CTBT 290-299

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Chương 290: Hoà giải

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Vừa lúc đó Samantha cùng Thạch Lệ cũng trông thấy một người ở hành lang bên cạnh, bị người đụng lên cái bàn đựng đầy đồ ăn, toàn bộ đồ ăn thức uống, trái cậy, rượu vang, rau quả, các loại thịt, hải sản dính đầy người Nicola, hai nàng không khỏi nhíu mày, trong đầu đều hiện lên khuôn mặt kiệt ngạo bất tuân của Thạch Thiên. Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Hai người nhìn nhau cười khổ, liền đẩy đám nam sĩ vây bên người ra, bước nhanh tới hành lang.

Maicy lúc này cũng không nhảy nữa, đuổi theo, lặng lẽ hỏi: "Không phải là... Thạch Thiên làm chứ?"

Samantha thở dài nói: "Tớ cũng hy vọng là không phải, thế nhưng mà người này tớ biết, hắn là tổng giám đốc một câu lạc bộ bóng đá..."

Thạch Lệ cười khổ nói: "Không cần phải nói, nhất định là Thạch Thiên làm rồi."

Sau khi đi vào hoa viên, ba người liếc mắt đã thấy Thạch Thiên điềm nhiên như không ngồi ở trên ghế, các nàng vội vã chạy tới.

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Sao lại đều ra đây cả thế?"

Samantha nói: "Vừa rồi... Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Thạch Thiên minh bạch vì cái gì mà các nàng đến đây, cười nói: "Vừa rồi tiểu tử kia làm phiền ta, ta chỉ tiễn hắn vào thôi."

Samantha nghe vậy liền thở dài, quả nhiên là hắn làm, nàng nói: "Nếu như cảm thấy hắn làm phiền thì mời hắn đi là được, nếu làm bị thương người thì làm sao đây?"

Thạch Thiên nói: "Ta đã nhẹ nhàng bảo hắn cút rồi, thế nhưng tiểu tử này chẳng những không nghe, lại còn cùng lão tử dây dưa nói cái gì mà bảng Anh, đô la Hồng Kông, ta chỉ đẩy hắn một cái mà thôi."

Maicy nhịn không được cười nói: "Kêu người ta "cút" Cũng được coi là nhẹ nhàng sao? Chỉ bằng vào việc lúc trước anh ra sân, hơn nữa đối thủ lại là một đội bóng siêu cường, những câu lạc bộ bóng đá này chịu buông tha anh mới lạ đó."

Thạch Thiên trách mắng: "Đương nhiên như thế xem như đã khách khí lắm rồi, tiểu tử này nếu còn dám đến phiền lão tử, lão tử sẽ chặt chân hắn. Đập nát miệng hắn, sau đó mới ném hắn đi."

Samantha nghe vậy, sợ run, vội nói: " Anh đã không thích ở đây, vậy xem ra chúng ta hay là về khách sạn đi."

Nào biết Thạch Thiên lắc đầu liên tục nói: "Trong khách sạn có ba người kia khiến ta càng thêm phiền. Hơn nữa lão tử lại không tiện đuổi các nàng đi, càng không tiện chặt chân các nàng, đập nát miệng các nàng. Ta biết đêm nay ngươi cùng với rất nhiều người nói chuyện hợp tác, không cần phải để ý tới ta, chờ ngươi xong việc rồi về cũng được."

Samantha sẳng giọng nói: "Cứ một hồi anh lại ở trong này đánh đấm, lại đòi chặt chân chặt tay, đập nát miệng, những người này không sợ tới mức chạy hết mới là lạ, em tìm ai để hợp tác đây?"

Thạch Thiên nghĩ thầm cũng đúng, hắn biết Samantha rất quan tâm tới sự nghiệp. Hơn nữa rất nhiệt tình yêu thích công việc của mình, nếu không cũng sẽ không có thành tựu như ngày nay, lại càng không quay mặt đi trước ngàn vạn người theo đuổi để giữ gìn tấm thân lão xử nữ. Thẳng đến khi trên du thuyền ỡm ờ bị chính mình phá đi trinh tiết. Thạch Thiên mặc dù không đem chuyện tạp chí để ở trong lòng, thế nhưng cũng sẽ không đi miễn cưỡng Samantha thay đổi cuộc sống của mình, buông bỏ sự nghiệp bản thân. Tựa như hắn hy vọng Thạch Lệ sống một cuộc sống vô ưu vô lự, càng thêm mỹ hảo, cũng sẽ không đi yêu cầu Thạch Lệ buông bỏ nghề cảnh sát, trở về Thành Bảo làm đại tiểu thư.

