Tiêu đề chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] - Cuộc sống thường nhật của sếp và tôi (Phần cuối)
Tác giả: 薛定谔的猫
Nguồn: https://www.zhihu.com/market/paid_column/1638205428428115968/section/1642577171422842880
Dịch giả: Trái Quýt Nhỏ【小橘子】
*Bản dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả vui lòng không tự ý repost, xin cảm ơn.

____________________________________

10.
Tôi cảm thấy Lục Nhiễm gần đây có chút bất thường.

Ngày nào cũng bắt lỗi tôi.

Một lúc sau: "Trợ lý Hạ, anh đã nói là hợp đồng phải dùng font chữ Tống in trắng đen, sao em lại dùng font phỏng theo chữ Tống."

Tôi nắm chặt tay lại.

Tôi có cần phải quay ngược thời gian không?

Chính anh nói là dùng font phỏng theo chữ Tống mà!

Tôi hít một hơi thật sâu và chịu đựng.

Một lúc sau: "Trợ lý Hạ, anh đã nói với em là anh không ăn được rau thơm, tại sao em lại lấy có cả rau thơm?"

Trong đầu tôi đang muốn ụp cả đĩa thịt bò xào xào rau thơm lên đầu anh nhưng ngoài mặt vẫn phải cố nở nụ cười: "Sếp Lục, thịt bò xào rau thơm là anh gọi mà."

"Anh gọi khi nào..."

Tôi lại chả quen anh quá rồi, tiện tay mở ghi âm lên: "Trợ lý Hạ, trưa nay anh muốn ăn thịt bò xào rau thơm."

Tôi nhìn anh đầy tự hào.

Lục Nhiễm hết nhìn ngang lại nhìn dọc: "À à anh quên mất..."

Một hai lần thì còn chấp nhận được, còn đây rõ ràng là muốn nhắm vào tôi rồi, tôi nên nghĩ nhiều hơn chút thì sẽ tốt hơn: "Sếp Lục, anh có điều gì không hài lòng về em à?"

Vẻ mặt anh vô tội: "Không có."

Anh chưa kịp giải thích thì tim tôi thắt lại.

Hai ngày trước, tôi nghe một tin đồn.

Người ta nói rằng em họ của Lục Nhiễm muốn vào công ty này làm việc và vị trí mà cô ấy nhắm đến chính là chức trợ lý này của tôi.

Chắc là Lục Nhiễm muốn em họ của anh ấy đến đây đảm nhận chức vụ này của tôi nên mới nhọc lòng mà cố tình gây khó dễ cho tôi đây mà.

Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy hơi buồn.

Vất vả bao nhiêu năm nay, vất vả không công rồi, anh nói trở mặt là trở mặt luôn.

"Hạ Lê Nhi..."

"Dù sao em cũng không đi đâu hết, hơn nữa em cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, cho nên anh không thể sa thải em."

Lục Nhiễm sửng sốt một chút: "Anh nói muốn đuổi việc em lúc nào?"

Tôi bị oan: "Vậy tại sao ngày nào anh cũng làm khó em?"

Lục Nhiễm quay người lại, lẩm bẩm chửi rủa, hình như anh ấy đang mắng ai đó.

Nếu tôi không bị điếc thì có vẻ người mà anh ấy mắng có vẻ là Stitch.

"Sếp Lục?"

"Hạ Lê Nhi."

Lục Nhiễm đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt tôi và nói: "Không phải anh làm khó em, chỉ là anh..."

Anh chưa kịp nói hết câu thì cửa văn phòng đã bị mở toang ra một bóng người thanh tú bước vào.

Người bên kia chào ngắn gọn: "Anh họ."

Tôi rùng mình.

Có vẻ như Lục Nhiễm không thích có người ngắt lời mình, khuôn mặt thanh tú của anh trở nên khó coi: "Em đến đây làm gì?"

"Em tới gặp chị dâu tương lai."

