Đôi dòng lảm nhảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời đầu tiên tớ muốn nói đến độc giả là cảm ơn vì đã ủng hộ truyện của tớ trong suốt thời gian qua~

Dù truyện với 32 chương chỉ vỏn vẹn trên 2k view thôi, nhưng đối với văn phong cùng với mấy mẩu chuyện chẻ chow như thế có thể xem là cao rồi =))) cao nhất trong các tác phẩm...

Ừm...thì bọn tớ không còn là "bọn tớ" nữa. Cậu ấy là cậu ấy, tớ là tớ; chúng tớ chẳng còn liên quan gì nữa cả. Nhưng tớ sẽ không xoá cái fic này đâu, dẫu sao thì đây cũng là tâm huyết, kỉ niệm cũng như...như cái gì thì tớ chưa nghĩ ra :v. Tớ sẽ xem tất cả mọi chuyện như một kỉ niệm đẹp và cất nó đi.

Sắp tới tớ sẽ định edit lại truyện này cho hay hơn một tí.

*Đôi dòng về chuyện giữa tớ và cậu ấy*

Sau khi ậu ấy nói muốn buông tay vì "quá nhạt", riêng tớ thì cảm thấy chính là cậu ấy dùng từ sai rồi, phải là "quá nhàm chán" mới đúng :). Thì bọn tớ...à không, là tớ và cậu ấy cãi nhau một trận tanh bành khói lửa trên Messenger, mà tớ ở đây rất bức xúc vì những ngôn từ cậu ấy phát ra. Càng bức xúc hơn nữa vì không biết cha bố con thằng nào đi đồn thổi việc tớ muốn bóc phốt cậu ấy, trong khi đó tớ không, chưa bao giờ, không nói, chưa bao giờ nói, thậm chí là không có ý nghĩ, và chưa bao giờ có ý muốn bóc phốt cậu ta.

Và các cậu biết không? Cậu ấy bảo nếu tớ không nói thì vậy tại sao mấy đứa đồn ầm lên? Vâng! Là ĐỒN đó :). Và cậu ấy bảo tớ không thương cậu ấy. Bây giờ các cậu nghĩ xem, nếu như tớ không thương, thì cớ sao tớ phải hi sinh vì cậu ta nhiều như thế? Lấy chất xám của bản thân cống hiến cho cậu ta nhiều như thế? Và đối với một đứa dân vẽ kiêm lòng tự trọng cao hơn cả con trai như tớ thì việc vẽ thật đẹp và cho người khác MIỄN PHÍ, hơn nữa còn vẽ hộ mấy bài kiểm tra, thì đối với tớ đúng là KHỐN NẠN. Hơn nữa còn rảnh rỗi đem chất xám của mình làm hẳn một cái fic trên wattpad thế này thì còn gọi là không thương sao?  Đối với một đứa lười siêu cấp đến cả thi học kì cũng không học bài như tớ thì đúng là...

À mà hình như tớ hơi lố rồi thì phải. :))

Còn một điều nữa tớ rất rất rất hoang mang. Hoang mang tột độ.

Nếu như là trước kia cậu ấy tránh tớ như tránh tà thì sau vụ cãi nhau đó thì ngược lại. Nếu như cậu ấy tránh tớ như tráng tà thì bản thân tớ rất thản nhiên, cứ xem như không quen biết, hơn nữa tớ còn cảm thấy chính là đi đâu cũng thấy nữa cơ. Với cả lúc ấy cậu ấy chưa đi "gây chuyện" với tớ, nên tớ thấy bình thường, tớ còn phân vân có nên gửi cái mess dài thật dài mang tính chất bắt bẻ nữa cơ :)), nhưng tớ thấy tội tội, nên thôi. Nhưng tớ cũng không thể ngờ rằng con người như cậu ấy lại đi gây chuyện, hơn nữa là mấy chuyện vô cùng chẻ chow và không có căn cứ. Nên tớ quyết định gửi cái mess kia, sau đó là tớ nghĩ cậu ấy không hiểu được mấy cái lời kia và hơn nữa là hiểu lầm, nên bọn tớ mới nảy ra một trận tanh bành khói lửa :)). Nếu không mọi việc đã êm xuôi đâu vào đấy. Đấy, tớ đã nhịn rồi, nhưng chính là cậu ấy gây chuyện trước nên mới xảy ra như thế. Sau vụ đó thì tớ tránh mặt hẳn, nhưng cái khốn nạn ở đây là "đi đâu cũng gặp". F*ck life!

Viết đến đây mới cảm thấy mình viết dài dòng quá trong khi ở trên ghi là "đôi dòng" :)).

Mong là các cậu thông cảm cho cái tật lảm nhảm không có điểm dừng này của tớ.

***

Aiyo, thật ra là tớ đang chắp bút cho tác phẩm mới nhất của tớ: "Cám".

Mong rằng các cậu sẽ lội qua "Cám" và theo dõi nó =))). Tớ pr trá hình đếy ahuyhuy :>>.

Dạo này cứ bị cuồng truyện cổ trang ấy, với cả tản văn nữa. Có bộ nào hay hay thì giới thiệu cho tớ ké với :v.

Và vấn đề duy nhất ở đây là não tớ thiếu chất xám để xây dựng cốt truyện, không quen viết truyện dài, hơn nữa là lần đầu viết thể loại cổ trang. ;;-;;

Và các cậu biết không? Điều tớ đang cảm thấy thật là kinh khủng cực kì là, Boss nhà tớ (Mèo-sama) ĐANG ĂN MỘT CON CHUỘT TRƯỚC MẶT TỚ!!!

ẤU MÀI GÓT, LẠY TRÚA NÓ THẬT LÀ KINH KHỦNG.

Và tớ đang viết mấy dòng này với tiếng nhai cùng với cảnh tượng kinh hoàng ăn thịt chuột sống chưa qua chế biết ở trước mặt.

TRỜI ƠI CON CHUỘT LÒI NỘI TẠNG RA HẾT RỒI. TÔI MUỐN BUỒN NÔNNNNN. AI ĐÓ HÃY CỨU TOY RA KHỎI CHỐN NÀY ĐI AHUHU. Thật ra tớ không sợ chuột nhưng cảnh tượng này thật là kinh dị, và có lẽ tớ sẽ thôi ôm ấp hun hít kiêm ngủ chung với Boss đại nhân trong vài tuần.

THẬT KINH KHỦNG.

À và còn một điều nữa kinh khủng không kém. Đó là thứ Tư kiểm tra Văn một tiết, bài rất nhiều và tớ (đương nhiên) là chưa động lấy một chữ. (Hôm nay là thứ Ba, là ngày tớ viết cái này, nhưng hôm sau mới đăng nên đừng bạn nào thắc mắc =))) )

Và tình hình bây giờ là Boss đại nhân đã xử lí xong con chuột và đã ngoảnh đít quay đi nốt.

21:23
Tue, Apr 3rd 2018

P/S: Học không vô (thật ra là lười học) ahuhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net