4.4?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình ghét phải thừa nhận điều này. Mình bắt đầu có suy nghĩ muốn tự tử trở lại. Thậm chí là luôn luôn.

Từ khi có xe, chỉ cần có cơ hội, mình sẽ tìm cách trốn khỏi nhà càng lâu càng tốt. Ở nhà nhiều khiến mình cực kỳ buồn nôn. Ức chế đến buồn nôn. Không biết bao nhiêu lần mình lăn ra ốm chỉ vì stress. Nhưng ốm cũng chỉ để đấy, vì chưa chết nên mình vẫn không thoát được nợ.

Mình chưa bao giờ cần ai trong nhà hơn là con mèo mình nuôi (và 1 người nữa idk), đấy là nếu xét về mặt tinh thần. Mình ước mình được quyền chết đi, nhưng mình nợ quá nhiều người. Mình phải sống.

Mỗi ngày mình đều áp lực đến mức nghẹt thở. Kể từ khi lên c3, hết lớp 10, mình dường như chẳng còn một người bạn nào để tâm sự thực sự sâu sắc. Mình ôm hết rác rưởi trong lòng, nhưng vì bạn bè mình quá tốt nên cũng không thể cứ thế bỏ họ lại mà dứt áo ra đi. Mình nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn đến mức bào mòn bản thân trong tuyệt vọng. Cuối cùng bây giờ mỗi đêm mình đều khóc thật nhiều, có khi là khóc mà chẳng vì lý do gì. Nhìn về tương lai phía trước, thật vô vọng.

Mình từng cố gắng thử tìm cách để rời khỏi nhà và đi thật xa, cụ thể là hcm. Mình tích tiền, đi làm thêm và cũng có tầm triệu trong máy. Cứ dần dà như thế đến khi đăng ký nguyện vọng sẽ là tầm ba triệu hoặc hơn. Ăn tiêu dè xẻn, xong cuối cùng máy bị đứa đầu buồi nào đó lấy mất. Thực sự lúc ấy mình chỉ muốn chết đi cho xong chuyện. Thật là tệ khi mình muốn gạt bỏ "người thân" để tìm về một nơi xa xôi. Nhưng mình sợ. Mệt. Thậm chí là kinh tởm. Tội lỗi. Có lẽ mình sẽ xuống địa ngục vì tội bất hiếu. Ngay lúc này đây mình vẫn khóc. Còn câu cú thì lộn xộn.

Đã từ rất lâu mình luôn cảm thấy cô đơn trong mọi mối quan hệ. Mình không dám đòi hỏi thêm, nhưng để duy trì thì thật mệt mỏi. Khoá fb chẳng qua chỉ là không muốn tiếp chuyện, mà không khoá thì sẽ rất kì cục vì không rep ib người khác. Nhưng bây giờ tài khoản còn công việc. Khó khăn.

Với mình, bạn bè thực sự quan trọng. Mình quý họ lắm. Nhưng mình luôn cảm thấy cô đơn trong mọi mối quan hệ. Và hầu như mình chẳng chia sẻ gì nhiều cho họ. Vì mình chưa thoải mái, và mình nghĩ họ chẳng có nghĩa vụ phải nghe. Mình sợ kể khổ cho người khác, như thế có khi cả hai đều tự rước khổ cho bản thân.

Còn với một số người thì mình cố chơi với người ta cho qua chuyện. Tệ. Rất tệ. Dù mình rất có trách nhiệm với họ, thậm chí chính họ phải thừa nhận mình đối tốt với họ hơn là họ đối xử với mình, nhưng chung quy tệ vẫn là tệ. Muốn cắt đứt từ lâu, nhưng vẫn chưa hết năm học. Mình chỉ muốn nói là mình thấy phiền và chán lắm rồi. Nhưng mình không muốn ngồi tự kỉ như những năm c2, cảm giác bị xì xào sau lưng vì không ai chơi cùng cho đến giờ vẫn khiến mình phát ớn.

Và đây, nhắc đến chuyện học, mình biết mình chỉ là đồ bỏ đi.

Thật vô vị. Cứ tưởng lên c3 mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng mình chỉ thấy tệ. Thế là mất sạch động lực học. Học để lên đh, để có tương lai. Nhưng mình chán tương lai lắm rồi, mình chỉ muốn chết thôi. Nhìn vào tương lai chả thấy có gì đáng để phấn đấu. Nhưng có vài người cần mình, nên mình vẫn cố. Lê lết. Dặt dẹo.

Và hôm nay thì mình thật sự kiệt quệ.

Tháng 8 - 2022 là đỉnh điểm. Mình chưa từng khốn khổ như đợt ấy. Stress đến nỗi bỏ chạy khỏi những mối quan hệ làm mình sợ. Tự tử bất thành không ai biết. Nôn mửa và chuột rút. Đau đầu, yếu cơ, thấp khớp, tất cả hậu quả mình đều gánh chịu mà chẳng ai biết. Nghỉ học liên tục vì đau bụng, vì ho, vì dị ứng thời tiết. Nhưng chỉ mình mình biết, lý do sức khỏe kém đến thế là tại sao.

Mình tự thấy thương bản thân sau chuỗi ngày sốmg vật vờ. Ngủ 3 tiếng 1 ngày, đêm nghe nhạc rồi khóc. Sáng đi học dặt dẹo, cứ căng thẳng thần kinh là ăn. Nghiện ăn, ăn vô tội vạ. Sử dụng chất kích thích. Self harm,... Nói chung là tệ. Chẳng có cái mẹ gì hay ho cả.

Nhìn lại, thật buồn cười. Bởi vì hôm nay có người chửi mình chỉ biết nghĩ cho bản thân. Có người bảo mình số sướng. Ừ đấy, sướng đấy. Sướng quá. Nhìn lại càng nhìn càng thấy sướng. Có người thì so sánh mình với bản thân họ. Nhưng nếu để ý, toàn họ chia sẻ vấn đề của họ cho mình, còn mình thì giữ kín.

Tao cần đéo gì chúng mày công nhận tao khổ hay không, nhưng đéo biết gì thì câm?

Một lũ ngu si tởm lợm. Bẩn thỉu mọi rợ. Tưởng mình đã nắm trong tay cuộc đời người khác hay sao mà phán như thần thế? Thiển cận thì đóng đinh vào mõm đi.

Nông cạn.

Ghét loài người thật.

Chẳng hiểu bản thân đang nói gì nữa. Mệt vãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dungdoc
Ẩn QC