Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Một ngày nọ, tôi bắt một chuyến tàu để về nhà. Khi ấy chỉ còn khoảng 10 phút nữa là đúng 12 giờ đêm. Đi được một đoạn thì tàu dừng lại ở trạm kế tiếp và một người đàn ông bước lên tàu. Sau khi cửa đóng lại, người đàn ông nọ như sực nhớ ra điều gì đó, bắt đầu nhìn dáo dác những hành khách xung quanh.

Anh ta nhìn tôi và hỏi, "Xin lỗi vì mạo muội, nhưng cho tôi hỏi có phải năm nay cậu 28 tuổi không?"

"Đúng vậy, nhưng sao anh biết?", tôi ngạc nhiên hỏi lại. Nhưng anh ta không trả lời, mà tiếp tục vội vàng hỏi người bên cạnh.

"Năm nay anh 45 tuổi phải không?"

"Có phải bà 62 tuổi không?"

"Sao cậu biết?"

Cứ như vậy, người đàn ông nọ hỏi hết những hành khách có mặt trong toa tàu. Dường như anh ta sở hữu một năng lực đặc biệt, chỉ nhìn người vào người khác là có thể biết được tuổi của họ.

Từ đó đến khi tàu tới bến còn khoảng 15 phút, toàn bộ hành khách bao gồm cả tôi đều rất kinh ngạc trước khả năng khác thường của người đàn ông kia, ai nấy đều nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa tò mò vừa có phần sợ hãi. Cho đến khi anh ta hỏi người cuối cùng có mặt trong toa tàu - một người phụ nữ.

Advertisement"Năm nay chị 50 tuổi phải không?"

"Đúng vậy, nhưng chỉ còn 5 phút nữa là tôi bước sang tuổi 51 rồi." Người phụ nữ kia trả lời.

Nghe xong anh ta mặt mày tái mét, toàn thân cứng đờ không nói được câu nào nữa. Tại sao vậy?





2. Tôi là một doanh nhân, công ty chứng khoán lớn nhất thành phố hiện giờ do tôi gây dựng nên. Từ ngày thành lập tới nay đã hơn 10 năm, và đà phát triển thì chưa bao giờ dừng lại. Hiện tại mọi việc điều hành của công ty đa phần đều do vợ tôi đảm đương.

Sáng nào cũng vậy, không giống người khác hối hả đi làm, tôi lại tự mình ra cửa hàng tạp chí đối diện mua một tờ báo mới nhất rồi lên phòng, vừa đọc tin vừa nhâm nhi cà phê. Thói quen này đã theo tôi 10 năm rồi.

Như thường lệ, tôi đọc tin chứng khoán trước tiên. "Chà, mã cổ phiếu kia tăng mạnh quá, nếu đầu tư có thể trúng lớn, phải bàn với vợ ngay mới được!"

Tôi liền nhấc điện thoại gọi cho vợ đang ở công ty.

Vừa lắng nghe những tiếng tút tút liên hồi từ đầu dây bên kia, tôi lướt ánh mắt sang mục An ninh trên tờ báo, có một dòng tin đỏ đậm hấp dẫn ánh mắt tôi. Dòng tin đó ghi:

"Lại tiếp tục có án mạng".

"Sáng nay, cảnh sát phát hiện xác một người đàn ông chưa rõ danh tính tại bờ sông, hung thủ vụ này và hung thủ giết người phụ nữ vào trưa hôm qua có khả năng cùng một người, nạn nhân đều bị đâm thủng tim mà tử vong. Nhân chứng tại hiện trường vụ án hôm qua cho biết kẻ thủ ác mặc đồ đen và ..."

"A lô, chồng à, có chuyện gì không?", đầu bên kia đã được nhấc máy, đó là tiếng vợ tôi.

Như đã quen, tôi dịu giọng: "Vợ yêu, anh thấy nên đầu tư vào con cổ phiếu ... '

"Cạch", cùng lúc đó tiếng cửa chính phát ra tiếng động.

