3. Bí cảnh một - U Minh đảo: Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay Sư Vô Độ kết ấn, khoảng không trước mặt y bị một lực đạo xé rách, ánh sáng chói mắt khiến mọi người phải nhắm tịt mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì họ đã không còn ở chốn thảo nguyên bát ngát mênh mông nữa, thay vào đó là một khu vực đất đai cằn cỗi, trong bán kính mấy trăm dặm không có nổi một cây cỏ. Trong không khí lưu động không ngừng mùi tanh tưởi của máu tươi và mùi hôi thối đặc trưng của xác chết, trên mặt đất đầy rẫy tử thi và xương người, những vũng máu có to có nhỏ mang một màu đỏ gay mắt. Khung cảnh này, không khỏi quá ghê rợn đi.

"Chào mừng tới bí cảnh một: U Minh đảo." Sư Vô Độ nói. 

"U Minh đảo là một di tích chiến trường xưa, nơi đây chất đầy tử thi và oán khí, do oán khí không được thanh lọc nên theo thời gian nó đã cắn nuốt tất cả các sinh vật sống ở đây. Nơi này không có thực vật, động vật mà chỉ có xác chết và oán khí, đây là thiên đường của quỷ, được người đời gọi là U Minh đảo."

"Nhiệm vụ chính tuyến của các vị: tìm được bảo vật được cất giấu ở đây, tất cả thoát khỏi U Minh đảo."

"Để hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, hệ thống sẽ đưa ra các nhiệm vụ phụ tuyến tạo manh mối và trao thưởng cho các vị nếu các vị hoàn thành được nhiệm vụ phụ tuyến. Vậy, bây giờ nhiệm vụ phụ tuyến bắt đầu. Mong các vị cố gắng sống sót."

Sư Vô Độ vừa dứt lời, thân ảnh của y đã biến mất khỏi mặt đất, theo đó là âm thanh lạnh băng của hệ thống vang lên: 

<Bí cảnh một - U Minh đảo. Người chơi: ba vi diện Hệ thống, Ma Đạo, Thiên Quan. Nhiệm vụ phụ tuyến một: thoát khỏi sự tấn công của đàn tang thi. Thời gian: nửa canh giờ.>

Sư Vô Độ lơ lửng trên không trung nhìn xuống đoàn người bên dưới: "Cẩn thận nhé, tang thi khác với hung thi. Cả hai loại đều tuân theo bản năng tự nhiên là tìm kiếm người sống để cắn loạn, nhưng vết cắn của hung thi sẽ không gây tổn hại, có thể chữa được, còn tang thi thì không."

"Một khi bị tang thi làm bị thương, các ngươi sẽ biến thành tang thi và quay sang cắn lại người thân của mình. Cẩn thận đừng để tang thi làm mình bị thương, bị thương là vô pháp cứu chữa, nếu bị thương mà không muốn mình biến thành quái vật ăn thịt người không có ý thức thì tốt nhất là tự kết liễu mình."

Những người phía dưới nghe rõ mồn một những lời Sư Vô Độ nói. Nếu thật sự đúng như những gì y nói thì tang thi này cũng quá đáng sợ rồi. Ít ra hung thi cắn người thì đó cũng chỉ là vết thương bình thường, nhưng nếu lỡ để tang thi làm bị thương thì căn bản là vô pháp cứu chữa.

Mọi người rất nhanh vào tư thế phòng bị, đao kiếm sẵn sàng, cả một khu đất trống lấp lánh ánh sáng lạnh của vũ khí khiến cho người ngoài nhìn vào phải sởn gai góc.

Tầm mắt của Sư Vô Độ không tự chủ mà tập trung vào thân ảnh ban nãy đã ôm cứng mình gọi ca ca, thấy hắn tay không tấc sắt, tay và chân hình như còn bị thương chưa khỏi, trong lòng đột nhiên dâng trào lên một cỗ đau lòng mãnh liệt và có vài phần tức giận.

Sư Vô Độ nắm chặt vạt áo trước ngực. Cảm giác này là cái gì vậy?

"Rầm! Rầm!"

Từ đằng xa, một làn khói bụi mù mịt đang lấy tốc độ nhanh nhất có thể tiến tới chỗ mọi người. Đoàn người tập trung tinh thần, cơ bắp căng cứng, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Một đám tang thi toàn thân thối rữa, trên thân không có chỗ nào là nguyên vẹn, cái miệng mở rộng để lộ khoang miệng đỏ như máu, hàm răng sắc nhọn như răng dã thú, đôi mắt không có tròng đen, có con còn không có mắt, con mắt rơi ra khỏi hốc mắc, treo lơ lửng trước khuôn mặt đã thối rữa, hình ảnh thật sự quá xúc phạm thị giác.

