Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Một hôm, cậu ấy được mời đến dự bữa tối tại nhà một người bạn; người bạn này theo một tôn giáo kỳ lạ. Ở bữa ăn, cậu ấy được mời một món thịt, nhưng dù thế nào chủ nhà cũng không chịu nói đó là món thịt gì.

  Cậu ấy nghi ngờ rằng đó là thịt người. Nhưng sau khi ăn miếng đầu tiên, thì cậu ấy dám chắc đó không phải thịt người. Tôi tự hỏi không biết món thịt đó là món thịt gì?  



2. Tôi và Jack là một đôi bạn rất thân, mọi chuyện vui buồn chúng tôi đều chia sẻ cho nhau chẳng chừa gì cả. Có 1 lần, tôi khóc lóc kể cho nó nghe về chú chó của gia đình tôi – Nemo. Theo như bố mẹ tôi, khi ấy nó bị người ta chơi bả ngộ độc mà chết.

Tôi thương nó lắm, hồi ấy tôi vẫn còn nhỏ và chỉ nhớ rằng nó quan trọng với tôi lắm, y như thằng Jack vậy.

Vào cái hôm định mệnh ấy, tôi gặp Martin và bắt đầu chơi thân với nó, nhưng Jack có vẻ không thích điều này, nó cư xử với tôi khác trước nhiều lắm. Điều này khiến tôi và nó cãi nhau rất nhiều, nhưng tình bạn chúng tôi vẫn còn đó.

Không lâu sau, gia đình tôi chào đón 1 thành viên mới – Jessica. Con bé rất đáng yêu, tôi quý nó lắm.

Một hôm,bọn tôi và nó cùng thằng Jack chơi trốn tìm ở ngọn đồi sau nhà, tôi làm ma. 5 10..... ......15 20...đầu tôi choáng váng quá. Quái, bọn này trốn giỏi thật. Tìm mãi không ra, nên tôi quyết định bỏ về. Tối hôm ấy tôi bật khóc.



3. Có gì đó trong phòng tôi, có video làm chứng.

Xin chào. Xin lỗi vì tôi viết lách không có tốt lắm. Cũng xin lỗi nếu tôi có chửi thề. Tôi đã có một ngày dài lê thê, và gần như đã suy sụp hoàn toàn.

Được rồi, tôi bắt đầu vào đại học từ tháng chín. Cái tòa nhà mà tôi đang phải sống là cái cũ nhất trong trường, vâng nó đúng là cái nhà chết tiệt cũ kĩ nhất ở đây đấy. Kiểu như là, nó lâu tới mức còn có cả hầm trú bom ở dưới tầng hầm nữa.

Một nơi mà khiến bạn thấy sợ dù mới chỉ bước vào. Không phải vì mấy hồn ma bóng quế gì, mà là cái bức tranh chết tiệt của việc xử tử người dân ngay trước cửa ra vào. Thề với Chúa.

Nơi đây từng là một Viện nghiên cứu Hắc ám và vì một số lý do họ vẽ một bức tranh tường miêu tả việc một người da trắng vô danh nào đó đang treo cổ người da đen. Tôi không biết nữa. Đó là thứ đầu tiên mà tôi nhìn thất khi bước chân vào cái chỗ này. Trông nó thế này đây!

DÙ SAO ĐI NỮA, có vẻ như tôi đã hơi lạc đề, xin lỗi nhé.

Cái chốn này bốc lên một mùi hương thật là khó tả. Thực ra thì không nên dùng từ "mùi hương", ý tôi là mùi thối. Cái mùi đó bao phủ suốt lối đi. Ở tầng tôi thì nó còn đỡ, chứ nếu bạn mà xuống gần mần thì chắc sẽ ngất luôn. Nó có mùi... thối rữa. Và mùi cơ thể. Nó bốc mùi như thế khiến tôi hình dung ra cái cảnh Chúa bị đóng đinh lên thánh giá vậy.

Tiếp nữa, vào cái đêm đầu tiên của tôi ở đó, tôi ở chung phòng với một thằng tên là Rob. Nó chơi mấy trò nhảm nhí trên máy tính, còn tôi thì tự sướng với PS4, cả hai thằng đều đeo tai nghe. Đột nhiên thì có tiếng gõ cửa. Tôi đứng dậy, mở cửa, không có ai bên ngoài, tôi bèn quên phéng nó đi.

Nhiều tuần sau đó, cả hai thằng thường xuyên bị dựng dậy giữa đêm vì tiếng gõ cửa. Và càng ngày thì cái tiếng đó càng to và gây lắm khó chịu. Hẳn là mấy thằng phòng bên giở trò xàm *** rồi.

Rồi thì , vào đêm no, tôi nhận ra là cái tiếng đó không phát ra từ phía hành lang. Mà lại vọng đến từ cái tủ quần áo chết tiệt của tôi. Tôi bò dậy, mở đèn điện thoại, và từ từ mở cửa tủ ra. Cái cửa mở ra cùng với tiếng kẽo kẹt, và ngạc nhiên chưa, éo có ai ở trong cả. Cái lề gì thốn?