Bởi vì hắn biết rõ, hưởng thụ quá nhiều cũng chưa chắc có thể làm cho người ta sung sướng, người khác tha thiết ước mơ tài phú cùng quyền lực, những thứ này hắn đều đã từng có qua. Thế nhưng trong hồi ức dài dằng dặc của hắn lại muốn xóa hết những thứ này đi nhất.

Lúc này nghĩ đến chính mình muốn tới tham gia tiệc rượu, thân là trợ lý tổng biên không đi giúp tổng biên chiếu cố cũng thôi đi, thế nhưng trái lại làm hại nàng không cách nào làm việc, thật sự là có điểm quá đáng, hắn chỉ đành nói: "... Đêm nay lão tử sẽ tạm thời nhịn một chút vậy, đáp ứng ngươi không quản gặp được bao nhiêu tên đáng ghét, cũng sẽ không động thủ đánh người."

Samantha nói: "Đem người làm bao cát cũng không được nhé!"

Thạch Thiên cười khổ nói: "Được rồi, lão tử trốn đi chỗ khác tìm cái gì đó để ăn, được chưa? Ngươi cứ yên tâm làm việc đi."

Samantha thấy thế vẫn còn chưa yên tâm, nói: "Nếu không hay là em ở chỗ này cùng anh nhé."

Maicy cười nói: "Tớ cũng có chút đói bụng rồi, hay tớ ở lại cùng Thạch Thiên ở đây ăn cũng được, dù sao tớ nghĩ cậu cũng có nhiều việc để làm mà." Sau đó nàng dán sát miệng vào tai Samantha nói khẽ: "Chẳng lẽ cậu không sợ đám người ngưỡng mộ đuổi tới đây sao? Tờ không phải vì cậu mà lo lắng, mà vì chân, miệng của đám người kia mà lo thôi, có lẽ còn có một số bộ vị quan trọng khác cũng cần được lo lắng."

Samantha sợ run, gật đầu nói: "Được rồi." Thật ra trong nội tâm nàng thật muốn nhìn một chút xem Thạch Thiên có thể bởi vì vậy mà ghen hay không, nhưng mà cuối cùng lý trí chiến thắng ảo tưởng, không có đi mạo hiểm như vậy. Bởi vì không quản kết quả như thế nào, cũng không phải là điều mà nàng muốn thấy.

Trong lúc bất tri bất giác, trong hoa viên bỗng xuất hiện nhiều người hơn, đại bộ phận đều là trong đại sảnh tới xem náo nhiệt, trong đó có một vị nam tử ăn mặc Tây phục màu đen đi tìm một vài vị thị viên, sau khi minh bạch tình huống, hắn đi tới chỗ Thạch Thiên bọn họ, sau lưng còn dẫn theo vài tên bảo vệ. Những người khác đang nhẹ giọng nghị luận, đồng thời cũng tới gần quan sát.

Hắc y nam tử đi tới gần, nói: "Thực xin lỗi! Đã quẩy rầy các vị rồi, tôi là cảnh trưởng Sheryl, phụ trách an toàn cho bữa tiệc đêm nay." Đồng thời hắn đưa ra giấy chứng nhận. Bữa tiệc rượu đêm nay cũng chỉ mang tính chất một nữa là tiệc rượu mà thôi, rất nhiều quan viên chính phủ đều xuất hiện, bảo vệ đám người này tự nhiên là do cảnh sát trực tiếp phụ trách, cũng không phải Nicola báo nguy đem cảnh sát tìm đến. Tiếp đó Sheryl cảnh trưởng giải thích nói: "Xin các vị không nên hiểu lầm, tôi không phải tới đây để tra án, chỉ là vừa rồi ở đây dường như đã xảy ra một chuyện không vui, tôi lại là người phụ trách an toàn đêm nay, cho nên tất yếu phải tới đây xem qua tình huống, hy vọng các vị có thể thông cảm."

