[Oneshot] Bữa tối cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm account facebook Little Dori để đọc fic nhanh hơn 💚
_______

Crowley không bao giờ ngờ được mình sẽ tìm thấy Aziraphale ngồi một mình tại chiếc bàn ăn quen thuộc của Ritz. Và vì Chú- vì một người nào đó, hắn cũng không biết tại sao mình lại ở đây, sau khi tỏ tình với Aziraphale, bằng một nụ hôn, và cũng chia tay ẻm ngay lúc đó, rồi họ tách nhau đã mỗi người một nẻo. Crowley còn nhớ rõ mồn một trong đầu cảnh tượng anh rời đi cùng Metatron. Và giờ họ đang ở đây, mắt đối mắt nhìn nhau ở hai đầu của nhà hàng.

Aziraphale có vẻ cũng không ngờ tới sự xuất hiện bất chợt Crowley, cử chỉ trở nên bồn chồn rõ rệt thể hiện chủ nhân của nó không biết nên đứng lên hay ngồi xuống. Crowley quyết định hành động trước, hắn hung hăng bước tới bàn ăn của họ với chiếc lông mày nhướn lên cao vót với điệu bộ hậm hực.

"Tôi tưởng cậu bay cao bay xa rồi chứ?"

"À ừm..." Aziraphale hắng giọng, khuôn mặt đượm buồn cố nặn cho ra một nụ cười hoàn chỉnh. "Tôi muốn thưởng thức một bữa cuối cùng. Lên trên đó sẽ bận rộn lắm. Còn anh thì sao?"

Vị thiên thần cố tỏ ra bình thường, bắt chuyện với Crowley như cái cách họ từng quen. Còn vị rắn đỏ nào đó hiển nhiên sẽ không giấu nhẹm cảm xúc của mình như vậy, hắn ngồi xuống ghế với hai chân vắt lên nhau, bàn tay quơ quơ như thể đang thực sự suy nghĩ câu trả lời:

"À còn tôi thì... Mà thôi, cũng đâu có liên quan gì tới cậu đâu đúng không." Cuối câu hơi vút lên cao, hoàn toàn mang nghĩa khẳng định chứ không có ý hỏi.

"Ồ." Aziraphale thốt lên một tiếng, rồi chậm rãi cúi đầu quay trở về với bữa ăn của mình, chỉ một tiếng ấy nhưng lộ rõ vẻ mất mát.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng và ảm đạm, nhưng lại không tới mức quá gượng gạo. Có lẽ số thời gian mà họ bên nhau đã khiến những trở ngại lặt vặt đó không là gì cả. Cũng vì vậy mà cả hai đều ỉ lại việc đối phương sẽ hiểu mình muốn gì và không nói ra cảm xúc của mình.

Crowley bỗng hơi rùng mình khi nghĩ tới từ "cuối cùng". Sau một hồi im lặng, hắn một lần nữa lên tiếng, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn:

"Em vẫn quyết định đi sao, thiên thần?"

"Chúng ta đã nói qua chuyện này rồi, Crowley." Dường như Aziraphale đang thu mình lại khi nghe tới câu hỏi này, giọng điệu có phần lạnh nhạt.

"Tôi biết, nhưng..." Crowley bỏ thế gác chân, rướn người vào sát thiên thần. "Nhưng... chúng ta có thể đã khác. Có thể là lúc ấy em bị lão Metatron mê hoặc hay bỏ bùa gì đó. Hoặc hoặc là..."

"Như cũ không tốt sao?" Có thể nghe được tiếng thở dài thườn thượt ẩn dưới câu nói có đôi phần nỉ non của hắn.

"Vậy cùng em lên thiên đàng đi?" Aziraphale không làm lơ Crowley nữa mà áp tay mình lên tay hắn.

Nghe vậy, Crowley không nói gì hết, thay vào đó lặng lẽ rút tay mình ra.

"Ăn ngon miệng, thiên thần." Hắn để lại lời tạm biệt trước khi rời đi.

𝓣𝓱𝓪𝓽 𝓬𝓮𝓻𝓽𝓪𝓲𝓷 𝓷𝓲𝓰𝓱𝓽

𝓣𝓱𝓮 𝓷𝓲𝓰𝓱𝓽 𝔀𝓮 𝓶𝓮𝓽
𝓣𝓱𝓮𝓻𝓮 𝔀𝓪𝓼 𝓶𝓪𝓰𝓲𝓬 𝓪𝓫𝓻𝓸𝓪𝓭 𝓲𝓷 𝓽𝓱𝓮 𝓪𝓲𝓻
𝓣𝓱𝓮𝓻𝓮 𝔀𝓮𝓻𝓮 𝓪𝓷𝓰𝓮𝓵𝓼 𝓭𝓲𝓷𝓲𝓷𝓰 𝓪𝓽 𝓽𝓱𝓮 𝓡𝓲𝓽𝔃
𝓐𝓷𝓭 𝓪 𝓷𝓲𝓰𝓱𝓽𝓲𝓷𝓰𝓪𝓵𝓮 𝓼𝓪𝓷𝓰 𝓲𝓷 𝓑𝓮𝓻𝓴𝓮𝓵𝓮𝔂 𝓢𝓺𝓾𝓪𝓻𝓮

Tiếc rằng chỉ có một người ngồi lắng nghe phần còn lại của bài hát.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net