Cơ thể của tang thi tuy cứng ngắc nhưng hành động lại linh hoạt đến lạ thường. Mắt của chúng không dùng được nhưng mũi lại thính hơn chó, cả một đàn tang thi mấy trăm con nhanh chóng lao thẳng đến chỗ đoàn người đang đứng.

"Xoẹt!" 

Một con tang thi gần nhất bị Ách Mệnh của Hoa Thành chém bay đầu, lấy hắn làm người mở đầu, những người khác nhanh chóng lao vào chém giết, cố gắng hết mức có thể để bản thân không tiếp xúc thân mật với lũ tang thi ghê tởm này. Không ai trong số họ muốn trở thành đồng loại của lũ quái vật này.

Kì thực không phải họ không nghĩ tới việc bay lên không trung, nhưng khổ nỗi có một lực lượng vô hình đã bao trùm không gian trên đầu họ khiến họ không cách nào ngự kiếm bay lên, không chỉ vậy lực lượng này còn áp chế thực lực thật sự của họ. Nếu không phải do thực lực chân chính bị áp chế thì sao họ lại chật vật như này chứ.

Sư Vô Độ lạnh mặt quan sát cuộc hỗn chiến phía dưới, thấy Sư Thanh Huyền mấy lần lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà tim y như bị cái gì đó bóp chặt lại khiến y khó thở. Y nhiều lần muốn xuống cứu hắn nhưng thâm tâm y lại nhắc nhở mình rằng y là người dẫn đường, một người dẫn đường chỉ có nhiệm trợ giúp người chơi thông qua bí cảnh chứ không nhiệm vụ bảo vệ người chơi.

Mọi người bên dưới chém giết đến đỏ cả mắt, toàn thân dính đầy máu màu đen tanh hôi, vũ khí trong tay không ngừng chuyển động, thân mình linh hoạt tránh né từng đòn tấn công của tang thi. Sư Thanh Huyền vì không có vũ khí, tay chân không tiện hoạt động nên chỉ có thể dựa vào Bùi Minh bảo vệ. Dù sao ở đây nếu nói ai nguyện ý bảo vệ hắn vô điều kiện thì cũng chỉ có Bùi Minh thôi.

Bùi Minh vì lời hứa với tâm can bảo bối Thủy Sư huynh của hắn nên cũng cố hết sức để bảo vệ Sư Thanh Huyền chu toàn, nhưng khổ nỗi tang thi đông quá, Bùi Minh mấy lần suýt nữa thì để Sư Thanh Huyền làm thức ăn trong miệng tang thi.

Sư Thanh Huyền biết bản thân không thể chiến đấu, hắn chỉ có thể cố hết sức quan sát toàn cục, mong muốn tìm ra một điểm đột phá.

Đột nhiên, tầm mắt hắn nhìn tới một nơi, cách chỗ hắn và mọi người đang đứng tầm năm trượng có một khu vực không có một bóng tang thi nào. Ban đầu hắn tưởng tang thi chỉ là chưa đi đến chỗ đó thôi, nhưng quan sát kĩ mới thấy tang thi không phải chưa tràn tới đó mà căn bản là không dám tới gần nơi đó!

Vậy có thể tới đó lánh nạn! Sư Thanh Huyền vui vẻ nghĩ, nhưng sau đó lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Nơi đó tang thi không dám tới chắc chắn phải có điều gì đó khiến chúng sợ hãi, hơn nữa tuy cách xa những năm trượng nhưng nơi đó vẫn mang lại cho hắn cảm giác ghê sợ, toàn thân lạnh cóng như bị đóng băng. Nơi này, không thể đến!

Vậy còn nơi nào nữa không? Sư Thanh Huyền cố gắng đưa mắt tìm tòi, sau đó hắn thấy một khu vực nữa tang thi không tới gần. Khu vực này được bao bọc bởi một trận pháp màu đỏ như máu, nhìn rất ghê người, tuy vậy nó không mang lại cảm giác ghê sợ như ở khu vực đầu tiên hắn để ý thấy, thay vào đó nó mang lại cảm giác rất an toàn.

Đánh cược một phen!

"Chạy tới khu vực có trận pháp màu đỏ!" Sư Thanh Huyền hét lên.