Thạch Lệ cùng Samantha đồng thời giữ chặt tay của Thạch Thiên, tránh cho hắn vọng động, lập tức ngay cả cảnh sát cũng đánh, Samantha nói: "Thật xin lỗi, Sheryl cảnh trưởng, đã làm phiền ngài rồi. Vừa rồi... Vừa rồi là hiểu lầm thôi, bạn của tôi hắn.. .Uống chút rượu, tâm tình không tốt. A... Nếu như vị tiên sanh nào vừa rồi bị thương, tôi nguyện ý bồi thường, cũng xin lỗi người đó." Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Sheryl cảnh trưởng mỉm cười nói: "Cảm ơn Samantha tiểu thư tạo điều kiện cho tôi làm việc." Hắn lại nhìn Thạch Thiên, nói tiếp: "Là Thạch Thiên tiên sinh sao? Tôi rất bội phục kỹ thuật đá bóng của cậu, càng cảm kích cậu khi ở Khu đèn đỏ đã dũng cảm bắt đám người bắt cóc, đêm nay có thể thấy được cậu khiến tôi rất cao hứng. Đồng sự của tôi còn đang ở cạnh Nicola tiên sinh nói chuyện, không ngại mà nói, tôi muốn mời Thạch Thiên tiên sinh cùng qua chỗ đó, tôi giúp hai vị hòa giải, chỉ cần Nicola tiên sinh không truy cứu, chúng ta đảm bảo không quấy rầy Thạch Thiên tiên sinh nữa."

Đám người vây quanh đa số đã đoán ra thiếu niên này chính là Thạch Thiên, bọn họ cũng đã được nghe nói việc người trợ giúp cảnh sát bắt hung phạm ở Khu đèn đỏ nghe đồn là Thạch Thiên, hiện tại rõ ràng trong miệng của một vị cảnh sát đã chứng thật, lập tức khiến hiện trường náo loạn. Một đám phóng viên đang chuẩn bị xông lên phía trước phỏng vấn Thạch Thiên.

Thạch Thiên còn chưa kịp cự tuyệt, trong đám người đi ra một vị tóc vàng ước chừng chừng ba mươi, khí chất cao ngạo, cười vang nói: "Không cần làm phiền Thạch Thiên tiên sinh, chuyện vừa rồi xác thực là hiểu lầm, Nicola là tự mình vấp ngã." Đứng phía sau vị thanh niên này là Nicola, hắn đã đi thay quần áo, ngoài ra còn có một vị nữ tử tóc vàng mắt xanh đẹp mê người, đang hung dữ trừng mắt nhìn Thạch Thiên.

Chương 291: Tổ tông chỉ cần dùng tiền là có thể mua được sao?

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandan

Sheryl cảnh trưởng kinh ngạc nhìn về phía Nicola, Nicola đi đến trước mặt hắn gật đầu nói: "Vừa rồi là bản thân không cẩn thận trượt té thôi, các vị không nên hiểu lầm... Hiểu lầm Thạch Thiên tiên sinh." Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Sheryl cảnh trưởng thật ra lúc ở sau hoa viên đã biết sự thật, nếu không cũng sẽ không tới quấy rầy Thạch Thiên. Hắn nhìn ra trong ánh mắt của Nicola có phần tức giận, rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng mà hắn vốn chính là muốn hòa giải, để không khí tốt đẹp được duy trì, hiện tại người trong cuộc nếu không muốn truy cứu, hắn đương nhiên là cầu còn không được. Hắn tươi cười với Nicola làm vẻ minh bạch, sau đó xoay người nói với Thạch Thiên cùng Samantha: "Nguyên lai thật sự là hiểu lầm, đã quấy rầy các vị lâu như vậy, tôi cảm thấy rất áy náy. Chúc các vị đêm này vui vẻ!" Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Samantha lúng túng nói: "Hẳn là chúng tôi quấy rầy anh mới đúng." Lúc này trông thấy mấy tay phóng viên trong đám người bắt đầu giơ cameras lên, hướng về phía Thạch Thiên mãnh liệt chụp, quay, hơn nữa lại tùy thời có thể chạy tới phỏng vấn, nàng vội vàng khéo léo kéo Sheryl cảnh trưởng sang một bên, nói: "Sheryl cảnh trưởng, xin ngài chờ một chút." Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Sheryl cảnh trưởng hỏi: "Samantha tiểu thư, còn có chuyện gì sao?"

Samantha buông tay ra nói: "Xấu hổ quá, kéo nhàu cả áo của anh rồi, là tôi có một việc nhỏ muốn nhờ ngài giúp."

