Chương 80:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi tôi có ý thức, tôi đã là thành viên cục an ninh điều tra

Tôi không có tên, chỉ có duy nhất 1 kí hiệu A

Mọi người thường gọi tôi là anh A.

Hàng chục triệu vì sao không nhất thiết ngôi sao nào cũng có sự sống, vũ trụ rộng lớn, những hành tinh có thể tạo ra sự sống đều là những viên ngọc quý.

Nhiệm vụ của cục an ninh điều tra là giám sát thế giới. Bảo vệ một thế giới còn khó hơn việc tạo ra thế giới mới.

Nhiệm vụ của anh vô cùng đơn giản—— chính là giải cứu thế giới.

Ông trời là sếp của tôi, cũng là giám đốc của cục điều tra an ninh, nhưng ngài ấy luôn yêu cầu chúng tôi gọi ngài ấy là sếp.

Mọi người đều nói, ngoại trừ sếp ra, thì tôi chính là người bí ẩn nhất.

——

Những bí ẩn này đều do đặc thù công việc của tôi.

"Lão A, [ kí hiệu 572 ] là kẻ rất nhiều chuyện, cô ta nghe được tin anh cũng nhận nhiệm vụ này, nên muốn chúng tôi kể cho nghe sự tích về anh. Cô ta chắc hẳn cũng đoán ra được anh chính là kiểm soát viên trong truyền thuyết. Sư phụ tặng cho anh một kí hiệu độc nhất vô nhị A!"

Con hồ ly nhỏ Diêu Tam Vĩ lại chạy đến buôn chuyện với A. Những câu chuyện kiểu như vậy anh đã từng nghe rất nhiều. Mỗi năm, cục an ninh điều tra đều tuyển rất nhiều nhân viên mới, khi biết đến sự tồn tại của A, họ tò mò "A là ai?" .

"Này lão A, rốt cuộc anh đến từ đâu? Tại sao anh lại giỏi như vậy, lý do vì sao anh không muốn cho mọi người biết mặt của mình?" Diêu Tam Vĩ liên tục đặt câu hỏi. Cuối cùng A cũng bị cậu ấy chọc cho nổi giận.

A cúi xuống nhìn Diêu Tam Vĩ, giơ một ngón tay lên: "Tôi sẽ chỉ trả duy nhất một câu hỏi của cậu."

"Thật à? ?" Diêu Tam Vĩ hưng phấn vẫy cái đuôi nhỏ.

"Tôi thực sự rất giỏi ."

Một giây sau đó, A biến mất trước mặt Diêu Tam Vĩ, quay trở lại không gian bên trong hệ thống. Để lại Diêu Tam Vĩ ngơ ngác không hiểu gì.

Tránh được bị tên nhóc kia bám đuôi, A thả lỏng cơ thể, nằm ở trên giường. Nhấc tay lên di chuyển làn sương mù, nhìn lên vũ trụ bao la, ngắm nhìn các vì sao.

Không có thứ gì đẹp hơn vũ trụ.

——

"Ting ting ting." Giao diện hệ thống nhận được tin nhắn.

"Chào A, có một thế giới xảy ra vấn đề. Tình hình rất nghiêm trọng, những người khác không đủ năng lực. Chỉ có anh mới có thể làm được"

Tin nhắn Diêu Tam Vĩ cùng nhiệm vụ được truyền đến tay anh. A không mở nhiệm vụ ra xem, đã ngay lập tức đồng ý làm nhiệm vụ. Sau đó mở thông tin nhiệm vụ ra xem.

Đây chỉ là một thế giới vô cùng bình thường. Con người là kẻ thống trị trên thế giới này. Nó rất bình thường, chả có gì đặc biệt trong vũ trụ.

Mục tiêu lần này của anh chính là nhà giáo sư sinh học trẻ tuổi. Anh được xuyên đến trước một ngày trước ngày tận thế.

Người này được coi vị thiên tài trong ngành sinh học, có sở thích nghiên cứu tổng hợp gen. Người này từng muốn phát minh vắc-xin để tiến hóa loài người.

Cuối cùng, anh ta khiến cho cả thế giới bàng hoàng, cũng tự tay hủy diệt thế giới. Anh ta đã tạo ra một biến dị gen, khiến cho cả thế giới chìm trong đại dịch. Đại dịch vừa đi qua, zombie hoành hành khắp nơi. Anh ta đã bị zombie ăn thịt. Không ngờ kì tích lại xảy ra, anh ta vừa mở mắt ra, đã xuyên đến một thế giới khác.

Vị bác học điên này rất nhanh chóng thích nghi với thân phận mới, anh ta khát khao muốn hoàn thành công việc nghiên cứu kiếp trước. Anh ta cảm thấy bản thân mình đang có kinh nghiệm, lần này, nhất định sẽ thành công!