Không lâu sau đó, cả hai thằng đều về nhà cho kì nghỉ đông. Khi quay trở lại thì có vẻ như Rob đã chuyển đi, nên giờ tôi ở một mình cái phòng này. Mà tôi đoán là có lẽ không nên như thế.

Và cái tiếng gõ cửa chết tiệt ấy lại tiếp tục và còn mạnh hơn bao giờ hết. Nó nghe cứ như một đội S.W.A.T. đang cố phá cái cửa tủ luôn ấy, và đêm nào cũng thế.

Đôi khi nửa đêm tôi thức dậy chỉ để nhận ra cái cửa tủ THẾ-NÀO-LẠI-MỞ-RA. Đó là chưa kể những giấc mở gần như hằng đêm về việc cái tủ đó mở ra. Và một thứ sinh vật quái đản với nước da đen ngòm bò nhanh lên trên trần nhà. Vậy nên tôi thường giật mình tỉnh giấc trong sợ hãi.

Tác hại của cái kiểu ngủ tệ hại này đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi, và có vẻ như một lão bạn khóa trên cũng nhận ra điều đó. Tôi đành nói về cái vụ tiếng gõ cửa, và cái con vật cứ hay bò lên trần nhà, mong là lão sẽ gợi ý cho cái gì đấy, chứ không cho rằng tôi chỉ là cái thằng tâm thần.

Thay vì cho rằng tôi chỉ là thằng khùng, lão ta chỉ hỏi:

"Từ đã nào... chú bảo đang sống ở tòa nào ấy nhỉ?"

Tôi nhắc lại. Và lão ta im lặng một lát.

"... Phòng nào."

"169." Tôi nói.

"Cái *** gì cơ?"

Lão ta liền kể với tôi về vụ một thằng nhóc mà lão có biết đã tự sát trong chính cái phòng đó hồi cuối năm ngoái. Thế khác éo gì có thằng đã tự sát trong phòng của tôi. Con mẹ nó chứ.

Giờ thì tôi cũng chẳng quan tâm mấy tới nó nữa, nhưng một thời gian trước, tôi bỏ máy quay vào trong tủ quần áo và đặt cho nó tự động chạy vào khoảng thời gian mà tiếng gõ thường hay bắt đầu.

Nguồn: reddit/r/nosleep



4. Ngày nảy ngày nay, có một chàng trai đến cầu hôn với một cô gái. Khổ nỗi ba nàng không cho và nàng cũng không có động tĩnh gì.

Thế là chàng toan tính nửa đêm sẽ đến nhà nàng để làm việc đó rùi cả hai cùng bỏ trốn. Trên đường tới nhà nàng, hai bên là dòng sông, nếu té xuống là toi, nhưng chàng vẫn không nản chí, vì tình yêu chàng quyết làm tất cả.Đang đi bỗng có một cơn gió to thổi qua, khiến chàng chao đảo nhưng vẫn trụ được. Đi tiếp một đoạn, lại có cơn gió lốc nổi lên, lần này mạnh hơn nhiều, làm chàng phải khổ sở lắm mới đứng dậy được.Đoán chắc sẽ có ngọn gió thứ ba, chàng đi thật chẫm rãi và từ từ. Rồi cuối cùng cơn gió ấy cũng tới, nhưng lạ thay nó chỉ là một cơn gió nhẹ thổi thoáng qua. Và từ đó chàng là người vô danh, không tên, không tuổi, và chàng dần chìm vào dĩ vãng.



5. Tôi và Andy tìm thấy một cái cây nằm sâu trong rừng. Andy rất thích thú với cái cây tìm được. Nó nhìn rất kỳ lạ. Cành lá khẳng khiu vươn dài như những cánh tay màu nâu sần sùi. Hốc cây nhìn như một cái miệng há to tối đen.