Sheryl cảnh trưởng ha ha cười nói: "Không sao, không sao, tin tưởng tất cả nam sĩ có mặt ở đây ngày hôm nay đều muốn bị Samantha tiểu thư kéo áo đó, hiện tại có rất nhiều đang hâm mộ tôi đó nha. Samantha tiểu thư có chuyện gì phân phó cứ việc nói, chỉ cần có thể làm được, nhất định tôi sẽ dốc hết sức."

Samantha tới gần, nhẹ giọng cầu khẩn: "Tính cách của Thạch Thiên tiên sinh hơi có điêm quá khích, không được tốt cho lắm, hắn ghét nhất là bị người khác hỏi han. Anh có thể phái người ngăn cản đám ký giả kia lại không, để cho bọn họ không thể tới phỏng vấn Thạch Thiên được nữa. Nếu không... Chỉ sợ sẽ phát sinh ra chuyện hiểu lầm như lúc trước đó nữa."

Sheryl giải thích nói: "Rất cảm ơn Samantha tiểu thư nhắc nhở, nếu không phải là người có tính cách quá khích như vậy, ai dám cùng người cầm trong tay vũ khí nóng vật lộn. Tôi nhất định sẽ cố hết sức ngăn cản đám phóng viên kia không qua đây quấy rầy Thạch Thiên tiên sinh." Nói xong hắn vội vàng cầm lấy bộ đàm tìm người trợ giúp. Sau đó cùng với mấy người bảo vệ ở phía sau đi tới trước mặt đám phóng viên, vừa vặn ngăn bọn họ lại. Nhưng mà phóng viên tới đây cũng là được người mời, Sheryl chỉ có thể nhẹ nhành khuyên bảo, cũng không thể sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ đuổi bọn họ đi.

Thạch Thiên nhìn bộ dáng của Samantha bởi vì chính mình mà lo lắng, trong lòng không khỏi có điều băn khoăn, thầm nghĩ mình làm mấy chuyện này xác thực là không có nghĩ tới cảm nhận của nàng rồi.

Tên thanh niên tóc vàng kia dẫn theo Nicola cùng mỹ nữ tóc vàng đi đến trước mặt Thạch Thiên ba người, đối với Samantha cười nói: "Samantha tiểu thư đã lâu không gặp, em thật sự càng ngày càng mê người đó."

Samantha nói: "Vừa rồi rất cảm ơn anh."

Thanh niên tóc vàng cười nói: "Vốn chính là hiểu lầm mà! Là vị cảnh trưởng kia tự mình thích xen vào chuyện của người khác. Anh rất muốn kết giao làm bạn với vị Thạch Thiên tiên sinh này, Samantha tiểu thư nếu không ngại có thể giới thiệu chúng ta làm quen được không?"

Samantha vội nói: "Đương nhiên không ngại rồi." Nàng quay nhanh lại, thấy Thạch Thiên không có phản ứng gì, cho nên bắt đầu giới thiệu: "Thạch Thiên. Em đến giới thiệu cho anh một người bạn nhé, vị này chính là người tới từ Anh quốc, Ray Richer tiên sinh, bên cạnh là em gái của hắn, Bilei Si tiểu thư. Vị kia là Nicola tiên sinh chắc anh cũng đã biết...

