Nấm Lùn, anh yêu em - Noir

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nấm Lùn! Anh yêu em!

Tác giả: Noir

Một câu chuyện tình yêu bình thường của một cặp đôi bình thường. Chỉ có điều, cô gái ấy hơi thấp và chàng trai kia hơi cao...

- Ê, Nấm Lùn, tao thích mày!

Cậu trai kia lấy tay chọc chọc vào má cô nhóc ngồi kế, miệng thì thầm.

- Tao biết rồi, khổ lắm, nói mãi!

Ghê thật! Ngày trước, lúc mới yêu còn ngại ngùng, e thẹn, giờ mạnh miệng gớm!

Cậu trai nhe nhởn. Thấy bạn gái hơi cau mày thì càng thích chọc tức, cảm thấy cô gái của cậu lúc tức giận cũng thật đáng yêu!

- Mày để yên cho tao học không, thằng này?

Trong khi bản thân đang rất nỗ lực giải toán thì thằng ngồi bên cạnh cứ nghịch tới nghịch lui, chọc chọc, ghẹo ghẹo, phát bực hà!

- Eo ui, sợ thía!

Cậu trai giả giọng cô nhóc, cố tình chọc cho cô tức giận mới đã.

Ngay lập tức nhận được phản hồi từ người bên cạnh, cậu nhận được một cái lườm sắc lẹm.

- Anh xin lỗi! Đau...

Cô nhóc đá cậu trai một cái khiến cậu phải nhăn mặt, ngay lập tức hối lỗi.

- Tiểu thư có gì khó hãy nói với tiểu nhân đây.

Cậu hạ giọng nói với cô. Câu nói hài hước này không thể không khiến cho cô gái bật cười.

- Bài này khó quá à, giảng cho tao đi mày!

- Hôn một cái đi!

- Tiểu nhân.

Ở một góc vườn, có một cô gái và một chàng trai say mê học bài. Cô gái có khuôn mặt cực kì đáng yêu. Còn cậu trai có vẻ chững chạc của một người đàn ông, pha chút gì đó của một chàng trai mới bước sang ngưỡng trưởng thành. Ở cậu và cô đều có điểm gì đó rất tương đồng.

Người ta nói, vợ chồng thường có tướng phu thê mà.

Hai người quen nhau bình thường như bao cặp đôi khác. Anh và cô thi đỗ cùng một trường đại học danh tiếng, rồi học cùng lớp. Cơ duyên cứ đẩy đưa hai người rồi dần dần đến với nhau. Rất đỗi tự nhiên và nhẹ nhàng.

Ấn tượng đầu tiên của anh về cô đó chính là chiều cao. Cô chỉ cao 1m59. Dáng người vô cùng nhỏ bé khiến cho người ta nhìn là muốn bảo vệ, chở che. Ngoài ra, cô còn học rất giỏi toán. Một cô gái có niềm say mê với toán học cũng thật đặc biệt!

Còn đối với anh, ấn tượng của cô về anh cũng như thế. Anh có dáng người rất cao. Đặc biệt cô rất thích ngắm tấm lưng của anh. Tấm lưng vững chãi ấy có thể che nắng che mưa cho cô suốt cả cuộc đời. Vòng tay anh cũng rất ấm áp. Mùa đông lạnh giá, được gặp anh dù là trong mưa tuyết, được lọt thỏm vào trong lòng anh, cô cảm thấy ấm áp biết bao!

Còn nhớ lần đầu gặp mặt là khi cô còn bỡ ngỡ bước chân vào cổng trường đại học. Nhìn dáng người nhỏ bé khó khăn di chuyển giữa dòng người ngược xuôi, anh thực sự không đành lòng. Còn có mấy bạn học vô tình đụng phải cô khiến cả người cô mất thăng bằng và xém chút nữa là ngã ngửa.

- Bạn gì ơi, bạn có càn mình giúp đỡ không?

Khi mà đầu óc cô vẫn còn quay mòng mòng chưa xác định nổi phương hướng thì một giọng nói trầm ấm vang lên. Lúc đó cô phải thừa nhận anh chính là ân nhân cứu mạng cô. Nếu không có anh giúp đỡ thì cô chẳng biết phải làm thế nào cả.

- Bạn cho mình hỏi ký túc xá nữ ở đâu được không ạ?

Anh nở nụ cười, tay khéo léo cầm giúp cô chiếc va li:

- Được chứ! Để mình giúp bạn!

Nhớ ngày đầu còn xưng bạn tớ trong sáng là thế, bây giờ mày tao như cơm bữa, nghĩ lại thấy buồn cười thật!

