CTCN 13-21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 13: Kịch Đấu Ác Quỷ

Tác giả: Tiêu Diêu Cùng Thần

Dịch giả: vivax

Biên tập: blue sky

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Sáng sớm tỉnh lại, hai người cảm thấy tinh thần hưng phấn gấp bội. Sau khi tắm rửa ăn uống, cả hai liền cùng bốn vị tiên tử của Nghiễm Hàn cung tiến đến Điểm Tướng đài, ba gã kiếm đạo cao thủ của Lạc Nhật đảo quốc đang chờ họ ở đó.

Điểm Tướng đài hình vuông, mỗi cạnh dài mười thước, là dùng cự thạch chồng lên, vô cùng kiên cố.

Lý Khang Hy đã đến đây từ trước, thấy chúng nhân đến nơi vội vã bảo mọi người ngồi xuống.

Bên đối diện có bốn người, ba trong số đó mặc hắc y, đeo mặt nạ trắng xám, sau lưng cài một thanh bảo kiếm. Không cần phải nói, đây khẳng định là ba gã kiếm khách đến từ Lạc Nhật đảo quốc. Còn người kia là quan văn của bọn họ, tên Sơn Bản Kiều.

Huyền Phong tiên tử đang ngồi bên trái Dương Thanh Dao, nàng chăm chú nhìn ba gã hắc y kiếm khách kia, lẩm bẩm:

- Kỳ quái, ba tên kiếm khách này sao lại có một loại khí tức tà ác của người tu chân? Chẳng lẽ là......

Dương Thanh Dao nghe vậy thì khẩn trương trong lòng, cất giọng run run hỏi:

- Huyền Phong sư tỷ, tỷ nhìn ra điều gì à?

Huyền Phong lắc đầu nói:

- Thanh Dao sư muội, tạm thời cứ xem thử tình hình trên đài rồi nói, biết đâu ta nhìn lầm.

Sau khi Lý Khang Hy hạ lệnh, Lục Mộng Thần và hắc y kiếm khách thứ nhất đồng thời nhảy lên trên Điểm Tướng đài.

Hai bên đều ngầm đánh giá đối phương, hắc y nhân nói:

- Hồ Lãng Nhất Thuần, xin hỏi các hạ là... ..

Lục Mộng Thần nhìn Hồ Lãng Nhất Thuần, cao giọng đáp:

- Tại hạ là Lục Mộng Thần, mời các hạ xuất chiêu trước.

Hồ Lãng Nhất Thuần rút bảo kiếm ra, cổ tay vừa động, liền khua ra hàng trăm đạo kiếm ảnh. Lục Mộng Thần nhẹ nhàng nhảy lên, né tránh chiêu công đó. Hồ Lãng Nhất Thuần trong lòng chợt lạnh, cảm thấy đối thủ này không giống những kẻ trước kia, thế là hai tay ôm lại thành hình chữ thập, một đạo hắc lục quang mang dài khoảng một thước lóe lên trên thân kiếm.

- Kiếm khí!

Thanh Dao còn chưa thoát khỏi thói quen của người võ lâm, nên đối với kiếm khí thì thập phần lưu ý.

Huyền Tuyết truyền âm nói với Huyền Phong:

- Sư tỷ, tỷ xem đạo quang mang này có giống môn phái tà ác đó không?

Huyền Phong gật đầu đáp lại.

Hồ Lãng Nhất Thuần dồn sức vung tay, lập tức có một quả quang cầu cực lớn từ đầu kiếm phát ra, như thiểm điện bắn vào Lục Mộng Thần.

Lục Mộng Thần giơ Vân Vụ kiếm lên, nhè nhẹ đẩy ra một luồng bạch sắc vân vụ. Khi quả quang cầu kia xâm nhập vào bên trong luồng vân vụ, chớp mắt đã không nhìn thấy đâu nữa. Lúc này Lục Mộng Thần khẽ quát một tiếng:

- Húc.....Nhật.....Đông.....Thăng!

Hai vầng thái dương chói lọi từ giữa vùng mây mù bay lên rồi xoay tròn, đâm vào Hồ Lãng Nhất Thuần.