Tôi cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục bàn với vợ, vì biết rằng đó là thằng con của tôi, nhà chỉ có 3 người, vợ tôi đang ở công ty, còn thằng con trai thì thường hay đi học về vào giờ này.

Chưa kịp đặt điện thoại xuống thì bỗng dưng một bóng đen loáng đến trước mắt tôi, khi tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì chỉ thấy nhói một cái ở bên ngực trái.

Tôi cố gắng dùng một tay ngăn máu chảy, tay kia túm lấy đối phương, đôi mắt mở to mà nhìn kẻ đó như cố hết sức tìm ra trên khuôn mặt đối diện đáp án cho 2 chữ "tại sao".

Căn phòng lại trở về sự tĩnh lặng vốn có, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Nếu như không có một thứ..., thì có lẽ chẳng ai biết rằng trước đây một lát đã từng có một người đàn ông ngồi tại chỗ này.... đó chính là tờ báo, nó lăn long lóc ở một chỗ mà không mấy ai để ý.

Trên đó, tại mục An ninh, vẫn là cái dòng tin đỏ đậm "Lại tiếp tục có án mạng" lúc trước, ở đoạn mà người đàn ông nọ chưa đọc xong, nếu ông ta kịp đọc hết nó, chưa biết chừng có thể thay đổi được vận mệnh.

'... Nhân chứng tại hiện trường vụ án hôm qua cho biết kẻ thủ ác mặc đồ đen và... lúc trước khi chết, nạn nhân có trăn trối hai từ ....... "con trai".






3. Tôi mới thuê được một căn phòng nằm ở ngoại ô thành phố. Nó nằm trên một đỉnh đồi nhỏ hẻo lánh, lại yên tĩnh và rất phù hợp với sở thích của tôi, đó là vừa chơi game vừa nghe nhạc rock.

  Tối nay mọi việc lại diễn ra như thường lệ, tôi lại đắm chìm trong game và rock. Sau khi kết thúc cuộc vui, vô tình lướt ánh mắt lên kính cửa sổ, tôi liền thấy một dòng chữ lạ: "qlqnl".  

Nó chả có ý nghĩa gì, cũng không biết là xuất hiện từ khi nào, chắc là đứa trẻ nào đó nghịch ngợm. Chỉ có điều lạ là chúng màu đỏ, và mực của nó vẫn đang được kéo dài tới tận chân cửa sổ.




4. Lần nào cũng thế, cứ đến ngày này là tôi lại háo hức và vô cùng hưng phấn, vì tôi sẽ được lì xì và ăn kẹo đến chán thì thôi.

Không biết năm nay ai sẽ là người lì xì tôi trước tiên. Tôi nhớ rất rõ năm ngoái là chú Tư, năm kia là dì Liễu.

Reng reng! Có tiếng chuông cửa!

Không đợi bố phản ứng, tôi lao ra mở cửa như tên bắn.

Trước mặt tôi là một thiếu phụ.

"A, dì Liễu! Dì đến rồi sao! Vui quá! Vúi quá! Kẹo của cháu đâu?, lì xì của cháu đâu?!" – Tôi la lên như thấy trước mặt là một núi kẹo hồ lô và 1 đống bao lì xì vậy!

"Ngoan nào, ngoan nào! Cháu năm nào cũng thế! Dì có bao giờ quên quà cho cháu đâu!" – Dì Liễu ôn tồn xoa cái đầu láng của tôi. Rồi tiện tay luồn một bao lì xì vào túi áo của tôi.

Hai dì cháu trò chuyện một lúc thì bố tôi đi ra, bố dừng ánh mắt lại ở dì Liễu, có chút không hài lòng rồi liền nhìn tôi, gắt:

"Thấy mày chạy hồng hộc ra đây, tao tưởng ai, hóa ra là vị thần tài này!" – Xong bố liền đi thẳng vào nhà không thèm ngoái lại.

