#2: Văn phòng cảnh sát ở thị trấn Bristine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ca của Marianne kéo dài từ bốn giờ sáng đến mười hai giờ đêm. Thật ra theo quy định thì cô sẽ chỉ phải làm việc mười hai tiếng một ngày, nhưng những mưu hèn kế bẩn ở văn phòng là điều không thể tránh khỏi, cô mặc kệ nên đành ôm hết đống giấy tờ vào người trước ánh mắt hả hê của đám đồng nghiệp xấu tính.

Những ngón tay gõ lách cách trên chiếc máy đánh chữ. Hai bả vai của cô như sắp rụng đến nơi, cứ thỉnh thoảng cô lại vươn vai một cái rõ mệt. Kelson vừa ngắt điện thoại, anh nhanh chóng quay sang chỗ Marianne.

-Nài, lần trước có người đến tìm cô đấy!

Cô ngừng tay một lát:

-Hả? Ai cơ?

-Cô bé tên Charlotte. Nhìn có vẻ cũng là một trong những đứa trẻ lang thang ở thị trấn này!

Marianne bất giác nhớ đến cô bé lang thang bị bắt nạt ở cửa thư viện lúc trước. Cô chép miệng:

-À, tôi nhớ rồi! Con bé đến tìm tôi làm gì?

Kelson dựa hẳn vào thành ghế, mắt cậu ta đăm đăm nhìn lên trần nhà:

-Hình như là con bé đến cảm ơn cô cái gì ấy! Nó tặng cô một bó hoa dại hái ở bìa rừng, lúc đó cô lại đi trực mất nên con bé đã xin cảnh sát trưởng được đặt bó hoa trên bàn làm việc của cô. Nhưng ổng đã đuổi nó đi và quăng bó hoa của nó ra ngoài đường vì trông nó nhơ nhuốc và bẩn thỉu.

Marianne khó chịu nhíu mày, miệng hậm hực:

-Lại là Edwin! Bảo sao tôi cứ ghét ông ta!

Lúc này Emilia ngồi ở bàn trên bỗng quay xuống, lớn giọng:

-Hai người không làm việc mà thích quay qua nói xấu cảnh sát trưởng à? Thứ dê bò lười biếng!

Đã làm việc liên tục suốt năm tiếng đồng hồ không ngơi tay vẫn bị mỉa là lười biếng, tuy thế nhưng Marianne không buồn so đo với Emilia. Chỉ có Kelson là giận đỏ mặt vì bị xúc phạm, cậu tặc lưỡi một cái rồi sáp lại gần Marianne.

-Nói bé cái mồm thôi. Con quỷ cái đó tai nó thính như chó ấy! Nó từng dính tin đồn quan hệ mờ ám với lão cảnh sát trưởng rồi!

Cô biết chứ! Emilia là đứa xấu bụng bậc nhất nơi này, con quễ bị tố bóc lột sức lao động mãi, lại được cả cái tính hống hách không ai bằng. Mấy vụ bê bối liên quan đến nó thì nào là lạm quyền, ngoại tình, sử dụng chất kích thích,... đủ cả! Nhưng đến bây giờ nó vẫn giữ được cái chức ấy sau cả chục vụ bê bối thì chắc chắn là có vấn đề. Cô luôn tránh tranh cãi với Emilia, con nhỏ độc mồm độc miệng, được cái nhan sắc của nó cũng thuộc tầm nhất nhì thị trấn này.

Vừa lúc đó, cảnh sát trưởng bước vào. Cô ả liền niềm nở, khác hẳn với điệu bộ hằn học từ sáng giờ.

-Cảnh sát trưởng, ngài đã về!

Lão cũng nhìn cô ta, gật đầu. Trông cái vẻ ngoan hiền của ả, Marianne thở dài.

"Gớm thật!"

Đến tầm trưa chiều, cuối cùng cô cũng soạn xong đống bản thảo chất cao như núi. Cô nàng ngã người ra sau ghế, thở lấy thở để, mái nâu dính bết vào vầng trán và hõm cổ.

-Chả thích cái tiết trời như này tí nào!- Kelson vừa nói vừa mở nắp chai, tu một hơi dài. Cậu chàng vừa đi trực quanh thị trấn về.