Hồ Lãng Nhất Thuần chẳng ngờ được đòn tấn công của mình lại không có hiệu quả. Y đang kinh ngạc thì hai vầng thái dương chói sáng đã bay đến trước mặt, khiến y không kịp né tránh, liền bị một thái dương kích trúng đầu, còn thái dương kia thì đánh trúng ngực.

Kỳ quái là Hồ Lãng Nhất Thuần không hề đổ máu, mà từ trên thân y chỉ có khói trắng bốc lên. Cơ thể y to đùng như thế nhưng bên trong trống rỗng, bộ y phục và mặt nạ cũng đều rơi xuống sàn đài.

- Quả nhiên không ngoài việc ta dự đoán, lại là Ác Quỷ môn đến nhân gian quấy rối!

Huyền Phong tiên tử căm giận nói.

Dương Thanh Dao ngạc nhiên hỏi:

- Huyền Phong sư tỷ, Ác Quỷ môn là gì?

Huyền Phong giải thích:

- Ác Quỷ môn là một tà phái tu chân cực kỳ ác độc, chuyên lấy hồn phách người chết để tu luyện quỷ công. Đệ tử Nghiễm Hàn cung chúng ta có nhiệm vụ phải tiêu diệt hết những tên đệ tử Ác Quỷ môn thương thiên hại lý này. Hắc y nhân vừa mới chết chẳng qua chỉ là một con rối, kẻ đứng sau chỉ huy chắc chắn là tên thứ ba, là hắc y nhân gầy còm kia.

Dương Thanh Dao quan sát kỹ đối phương nhưng vẫn không nhìn ra điểm nào khác lạ.

Lý Khang Hy vui mừng nói:

- Sơn Bản Kiều, trận thứ nhất đã do Thanh Nguyệt quốc chúng ta đại thắng. Ngươi còn dám khinh khi bổn quốc không có người chăng?

Sơn Bản Kiều cố nén đỏ mặt, không đáp lời. Hắn khẽ huơ tay, hắc y nhân thứ hai vội nhảy vọt lên đài.

- Tại hạ là Tỉnh Cương Xuyên, xin thỉnh giáo!

Hắc y nhân này hơi mập, kiếm vốn thẳng chợt cong lại, phát ra một cỗ khí thế cường đại ép đến Lục Mộng Thần.

Lục Mộng Thần vội vận chuyển Tinh Tiên thần công, hóa giải áp lực của đối phương.

Tỉnh Cương Xuyên rung tay, từ thân kiếm tuôn ra hắc vụ dày đặc, không ngừng gào rít tấn công Lục Mộng Thần. Lục Mộng Thần thấy vậy liền sử ra chiêu Húc Nhật Đông Thăng, phóng ra một đạo bạch vụ làm tiêu tan luồng hắc vụ đang áp tới kia, hai vầng thái dương cũng nhanh chóng lao đến Tỉnh Cương Xuyên. Lần này gã đã sớm chuẩn bị, liền đưa kiếm quét ngang một đường, lập tức có một con hắc long cực lớn hiện ra, lắc đầu vẫy đuôi đánh rơi hai vầng thái dương kia.

Lục Mộng Thần ngẩn ra, tên Tỉnh Cương Xuyên này thật không thể xem thường, có lẽ gã ít nhất cũng thuộc vào bậc Kim Đan sơ kỳ.

Mộng Thần lại vung kiếm, dung hợp ba mươi sáu loại kiếm ý và hai mươi bốn kiếm thức thành một, lập tức có hàng vạn đạo kim quang tụ lại thành một biển mây kim sắc. Đây chính là chiêu thứ hai của Phong Thần kiếm quyết, Kim Quang Vạn Đạo.

Biển mây kim sắc nhẹ nhàng nuốt chửng lấy hắc long trong nháy mắt, rồi mang theo uy lực cường đại mà chém tới Tỉnh Cương Xuyên.