Cô em họ của anh lộ ra vẻ kích động: "Thím nói là anh tìm được vợ rồi, anh đó, độc thân đến già người luôn, bây giờ cuối cùng cũng được nở mày nở mặt rồi..."

"Em ngứa miệng à?" Lục Nhiễm lườm cô em họ một cái.

Cô em họ lập tức im bặt.

"Thế chị dâu họ của em đâu rồi?" Em họ trật tự không đến ba giây.

Lục Nhiễm liếc tôi một cái: "Chị dâu họ cái gì, còn chưa đâu vào đâu cả."

Cô em họ mặt vô tội: "Thế này rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu à?"

"Vậy thì làm sao anh biết được, có lẽ đối phương bị thiểu năng trí tuệ." Lúc nói lời này, anh ấy vẫn nhìn tôi chằm chằm.

"Sếp Lục, nếu như không có việc gì nữa thì em ra ngoài trước đây." Anh em họ nói huyên thuyên, tôi ngồi đây hóng hớt làm gì.

Cuối cùng thì trên mặt của cô em họ bỗng trở nên hưng phấn: "Chị chị chị....chị là chị dâu...."

Cô ấy còn chưa nói xong, Lục Nhiễm đã vội lấy tay bịt miệng cô ấy lại.

Ra tay mạnh như vậy, cô em họ chưa bị anh ấy bóp cho hẻo là may rồi đó.

"Hạ Lê Nhi em đi ra ngoài trước đi." Lục Nhiễm ra lệnh.

"Ồ." Tôi bước từng bước mà đầu ngoảnh lại nhìn cô em họ đang thương của sếp, thầm nghĩ thế gian chính đạo rõ ràng như thế này, thân là em họ thì chắc anh ấy cũng không nỡ bóp chết em họ của mình đâu nhỉ.

Nửa tiếng sau, em họ sếp bước ra.

Thấy tôi ngồi trước máy tính, cô ấy bước ba bước đến gần tôi và nói: "Chị vào đi."

"Hả?" Tôi lúng túng.

Em họ sếp vỗ vai tôi động viên: "Em tin chị."

Trước khi tôi kịp có phản ứng thì cô ấy đã ngâm nga một giai điệu nhỏ rồi rời đi.

Tôi nhìn cô ấy rời đi và thầm tóm tắt lại một sự thật.

Người trong nhà họ Lục chả có ai bình thường.

11.
Vì vậy, khi gia đình dị thường nhà họ Lục mời một người bình thường như tôi đến nhà họ chơi, tôi đã từ chối.

Lúc này Lục Nhiễm vô cảm lấy điện thoại ra, bấm bấm vài cái, điện thoại vang lên một đoạn hội thoại.

Tiếng của Lục Nhiễm: "Em thật sự đồng ý đến nhà anh chơi sao?"

Giọng tôi: "Em đồng ý."

Tiếng của Lục Nhiễm: "Ai nuốt lời thì sẽ là chó con!"

Tôi im lặng.

Lục Nhiễm cất điện thoại đi, đắc ý nhìn tôi: "Sao, em muốn làm cún con à?"

Tôi gãi đầu: "Sếp Lục à sao anh cứ nhất định bắt em đến nhà anh chơi thế?"

Ánh mắt của Lục Nhiễm lấp lóe: "Bởi vì em họ của anh vừa nhìn đã thấy giống bạn cũ lâu ngày không gặp nên thích em rồi, mẹ anh hận không thể gặp được em sớm hơn, hơn nữa đứa cháu chó của anh còn khen ngợi em nhiều như thế, bây giờ ở nhà anh em thành người nổi tiếng rồi."

Coi em là đồ ngốc à?

Cuộc trò chuyện của tôi với em họ của anh từ đầu đến cuối chỉ là "Hả" và "Cảm ơn".

Thế mà giống bạn cũ lâu ngày không gặp à?

"Tóm lại, đi thì đi, mà không muốn đi cũng phải đi."Anh chốt hạ một câu cuối.

Xem này, xem này.

