• 30 : Kẻ mạnh nhất thật ra cũng có điểm yếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Offenderman lặng thinh nhìn vào những chai rượu lăn lóc kế bên mà mình đã uống. Đống này, thêm với vừa nãy, là... Gã nhíu mày, nhận ra mình chẳng thể nào tập trung được nữa. Trước khi có ý định sẽ nốc thêm một chai, Offender có trong đầu một suy nghĩ, là sẽ ngồi như một tên đa sầu đa cảm, tiếp tục uống đến tận sáng hôm sau. Nếu xui, sẽ có người báo cảnh sát rằng có một tên dị hợm nằm lăn như chết ở sát mép sông, dù gì gã cũng sẽ thoát khỏi mớ rắc rối đó nhanh thôi.

Còn nếu may, sẽ có một người đến và kéo lê gã đến nơi nào đấy, hỏi xem đã uống bao nhiêu, và tại sao lại uống một mình như vậy, và tất nhiên điều được Offenderman mong chờ nhất là sẽ được bàn tay ấy chăm sóc dù gã có làm loạn lên đi chăng nữa. Có thể là một cô gái có mái tóc đen, đôi mắt màu nâu ảm đạm ngày thường sẽ lo lắng cho gã.

Liệu cô sẽ quan tâm chứ ?


Bên trong Offenderman giờ đây chỉ còn có câu hỏi ấy. Gã sờ bên mặt vẫn còn sưng vì cú đấm lúc nãy. Cô hẳn là hận gã lắm. Offender không có tí gì là tức giận, vì so với những việc gã đã làm thì gã đáng bị như vậy. Chỉ mong rằng cô có thể tha thứ...


Gã nhìn lại bản thân mình, bình thường cũng có say như thế này đâu, say đến mức chẳng thể nào làm chủ được suy tư trong lòng, từng chút từng chút hơi men lại đào bới những suy nghĩ ấy lên.


Tại sao mọi chuyện lại đến mức này.


Offenderman lầm bầm. Còn phải hỏi sao ? Tất nhiên là do bản thân gã mà ra.


Nhìn lại những chuyện mà mình đã làm đều muốn hướng tới mục đích duy nhất, là được nhìn thấy Y/n vui. Vì khi ấy, trái tim cằn cỗi bên trong như được chút lưu luyến cứu vớt, đó là hình ảnh người con gái mà gã từng một lòng si mê như thể sống lại và cười nói với gã. Nhưng mọi thứ thật sự, chỉ là ảo tưởng trong đầu của một tên vẫn chưa thể dứt khỏi hình ảnh của quá khứ, ngày đêm vật vã vì niềm hạnh phúc mà nó đem lại mà thôi.


Việc đem cô về so với ý định lúc đầu dường như đang dần đi sai với mục đích của Offender. Và, hoàn cảnh này thì gã cũng ý thức được mình đang làm, là đang cố gắng xây dựng lại một thứ tình cảm vô nghĩa.


Y/n rất giống Elisa, đối xử tốt với Y/n cũng chính là đang đối xử tốt với Elisa. Gã đã lầm. Người chết đã là tro bụi, kẻ đang sống trước mặt chỉ là một người lạ, một người tưởng chừng như nếu không bám theo gã vào đêm đó, có lẽ bây giờ sẽ là nạn nhân tiếp theo, và sẽ không ai... chăm sóc gã như bây giờ nữa.


Offenderman thừa nhận, dù cô luôn có thái độ cọc cằn với mình, nhưng cũng có phần rất dịu dàng. Gã không hề cảm thấy phiền phức khi cô liên tục hỏi về tình hình của bản thân. Ngược lại trong lòng càng vui vì cô là người quan tâm tới mình như vậy.


Đã rất lâu Offenderman mới cảm nhận được cảm giác có một người chờ đợi. Khi đứng trước cửa phòng khách sạn, gã cứ tưởng cô đã ngủ say, không ngờ chỉ vừa mở cửa lại được cô ngay lập tức chào đón như thế, ý định ngủ dưới sàn và nhường chiếc giường lại cho cô xem như không được thực hiện. Vẻ mặt cô lo lắng cho gã đã khiến Offenderman nhất thời thấy lạ lẫm và dường như không tin. Cô thật sự, thật sự đang lo lắng chờ gã trở về.