Khi chiêu thức chạm nhau, liền phát ra những âm thanh tan vỡ. Trên Điểm Tướng đài chỉ còn lại những mảnh hắc y, còn Tỉnh Cương Xuyên thì đã hồn phi phách tán từ lâu.

Hắc y nhân thứ ba thấy thủ hạ do đích tay mình đào tạo đã bị tiêu diệt trong chốc lát, thì lòng tràn đầy phẫn hận. Gã không nhịn được nữa, vội tung người nhảy đến, khi thân còn lơ lửng ở trên không thì đã cao giọng nói:

- Lạc Nhật quốc Cao Vu, xin thỉnh giáo!

Cùng với sự xuất hiện của gã là một ngọn thủy triều màu đen ào ạt cuốn tới, ẩn chứa bên trong đó là những tiếng quỷ khóc sói gào, thật là khủng bố.

Tuy nhiên, Lục Mộng Thần vẫn không đổi sắc, vẫn tiếp tục sử ra thức Kim Quang Vạn Đạo như trước, và công thẳng vào ngọn hắc triều kia. "Ầm" một tiếng, tiếng động vang lên rền rĩ như muốn điếc tai người nghe.

Đôi bên bất phân thắng bại.

Không ai có thể nhìn ra được bất cứ biểu tình gì, ngoài đôi ngươi như muốn bốc hỏa trên khuôn mặt đang ẩn sau tấm mặt nạ trắng của Cao Vu. Gã quát lớn:

- Quỷ.....Hỏa.....Sâm.....Sâm.

Theo sau tiếng quát là vô số ngọn hắc sắc hỏa diễm được bắn ra từ thân kiếm, nhanh chóng lao tới Lục Mộng Thần.

Huyền Phong kinh hô một tiếng:

- Phẫn Nộ Quỷ Hỏa! Ngọn lửa này có uy lực rất lớn, chỉ có chân nguyên chí dương chí cương mới có thể phá được. Chẳng biết Lục sư đệ có tiếp được hay không?

Dương Thanh Dao nghe Huyền Phong nói vậy, thì tim không khỏi thắt lại, gần như muốn dâng lên đến tận cổ.

Trên mặt Lục Mộng Thần lúc này đang toát ra khí thế lẫm liệt, thân người bốc lên cao, hét:

- Phổ.....Chiếu.....Vạn.....Vật.

Rồi Vân Vụ kiếm vẫy ra hàng chục đạo kiếm quang cực lớn, chúng tụ lại thành một, và không thể nào tìm được bất kỳ khe hở nào. Tựa như thủy ngân trút xuống mặt đất, điên cuồng công kích từng đóa quỷ hỏa u ám do Cao Vu phóng đến.

Dưới chiêu kiếm chí dương chí cương này, toàn bộ quỷ hỏa đều bị tan biến. Cao Vu cũng bị đòn xung kích cực mạnh đánh trúng, chỉ thấy gã kinh hô một tiếng:

- Thì ra ngươi là đệ tử Phong Thần Tông!

Sau đó gã liền hóa thành một đạo hắc quang trốn đi. Thân thể đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại những mảnh hắc y rơi xuống sàn đài.

Dương Thanh Dao nhìn thấy phu quân chiến thắng thì trong lòng cực kỳ vui sướng, phương tâm nở rộ.

Huyền Phong tiên tử giẫm nhẹ chân, tức giận nói:

- Để thần thức của tên ác quỷ đó trốn mất, thật là đáng tiếc!

Thấy ba trận toàn thắng, Lý Khang Hy lạnh lẽo quát Sơn Bản Kiều:

- Sơn Bản Kiều, đừng khi dễ Thanh Nguyệt quốc chúng ta. Sau này phụng cống mỗi năm không được ít hơn ngàn vạn lượng.

Sơn Bản Kiều toát mồ hôi hột, từng giọt to như hạt đậu chảy xuống hai bên má, thân thể run rẩy, gật đầu không ngừng.

