ngày cuối cùng của cuộc đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#horror