Sư Vô Độ lơ lửng trên không hơi nhướn mày. Nhanh như vậy đã để ý thấy, hơn nữa còn đưa ra lựa chọn không chỉ liều mạng mà còn chính xác tới tới vậy, năng lực quan sát và cảm quan thật sự không tồi chút nào.

Cơ mà, cái cảm giác tự hào mãnh liệt dâng trào trong lòng này rốt cuộc là gì vậy?

Thẩm Cửu và Giang Trừng ẩn thân đứng đằng xa thấy nét tự hào trên mặt Sư Vô Độ đối với Sư Thanh Huyền, không khỏi lo lắng trong lòng. Tiểu Độ nhà mình dù mất trí nhớ vẫn thương vị Phong Sư này như vậy, sau này bị hắn lừa mất thì sao?

"Thanh Huyền, ngươi chắc không đấy?" Bùi Minh vừa chém tang thi vừa hỏi. 

"Cũng không biết nữa, chỉ có thể liều thôi. Yên tâm, vận may của ta tốt lắm." Sư Thanh Huyền nói.

"Tin ngươi vậy. Mau đi!" Bùi Minh một tay túm cổ áo Sư Thanh Huyền, tay còn lại huy kiếm chém tang thi cản đường, một đường chạy thẳng tới khu vực có trận pháp màu đỏ, vừa chạy vừa quay lại hô với đoàn người vẫn đang điên cuồng đánh nhau tới tang thi. "Hướng này!"

Đoàn người nghe Bùi Minh hô, tuy có hơi nghi ngờ nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, vội tấn công những tang thi cản đường, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ Bùi Minh và Sư Thanh Huyền đang chạy tới.

Tang thi dường như biết con mồi của chúng đang bỏ chạy, chúng điên cuồng phát ra những tiếng rít gào chói tai hấp dẫn tất cả tang thi ở phụ cận. 

Sư Thanh Huyền quay đầu lại, thấy số lượng tang thi đang tăng lên nhanh chóng, không chỉ vậy tốc độ dường như còn nhanh hơn hẳn lúc nãy, không khỏi kinh hoảng hô:

"Mau, chạy hết tốc lực đi! Tốc độ của đám tang thi kia tăng lên rồi, số lượng cũng tăng, chúng rất nhanh sẽ áp sát chúng ta!"

Mọi người vừa chạy vừa ngoái đầu lại xem tình hình, thấy đàn tang thi từ số lượng mấy trăm thành gần nghìn, không khỏi kinh hoảng, vội tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu vực có trận pháp màu đỏ.

Tốc độ của tang thi tỉ lệ thuận với số lượng của chúng, tang thi càng nhiều thì tốc độ của chúng lại càng tăng, rất nhanh đã áp sát được đoàn người.

Mọi người của ba vi diện cảm nhận được ánh mắt tràn ngập sự đói khát và mùi hôi thối nồng nặc của lũ tang thi phía sau, không khỏi kinh hoảng, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu và lưng, lưng áo nhanh chóng ướt đẫm một mảng lớn.

Mắt thấy trận pháp đỏ như máu đang gần ngay trước mắt, mọi người không khỏi vui mừng, tăng nhanh tốc độ. Khi tang đàn tang thi còn cách người chạy sau cùng là Nhiếp Hoài Tang một bước chân thì mọi người cũng đã tới được trận pháp. Vừa đặt chân lên đồ án màu đỏ kì dị, mọi người đã lũ lượt ngồi bệt xuống, thở không ra hơi.

Thay vì nói nguồn năng lượng kì lạ kia áp chế thực lực của họ thì nên nói nó rút cạn dần pháp lực của họ. Thời gian càng dài pháp lực bị rút càng nhiều, cuối cùng sẽ biến thành người phàm tay trói gà không chặt. Cũng không biết bao lâu rồi họ mới trải nghiệm lại cảm giác ngàn cân treo sợi tóc và sự mệt mỏi, sợ hãi, bất lực của người phàm xác thịt.

"A, pháp lực trở lại rồi." Tạ Liên cảm nhận được pháp lực cuồn cuộn lưu chuyển không ngừng trong người, không khỏi hô lên.

Mọi người nghe vậy, vội kiểm tra, quả nhiên thấy pháp lực đã quay lại, sự mệt mỏi và đau đớn do cơ bắp căng cứng dần biến mất, không khỏi thở phào.

May thật, còn tưởng mất hết pháp lực rồi chứ.