Lý Khang Hy cực kỳ hoan hỷ, cho bày yến tiệc thịnh soạn, và ban thưởng cho Lục Mộng Thần không ít lễ vật.

oooOooo

Trong một sơn động âm u, Bạch Ngọc Tà đang ngồi xếp bằng vận công, khắp người tỏa ra khói hồng. Hồi lâu sau, hắn mở hai mắt, khẽ than:

- Phong Hoa Tuyết Nguyệt bốn xú kỹ nữ này dám đả thương bổn thiếu gia.....Hừ, nha đầu nhìn không tệ họ Dương kia cùng với ngọc tiêu đó, ta nhất định phải chiếm được.

--------------------------------------------------------------------------------

Hồi 14: Động Phòng Giáo Điều

Tác giả: Tiêu Diêu Cùng Thần

Dịch giả: vivax

Biên tập: blue sky

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Cùng nhau ăn uống xong, chúng nhân từ biệt hoàng đế Lý Khang Hy, trở về Kiếm Thần phủ.

Huyền Nguyệt kêu:

- Ai chà! Hôm nay thật no hết sức, trước giờ chưa khi nào ăn nhiều sơn hào hải vị như thế này!

Huyền Tuyết che miệng cười:

- Tứ sư muội bị mang lên núi thanh tu từ nhỏ, đương nhiên chưa ăn qua những món ngon ở nhân gian rồi!

Huyền Phong mỉm cười nhìn mọi người, phiền muộn trước kia đã tan biến sạch. Nàng quyết định ngày mai trở về Nghiễm Hàn cung tạ tội với sư phụ, nên nói với Lục Mộng Thần:

- Lục sư đệ, chúng ta cũng đến lúc phải cáo từ rồi. Giờ đây phải quay về bổn cung phúc lệnh với gia sư.

Lục Mộng Thần ngẩn ra, hỏi:

- Ồ, các vị sư tỷ, đi sớm vậy sao?

Dương Thanh Dao nhận thấy tấm chắn bảo mệnh này sắp bị vuột mất, bèn vội vàng nói:

- Tứ vị sư tỷ, hãy nán lại thêm vài ngày đi! Ngày mai chúng ta đến Vọng Giang Lâu trứ danh nhất ở kinh đô để ngắm cảnh nhé.

Huyền Nguyệt vốn tinh nghịch nhất, vừa nghe lời đề nghị ấy thì liền reo hò tán thưởng.

Huyền Phong cười, đáp:

- Thanh Dao sư muội, nếu lưu lại nữa thì e rằng sư phụ sẽ quở trách thêm. Đa tạ sư muội và Lục sư đệ, chúng ta sau này sẽ có duyên gặp lại.

Vừa dứt lời, dưới chân bốn vị tiên tử liền xuất hiện một đạo lưu quang rồi cả bốn chợt tan biến trong chớp mắt.

Lục Mộng Thần quay người nói với Dương Thanh Dao:

- Thanh Dao, chúng ta cũng nên vào nhà thôi.

oooOooo

- Tả hộ pháp, bọn người Nghiễm Hàn cung đã đi rồi. Chúng ta mau đến giết tiểu tử đó!

- Thiên Minh, người của Tu Chân giới sao có thể giết người ở kinh đô phồn hoa chứ? Đợi chúng ra ngoài rồi xuất thủ cũng chưa muộn.

- Được! Tả hộ pháp, tất cả đều theo ý người.

oooOooo

Hai người vào trong phòng, Dương Thanh Dao cúi đầu không nói gì, tựa như đang có rất nhiều tâm sự.

Lục Mộng Thần chưa bao giờ nhìn thấy nàng như vậy, hắn đặt tay lên bờ vai mềm mại của nàng, nhỏ giọng hỏi:

- Thanh Dao, nàng sao vậy? Có tâm sự gì phải không?

Dương Thanh Dao nhíu mày, chầm chậm nói:

- Mộng Thần à, chàng có chỗ không biết. Bích Hải Triều Thanh tiêu trong tay thiếp chính là nguồn gốc tranh đoạt của tà phái. Thiếp lo sợ Ma môn, Thánh Tà Tông sẽ đến cướp tiêu. Với tu vi của chúng ta, chỉ sợ sẽ khó mà chống đỡ!