Anh ta đã từng hủy diệt một thế giới, và anh ta lại tiếp tục hủy diệt một thế giới nữa.

Đây là một nhân vật nguy hiểm. Nếu anh ta thành công, thế giới này sẽ bị hủy diệt.

Phải loại bỏ anh ta.

——

A vừa mở mắt ra, phát hiện những thứ xung quanh đột nhiên trở nên to lớn. Cúi đầu xuống nhìn, là một đôi chân mèo. Anh thử cử động.

Mặc dù có cảm giác không quen, nhưng mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.

Giáo sư Vương bị ám ảnh bởi sinh học, tính tính kỳ quặc, đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn, không còn bạn bè. Vì vị tiến sĩ này đã từng sống ở thời mạt thế, nên anh ta rất đề phòng người lạ. Hai yếu tố này cộng lại, anh biết đây là mục tiêu rất khó tiếp cận.

Theo quy định của cục điều tra an ninh không được tự ý mượn thân thể của người sống, muốn tiến lại gần mục tiêu phải thông qua các nhiệm vụ. Và lựa chọn tốt nhất là nên biến thành một con vật, như vậy khiến đối phương bớt cảnh giác hơn. Anh phải học cách đã trở thành một chú mèo đúng nghĩa.

A đang nằm dưới gốc cây, học mấy con mèo liếm bộ lông. Ánh mắt thì quan sát cánh cửa sổ nhà giáo sư Vương.

Không sai, anh đã lựa chọn biến thành một chú mèo hoang.

Đây là chú mèo tam thể bị chủ bỏ rơi. Khi A xuyên đến thế giới này, đã sử dụng hệ thống bàn tay vàng để chữa bệnh cho chú mèo hoang.

A nằm dưới gốc cây hải đường phơi nắng, thi thoảng lại ngáp một cái.

Anh đã nằm ở đây quan sát suốt mấy ngày, phát hiện nhiệm vụ có vẻ hơi rắc rối và phiền toái. Linh hồn vị tiến sĩ thời mạt thế đang trú ngụ ở cơ thể kia. Anh không thể dùng phương pháp bình thường để đối đầu với anh ta, bởi làm vậy sẽ ảnh hưởng đến cơ thể nguyên chủ. Và làm vậy là trái quy định.

Mục tiêu lần này anh là phải đuổi linh hồn trái quy định kia đi. Đem cơ thể trả lại cho giáo sư Vương.

Nên nhiệm vụ này giao cho người khác, chắc chắn sẽ không thành công.

Chậc, anh nghĩ mình nên lập ra một kế hoạch.

Ngày thứ 10.

"Meo meo? Meo meo?" Giọng nói trong trẻo dễ thương của một cô bé truyền tới. A mở mắt ra, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng dưới gốc cây hải đường. Nhìn cô bé chắc khoảng tầm 10 tuổi.

"Meo meo!" Cô gái phát hiện anh đang nhìn mình, liền vui vẻ bật cười khúc khích.

A hất đuôi, không thèm để ý đến cô, tiếp tục nằm quan sát.

Ngày thứ 11

"Meo meo ~ em ra đây chơi với chị nhé."

Lại là cô bé.

Ngày thứ 12.

"Meo meo, chị mang cho em chút đồ ăn nè, em có muốn ăn không?" Cô gái đặt một mẩu giấy dưới gốc cây, ở bên trên có thức ăn dành cho mèo.

Không thích ăn.

Ngày thứ 13.

"Meo meo, chị lại mang thức ăn đến cho em nè, ngày hôm nay em cố ăn hết nhé."

Đã bảo không ăn rồi mà.

Ngày thứ 14

Cô bé nhìn thấy cái bát trống rỗng, vui vẻ nói: "Meo meo! Có phải khi có chị ở đây em ngại nên không dám ăn đúng không, vậy thì chị để thức ăn ở đây nhé. Bye bye. "

Cô bé bật cười khúc khích rời đi.

10 phút sau, có ba con mèo hoang chui từ trong lùm cây ra, bọn chúng đã ăn hết đống thức ăn.

A khẽ vẫy đuôi.

Hầy, đã bảo là, tôi không thích ăn thức ăn cho mèo.

Ngày thứ 20.

"Meo meo, hôm nay chị mang cá khô cho em nè! Em có muốn ăn không?"

Cô bé từ trong túi lấy ra một cá nhỏ, nhẹ nhàng đặt ở dưới gốc cây, sau đó lùi xuống phía sau mấy bước, vẻ mặt mong đợi nhìn anh.

...

Mười phút sau.

Hầy, tại sao cô gái này dính người hơn cả hồ ly nhỏ.

A quyết định ăn một con cá nhỏ, để cho cô bé kia hết hy vọng.

