Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Ngày 20/11 năm nay chúng tôi sẽ tới thăm thầy.

15 năm rồi chắc thầy đã già, lại tiền sử bệnh tim rất nặng. Chúng tôi cũng nên phụng dưỡng thầy nhiều hơn.
Lần này đi với tôi chỉ có Hải, cậu ấy vẫn như ngày xưa, dù trời nắng nóng thế nào cũng ăn mặc kín mít, chiếc áo khoác phủ đầu, đôi bao tay đen, lại hay đút vào túi tạo cho người ta cảm giác rất thần bí. Thật trái ngược là cậu ấy lại rất hăng hái và hay nói, nhưng đã quen với cá tính đó nên tôi cũng vui vẻ như bình thường.
Đến trước của nhà thầy, tiếng gọi của tôi nhanh chóng được tiếng thầy từ trong nhà đáp lại.
Tiếng bước chân và tiếng cọt kẹt mở khóa của thầy vang lên.
Hải bước tới, cậu ấy còn chưa kịp vặn xong cần cửa thì chỉ nghe tiếng bịch từ trong phòng phát ra.
Cửa được mở toang sau một lúc chúng tôi loay hoay phá khóa, chỉ thấy thân thầy xõng xoài dưới đất, ánh mắt trâng trâng như nhìn chúng tôi. Thầy đã trút hơi thở cuối cùng.
Sau 2 ngày thẩm vấn và tra khảo từ cảnh sát cuối cùng chúng tôi cũng được minh oan.
Nguyên nhân thầy mất là bị suy tim.
Nhưng dù sao chúng tôi cũng không thể tha thứ cho lương tâm mình được.
Có lẽ vì quá vui mừng khi chúng tôi đến thăm mà thầy mới xúc động để rồi thành ra như vậy.  



2. Gần đây khu phố của tôi liên tục xảy ra án mạng.

2 mẹ con bà An đều bị giết tại nhà, 2 anh em thằng Mạnh sáng nay người ta mới phát hiện đã chết tại phòng trọ, cặp vợ chồng mới cưới ở cuối phố còn chưa kịp hưởng tuần trăng mật cũng không thoát. Điểm chung đó là hiện trường mỗi vụ án đều được hung thủ vẽ lại một ký hiệu khá kỳ lạ +)) bằng máu nạn nhân ở trước cánh cửa chính, vì nó khá giống với ký hiệu nụ cười :)) cho nên cảnh sát gọi hắn là Sát thủ mặt cười.
Thật đáng sợ, giờ cũng đã tối, Minh – đứa bạn thân của tôi thì cứ nài tôi ở lại, có lẽ tôi không nên về nhà lúc này, nhân dịp bố của Minh đi công tác xa, chúng tôi cũng nên trác táng một chút.
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi thấy trong điện thoại có 49 cuộc gọi nhỡ. Thời gian gọi liên tục từ 2h đến 3h, số gọi đến là của chị tôi.
Chị tôi cũng biết rõ thói quen của tôi là để chế độ im lặng khi ngủ. Hơn nữa tối qua, tôi đã dặn là sẽ không về phòng trọ rồi mà.
Chắc có chuyện rồi. Bà có thai mới 3 tháng, nghĩ lại tôi mới thấy hối hận, tối qua đáng lẽ nên về thì hơn.
Tôi gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy. Lo lắng tôi liền gấp gáp trở về.
Tới nơi thì tôi bàng hoàng nhận ra cảnh sát đã ở đấy.
Họ cho biết chị tôi đã bị sát hại lúc 1h sáng sớm nay, còn đứa bé trong bụng cũng bị giết một cách dã man.
Không kỳ lạ khi cảnh sát thấy được ký hiệu mặt cười trước cửa phòng chúng tôi.
Nhưng có rất nhiều điểm khác biệt so với những vụ trước:
Một là ở hiện trường người ta phát hiện căn phòng bị lục lọi và cào xé khắp nơi. Thậm chí cả cái giường cũng bị lật ngược lên. Riêng chiếc điện thoại của chị với đầy dấu máu bên trên chiếc tivi vẫn đang được cắm xạc.
Hai là xấp ảnh chụp tôi đặt ở cạnh đầu DVD bị xé nát gần nửa, riêng nửa còn lại và tấm ảnh siêu âm của chị thì lại không bị.
Ba là ký hiệu mặt cười, nó có nhiều nét đứt và không được trơn tru trọn vẹn như các vụ trước.
Cảnh sát bó tay trước vụ việc, và họ sợ rằng sẽ còn phải gặp hắn trong những vụ tới.



3.   Tôi mới chỉ được chơi đu quay trong một lần ba mẹ dẫn đi chơi công viên nhưng tôi rất thích, quay càng nhanh tôi càng thích, không chỉ cái cảm giác được bay lượn mà còn là tiếng hét chói tai của những người bên cạnh. Đứa em trai tôi lại cho rằng cái trò đó chán chết. Được, để anh cho em thấy, cái trò đó có chán chết hay không, lại đây chơi với anh, không cần phải ra công viên nữa.


4. Tôi vừa chuyển đến nhà mới, đó là một khu chung cư cao cấp nhưng giá thuê lại rất rẻ mạt. Bốn phía là tường cách âm, rất phù hợp với thói quen không ưa tiếng ồn của tôi. Căn phòng khá lộn xộn, vẫn còn nhiều món đồ chưa được chuyển đi, có lẽ chủ cũ trước lúc đi có chuyện đột xuất nào đó nên mới gấp như vậy. Tôi khệ nệ ôm đồ của mình vào phòng, mệt rồi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp chúng luôn một thể, tôi liền lên giường chợp mắt. Nửa đêm tôi bị đánh thức vì tiếng người nói chuyện. Hàng xóm thật vô duyên, nửa đêm bật Tivi muốn tra tấn người khác à? Tôi trùm chăn ngủ tiếp.


5. Ti vi thông báo hôm nay 39 độ C, định ra ngoài mua thứ nước gì đó giải khát, nhưng vừa đặt chân ra ngoài thì suy nghĩ lại nên vào đắp chăn thôi.....


6. Một cơn gió xẹt ngang người tôi. Rồi ba bốn cơn gió nữa. Rồi tôi nhận ra 1 điều. Tôi đang bị mộng du.



7. Mỗi tối, tôi đều ra trước hiên nhà làm 1 người tuyết. Bạn bè ở trong ký túc xá đều nói tôi bị điên, ấm đầu, thần kinh... Họ đâu biết rằng làm người tuyết vui thế nào đâu. Cảm giác khi tạo thành 1 người tuyết rất là tuyệt vời. Nhưng có lẽ họ không hiểu được cảm giác đó. Chắc tôi chả còn cách nào khác ngoài việc làm cho họ sáng mắt ra nhỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net