Theo dõi cái cây đã lâu, chúng tôi vẫn không thấy nó ra quả hay có hoa lá. Tôi nói nó hẳn là một cái cây khô mục. Không hi vọng có thể hồi sinh. Andy không cho là vậy cậu ta nói nó sẽ hồi sinh...Bẵng qua một thời gian,tôi lên thành phố học. Ngày trở về, xóm làng đìu hiu.Vắng bóng người. Andy đón tôi ở cổng làng, cậu ta vui vẻ mời tôi về nhà mặc cho tôi nói muốn về thăm cha mẹ trước. Tôi chưa kịp thắc mắc về sự hiu quạnh trong làng thì Andy đã dọn mâm bát ra mời tôi ăn bữa tối sớm.Trên mâm chỉ có món rau rừng và thịt thú rừng phơi khô nướng cháy. Cậu ta vui vẻ rót rượu, qua câu chuyện trong bữa ăn, tôi được nghe Andy kể về cái cây ngày trước. Cậu nói nó có linh hồn. Tôi bật cười.Linh hồn ư ? Thật là vớ vẩn. Andy nhìn tôi sau câu nói có phần chế nhạo. Rồi cầm chai rượu tu một hơi dài.Cậu ta giữ tôi ngủ lại nhưng tôi nói mình phải về gặp gia đình. Mai tôi sẽ tới gặp cậu ta.Bố mẹ tôi không có nhà. Hàng xóm cũng đi vắng cả. Tôi nghĩ có lẽ họ nên nhà chòi trên nương. Bởi đồ đạc trong nhà vẫn gọn gàng, nguyên vẹn.Ở làng tôi,vào vụ thu hoạch mọi người đem theo gạo và thức ăn lên ở lán trông hoa màu. Có khi vài tháng mới quay trở về. Nên tôi cũng không thắc mắc nhiềuĐêm hôm ấy. Một người trong bộ dạng bẩn thỉu, mái tóc dài lòa xòa bết dính, mặc một bộ đồ rách rưới vạch lán chỗ tôi ngủ nói bằng giọng sợ hãi run rẩy.-Chạy đi ! Linh hồn cái cây có linh hồn, nó làm người ta phát điên. Nó giết người...Tôi vùng dậy, định hỏi thêm thì người ấy đã buông vách lán, có tiếng chạy lao xao trên lá, tôi mở cửa xuống sàn nhà nhìn theo, người ấy chạy vào rừng khuất trong màn sương...Khó hiểu, nhưng vì quá mệt tôi thiếp đi sau khi quay lại chỗ nằm... Sáng sớm hôm sau trời còn mờ sương tôi đi vào rừng, không rủ Andy, tôi nghĩ có lẽ giờ này cậu ấy còn đang ngủ.Khi sắp tới chỗ cái cây. Tôi sững người. Nhìn từ khoảng cách này. Cái cây dường như có vài chiếc lá. Ngọn cây sừng sững cao vượt tán lá cây rừng bên dưới...Tôi vén tàn cây bụi rậm rạp hướng tới cái cây kỳ lạ.Có tiếng chặt lục cục vang lên từ trong bụi rậm trước mặt. Khi còn cách gốc cây chừng ba chục bước chân.Tiếng quạ kêu thảng thốt. Và tôi tiến tới. Lén nhìn qua vòm lá...Thứ trước mặt khiến tôi sợ hãi không nói lên lời.Vội quay người bỏ chạy. Andy nói đúng. Cái cây đã có linh hồn. Bây giờ thì tôi đã hiểu lời hắn ta.Được một quãng, thấm mệt, tôi quay lại nhìn về phía có cái cây chết chóc. Không một chiếc lá nào, những mảnh áo rách phẩt phơ treo trên ngọn cây bay bay trong gió...



6. 1 người đàn ông chuyên săn ma nhận được một cuộc gọi:

-Thưa ông, tôi nghe danh tiếng của ông đã lâu. Gần nhà tôi có một căn nhà hoang và dường như nó có ma. Địa chỉ là nhà số 300 Kim Mã.Tối đó, ông đến căn nhà như đã hẹn. Nó quả thật là một căn nhà đáng sợ. Ông vừa bước vào nhà thì điện phụt tắt.Hôm sau, thi thể người đàn ông săn ma được tìm thấy ở một bãi rác gần căn nhà.



7. Hát xong bản nhạc tôi bước xuống sân khấu để nhận 1 lá thư:

Anh thân mến, là em đây, kẻ mà anh đã ruồng bỏ từ 2 tháng trước!Em còn nhớ, em từng được làm bạn gái anh là vì em có thể đoán ra anh đang nghĩ gì trong đầu ngay tức thì rất chính xác để phục vụ cho anh. Em sẽ chứng minh với anh rằng khả năng ấy của em vẫn còn, em vẫn còn rất quan tâm đến anh, vẫn còn rất yêu anh và hy vọng anh sẽ quay về với em!Em bắt đầu chứng minh bằng cách đoán nhé, có phải giờ này anh đang tự hỏi người bạn gái mới của anh đang ở đâu mà không đến nghe anh hát trên sân khấu đó đúng không? Cô ấy đang giống như em ngày đó anh à! Giống như em, chỉ vì vướng mắc một việc ngoài ý muốn mà không thể đến nghe tiếng hát của anh được, để cho anh đã đành tâm bỏ rơi em!Em đoán, còn giờ thì anh lại đang lo lắng cho cô người yêu xinh đẹp đó của mình? Anh lo lắng em sẽ làm hại cô ta đúng không anh? Em vẫn còn đoán chính xác chứ nhỉ?Em lại tiếp tục đoán nhé, đứng từ đây mà nhìn anh ngồi dưới ánh đèn LED màu xanh, em chắc chắn rằng đầu óc anh vẫn chưa nhận ra được bức thư anh đang đọc có chữ màu đỏ phải không anh?Anh đang sửng sốt đến mức độ phải nhìn xung quanh, cứ ở đó đi em sẽ đi đến bên anh! Anh đã tin em chưa, em thật sự có thể đoán được suy nghĩ của anh đó!Em đoán một lần cuối nữa thôi nhé, khi anh nhìn em đang đi đến với đôi mắt anh mở lớn còn miệng thì cứng đờ có phải là do anh đã đoán ra được em đang cầm thứ gì đó trong tay và giấu đằng sau lưng đúng không? Em nghĩ rằng đó không phải là một bó hoa như 2 tháng trước thuở mình còn mặn nồng đâu anh à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net