"Meo meo, ăn có ngon không?"

Hừm... Cũng không tệ.

Xung quanh truyền đến tiếng mèo kêu, ba con mèo kia ngửi thấy mùi thức ăn liền chạy đến.

"Meo meo, bọn nó đều là bạn của em sao?" Cô bé phấn khích vỗ tay, bật cười hì hì lại lôi mấy con cá ra: "Mấy em cũng đến đây ăn đi~."

"Meo ~ meo ~ meo ~ "

Ba con mèo vui vẻ vây quanh cô bé.

A sau khi ăn xong, liền nhảy lên trên cây. Tìm được một chỗ quan sát thích hợp, tiếp tục làm nhiệm vụ.

"Meo meo em thật là lợi hại!"

A: ...

Ngày thứ N.

"Chị tên là Mễ Mị, chị có thể gọi bên bằng cái tên Đường Đường được không? Nhìn bộ lông của em rất giống kẹo bông." Tay cô bé chạm lên bộ lông mềm mại của anh. A ngừng ăn cá, ngẩng đầu lên nhìn cô bé. Cô bé bật cười khúc khích. Mở balo ra lôi một chai nước khoáng, đổ nước vào trong cái chén nhỏ.

"Đường Đường ngoan."

Mễ Đường?

Kệ đi...

"Đường Đường, em có muốn theo chị đi về nhà không?" Đôi mắt của cô bé tràn ngập sự hy vọng.

Cơ thể A đột nhiên cứng đờ, sau đó lại tiếp tục trèo lên cây, tìm vị trí thích hợp tiếp tục quan sát.

Không được. Em gái nhỏ, anh còn bận rộn rất nhiều việc.

A quay sang nhìn ba con mèo lại đến ăn chùa kìa.

Ba con mèo kia được nuôi dưỡng đến mức béo ú.

Cô bé này ngày nào cũng đi đến tìm anh. Ba con mèo này cũng được hưởng ké, nuôi đến mức bộ lông trở nên mềm mại. Béo đến mức không trèo nổi cây, chỉ biết suốt ngày nằm ở dưới đất kêu "meo meo".

Nhưng cô bé chỉ hỏi duy nhất một mình anh. Ngày nào cũng hỏi có muốn theo cô về nhà không.

Hầy... Em gái nhỏ, anh còn phải làm nhiệm vụ.

Anh thực sự rất muốn tiêu diệt linh hồn kia, nhưng hành động quá mạo hiểm, dù sao tên kia là một nhà bác học nổi tiếng, nghiên cứu đống tế bào gen kì quái. Kiếp trước, anh ta cũng từng có kinh nghiệm sống ở thời mạt thế, nên khả năng chiến đấu rất khá.

A sau khi tiêu diệt xong linh hồn kia, sẽ xóa đoạn ký ức này cho giáo viên Vương.

Nhiệm vụ lần này sẽ kết thúc viên mãn.

Nhưng mà...

"Đường Đường! Hai ngày nay em đã đi đâu? Chị còn tưởng em đã bị người ta bắt đi." Ở dưới gốc cây hải đường, vừa nhìn thấy anh cô bé kia liền vội vàng chạy đến. Sau đó liền dừng lại, hình như cô bé sợ sẽ làm dọa anh sợ. Buồn bã tủi thân nhìn anh.

A ngừng vẫy đuôi. Mấy ngày nay, anh bận chút việc. Mà sao cô gái này lại dễ khóc như vậy.

Lần đầu tiên anh đưa chân ra, nhẹ nhàng cào vào ống quần của cô bé.

Đừng khóc.

Cô bé sau khi được an ủi, đã ngừng khóc, cô bé ngồi xuống dịu dàng xoa đầu anh.

"Đường Đường, em có muốn theo chị về nhà không?" Cặp mắt long lanh, tràn ngập hình ảnh của anh.

Trong lòng A bỗng nhiên nảy ra một cảm giác rất kì lạ

"Meo..."

Được rồi, cứ coi như anh tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ?

Từ đó trở đi, A từ chú mèo hoang, nhanh chóng trở thành chú mèo nuôi trong nhà.

Đột nhiên bắt đi đến cửa hàng thú y tiêm vắc-xin phòng bệnh. A vẻ mặt tối sầm lại. Làm một con mèo nuôi trong nhà thật phiền toái. Nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cô bé. Anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận. Ngoan ngoãn nằm xuống tiêm.

Ai bảo anh đã đồng ý với cô gái nhỏ này rồi= = thôi quên đi, nhịn một chút rồi qua.