Lục Mộng Thần nghe vậy, liền cúi đầu xuống trầm mặc. Hắn cũng cảm thấy việc này khá nan giải, rất lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói:

- Thanh Dao, hay là chúng ta hãy trở về Phong Thần Tông đi. Ta tin rằng những tà phái đó sẽ không dám đến quấy phá bổn phái đâu.

Dương Thanh Dao vui mừng nói:

- Tốt lắm, Mộng Thần, thiếp phát hiện ra, chàng càng lúc càng thông minh!

Giải quyết được việc này, hai người liền cảm thấy nhẹ nhõm bội phần.

Lục Mộng Thần ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn Dương Thanh Dao, cười nói:

- Thanh Dao, đến đây cởi áo cho ta đi.

Dương Thanh Dao khá bất ngờ, té ra Lục Mộng Thần quả thật cho rằng lời nàng nói lúc đầu là quy tắc bất biến. Kể ra có một nam nhân như vậy quả không tệ, cũng là một bảo ngọc.

Hai người khỏa thân chui vào trong chăn. Lục Mộng Thần nhẹ nhàng ôm ái thê, rồi mỉm cười nói:

- Thanh Dao, chúng ta làm việc thứ hai nhé.

Dương Thanh Dao dở cười dở khóc. Vạn lần không tưởng được Lục Mộng Thần đã hoàn toàn chấp nhận "lời ngụy biện" của mình.

Nàng bối rối nằm sấp lên người hắn, chẳng biết tại sao lúc này nàng lại không có chút nhu cầu nào. Hay vì nàng đã luyện đến Ngưng Thần kỳ, nên đối với dục vọng của bản thân đã bắt đầu giảm bớt? Lục Mộng Thần cảm thấy kỳ quái, hắn vỗ vỗ vào tấm lưng mượt mà của Thanh Dao, khẽ giọng nói:

- Thanh Dao, sao hôm nay nàng lại không cử động?

Dương Thanh Dao chỉ hận không có lỗ để chui xuống. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, nói với vẻ khó xử:

- Mộng Thần, chàng cần thiếp thực hiện quy củ thứ hai của phu thê sao?

Lục Mộng Thần thốt ra một câu kinh thiên động địa:

- Thanh Dao, nàng không biết rồi. Ta từ kinh nghiệm hai lần trước, đã nhận thấy phương thức này đối với việc đột phá Tinh Tiên thần công có ích lợi rất lớn, vì vậy nên ta muốn hôm nay chúng ta tiếp tục làm việc thứ hai đó.

Dương Thanh Dao không biết phải nói sao.

Nàng miễn cưỡng bắt đầu động tác của mình. Vì công lực của nàng hơi thấp, nên khi chưa quá một khắc, thì đã chìm vào trong tiên cảnh bồng bềnh.

Xuân sắc.....

Thời gian vận động của Dương Thanh Dao so với bình thường có ngắn hơn, dần dần dừng lại, rồi tiến vào tầng thứ nhất của Tinh Tiên thần công, chỉ trong một đêm mà mà nàng đã thành công đạt đến Ngưng Thần hậu kỳ.

Lục Mộng Thần cũng ngầm vận tầng thứ tư của Tinh Tiên thần công, di chuyển chân khí đến hàng chục vòng châu thiên nhưng cũng không có chút tiến triển nào, vẫn dừng lại ở cảnh giới Tứ Tượng Sinh Diệt như trước. Hắn không khỏi thất vọng, đành vận hành từng vòng châu thiên một để thử vận may.

Đêm nay, việc tu luyện của Lục Mộng Thần không có tiến triển gì lớn.

Hồi 15: Hương Phong Phục Kích

Tác giả: Tiêu Diêu Cùng Thần

Dịch giả: vivax

Biên tập: blue sky

Nguồn: www.hoanguyettaodan.org

Hôm sau, bọn họ ăn sáng xong liền đến kim điện xin phép hoàng thượng được nghỉ, lý do là về quê thăm người thân. Lý Khang Hy đạt được thắng lợi, đối với hai vị công thần này đặc biệt coi trọng, chẳng những ân chuẩn thỉnh cầu mà còn ban thưởng cho rất nhiều tài bảo.

