2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn không thể hiện chút cảm xúc gì trước ánh mắt trần trụi của Rumlow. Bucky bày ra tư thế tiêu chuẩn của một tên chiến binh đợi lệnh của cấp trên. Kể cả giữa bọn họ có một bí mật nho nhỏ cũng không thể thay đổi được cảm xúc của hắn đối với Rumlow. Kinh tởm.

Căn bản là Rumlow cũng chẳng quan tâm tới hắn nghĩ gì, gã bày ra tư thế đại gia rồi nhìn lướt qua bản báo cáo như đây không phải vấn đề của mình, rồi vứt nó đi đâu đó như một mớ giấy lộn.

"Có nhiệm vụ mới cho ngươi này."

Gã lục từ trong mớ giấy lộn xộn trên bàn làm việc của mình một tập hồ sơ khác rồi ném cho Bucky. Chiến dịch mới của HYDRA, dò tìm một thứ gì đó ở Bắc Băng Dương. Một kiểu chiến dịch khả nghi, khi số lượng người tham gia chưa đến 10 người.

Rumlow nhếch mép, bày ra một nụ cười khinh thường đến cực điểm. Bucky mãi vẫn không hiểu nụ cười của gã có ý nghĩa gì.

.

Người dẫn đầu chiến dịch đó chắc chắn không ai khác ngoài Rumlow. 

Lúc nào cũng vậy, mỗi khi hành sự, gã lại thay đổi 180 độ so với lúc chỉ ở riêng với Bucky. Lạnh lùng đến cực điểm là cảm giác mà bất kì kẻ nào cũng phải nghĩ tới khi nhìn thấy gã. 

Chỉ một mình Bucky mới nhìn thấy được khuôn mặt khinh thường, nụ cười tàn nhẫn đến đáng khinh. Chỉ một mình hắn thấy được.

Đúng là đã là người của HYDRA, chẳng có ai là sạch sẽ. Nhưng con người này, còn biến thái đáng sợ đến hàng ngàn hàng vạn lần.

.

Trực thăng đáp xuống cận khu vực tìm kiếm, từng kẻ một nhảy dù xuống. Rumlow đi đầu tiên, Bucky đi cuối cùng, khu vực của hai người cũng không gần. Bucky muốn né xa Rumlow, càng xa càng tốt.

Đến cả những người tham gia chiến dịch này còn không biết rõ thứ cần phải tìm là gì, chỉ được ra lệnh nếu tìm thấy thứ gì khả nghi phải báo ngay lên cấp trên. Tất nhiên cấp trên chính là Rumlow.

Bucky chỉ hi vọng mình không tìm thấy gì. Nếu phải báo cho Rumlow, tức là tự lôi kéo cho mình một mớ phiền phức.

Vì thế nên hắn cũng không có ý định tìm kiếm nghiêm túc. Chẳng biết từ khi nào Bucky lại trở thành một tên vô kỉ luật như thế này.

Chỉ là, có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.

Trong khi những kẻ khác đang hộc máu ra mà tìm kiếm, thì Bucky, trong quá trình lượn qua lượn lại, ngã xuống một cái hố.

Tất cả đều là vô tình, lại như thể đã được an bài sẵn.

.

Bucky cảm thấy hơi lạnh len lỏi vào cơ thể mình khi chạm tay vào nền tuyết trắng. Hắn hơi giật người lại, nhưng cú ngã quá mạnh khiến hắn chưa thể đứng vững.

Định mệnh sắp đặt như thế, hắn chỉ đành phải tuân theo.

Bucky chầm chậm đứng dậy. Nơi này khiến hắn sinh ra một cảm giác không an tâm chút nào. Cảm giác lạnh lẽo đến rùng mình.

Mặc dù đang bước đi về phía trước, nhưng Bucky không thể điều khiển được cảm giác rét lạnh không ngừng len vào cơ thể lẫn tâm trí mình. 

Hắn không thể bước tiếp! Không thể!

Nhưng như thể thôi miên, hắn không thể ngừng bước được, cho tới khi Bucky chạm tới một phần băng nhô ra.

Trong bóng tối, mọi thứ đều trở nên mờ mịt, hắn không thể thấy rõ điều gì. Bucky lần mò, dùng bàn tay lạnh buốt của mình lau đi lớp hơi nơi mờ mịt trên tảng băng kia. 

Rõ ràng là tự bảo rằng hắn không được phép tìm ra thứ gì bất thường, không được phép đi sâu hơn nữa, nhưng mặc kệ cả cái lạnh cắt da cắt thịt, Bucky vẫn cố chấp chạm vào tảng băng kia.

Hơi nước tản ra, để lộ một hình dạng mờ mịt trong bóng tối dưới lớp băng. Bucky nhìn thấy vài tia sáng, vừa đủ để chiếu vào phần màu sắc nổi bật.

Đỏ, xanh, trắng.

Biểu tượng của nước Mỹ.

Cả người hắn chấn động.

Thứ mà bọn họ tìm kiếm. Không phải là một thứ. Chiếc khiến mang ba màu sắc này. Kẻ mà HYDRA vẫn săn lùng bấy lâu nay. Bucky biết hắn.

Đó chưa phải là tất cả. Bucky vẫn luôn biết hắn qua những lời nói của đám chiến binh khác. Chưa một lần nào Rumlow để hắn nhìn thấy khuôn mặt của người đó.

Đáng lẽ hắn không thể quen biết người này. Bucky tự nhủ. Hắn là chiến binh của HYDRA. Kẻ như hắn, làm sao có thể quen biết với Captain America cơ chứ?

Nhưng khi nhìn rõ ràng khuôn mặt của người nằm trong tảng băng. Hắn nghe thấy một thanh âm vang lên trong đầu mình. Một giọng nói của ai đó gọi hắn.

"Bucky."

Không phải là Barnes. Không phải Chiến binh. Là Bucky.

Đầu hắn tràn ra một đợt đau đớn dữ dội không thể chống đỡ nổi. Đau còn hơn cả những tra tấn, nhưng lần khảo hình, những dòng điện chạy qua cơ thể. Đau hơn bất kì cơn đau nào hắn từng gánh chịu.

Hắn muốn gào thét giọng nói đó đừng gọi nữa.

Hắn không thể là 'Bucky'.

Nhưng giọng nói đó không ngừng gọi hắn, vang lên từ bốn phía, hắn quay cuồng, nhưng không thể thoát ra khỏi ảo trận của chính mình.

Bucky cảm thấy tay mình đã chạm vào đá quá lâu, lạnh lẽo khôn tả. Hắn vội vàng buông tay khỏi tảng băng, vừa ôm đầu vừa chạy trối chết.

Đau đớn thâm nhập vào đại não, nhưng hắn không thể làm gì.

Bucky không biết mình chạy khỏi nơi đó và trở lại mặt đất bằng cách gì. Nhưng kể cả có đau đớn đến mấy hắn vẫn tiếp tục trốn chạy.

Trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.

Tuyệt đối, không thể để cho Rumlow biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net