Khi giúp cô xách hành lý đến trước cổng kí túc xá nữ, anh còn ân cần nhờ một bạn nữ gần đó giúp đỡ cô tìm phòng. Nhắc lai vẫn nhớ ánh mắt chia tay lúc ấy vừa lưu luyến, bịn rịn, vừa ngại ngùng, e thẹn, cô muốn nói lời cảm ơn với anh mà ngượng nghịu mãi mới thốt ra thành lời.

- Mình cảm ơn!

- Không có gì! Hẹn gặp lại bạn!

Trao lại cho cô chiếc vali, tay anh nhẹ nhàng chạm tay cô. Giấy phút ấy dường như chậm lại một chút mà hình như nhịp tim lại tăng vọt lên. Cả hai cùng bối rối.

Tưởng rằng duyên ngắn. Ngỡ rằng không gặp lại nhau nữa. Cả cô và anh đều nuối tiếc khi mà cái tên còn chưa biết. Nhưng rồi lại gặp nhau trên cùng một giảng đường. Lúc nhận ra đối phương, cô và anh vừa mừng vừa ngại, chẳng biết nên nói gì. Khoảng thời gian học trò đó, khi chưa nói lời yêu thương nào, nhưng đối phương đều biết tình cảm của mình. Anh có thể dễ dàng nhận ta cô trong tà áo dài. Cô có thể nhìn thấy anh với chiều cao đặc biệt như thế.

Có đối khi nhìn thấy nhau, chỉ khẽ mỉm cười, có đối khi tình cờ gặp gỡ, trái tim vô tình lệch nhịp, có đôi khi biết đó chính là tình yêu...

Anh là thanh xuân của cô. Cô là thanh xuân của anh.

Khi ra trường, chỉ dám ôm nhau như những người bạn. Anh và cô chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể gặp lại nhau thêm một lần tình cờ, như thuở ban đầu.

Và rồi, mỗi người một phương. Khoảng một năm sau đó, cô ổn định việc làm nhưng vẫn độc thân. Anh cũng bị gia đình giục giã, hết mối này đến mối kia mà chưa từng ưng ai. Thiết nghĩ, ở vậy cho rồi! Lúc đó, cả anh và cô đều không biết rằng, trong chính thâm tâm mình đã thầm chấp nhận và chỉ chấp nhận duy nhất một người.

Rồi tình cờ anh gặp cô trên con phố khi đang lang thang. Anh bỗng nhận ra, mình nhớ bóng dáng ấy đến chừng nào.

- Em...

Kì lạ, khi đó anh chỉ mới cất tiếng nhưng ngay lập tức âm thanh đó bị màn đêm chôn vùi. Anh cũng không gọi tên cô mà cô vẫn quay đầu lại.

Giữa dòng người đi ngược về xuôi, thật khó có thể tìm được bóng hình năm đó. Nhưng cô vẫn cố chấp, xách balo lên và đi tìm anh. Dù biết rằng, năm năm không phải là ngắn, có thể anh đã lập gia đình, có vợ đảm và hai đứa con xinh. Nhưng cô vẫn muốn tìm anh, nhưng cô vẫn muốn cho mình một hi vọng. Dù chỉ là một tia sáng thật nhỏ, thật mỏng manh.

Là hình dáng ấy, là mái tóc ấy, là khuôn mặt ấy. Cô vẫn giống ngày đó, vẫn không thay đổi một chút nào cả. Hay đó vẫn chính là cô trong kí ức của anh, kí ức vẫn vẹn nguyên và chưa từng bị xoá nhoà?

Anh và cô cùng ngồi lại ở một quán cà phê nào đó, gọi một tách capuchino cho cô và cà phê đen cho anh.

- Khẩu vị của anh vẫn vậy, nhỉ?

Cô bối rối mở lời trước khi nhận ra anh mắt của anh nhìn mình. Ánh mắt đó có chút gì giống giống với lần đầu tiên hai người gặp nhau. Nhưng lần này nó say đắm hơn, nồng nàn hơn, và đan xen vào đó là sự nhung nhớ và niềm hạnh phúc khó diễn tả thành lời.

- Ừ.

Anh vẫn nhìn cô. Điều này khiến cô thấy ngại. Hai má ửng hồng. Anh thấy cô vẫn đáng yêu giống với cô năm năm về trước. Chỉ có điều, trông cô đã trưởng thành hơn nhiều rồi!

- Giống với tình cảm của anh dành cho em vậy!

Trong lúc còn chưa hiểu hết ý trong lời anh nói thì đồ uống được mang đến. Người phục vụ lịch sự:

- Chúc anh chị ngon miệng!

Anh không để tâm lắm, với lấy tách của cô.