Ngay cả việc mời người ta đến nhà chơi mà anh ấy cũng độc tài như thế nữa.

Sau khi cô bạn thân của tôi biết chuyện này, cô ấy dừng ngay việc trêu chọc mấy em trai cún sữa mà trực tiếp kéo tôi bắt đầu trang điểm và chọn quần áo.

Mặt tôi tê tái: "Chị gái ơi, chị lại mắc bệnh nghề nghiệp à?"

Bạn thân của tôi là một stylist, cô ấy chuyên tạo kiểu và thiết kế cho mấy người nổi tiếng và mấy tiểu thư con nhà giàu, cô ấy khá nổi tiếng trong ngành.

Cô ấy vỗ đầu tôi: "Im đi, nhà thiết kế này đích thân thiết kế cho cậu, cậu nên biết ơn đi."

Tôi xin đội ơn.

Hai giờ sau, tôi nhìn người phụ nữ trong gương và tự hỏi: "Cậu có ghép đầu ai vào người tớ không đấy?"

Bạn thân của tôi khinh bỉ liếc tôi một cái: "Tiếc là tớ chỉ biết đổi mỗi đầu thôi chứ không biết đổi cả thân. Cậu xem cái bụng của cậu kìa, tay thô và chân voi nữa..."

Tôi: "..."

Đúng là tôi có tròn một chút thật nhưng mà tay thô và chân voi thì tôi làm gì có!

Cô gái này đã bị vóc dáng mình hạc xương mai của mấy cô diễn viên, người mẫu kia làm cho mê muội rồi, sao nhìn lọt được thân hình bình thường này của tôi.

Cô ấy đẩy nhẹ tôi một cái: "Đi biến hình đi Pikachu, làm Lục Nhiễm mê muội luôn."

Mắt tôi nhìn lên trời cao.

Buổi tối Lục Nhiễm đến đón tôi.

Nhìn thấy anh ấy mặc vest và đi giày da bước xuống xe, tôi không khỏi nói: "Sếp Lục, hôm nay anh ăn mặc như đi thảm đỏ vậy."

Tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ đáp trả, nói: "Anh cũng khá ổn đấy, đẹp như nữ cải trang nam luôn."

Nhưng anh ấy yên lặng nhìn tôi, không thèm để ý đến lời chọc ghẹo của tôi, mà một tay mở cửa xe, tay còn lại chặn ở trên khung cửa xe, mời tôi lên xe.

"À, cuộc gặp mặt hôm nay là gặp mặt bình thường thôi đúng không?" Tôi sợ hãi hỏi.

Lục Nhiễm nói với tôi rằng anh ấy mời tôi đến nhà anh ấy hôm nay không chỉ bởi vì trước đó tôi đã đồng ý, mà còn bởi vì hôm nay là sinh nhật của mẹ anh ấy.

Vì lý do này mà tôi đã chi một khoản tiền lớn, tiêu cả tháng lương để mua quà sinh nhật.

Sau khi đến nơi, tôi cảm thấy món quà của mình dường như vuột khỏi tầm tay.

Người ta động tay một cái là tặng toàn ngọc quý và tranh cổ, mặc dù quà của tôi cũng là tượng một con nai được chạm khắc thủ công, nhưng so với họ thì không thể nào so sánh được.

"Sao em không vào?" Lục Nhiễm hỏi tôi.

Tuy rằng ngày thường tôi ngơ ngơ ngác ngác, nhưng lúc này tôi lại cảm thấy mình hơi kém cỏi: "À thì, hay là anh thay em chào dì Lục một tiếng nhé, em đi trước đây."

Anh giữ tôi lại, ánh mắt rực lửa: "Hạ Lê Nhi, em nhát gan như vậy sao?"

Tôi chịu không nổi thuật khích tướng của anh: "Ai nói em nhát gan, em không chớp mắt còn trèo lên được Hoa Sơn, nhảy bungee cũng chọn chỗ cao nhất, em mà phải sợ à..."