Thạch Thiên cũng nể mặt mũi của Samantha, cho nên hắn nhẹ gật đầu với Ray Richer, tỏ vẻ đã biết, Samantha cũng thở phào một hơi. Bilei Si khi được Samantha giới thiệu, chỉ hừ một tiếng. Đem khuôn mặt nhăn nhó mà nhìn, Thạch Thiên cũng không thèm chú ý tới nàng. Samantha cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm, nữ hài tử khi nhìn thấy Thạch Thiên sẽ không có phản ứng như vậy chứ. Nàng đoán hai người này nhất định là đã từng quen biết. Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ray Richer hiển nhiên cảm thấy Samantha giới thiệu quá đơn giản, quay sanh Thạch Thiên bổ sung, nói: "Tôi chính là ông chủ của câu lạc bộ bóng đá Chelse, Nicola tiên sinh hẳn là đã nói qua ý của chúng tôi với cậu rồi, tôi rất hi vọng cậu có thể gia nhập đội bóng Chelse, nếu như cậu có điểm nào không hài lòng với Nicola tiên sinh, hoặc là còn có yêu cầu khác, vậy cứ nói ra." Hắn nói xong liền lấy ra một tấm danh thiếp tinh mỹ, đưa tới trước mặt Thạch Thiên, nói tiếp: "Cậu có thể suy nghĩ, trên đây là số điện thoại riêng của tôi, sau khi cậu đã suy nghĩ kỹ có thể nói cho tôi, bất quá tin tưởng không có một câu lạc bộ nào trả một triệu bảng Anh để mua cậu trong vòng năm năm đâu." Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Đám người vây xem không thể ngờ được Ray Richer lại nguyện ý bỏ ra một triệu bảng Anh, một món tiền khổng lồ như vậy để ký hợp đồng cùng Thạch Thiên, hơn nữa tỏ vẻ giá cả vẫn có thể thương lượng, lập tức khiến đám người xôn xao, tất cả mọi người nhịn không được phát ra lời thán phục. Phải biết rằng các cầu thủ trong đại đa số câu lạc bộ bóng đá lương cộng lại cũng không vượt quá một triệu bảng Anh, chỉ cần Thạch Thiên ký hợp đồng này, ngay lập tức sẽ trở thành một vị cầu thủ thiếu niên nổi tiếng nhất thế giới, hoặc tối thiểu là có giá đắt nhất thế giới.

Những ký giả kia lại càng bấm máy nhanh hơn, liên tiếp chụp Ray Richer cùng Thạch Thiên, ngay cả mấy tin tức vừa rồi cũng không bằng tin tức này a, thầm nghĩ, sẽ đem nội dung này đổi thành chuyên mục thể thao, chuyên đưa tin này cũng đủ làm một vụ oanh động toàn cầu.

Ngạo khí trên mặt Ray Richer thoáng cái tăng lên, dáng bộ như vẻ không thèm để một triệu bảng Anh vào mắt vậy. Ngoài ý muốn của hắn là Thạch Thiên căn bản không có ý tiếp nhận danh thiếp, chẳng qua chỉ cười lạnh, để hắn chìa tay cầm danh thiếp như vậy, lại thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu niên này bị khí thế của mình áp đảo, kinh ngạc quá hay sao? Nhìn vẻ mặt của Thạch Thiên tựa hồ là không giống, nhất thời hắn không biết nên đem danh thiếp kín đáo đưa cho Thạch Thiên, hay là thả lại trong túi áo mình đây. Hắn không biết nếu không có Thạch Lệ đang mạnh mẽ kéo cánh tay Thạch Thiên, vậy chính mình chỉ sợ sớm đã bước theo gót của Nicola, bị Thạch Thiên quảng ra đại sảnh rồi.

May mắn có Samantha tiến lên giải vây, thay Thạch Thiên tiếp nhận danh thiếp trong tay Ray Richer, nói: "Việc này Thạch Thiên đã biết, nhưng mà hôm nay hắn đại biểu làm người của tạp chí tới tới tham gia tiệc rượu, cho nên chưa có chuẩn bị tâm lý gia nhập câu lạc bộ bóng đá, xin ngài đừng trách."

Ray Richer cảm thấy kỳ quái, theo hắn biết thân phận là hiện tại của Thạch Thiên là trợ lý của Samantha, thật ra chính là một tên bảo vệ trong tạp chí xã. Vốn hắn cho rằng Thạch Thiên tình nguyện làm một tên bảo vệ nhỏ nhoi cũng không chịu tham gia đội bóng của Hongkong, hơn phân nửa là là say mê Samantha, bởi vì hắn tin tưởng nam nhân nào đã từng gặp qua Samantha đều bị điên đảo, Samantha bây giờ ngược lại trông giống trợ lý của Thạch Thiên hơn. Chẳng lẽ lời đồn của ngoại giới Samantha cùng Thạch Thiên có quan hệ thân mật là thật sao? Trong lòng hắn lập tức cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng gật đầu nói: "Vậy được rồi, tôi chỉ đợi ở Paris ba tháng thôi, hắn mau mau suy nghĩ điều kiện rồi trả lời tôi, cô biết rồi đấy, tôi là người bận rộn, làm cho câu lạc bộ bóng đá chẳng qua là hứng thú mà thôi."

Thạch Thiên ha ha cười nói với Samantha: "Nói cho tiểu tử này biết đừng có đợi nữa, lão tử sẽ không gia nhập câu lạc bộ của hắn đâu, mẹ nó chứ, bản tổ tông chỉ dùng tiền là có thể mua sao?

