Chương 17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17:

———

Hạ Linh nghĩ cô bị sướng quá hoá rồ rồi. Sau nụ hôn không đầu không cuối nhưng ngọt ngào ngất ngây ấy cô chẳng thể nhớ nổi được cái gì nữa. Cứ ngây ngất như vậy mà cũng được gần một tuần.

Hạ Linh tủm tỉm bước ra khỏi nhà rồi nhanh chóng rảo bước tiến về phía trường học. Aaa, phấn khích quá đi mất thôi, từ giờ trở đi ngày nào cô cũng sẽ đi học cùng Trí Hiếu.

Theo lời của anh đó chính là:

- Gì, gặp người yêu sáng sớm để lấy tinh thần cũng không được à?

Đã nói đến thế mà cô còn từ chối thì chắc là bị điên rồi. Hạ Linh cười thiếu điều rách cả miệng mà vẫn không thấy bớt sung sướng chút nào. Đúng là yêu vào rặt một lũ mồm ngậm lá chân đá ống bơ.

- Sao mặc rét thế này, anh dặn tối qua rồi cơ mà?

Nhác thấy bóng cô đằng xa mặc cái áo len dâu tây mỏng tang Trí Hiếu đã vội cau mày lo lắng. Cái đồ ham vui này chắc chắn ngủ một giấc xong là quên tiệt lời anh dặn rồi, còn đâu mà nhớ?

- Em không thấy rét mà, nếu mà lạnh thì trấn lột đồ của người yêu là được ý?! Không phải à hehe.

Cô tinh nghịch lí lắc cười rồi tự nhiên nắm lấy bàn tay anh. Bóng hai người đan vào nhau dưới cái nắng sớm của mùa đông. Hạ Linh cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, thì ra cảm giác tình yêu tuổi học trò mà người ta hay nói là như này. Bảo sao dẫu bao thế hệ thì việc yêu sớm vẫn cứ là việc đương nhiên không tài nào tránh khỏi.

Dù cô biết bây giờ còn sớm quá, nhưng Hạ Linh chỉ có một suy nghĩ, nếu sau này không lấy Trí Hiếu thì cô chẳng thể lấy được ai khác nữa. Anh đã là hình bóng đẹp nhất trong suốt những năm tháng này của cô rồi, một người đối với cô đẹp cả về ngoại hình lẫn cách anh suy nghĩ nữa.

Và cô đã làm thế thật, không phải anh thì không lấy; nhưng đó lại là một câu chuyện rất xa sau này.

Nhưng nói gì thì nói cả hai vẫn đang đi học, không thể nào công khai quá đà được. Đến gần cổng trường thì cô với anh đành buông tay tách nhau ra, dù hơi buồn nhẹ nhưng mà chuyện gì cần làm thì vẫn cứ phải làm thôi.

    - Đợi anh tan học chiều mình cùng về đấy nhé.

    - Ừa, em biết ùi. Tạm biệt!!

So với nửa tháng trước đến đầu đường là cô đã vội làm ầm lên đòi anh buông tay ra thì bây giờ mọi thứ đã tốt hơn biết bao nhiêu rồi. Có lẽ chính bản thân Hạ Linh cũng không biết rằng, từ khi quen Trí Hiếu, cô đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều so với một Hạ Linh lúc nào cũng mặc cảm về bản thân trước kia.

———

Hạ Linh bước vào lớp với tâm trạng vui vẻ cực kì, cô lẩm nhẩm giai điệu vui tai trong đầu rồi tiến về phía chỗ ngồi của mình.

- Vui gớm nhỉ con ỉn?

Mấy đứa bàn trên thường ngày vẫn hay trêu chọc cô cũng nhẹ giọng đùa. Hạ Linh cũng cười cười đáp lại, tâm trạng cô đang vui, không rảnh mà bắt bẻ ngôn từ với bọn nó.

- Ừ cái loại đũa mốc mà chòi được lên thì kinh rồi.

Đúng là cuộc đời này, kiểu gì cũng có thị phi xảy ra được. Người vừa làm một câu chua hơn chanh là hotgirl của lớp. Thật ra đến cái thời đại này rồi danh xưng hotgirl nghe quê mùa quá, thôi thì gọi là người xinh xắn nhất lớp của Hạ Linh đi. Có một kiểu con gái đẻ ra đã có sẵn cái sự tiểu thư trong cách ứng xử và cả gu ăn mặc ấy, thì Minh Khuê là một đứa như thế. Xưa giờ Hạ Linh vốn là đứa mũm mĩm béo tròn, trong lớp chẳng có gì nổi trội nên đã hai năm học cùng nhau cả cô và Minh Khuê chưa chào nổi nhau một câu.

Trí Hiếu thì nổi tiếng rõ ràng rồi, giờ hai người ngấm ngầm công khai thì Minh Khuê chẳng ngứa mắt. Cô ta cũng chẳng thích thú gì Trí Hiếu đâu, chỉ là Hạ Linh nghĩ bụng, chắc cô ta không ưa nhìn mấy cái cặp đũa lệch thôi.

Hạ Linh chẳng thèm đáp lời, chỉ quay người ngồi vào chỗ rồi lấy sách vở ra chuẩn bị bài. Phật có dạy rồi, người ta mà nói lời không hay tới mình, mình cứ để ngoài tai, rồi nó sẽ thành người ta tự nói tự nghe. Hạ Linh chẳng quan tâm đũa mốc hay đũa không mốc gì cả, quan trọng là cô thích anh, anh thích cô, hai người thích nhau, chẳng sai trái đạo đức cũng không vi phạm pháp luật thì có xoắn xuýt làm cái gì?