Anh cười nhạt, có chút bất đắc dĩ: "Cái gì em cũng không sợ, chỉ sợ anh..."

Anh còn chưa nói xong đã bị dì Lục cắt ngang.

Dì Lu nhìn thấy tôi, bà rất ngạc nhiên: "Ôi, con yêu, con đến đây dì rất vui. Đây là quà cho dì sao con, cảm ơn con, dì rất thích."

Tôi hơi ngượng ngùng trước sự nhiệt tình của bà ấy: "Chỉ là quà bình thường thôi ạ."

"Không, con dâu tương lai..."

Lục Nhiễm nắm chặt tay và ho nhẹ.

Dì Lục vội vàng đổi giọng điệu: "Bất kể con tặng cái gì, cũng đều là đồ quý giá nhất."

Stitch đi ngang chúng tôi: "Thiên vị."

Cô em họ đi tới, khoát khoát tay: "Người ta một nhà ba người đang nói chuyện với nhau, xen vào làm gì."

Thấy tôi cười, Lục Nhiễm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Em xem đi, nhà giàu chưa chắc đã lục đục đấu đá lẫn nhau đâu."

Tôi nhìn anh, ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng.

Trước đây tôi thường đi theo Lục Nhiễm dự tiệc khiêu vũ, nhưng cũng không có thời gian rảnh để ăn cơm.

Tôi phải phụ anh ấy nhiều việc lắm.

Nhiều lúc thậm chí anh ấy say rồi tôi còn phải đưa anh ấy về nhà.

Có khi làm việc thâu đêm, cơm nóng cũng không có mà ăn, cuối cùng chỉ có thể làm một ly mì ăn lót dạ.

"Em thích gì thì cứ ăn no đi."

Không biết Lục Nhiễm từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt tôi, trên tay cầm một ly sâm panh: "Nếm thử đi."

Tôi nói cảm ơn và nhấp một ngụm.

Được nhàn hạ rồi.

"Ăn đi, tối nay anh đưa em về."

Lục Nhiễm đã nói thế thì tôi chỉ đành vâng lời, ăn cho thật no.

"Nghe nói tối nay sẽ có bất ngờ."

"Bất ngờ gì?"

Trong khi ăn, tôi lắng nghe những chuyện tầm phào của người khác.

Bất ngờ gì thế? Quay số trúng thưởng à?

Không lâu sau, người phục vụ bưng một chiếc hộp đi tới, yêu cầu thực khách bốc thăm.

Tôi đang chuẩn bị.

Nhà họ Lục giàu có và quyền thế như vậy, nếu tôi rút trúng 500 vạn thì tôi nằm yên ăn tiền thôi có được không?

Sau khi tôi lấy tờ giấy ra và nhìn giải thưởng trên đó, tôi chết lặng.

12.
Tại sao lại là pháo hoa!

Những gì được viết trên ghi chú là: "Vì bạn mà đốt nên pháo hoa này."

Tôi nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên bên cạnh: "Tôi giành được một chiếc túi phiên bản giới hạn."

"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, tôi đoạt được một miếng ngọc bội."

"Tôi trúng một chiếc ô tô thể thao. Khéo quá, nhà tôi thiếu đúng màu này."

Tôi ghen tị đến méo cả người.

Lúc này cô em họ bước tới hỏi tôi: "Chị trúng cái gì vậy?"

Tôi hỏi ngược lại: "Em trúng cái gì?"

"Một bộ trang sức, em không thích lắm."

Hu hu hu.

Đây không phải là ức hiếp người ta quá đáng rồi sao?

Xem ra đời này của tôi là mệnh phải nghèo rồi.

Tôi đang cảm thấy chán nản thì Lục Nhiễm bước đến gần tôi: "Nào, anh cho em xem một thứ."

Tôi đắm chìm trong nỗi buồn: "Xem gì vậy?"

Anh tỏ vẻ bí ẩn: "Em đi rồi sẽ biết."