Gã không biết phải diễn tả cảm xúc ấy như thế nào, cảm giác hơi nhói đau ở lồng ngực nhưng lại không cảm thấy khó chịu, dần dần lan tỏa lên làm đầu óc gã nhẹ tênh và vui sướng vì được cảm nhận rõ ràng về nó. Nó càng khiến gã vô cùng hài lòng khi được một người lo lắng, nhẫn nại chăm sóc dù không mở một lời đề nghị nào. Khi cô cố rướn mình muốn lau phần bên hông cơ thể, một mùi hương quen thuộc đã làm tinh thần gã lúc ấy dịu lại, nó làm gã nhớ đến lần đầu 2 người gặp nhau, cô chăm sóc gã mà không suy nghĩ gì đến sự an nguy của bản thân, còn gã thì cứ cằn nhằn vì cô trả đũa mình bằng cách tết xúc tu mình lại như tết tóc. Sau khi rửa sạch vết thương, cảm giác phần ngực trái có chút lạnh lẽo và thiếu thứ gì đó khiến gã không cam lòng. Gã thật sự tự biến mình thành kẻ ngốc khi nghĩ rằng, nếu tự làm mình bị thương sẽ có cớ để cô chạm vào mình một cách tự nhiên nhất.


Offenderman muốn cô gần gã thêm một chút nữa, để có thể cảm nhận cái gọi là " ấm áp " thế này mãi. Nhưng, trước đây gã không nghĩ rằng mình sẽ thật sự có cảm giác thật sự với một người con gái khác, có lẽ vì vậy cái đưa tay thật lòng muốn chạm vào cô cứ rụt rè, có lẽ... vẫn cần thời gian.


*


Gã từng theo đuổi một tình yêu duy nhất, và hứa rằng sẽ mãi mãi hướng về nó, dù có làm hao mòn cả trái tim. Nhưng nửa kia của gã đã đi rồi, đi mãi mãi. Và thật trớ trêu thay, gã gặp một người con gái có ngoại hình giống với người tình trước kia, suýt nữa khiến gã tưởng rằng cô vẫn còn sống. Điều này khiến đầu óc gã bao lần đau nhói, liệu đây có phải là đã phản bội lời hứa lúc trước hay không, gã cũng không thể biết rõ được.

Khái niệm về kiếp sau của con người là một thứ rất mơ hồ đối với Offenderman. Cảm giác như gã đang đứng trên cán cân và phải quyết định đi về phía bên nào vậy.

Offenderman phải chịu trách nhiệm với hành động tùy tiện của mình, với Y/n. Ban đầu cô bày ra mặt vẻ không thích gã, chính cô đã nói vậy, gã cũng không để tâm đến việc ấy. Sau khi giao dịch được thành lập, cô có chút thay đổi. Cô trở nên dịu dàng với gã, cười với gã thậm chí giận hờn gã, phút chốc gã đã tưởng chừng như cô đã yêu gã mất rồi. Nhưng kết quả lại không như Offender nghĩ, sâu trong đôi mắt cô, gã đọc được, rằng gã không là gì quan trọng

Cô ấy phô bày ra những cảm xúc của mình, nhưng đó không nhất định. Cô dễ dàng bị tổn thương, nhưng rất nhanh vết thương ấy sẽ lành. Giống như việc Y/n có thể có cảm giác với Offenderman lúc này, nhưng chỉ cần qua ngày hôm sau, mọi thứ sẽ trở về như cũ. Việc này liên tục khiến Offender tưởng rằng mình đã nắm hết mọi thứ về cô, nhưng suy cho cùng, gã chẳng biết gì cả... Tại sao cùng là cảm giác nhói đau, nhưng lần này thật sự đau và khó chịu, cứ như  đang bị gặm nhấm từng chút từng chút mà không buông tha, gã biết đây chỉ là tưởng tượng, nhưng những thứ này vẫn khiến cảm xúc và suy nghĩ gã chùn xuống, trong vô thức lại đưa tay lên cào lấy phần ngực trái, cào mãi vẫn không dứt cảm giác này, thật sự không thể nào chịu được.