Bọn họ vừa rời khỏi kinh đô, liền tìm chỗ dân cư thưa thớt để ngự kiếm phi hành quay về Phong Thần Tông.

Lục Mộng Thần cởi Quy Long kiếm sao đưa cho Thanh Dao, khi vừa chuẩn bị phi hành thì chợt từ đằng sau truyền đến một giọng cười nham hiểm:

- Lục Mộng Thần, chúng ta lại gặp nhau. Ta đã nói rồi, ta sẽ tìm ngươi báo thù!

Lục, Dương hai người quay đầu lại nhìn, té ra không phải ai xa lạ, chính là kẻ hôm đó đã cùng quyết đấu với Dương Thanh Dao trên lôi đài - Thiên Tinh cung Đoạn Thiên Minh. Đứng bên cạnh gã còn có một trung niên nam tử, dáng người gầy gò, vẻ mặt âm trầm.

- Là ngươi?

Dương Thanh Dao kinh hô, hẳn nhiên là nàng có thể nhận ra gã Đoạn Thiên Minh này.

Lục Mộng Thần giơ Vân Vụ kiếm lên, cao giọng nói:

- Ngươi đã đến báo thù, vậy thì lại đây!

Kỳ thực hắn không hề sợ Đoạn Thiên Minh, nhưng hắn lại nhìn không ra tu vi của người trung niên đang đứng bên cạnh gã, chỉ với điểm này, hắn đã khó nắm chắc được phần thắng rồi.

Người trung niên cao gầy kia cười hắc hắc, nói:

- Lục Mộng Thần, nếu thức thời thì khoanh tay chịu trói, ngoan ngoãn giao Dương Thanh Dao ra cho chúng ta. Nếu không thì hôm nay Hương Phong cốc Viên Dạ ta nhất định sẽ khiến ngươi máu nhuộm đương trường.

Dương Thanh Dao quát:

- Chúng ta là người của Phong Thần Tông, các ngươi dám đụng đến chúng ta chăng?

Nàng định dùng danh tiếng của Phong Thần Tông để hù dọa đối phương, thế nhưng nàng đã tính sai kế sách.

Viên Dạ cười nham hiểm:

- Đừng đem Phong Thần Tông ra dọa dẫm ta, lão tử là Tả hộ pháp của Hương Phong cốc, há lại đi sợ mấy tên tiểu bối vô tri các ngươi sao? Các ngươi có biết hôm đó đã đắc tội với ai không? Thiên Minh là ái tử yêu thương nhất của Tổng hộ pháp bổn cốc, và cũng chính là nhị cung chủ của Thiên Tinh cung.

Dương Thanh Dao biến sắc, kinh hãi hỏi lại:

- Chẳng lẽ Thiên Tinh cung lại là thế lực chi nhánh của các ngươi?

Lúc này Đoạn Thiên Minh đã đến bên cạnh, cười ha hả nói:

- Dương Thanh Dao, nàng thật thông minh. Nhưng các ngươi đã biết bí mật này thì nhất định phải chết. Thật đáng tiếc cho một mỹ nữ tuyệt thế như nàng!

- Bỉ ổi!

Dương Thanh Dao căm hận mắng.

Lục Mộng Thần quay người ra sau nhìn, phát hiện hướng đào tẩu đã bị khí thế cường đại của đối phương phong kín. Xem ra chỉ đành phải chiến đấu rồi sẽ tìm cơ hội đào thoát sau.

Hữu thủ của Viên Dạ giơ lên, chợt có một thanh trường kiếm màu đỏ thình lình xuất hiện trong tay. Y nhìn Lục Mộng Thần giống như đang nhìn một con sơn dương chờ bị giết thịt.

Viên Dạ lay động trường kiếm, rồi quát:

- Xạ Nhật thần quyết đệ nhất thức, Kiếm Kích Trường Không!