Minh Khuê thấy cô không phản ứng gì thì bực bội ra mặt, nhưng giờ là thế kỉ 21 cũng chẳng phải mấy quyển tiểu thuyết thích là nhào vô cấu xé nhau được. Cô ta chỉ đành hậm hực về chỗ ngồi chỉ trỏ với đám chị em.

Tức giận xì khói đi, cho bỏ cái thói đi mỉa mai người khác vô duyên; Hạ Linh chỉ nghĩ bụng như thế rồi tập trung vào việc học của mình. Giờ đã mang tiếng là yêu sớm rồi thì cô phải duy trì được thành tích học tầm tầm của mình. Cô vốn chẳng phải thần đồng như Hạ An hay Trí Hiếu, nên đòi hỏi rất nhiều sự cố gắng hơn người bình thường.

Minh Lâm vừa bước vào lớp thì thấy cái con nhỏ mũm mĩm đang làm ổ trong cái áo to sụ rồi chúi mặt vào giải bài tập. Cậu thấy hơi buồn cười. Sao Hạ An nhìn thanh mảnh mang dáng dấp người con gái yểu điệu như thế còn em họ của cô lại trông như một con ỉn con thế này nhỉ? Ha ha, nếu không phải cậu đã thích Hạ An từ lâu thì rất có thể giờ đã thành tình địch cạnh tranh với Trí Hiếu rồi.

- Ê béo, uống sữa đậu nành không, mua cho bà An thừa một hộp.

Minh Lâm vừa bước vào lớp liền tới chỗ cô giở cái giọng đáng ghét cực kì. Hạ Linh ngẩng mặt lên lườm cho một cái sắc lẹm:

- Cho thì nhận chứ cái giọng đấy á có ngày cũng bị người ta vả cho rơi hàng tiền đạo.

Minh Lâm cười ha hả:

- Có mà cái giọng chua ngoa như thế doạ Trí Hiếu chạy hết mười khu phố ý con gái con lứa.

Hạ Linh ghét cái người này ghê trời ơi sao ai đó lại để cậu ta chung lớp với cô mà không phải người yêu cô cơ chứ.

- Đúng là không biết xấu hổ là gì ý nhỉ? Đến đồng đội của người yêu cũng tà lưa là thế nào ấy nhỉ?

Đôi lúc Hạ Linh cảm thấy cuộc đời này có nhiều người thật sự nhạt nhẽo không thể tả nổi. Cô bạn Minh Khuê nhiều lời đó có khi nào thích Hạ Linh nên mới hay làm phiền cô như vậy không? Chứ người bình thường không thể nhảm nhí tốn thời gian như này được.

Hạ Linh định đứng lên cãi lại thì Minh Lâm đã ngoắc ngoắc tay ra hiệu ngồi yên đấy:

- Có những người chẳng có người yêu nên không biết thế nào là em dâu của đội bóng, với cả xấu bụng nên nhìn gì cũng thấy tà lưa tà lưa.

Còn bảo cô mồm mép chua ngoa? Không biết ai ngoa ngoắt hơn ai đấy dì ghẻ Minh Lâm?

Mọi người xung quanh đều im lặng, trong lòng âm thầm cảm tạ cuộc đời may mà không bị ai đó chửi xéo thẳng vô mặt như vậy. Bị nói thế có mà đeo cái mo vô mặt rồi đào cái hố chui xuống. Nhục quá sống sao nổi đây.

Minh Khuê cứng họng. Còn nói gì được nữa. Nhưng mà cơn tức này thì chắc chắn là nuốt không trôi.

Chiều về, Hạ Linh đem chuyện này kể cho Trí Hiếu. Anh cười không ngớt:

    - Minh Lâm ghê gớm lắm, như kiểu ông bầu của đội bóng của anh ý. Bình thường nó chỉ hơi nói nhiều thôi chứ nó mà tức lên á, nó nói cho trật tự vội.

Hạ Linh cũng nghĩ lại mà thấy buồn cười, nhưng cũng cùng lúc cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Có gia đình rồi có bạn bè bảo vệ, cảm giác này chắc là biết ơn cuộc đời vì cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều so với ngày đầu cô đơn ở cấp ba bao nhiêu.

-

Thoáng cái là hết lớp 11, chuẩn bị tiến đến năm cuối cấp, cũng đồng thời chuẩn bị cho một chặng đua dài hơi và mệt mỏi, thi đại học.

Trí Hiếu thì khỏi lo, xưa giờ anh học cực giỏi luôn chứ không phải giỏi bình thường. Minh Lâm cũng là hàng ngũ con nhà người ta chẳng bao giờ thầy cô lo lắng. Bà chị họ Hạ An của cô tuy không giỏi đều nhưng ba môn nhắm khối B của bà ta đều ở hàng quái vật.

Chốt lại chỉ có cái loại tôm tép như Hạ Linh làm hỏng cả đội hình. Mẹ cô thì chẳng có kì vọng gì nhiều nhưng bố cô thì vẫn một lòng tin tưởng con gái rượu. Thậm chí còn đưa ra mức thưởng trên trời nếu cô đỗ được trường top đầu.

Thành thật mà nói Hạ Linh không ham mấy trò này lắm, xưa giờ cô chỉ thích vẽ mà thôi, học mấy môn chính thống không phải là thứ cô thích. Nên Hạ Linh vẫn âm thầm đăng kí nguyện vọng trường mỹ thuật song song với việc ôn thi bình thường.

Dù sao cũng phải chừa cho mình một đường lui. Những tính toán như vậy thì đương nhiên không phải cô tính rồi, là Trí Hiếu lúc nào cũng sẵn sàng tư vấn cho cô thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net