Chương 292: Mua mụ nội của ngươi

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Vip.vandanTruyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ray Richer thân là hoàng thân quý tộc Anh quốc, Chelse gia tộc là đại bộ phận tài sản tước vị Công Tước thừa kế lại, tại "Âu Châu Thương Nghiệp" Tạp chí còn được xếp hạng cao hơn cả nữ hoàng Anh quốc, là một vị Công Tước trẻ tuổi nhất đứng trong top mười đại phú hào, tuy tính cách vô cùng cao ngạo, không coi ai ra gì, thế nhưng không có người nào dám nói hắn là tự đại.

Từ hơn mười năm trước, Samantha mới vừa ở trên sàn diễn bộc lộ tài năng, Ray Richer đã bị phong thái của nàng khuynh đảo, trở thành một trong những người theo đuổi nàng. Nhưng ngay cả lúc đang theo đuổi Samantha, hắn cũng không giống như đám nam nhân khác, khi thấy một đám nam nhân vây quanh Samantha, hắn cũng không tới tham gia náo nhiệt. Thậm chí chỉ phái tùy tùng mời Samantha mà thôi, thái độ rất cao cao tại thượng, dường như đợi Samantha tới cầu tình hắn vậy.

Tuy Samantha chưa bao giờ cho hắn cơ hội, thế nhưng nhiều năm tiếp xúc, đối với tính cách cao ngạo của hắn nàng lại rất minh bạch. Thạch Thiên mặc nói với Samantha, thế nhưng đám người xung quanh đều nghe được, vừa dứt lời, Samantha liền nhìn thấy sắc mặt của Ray Richer trở nên âm trầm lại, chỉ sợ tùy thời có thể phát tác. Nàng vội vàng đứng giữa hai người, cơ hồ dùng ngữ khí khẩn cầu nói với Thạch Thiên: "Ray Richer tiên sinh không biết rõ về anh, mà hắn cũng không có ác ý, anh không muốn tham gia câu lạc bộ của hắn thì nhẹ nhàng từ chối là được, ở trước mặt mọi người phản bác hắn như thế sẽ không tốt, sẽ... sẽ làm hắn mất mặt." Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Bất Diệt Truyền Thuyết copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Thạch Thiên để Ray Richer đứng ở trước mặt mình hoa chân múa tay lâu như vậy là nể mặt mũi của Samantha, hắn mới không thèm để ý tới mặt mũi của Richer, trách mắng: "Hắn cũng đâu có nể mặt mũi của lão tử, ở trước mặt bao nhiêu người mà nói muốn mua lão tử, lão tử lại giống như hàng hóa có thể mua bán sao? Ngươi hỏi mụ nội nó xem nó có bán hay không, bao nhiêu tiền, lão tử mua."

Người chung quanh lập tức nhịn không được ha ha cười rộ lên.

Ray Richer tức giận đến nỗi khuôn mặt tái đi, phải biết rằng "mụ nội nó" từng là công chúa hoàng thất Anh quốc á. Chính là niềm tự hào của Chelse gia tộc, là người đáng tôn kính nhất, hắn nhịn không được phẫn nộ quát: "Mày nói cái gì?" Bàn tay nắm chặt, đang nghĩ xông lên giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này một phen. Thế nhưng trông thấy trong mắt Thạch Thiên bắn ra lãnh mang sắc bén, như muốn đâm vào thân thể khiến hắn cảm thấy run lên, mồ hôi lạnh ứa ra, đồng thời lập tức nghĩ lại chuyện, ngay cả một tên cướp trong tay cần súng cũng bị chết trong tay người này huống hồ, vì thế rốt cuộc hắn cũng không có bước ra.

Đang lúc hắn không biết làm như thế nào để xuống đài, lại có người ở sau lưng vỗ nhẹ lên vai hắn, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ray Richer tiên sinh là người có thân phận, không cần phải làm mất phong độ trước mắt mọi người như vậy."

Ray Richer quay đầu nhìn một cái, liền nhận ra người này là giám đốc Ngân hàng TS, Becker, hắn là một trong những số ít người biết được Quỹ TS, rõ ràng biết thực lực vô cùng mạnh mẽ của cái quỹ thần bí này. Lúc này cho rằng Becker tới là giải vây cho mình, vừa vặn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net