- Cho anh xin.

Rồi uống một hớp. Kem capuchino dính trên khoé miệng của anh. Cô theo thói quen lấy khăn giấy lau. Rồi như nhận ra hành động của mình, cô ngại ngùng rụt tay về. Nhưng anh nhanh hơn, nắm nhẹ lấy cổ tay cô, mỉm cười:

- Anh cảm ơn!

Cô hơi ngạc nhiên. Từ bao giờ anh lịch sự đến vậy? Cô cảm thấy không quen.

- Em dạo này thế nào?

Trời bỗng đổ mưa. Cô phân tâm.

- Mưa rồi!

Cô khẽ nói.

- Nấm.

Anh theo thói quen gọi cô khiến cô giật mình quay lại. Cô thấy thật nhớ cái cách gọi ấy.

- Dạ?

- Anh muốn hỏi là em đã có gia đình chưa?

An hỏi thẳng như vậy khiến cô hơi ngại. Hai má lại ửng hồng.

- Em...

Chợt chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt ấy. Là điện thoại của cô. Cô nhẹ nhàng đứng dậy đi vào WC. Anh nâng tách cà phê đen lên miệng, đưa đến nửa chừng thì dừng lại, rồi sau đó lại đặt xuống, một suy nghĩ chợt thoáng qua: "Hay là em ấy đã có gia đình?"

Mấy phút trôi qua là mấy phút dài nhất cuộc đời anh. Cô trở lại chỗ ngồi, hành động có vẻ rất vội vã:

- Em xin lỗi, nhà em có chút chuyện, em về trước đây!

Anh đứng dạy theo cô:

- Để anh đưa em về, trời đang mưa mà!

- Em cảm ơn anh! Có người đến đón em rồi!

Cô chạy ra chiếc xe màu đen. Từ trong quán cà phê, anh không thấy rõ mặt người đàn ông ấy. Trái tim anh hẫng một nhịp. "Thì ra em ấy đã có gia đình rồi!"

Bỗng nhiên, như nhớ đến cái gì đó, cô lại vội vã quay lại, chạy đến bàn anh đang ngồi, cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh một cái:

- Mong rằng mình sẽ sớm gặp lại!

Anh đơ một lúc. Khi tỉnh ra thì cô đã đi rồi. Đứng dậy thanh toán rồi anh cũng về luôn. Chỉ là, cả buổi tối hôm đó, anh cứ cười mãi không thôi.

Những ngày sau đó, anh không biết tìm cô ở đâu. Dường như là một thói quen, anh quay lại quán cà phê đó một lần nữa. Người phục vụ ở đấy nhận ra anh, đưa cho anh một mẩu giấy nói rằng cô gửi. Trong đó có ghi số điện thoại của cô. Phải nói lúc đó anh vui không tả xiết.

Rồi hai đứa cứ thế liên lạc với nhau, như là những người bạn gặp lại, như là tìm thấy cả thanh xuân. Rồi yêu lại từ lúc nào không hay.

"Alo, em à!"

"Vâng, em đây!"

"Ngủ chưa em?"

"Em chưa"

"Còn anh?"

"Anh chưa."

"Hôm trước em xin lỗi vì bỏ về trước!"

"Không sao! Anh quen rồi!"

"Em xin lỗi!"

Và giây sau, cô thấy cuộc gọi đến từ anh "Ngốc".

"Alo em à!"

"Anh không có câu nào khác sao?"

"Anh yêu em! Cho dù em có bỏ anh đi, bỏ anh lại một mình thì anh vẫn mãi yêu em! Năm năm anh còn chờ được huống chi chỉ là dăm ba ngày!"

Cô đã khóc. Khóc khi nghe anh nói vậy. Khóc vì hạnh phúc.

"Em khóc đấy à, Nấm?"

"Không, em đâu có."

"Đừng dối anh!"

"Vâng."

"Vâng là sao?"

"Em cũng yêu anh!"

Đó là nhưng cuộc gọi đường dài không bao giờ muốn dứt. Đó là những dòng tin nhắn giản dị mà đầy yêu thương. Đêm đó, không ai ngủ được chỉ vì một tiếng yêu.

"Anh, em đói."

"Ngủ đi sẽ hết đói"

"Đói không ngủ nổi. Em muốn gặp anh!"

Cô nói vậy nhưng cô chỉ đùa. Từ nhà cô đến nhà anh cách hơn chục cây số. Muốn gặp anh lúc này, quả thật rất khó.

Cô đợi mãi không thấy tin nhắn hồi âm của anh, cảm thấy có chút buồn. Chắc là anh đã ngủ rồi!