Ngay lúc bọn họ đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì giọng nói của Sư Vô Độ vang lên trên đỉnh đầu họ:

"Sao các vị nghỉ ngơi sớm vậy?" Sư Vô Độ hỏi.

"Chẳng phải bọn ta đã thoát khỏi đàn tang thi rồi sao?" Thượng Thanh Hoa dựa trong lòng Mạc Bắc Quân hỏi.

"Thoát khỏi?" Sư Vô Độ nhướn mày, nhìn ra bên ngoài trận pháp. "Không phải tang thi vẫn còn đầy rẫy đây sao? Chúng đang bao vây trận pháp kìa. Chỉ cần trận pháp này biến mất, pháp lực của các ngươi sẽ lại dần bị rút cạn, kết cục cuối cùng chính là làm đồ ăn trong miệng tang thi."

Mọi người nghe vậy, nhanh chóng nhìn ra ngoài trận pháp, thấy tang thi dày đặc đang lũ lượt bao quanh họ, mà màu đỏ máu dưới chân đang bắt đầu nhạt dần, không khỏi kinh hoảng.

"Chẳng lẽ chúng ta lại phải chết ở đây sao?" Lam Cảnh Nghi ôm đầu hỏi.

"Đừng có nói điều xui xẻo!" Kim Lăng đánh "bốp" một phát lên đầu Lam Cảnh Nghi. "Chúng ta nhất định sẽ sống sót!"

"Nhưng bây giờ còn chỗ nào để tránh tang thi nữa chứ?"

"Sao lại không? Không phải còn có trận pháp này sao? Nó có thể tồn tại ở đây bao lâu nay trước khi chúng ta đến hẳn phải có cách nào để duy trì nó chứ."

"Duy trì trận pháp?" Mộ Tình ngẩn người. "Phải rồi, duy trì trận pháp! Cách đơn giản như vậy sao lại không nghĩ ra sớm chứ! Chỉ cần duy trì được trận pháp này thì chúng ta có thể ngăn được tang thi bên ngoài!"

Giọng Mộ Tình không quá to nhưng lại đủ cho mọi người nghe thấy. Tất cả nhanh chóng xốc lại tinh thần, bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất nghiên cứu trận pháp, hi vọng tìm ra cách để duy trì được nó, kéo dài thời gian sống sót cho họ.

"Hửm?" Quân Ngô đi tới trung tâm trận pháp, thấy chính giữa đồ án hình thoi có một vết đâm nhìn qua rất sâu, khá giống với, vết đâm của loan đao.

Không lẽ cách để duy trì trận pháp này là...

"Huyết Vũ Thám Hoa!" Quân Ngô gọi lớn. "Đưa Ách Mệnh của ngươi cho ta mượn."

"Ngươi mượn làm gì?' Hoa Thành nhướn mày hỏi. Hắn vốn không ưa gì Quân Ngô nên nói chuyện cũng chẳng khách khí chút nào.

"Cắm thử Ách Mệnh vào vết đâm này xem, biết đâu lại duy trì được trận pháp." Quân Ngô chỉ tay vào vết đâm dưới chân mình.

Hoa Thành vốn không muốn làm theo lời hắn nhưng Tạ Liên bên cạnh lại khuyên nhủ một phen, đành vác cái bản mặt hầm hầm như ai nợ tiền hắn mấy trăm năm chưa trả tới chỗ Quân Ngô, cắm mạnh Ách Mệnh xuống.

Ách Mệnh vừa cắm vào, dị biến nổi lên, đồ án màu đỏ dưới chân mọi người phát ra ánh sáng rực rỡ, lũ tang thi dường như rất sợ ánh sáng này, chen chúc nhau lùi lại. Nhưng trận pháp không để chúng chạy, ánh sáng màu đỏ máu phát ra ngày càng mãnh liệt, chiếu rọi cả một vùng trong U Minh đảo. Tang thi trong phạm vi ánh sáng đỏ chiếu tới nhanh chóng tan thành cát bụi, những tang thi không nằm trong bán kính chết người kia thì nhanh chóng bỏ chạy, chớp mắt xung quanh đã không còn bóng dáng bất kì tang thi nào.

Mọi người trong trận pháp chứng kiến tất cả mà ngẩn người, cho đến khi giọng nói lành lạnh, nghe không ra hỉ nộ ái ố của Sư Vô Độ truyền tới tai mỗi người mới hoàn hồn.

"Chúc mừng các vị hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến một. Không có một ai phải bỏ mạng, quả là chuyện đáng mừng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net