Gã có trong tay sức mạnh kia mà, gã có thể bắt người mà không suy nghĩ, không cần biết cảm giác của người ấy ra sao. Nếu cô không là Elisa, gã sẽ lập tức giết và vứt cô, trở về với cuộc sống lúc trước. Nhưng cô là Y/n, trong những đường nét của Elisa. Gã mềm yếu đến mức, trước mặt gã là sự quen thuộc của quá khứ, hay sự xa lạ của thực tại, gã mê muội đến mức chẳng thể nào phân biệt được. Trước đây gã và Splendor cùng từng cãi nhau vì vấn đề này, vì trong những người anh em, chỉ có duy nhất Offenderman là có trái tim biết yêu. Cũng vì điều đó đó, gã bắt đầu biết suy nghĩ cho người khác mà gã yêu thương. Khi Offenderman phát hiện thương tích mà Y/n phải chịu lấy ngày càng nặng, từ những vết trầy do xô xát, dần thành các vệt máu bầm tích tụ ở chân tay. Cô không đáng bị như vậy...

Một lần nữa gã biết được mình đã thật sự động lòng. Điều đó càng chắc chắn hơn, chính vào khoảnh khắc cô bị 2 tên quỷ ấy bắt cô đi, gã đã rất sợ, gã sợ rằng mình sẽ vụt mất cơ hội làm lại mọi thứ.

Splendy cũng đã nói :

"Ta nên mừng vì sống như một cái cây khô héo, không cảm nhận một chút sự sống, tình yêu, và như thế cho đến ngày thế giới lụi tàn. "

Splendorman không có quyền gì cấm Offenderman. Ông chỉ muốn nhắc cho người em tội nghiệp của mình hãy nhớ : Một con quái vật sẽ có quyền yêu, nhưng không có quyền được yêu.
Thứ không thuộc về mình, dù có đánh đổi tất cả mọi thứ đều sẽ không thuộc về mình. Cố chấp để rồi người nhận lấy đau khổ, không ai khác ngoài kẻ lụy tình mà thôi.

Có trái tim có tình cảm, gã nên vui, hay nên buồn đây ?

" Được rồi được rồi, lần này anh đúng, Splendy... "

Offenderman cứng đầu đến mấy cũng đã chịu phục. Gã nằm ngửa ra đất, gã đã quá mệt mỏi rồi. Vào những lúc như thế này, thứ làm đầu óc dễ chịu nhất, có lẽ... là mùi hương thảo dược vươn trên mái tóc đen kia. Hương thơm ấy đã đọng lại nơi trái tim này kể từ lần đầu cô và gã gặp nhau, khi cô chữa trị vết thương cho gã. Nó cũng là hương thơm làm tinh thần trở nên dễ chịu mà có thể đi sâu vào giấc ngủ, khiến cho gã có cảm giác an toàn, lần đầu tiên.

Có những lần Offender kiệt sức vì ép bản thân phải suy nghĩ quá nhiều, lần này cũng vậy. Nó còn kinh khủng hơn lần đầu cai thuốc hoặc rượu của gã, chẳng thể nào " vượt rào " qua chuyện được. Đã lỡ dấn thân vào thì phải chịu cảnh lún thật sâu. Giá như lúc đấy Offender không vì cái tật xấu trước đây mà kéo vai áo cô xuống, gã sẽ không phải nhìn thấy nó. Đó có thể là trùng hợp, gã trấn an.

Vết bớt hình lưỡi liềm màu đỏ. Nó giống như đánh thẳng vào khẳng định rằng đây là sự thật. Slenderman đã đúng khi ngăn cản gã lại, là tại gã cố chấp, cố chấp mà ra, để rồi ngồi đây mà tự dằn vặt bản thân, tính xem sẽ làm thế nào với Y/n. Thứ mà gã nghĩ tới bây giờ không gì khác ngoài là thân phận thật sự của cô.

" Dấu vết nhận biết của Hậu duệ...

Đáng lí ra phải là màu xanh. Tại sao của em ấy là màu đỏ... "

Sự thật làm ơn đừng trêu đùa gã nữa, gã hiện giờ đã kiệt sức rồi. Biết rằng việc nhìn mãi lên bầu trời cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ còn vài chai, thôi thì cứ uống cho hết rồi đi, đi đâu cũng được không cần suy nghĩ. Đến khi khui đến chai không biết là thứ mấy, sau lưng từ đâu xuất hiện một chai khác cụng một tiếng.

- Không định chờ tôi à ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net