-Hử? Thời tiết sáng mát tối lạnh, bình thường mà?

-Ý tôi không phải thế!- Kelson nhìn xa xăm ra cánh rừng. Cái không khí này thường sẽ xuất hiện trước khi một cơn bão kéo đến!

-Bão?- Marianne khẽ nghiêng đầu. Giờ là cuối đông rồi cơ mà.

Đúng lúc đó, một cô gái bê chồng tài liệu ngã rầm xuống trước bàn của Marianne. Cả hai giật mình, Marianne đứng phắt dậy, định đến giúp nhưng cô gái ấy vội xua tay:

-Không sao đâu ạ! Do tôi bất cẩn thôi!

Những người khác có mặt trong văn phòng lúc bấy giờ đều nhìn cô gái tội nghiệp ấy với vẻ mặt khó chịu. Bằng một cách thần kì nào đó, tay cô gái nhanh thoăn thoắt đã xếp lại xong hết những tài liệu. Đến giờ Marianne mới chú ý tóc mái của cô ấy che kín đôi mắt, đó có phải lí do không nhỉ? Chắc không đâu! Làn da nhợt nhạt so với một người bình thường cùng thân hình hơi thấp bé. Nhỏ mặc đồng phục bảo an tiêu chuẩn nhưng ống quần vẫn phải xắn lên đến một, hai vòng.

-Cô nàng màu tóc hạt dẻ đó là Magissa, vừa mới vào làm ngày hôm kia. Cổ khá bí ẩn và im lặng nên chưa ai bắt chuyện được cả.

-Magissa sao?- Marianne bất giác buột miệng.

-Ừ, nghe đâu ở quê gốc của cổ thì Magissa là phiên âm của "phù thủy". Một cái tên khá dị phải không?

Nhìn theo bóng lưng cô nàng dần rời khỏi văn phòng, Marianne lẩm bẩm:

-Phù thủy à...

Giờ nghỉ, cô vội vàng lấy xấp tài liệu mượn từ thư viện ra để nghiên cứu. Trong số đó có một cuốn thực sự khiến cô phải lưu tâm.

-Vòng lặp năm mươi lăm năm? Là sao nhỉ?

Nghĩ ngợi một lúc, cô quay sang Kelson, hỏi:

-Này, anh có biết gì về vòng lặp năm mươi lăm năm không?

-Hả, nó là gì?

-Trong này có ghi chép lại một lời sấm truyền về thứ ấy. Rằng cứ năm mươi lăm năm trôi qua thì sẽ có điều gì đó xuất hiện!

-Thứ gì đó là sao? Tôi chẳng hiểu gì cả!

-Ừm, tôi cũng thấy nó mơ hồ! Có lẽ nên tìm thêm tài liệu!

-Nhưng cái này thì giúp gì được cho việc truy ra The Witch?

Bỗng lúc này, họ nghe thấy tiếng ai ở ngoài.

-Không được đâu thưa cô! Ở đây ai cũng bận cả!

Liếc nhanh ra ngoài, Marianne vô tình thấy loáng thoáng hình ảnh của một thiếu nữ nhỏ tuổi. Cô nhanh chóng chạy ra ngoài xem.

-Nhưng mà...

-Tôi rất tiếc thưa cô! Hiện tại chúng tôi đều rất bận với những vụ án lớn!

Thiếu nữ ấy chính là Seina, người vẫn hay tìm đến đây nhưng bị từ chối. Marianne đặt tay lên vai cậu cảnh sát đang cố đuổi khéo cô gái kia đi.

-Chuyện gì vậy?

-À thì... cô ấy đến đây nhờ cảnh sát chỉ để tìm tìm giúp mỗi con mèo đi lạc. Nhưng hiện tại ai cũng bận nên...

Bận gì chứ? Rõ ràng đó chỉ là cái cớ để từ chối, nãy giờ cô và Kelson đang còn ngồi nói chuyện thảnh thơi, vài người khác trong văn phòng cũng đã xong việc rồi đấy thôi.

-À không sao, để tôi làm! Dù gì việc của tôi cũng đã xong xuôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net