Cũng cùng một chiêu, nhưng Đoạn Thiên Minh so với Viên Dạ còn kém xa. Giờ đây có vô số kiếm ảnh quay cuồng và lấp loáng quang mang sáng ngời, đánh về phía Lục Mộng Thần nhanh như thiểm điện.

Lục Mộng Thần toàn lực vận khởi tầng thứ tư của Tinh Tiên thần công, đánh ra chiêu Húc Nhật Đông Thăng, khiến cho bạch vụ mịt mù từ thân kiếm bốc lên, rồi lao thẳng vào quang hoa to lớn kia.

Quang hoa xuyên vào luồng vân vụ, hai vầng thái dương vừa mới hiện ra liền bị đánh rơi xuống.

Lục Mộng Thần nhanh chóng thoái hậu, kiếm quang cường đại kia vẫn đuổi sát không bỏ.

Tại một chỗ khác, Đoạn Thiên Minh cũng đang giao thủ với Dương Thanh Dao.

Hai bên chém ra các đạo kiếm khí, khi chạm nhau phát ra những tiếng vang cực lớn. Điều đã khiến cho Đoạn Thiên Minh thập phần kinh dị đó là tu vi của Dương Thanh Dao nay đã đạt đến Ngưng Thần hậu kỳ. Với tu vi Hợp Khí kỳ của hắn mà muốn chiến thắng Ngưng Thần sơ kỳ thì đã thật sự rất khó rồi, còn nói chi đến Ngưng Thần hậu kỳ? Lúc này Thanh Dao không ngừng phát ra kiếm quang cường đại công kích hắn, và khiến cho hắn phải vất vả chống đỡ, nhưng vì hắn quá sĩ diện, nên vẫn cắn răng chiết chiêu.

- Kim Quang Vạn Đạo!

Lục Mộng Thần quát to, đồng thời cũng phóng ra hàng vạn đạo kim sắc kiếm quang, hợp thành một kiếm cầu to lớn, nhanh chóng đánh tới kiếm quang của Viên Dạ.

Hai đạo kiếm quang mãnh liệt chạm vào nhau rồi đồng thời tan biến.

Lục Mộng Thần khẩn trương nhìn Viên Dạ, nhận thức được thực lực đáng sợ của đối phương. Có lẽ phải dùng đến hai chiêu mới hóa giải được một kích trí mạng của y.

Viên Dạ đang muốn công ra kích thứ hai thì một tiếng kêu thảm truyền đến. Y vội quay đầu nhìn, thì chợt thấy Đoạn Thiên Minh bị kiếm quang của Dương Thanh Dao quét trúng ngực, ngã trong vũng máu.

- A!

Viên Dạ sửng sốt, vội vàng lao đến nâng gã dậy, quang mang nhấp nhoáng từ trên tay liên tục đánh vào trong thân thể gã để điểm huyết, run giọng hỏi:

- Thiên Minh, ngươi thế nào?

Hơi thở của Đoạn Thiên Minh đã trở nên yếu ớt, chỉ thều thào nói:

- Tả hộ pháp.....ta.....không được rồi.....ngươi mau.....thu.....nguyên thần.....của ta.....mang về cho gia phụ.....người sẽ có biện pháp.

Nói đến đây, gã miễn cưỡng giơ tay chỉ vào Thanh Dao, uất hận nói:

- Xú nha đầu đó.....nhất định phải giúp ta giết ả.....báo thù cho ta.

Lời nừa dứt thì đầu nghẹo xuống, đoạn khí mà chết.

Viên Dạ đau khổ gào lên một tiếng, rồi thò tay vào trong túi lấy ra một chiếc hộp, còn một tay thì ấn vào đầu Đoạn Thiên Minh, lập tức có một luồng khói trắng lờ mờ bay lên, rồi bị hút vào trong hộp.

Cẩn thận cất hộp vào túi, sau đó Viên Dạ quay sang nhìn Dương Thanh Dao với sát khí đằng đằng, rồi phẫn nộ nói:

- Xú nha đầu, ngươi giết thiếu chủ của ta, ta nhất định phải lấy mạng ngươi.

Nói xong, y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ctcn