Lục Nhiễm đưa tôi đến điểm cao nhất của căn biệt thự.

Từ đây có thể nhìn bao quát toàn bộ căn biệt thự của nhà họ Lục và toàn bộ thành phố.

"Có thể cho anh biết em trúng gì dược không?" Lục Nhiễm hỏi tôi.

Khóe miệng tôi giật một cái: "Cho anh xem thì anh sẽ cười em ba ngày ba đêm mất."

Lục Nhiễm đêm nay rất dịu dàng: "Không đâu, cho anh xem đi."

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tờ giấy trong tay ra.

Anh nhìn lướt qua rồi bỏ tờ giấy vào trong túi, ánh mắt như nước: "Nếu em đã bốc trúng cái này thì dù thế nào anh cũng sẽ làm em mãn nguyện."

"Hạ Lê Nhi, em nhắm mắt vào trước đi." Anh nói.

Thật ra, tôi lờ mờ biết chuyện gì đang xảy ra.

Đi theo Lục Nhiễm nhiều năm như vậy, vừa nhìn liền biết anh ấy định làm gì.

Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tiếng pháo hoa nổ vang bên tai, tôi giật mình mở mắt ra.

Tôi bị sốc vì cảnh tượng trước mắt.

"Cả thành phố bắn pháo hoa vì em." Lục Nhiễm đi đến bên cạnh tôi, phá vỡ khoảng cách an toàn.

"Em có thích không?"

Thành thật mà nói, không có người phụ nữ nào có thể từ chối kiểu lãng mạn này.

Tôi xúc động đến nỗi nước mắt giàn giụa.

"Em thích." Tôi liều mạng gật đầu.

"Thế...em có thích anh không?"

Tôi nhìn lên, một quả pháo hoa nổ trước mặt chúng tôi, ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt anh ấy.

Khuôn mặt này, dù có nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể miêu tả đường nét và nét mặt của anh ấy một cách quen thuộc.

Thật ra, như người bạn thân nhất của tôi đã nói, tôi đã có tình cảm sâu nặng với Lục Nhiễm từ lâu rồi, nhưng tôi không muốn thừa nhận điều đó.

Bởi vì trong tiềm thức của tôi, giữa hai chúng tôi có một khoảng cách.

Anh là con cưng của trời, còn tôi chỉ là một cô gái bình thường.

Tôi không có quá nhiều tham vọng hay lý tưởng gì lớn, tôi chỉ muốn đủ ăn đủ mặc và một công việc ổn định.

Anh ấy là một con rồng còn tôi chỉ là một con vịt trắng nhỏ.

Thế nên, dù tôi biết rõ suy nghĩ của anh nhưng tôi vẫn cứ giả ngu.

Nhưng bây giờ, tôi không thể giả vờ được nữa.

"Chiếc ô trong nhà em, vẫn chưa tìm được chủ nhân sao?" Lục Nhiễm nhìn tôi.

Tôi chợt nhìn anh: "Cái ô đó là của anh à?"

"Là của anh." Lục Nhiễm hào phóng thừa nhận.

"Năm đó lúc em tới phỏng vấn, trên đường mưa to, anh còn tưởng rằng em là một cô gái đáng thương, muốn cho em đi nhờ một đoạn, nhưng em cũng biết cảnh giác lắm."

Tôi đỏ mặt.

"Nhưng sau đó sao em lại mất cảnh giác thế?"

Lục Nhiễm nhìn tôi: "Nếu người bắt An An đi thật sự là người xấu, em sẽ làm thế nào?"

"Hạ Lê Nhi, mặc dù trông em có vẻ sắc sảo, nhưng thực chất em rất ngây thơ và tốt bụng, em không thấy thế giới này có điểm gì là xấu xa cả. Ngay từ đầu anh đã bị sự thuần khiết của em thu hút rồi."

"Hạ Lê Nhi, em có thể cho anh một cơ hội bảo vệ em không?"

"Em..."