Khuôn mặt dì Liễu có chút ủ dột, dì ngượng ngùng nhìn tôi rồi cười khanh khách:

"Chà! Bố cháu có lẽ không muốn tiếp dì rồi! Thôi dì sang nhà cậu Sáu thăm hỏi một chút, lát nữa dì lại ghé chơi với cháu." – Nói đoạn dì quay đi.

Tôi cũng biết, dạo này bố tôi với dì Liễu có chút xích mích, chả là dì ấy mê bài bạc nên nợ bố một khoản tiền khá lớn, đã mấy năm rồi chưa trả. Nhưng tôi biết dì Liễu rất tốt, dì túng thiếu nhưng chưa năm nào quên quà tết cho tôi.

"Quà của chú đây!", bỗng có tiếng nói làm tôi đứt mạch suy nghĩ.

Ra là chú Tư, chú ấy mới đến mà tôi không để ý, chỉ thấy tay chú cầm mớ dây cột mấy quả bong bóng đủ màu sắc.

Thuận tay cầm lấy mớ dây, tôi liền cười hì hì rồi đê mê nhìn chúng. Nhưng có điều lạ là tôi nhớ mình chưa từng thích bóng bay thì phải.

Bỗng có thứ gì đó đập mạnh vào đầu tôi. Đầu tôi liền ướt nhẹp đi, còn đôi mắt thì nhạt nhòa trong màu đỏ, rồi mờ dần.

Trước khi không còn biết gì nữa, tôi nghe thấy một tiếng cười trong trẻo rất to của phụ nữ: "Mày muốn tao trả phải không, được thôi, có xác thằng con của mày đây, ra mà nhận này!"



5. Ba nói khi mẹ đang gọt trái cây: "Kể từ giờ, anh muốn chơi một trò chơi im lặng, em đồng ý chứ?"

"Ok!" - Mẹ trả lời.
"AAAAAAAA!!!!!!!" - Ba la lớn sau đó im lặng...
Sau tiếng la đó ba không nói một lời nào nữa, ông hoàn toàn im lặng.
Thế là ba thắng, tôi công nhận ông chơi trò đó giỏi thật!

Người bạn không quen biết thân mến!

Tôi có một bí mật muốn chia sẻ cho bạn biết. Năm 10 tuổi, tôi giết con cún ở nhà kế bên bằng món thịt tẩm bả chó. Thật là sai trái, tôi đau lòng và san sẻ lại câu chuyện với thằng bạn thân nhất của mình. Không ngờ nó lại phản bội tôi khi kể việc này cho cha của nó nghe. Tôi đã phải giết cả hai bằng cách bỏ bả chó vào chai sữa được giao trước nhà họ.

Thế là tôi đã giết cả 3 sinh mạng, đau khổ dằn vặt tôi tìm đến đứa em gái và kể cho nó nghe. Thật là đáng ghét, sao nó lại kể cho cha mẹ tôi nghe cơ chứ? Không thể tin tưởng được ai cả.

Bây giờ tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm với những chuyện tôi đã làm lắm, dù sao cũng rất vui vì đã được trò chuyện san sẻ cùng với bạn.

Thân ái, chào tạm biệt bạn!




7. Tôi nghĩ rằng ma có thật.

Khi tôi còn nhỏ tôi thường thấy một cô bé khác mà tôi gọi là chị.
Chúng tôi sống cùng nhau, chị ấy luôn mặc những bộ đồ bẩn thỉu giống tôi.
Nhưng rồi một ngày, tôi không thấy chị ấy nữa. Cha mẹ thắng xổ số.
Họ nói rằng cô gái đó là do tôi tưởng tượng ra vì gia cảnh quá bần hàn.
Giờ gia đình chúng tôi rất hạnh phúc. Nhưng có vẻ như tiền thắng xổ số sắp hết rồi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net