Cô gái nhỏ đối xử với anh rất tốt, người nhà của cô bé cũng vậy. A chưa bao giờ thân thiết với họ cả. Ban đầu anh cảm thấy không quen, bởi vì anh đã quen một mình, không có ai bên cạnh. Mỗi ngày, anh đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp nhìn xuống phía dưới, ban đêm ngồi ngắm sao.

"Đường Đường, em có muốn đi ra ngoài chơi không?" Cô bé ngẩng đầu lên ngây thơ hỏi anh, mèo và người im lặng nhìn nhau, cô bé vẫy tay với anh.

"Đường Đường! Đi thôi, chị dẫn em đi chơi nhé!"

"Meo."

Mỗi ngày A tự nói với bản thân mình, đây là ngày cuối cùng, ngài mai anh sẽ lén bỏ đi.

Ngày mai rồi lại ngày mai...

Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, A vẫn ở trong nhà Mễ Mị, làm một tiểu hoàng đế. Thậm chí anh hưởng thụ cuộc sống đến mức suýt quên không làm nhiệm vụ.

Một ngày nào, Mễ Mị dùng bút viết lên mẫu giấy, rồi đưa cho A xem.

"Đường Đường, đây là tên của em, ngày mai chúng ta sẽ đi làm biển tên nhé."

A quay sang nhìn, khuôn mặt trở nên cứng đờ.

Đường đường? ? ?

Anh hoảng sợ nhìn cô bé, tại sao lúc nào cũng thích gọi tôi là Đường Đường? ? ? !

Không đồng ý, nhất quyết không đồng ý!

"Meo."

"Em rất thích cái tên này đúng không~ "

"Meo!"

"Oa, em có thể nghe hiểu những gì chị nói, em thông minh thật đấy~ "

Tôi đương nhiên có thể hiểu được lời cô hỏi, nhưng cô nghe không hiểu lời tôi nói! Tôi bảo mình không thích cái tên Đường Đường = =

A tức giận hất đuôi lên, chợt nhìn thấy quyển sách "300 tập thơ Đường" đang để trên bàn.

"Meo!"

A dùng cái tay mèo chỉ chữ "Đường" trên quyển sách, muốn giải thích cho cô bé kia hiểu.

"Meo!" Tôi muốn tên của tôi có từ này.

"Meo." Nếu không đồng ý, tôi sẽ bỏ nhà ra đi.

Mễ Mị khẽ chớp mắt: "Em thích cái tên này sao?"

"Meo." Đúng vậy.

Mễ Mị xé một tờ giấy ra, viết tên "Mễ Đường", đưa cho A xem: "Đường Đường, em xem thử hai cái tên này đi, em muốn chọn cái tên nào?"

A giả bộ tập trung suy nghĩ, đi khoảng tầm 2 vòng, cảm thấy diễn như vậy đã đủ, anh giơ móng vuốt lên, chạm vào tờ giấy ghi "Mễ Đường" .

Đôi mắt long lanh của cô bé nhìn chằm chằm vào anh. A vẫy đuôi, dùng chân đẩy mẫu giấy về phía cô bé

Từ nay gọi tôi bằng cái tên này.

Ngày hôm sau, trên cổ A được đeo một chiếc vòng có tên: Mễ Đường.

Cuộc sống của mèo thực sự rất thoải mái và nhàn hạ, A rất hài lòng về kỳ nghỉ phép này.

Nhưng kỳ nghỉ nào rồi cũng kết thúc. Ba năm sau, A đang nằm ở ban công phơi nắng, thì nhận được nhiệm vụ mới.

Anh được điều đến làm nhiệm vụ ở sở cảnh sát.

A từ từ mở mắt ra. Ấn đồng ý nhận nhiệm vụ.

Vậy là kì nghỉ anh đã kết thúc.

"Đường Đường, ngày hôm nay ở nhà có vui không? Chúng ta đi ra ngoài chơi đi."

Cô bé này giờ đã là học sinh cấp hai, đã cao hơn trước rất nhiều, khuôn mặt ngày càng trở nên xinh đẹp. Cô bé ngày càng trưởng thành, vẫn đối xử với anh rất tốt.

Cô đi qua thấy trên đĩa thức ăn vẫn còn thừa rất nhiều cà rốt.

"Đường Đường! Em lại kém ăn rồi, không chịu ăn rau đầy đủ em sẽ bị táo bón đó."

"Meo."

A nhảy từ ban công xuống, đi đến chỗ cô gái đang đứng, cúi đầu xuống ăn sạch đĩa cà rốt còn thừa trong bát.

"Tại sao Đường Đường nhà chúng ta vừa thông minh lại còn đáng yêu. Chụt chụt chụt ~~~ "

"Meo."

Mị Mị, tôi phải đi rồi.

Vào một buổi tối nọ, A từ bỏ cuộc sống làm mèo. Nhờ hệ thống tạo ra một bản sao Mễ Đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nuphu