Đột nhiên, một tiếng meo meo nhỏ thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi nhìn xuống và thấy An An đang đeo một chiếc nơ, trên lưng cõng một chiếc hộp trang sức tinh xảo.

An An chạy đến dụi vào chân tôi với vẻ mặt như muốn được ôm.

Tôi bế nó lên.

"Mở ra xem đi." Lục Nhiễm cười nói.

Tôi cẩn thận mở nó ra, là một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá.

Đây là sợi dây chuyền tôi làm mất hồi học đại học...

"Đây là..."

"Khi học đại học, em và bạn cùng phòng cãi nhau, bạn cùng phòng sơ ý làm rơi sợi dây chuyền trên cổ em xuống hồ, anh nhặt được."

"Hạ Lê Nhi, anh biết em còn sớm hơn em biết anh rất nhiều."

"Từ lâu anh đã trao cho em trái tim này, bây giờ em có muốn nhận không?"

Dưới bầu trời đầy pháo hoa, tôi nhìn anh, không nhịn được nhón chân hôn anh.

Không cần biết anh ấy có bốc đồng hay không, vào lúc này, tôi muốn ở bên anh ấy.

Ngoại truyện 1.
Sự bốc đồng chính là ma quỷ.

Chính vì nụ hôn này mà Lục Nhiễm nói tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với anh ấy.

Chịu thì chịu, tôi miễn cưỡng đồng ý làm bạn gái anh.

Cuối cùng, làm bạn gái không được bao lâu, tôi bị anh ấy dụ dỗ thay đổi thân phận.

Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn và chiếc nhẫn cưới kim cương trên tay, tôi khóc không ra nước mắt: "Có phải anh âm mưu từ lâu rồi đúng không?"

Lục Nhiễm hài lòng giấu tờ giấy đăng ký kết hôn trên người, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: "Nếu không thì em cho rằng anh bận đến mức không thể đưa An An đến nhà anh sao?"

Anh nghiêng người nói: "An An là bà mối của chúng ta đấy."

Con sói đuôi to này.

Hóa ra động cơ thầm kín thực sự không phải ở rượu, mà là ở tôi.

Mà thôi, không thành vấn đề.

Chỉ cần hạnh phúc là được!

Ngoại truyện 2.
Cô ấy là một cô gái rất đặc biệt.

Một chút buồn cười, một chút vô tri và một chút bối rối.

Thực tế thì lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, khá là không mong muốn.

Cuộc gặp đầu tiên của chúng tôi là trong thư viện, nhưng lúc đó, cô ấy không biết tôi.

Thư viện đã đầy, chỉ còn một bàn trống cho tôi.

Sau khi cô ấy ngồi xuống, tôi ngước nhìn cô ấy.

Cô ấy ngượng ngùng cười với tôi, cúi đầu đọc sách.

Tôi thấy tài liệu ôn tập của cô ấy là CET-4.

Thực ra tôi không thích bị người khác quấy rầy, thích ở một mình, nhưng lần này, tôi không từ chối sự xâm nhập của người ngoài.

Có một mùi hương rất ấm áp trên cơ thể cô ấy. Hương thơm của nắng ấm.

Không lâu sau, cô ấy chìm vào giấc ngủ.

Cứ nằm trên bàn thế này mà cô ấy ngủ rất thoải mái.

Gió thổi qua cửa sổ phát ra tiếng sột soạt, tôi nhìn mũi cô ấy giật giật, vô cớ lại cảm thấy dễ thương.

Sau đó, khi cô ấy chuẩn bị rời đi, cô ấy đã cầm nhầm chiếc ô của tôi.

Ô của chúng tôi rất giống nhau.

Chỉ là cái của cô ấy thì có khắc tên.

Hạ Lê Nhi.

Mùa hè năm đó, cô ấy như đóa hoa lê trắng tinh khôi nhẹ nhàng rơi vào đáy lòng tôi, trở thành sự nhung nhớ lớn nhất đời này của tôi.

HẾT.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net