"Xuống nhà đi Nấm!"

Tin nhắn đến.

Cô vội vàng chạy xuống mở cửa, chân còn không kịp xỏ dép. Chưa nói lời nào, cô đã ôm chầm lấy anh. Cả người cô lọt thỏm vào trong lòng anh, ấm áp vô cùng.

Anh bế cô lên. Hai chân cô quắp ngang lưng anh, hai tay vòng qua đầu, dựa cả người vào anh.

- Lạnh vậy mà mà mặc phong phanh thế hả?

Cô dụi đầu vào vai anh, nũng nịu:

- Người ta nhớ anh mà!

Anh lững thững ôm cục bông vào nhà, đặt cô lên chiếc sô pha, khom người xuống sao cho ngang bằng với cô:

- Có đói không?

Cô nheo nheo mắt tỏ vẻ ngái ngủ, miệng ngáp không ngừng, chảy cả nước mắt ra rồi. Giơ hai tay đòi anh bế.

- Em muốn ngủ.

Anh cười rất nhẹ, cúi người ôm ngang lưng cô, sau vài giây thì nhấc bổng cả người cô lên. Một loạt hành động liên tiếp nhưng rất nhẹ nhàng. Thoáng chốc cô đã được anh ôm vào lòng.

- Ngủ đi.

- Em yêu anh.

- Anh cũng yêu em.

Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, trên giường đã chẳng còn ai. Nhưng cô ngửi thấy mùi thơm thơm toả ra từ căn bếp. Chắc chắn không phải là ảo giác.

Cô nhẹ nhàng xỏ dép, mở cửa đi ra ngoài. Cô thấy trong phòng bếp thấp thoáng bóng hình cao lớn quen thuộc. Cái dáng cao ơi là cao với tấm lưng ấy, cô muốn chạy tới ôm quá!

Anh đang hì hục làm bữa sáng bỗng thấy có vòng tay ấm áp nào đó ôm nhẹ chỗ eo mình thì hơi ngạc nhiên.

- Dậy rồi à?

- Ờm.

- Đói chưa? Vào đánh răng đi rồi ra ăn.

Anh tắt bếp rồi nhẹ nhàng xoay người ôm cô trở lại. Cô chỉ cao đếo ngực anh cho nên cả người cô dễ dàng ở trọn trong lòng anh. Cô rất thích được anh ôm như thế này, cảm giác rất ấm áp mà an toàn.

Ăn bữa sáng xong, cô cùng anh tay nắm tay đi dạo. Ngày chủ nhật thật đẹp trời làm sao! Có nắng, có gió. Mọi ngày cô cùng đi qua con đường này mà sao hôm nay cảm thấy lạ. Được anh dắt tay đi qua đường, cùng anh cho bồ câu ăn, tìm một chỗ nào đó chụp ảnh thật đẹp, đi xem phim cùng anh, khi xếp hàng mua bỏng ngô, chỉ cần ngước lên là thấy anh. Đi với người cao vượt trội như anh vô cùng tiện lợi. Ngày trước đi siêu thi, muốn lấy thứ gì trên cao cũng phải với mỏi nhừ cả hai cánh tay. Giờ có anh đi cạnh muốn gì ở trên cao không với đến là anh đều có thể lấy được.

Đi rất nhiều nơi, đi rất xa, đi nhiều khiến chân cô mỏi nhừ. Chân anh dài, một bước của anh bằng hai bước của cô. Anh biết thế nên cũng đi rất chậm để chờ cô.

Màn đêm buông xuống, khi đèn điện đã được thắp sáng trên mọi nẻo đường cũng là lúc anh và cô trở về. Đang đi trên đường về nhà, cô ngồi thụp xuống.

- Sao thế?

- Em mỏi.

Anh cười, cúi xuống xoa đầu làm rối tung mái tóc tơ của cô.

- Sao không nói sớm? Lên để anh cõng.

Anh cúi thấp người xuống để cô dễ leo lên. Cô mừng rơn, không chần chừ mà nhảy lên bám lấy vai của anh. Anh rất cao nên mỗi lần được anh cõng thì giống y như cảm giác đi máy bay vậy. Anh còn cho cô ngồi lên vai anh. Lúc này, trông cô cao ơi là cao! Cô cười vui thích thú. Nụ cười hồn nhiên của cô thật giống với nụ cười ngày trước.

Trên mặt đường nhựa in rõ bóng lớn bóng nhỏ của hai người. Trông họ thật hạnh phúc!

- Nấm Lùn, anh yêu em!

Ngày 12/5/2018

5h22p sáng. Muốn ngủ nhưng muốn viết nốt.

Noir.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net