cứ trao nhau môi ngọt, mọi chuyện buồn sẽ xéo đi-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note:
- Bao gồm những cụm đề mình khá thích: cuối năm - người yêu cũ - nước hoa - "Lần cuối".
- Viết ra nhằm chống lại writer's block.
- Đối với câu chuyện này, mọi người cứ hiểu đơn giản là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên (và có thể dẫn đến một cái gì đó??) giữa hai người lầm tưởng về tình yêu.
- Kiến thức về nước hoa không chuẩn.
- Mình chưa beta nên khi có thời gian sẽ xem lại.
- Cảm ơn mọi người đã đọc hehe.















0.

Một tuần đếm ngược trước thềm năm mới, Shen Quanrui bỗng nhiên nhận được thiệp mời cưới của người yêu cũ.

0.5

Cảnh giới của một mối quan hệ đang dần đi đến hồi kết suy cho cùng cũng chỉ loanh quanh bằng những câu báng bổ tra tấn tinh thần đôi bên, kiểu như thế này:

"Nếu bây giờ tôi nói chia tay thì sao?"

"Có là gì của nhau đâu mà chia tay."

"Shen Quanrui em..."

"Đến đây lấy đơn sa thải rồi đi về dùm coi, cửa ra đằng kia kìa."

Ấy là khi Shen Quanrui vừa phát hiện mình bị cắm cho một cặp sừng lớn nhân dịp công ty vừa vặn hoàn thành một project giáng sinh. Chú nai mọc sừng nhe răng cười trên phần mềm thiết kế hệt như đang trêu ngươi, thì ra là vậy , Shen Quanrui bần thần nhìn nai con mà nghĩ đến tấm ảnh chụp trộm người yêu một tuần của mình ôm ấp một cô nhân viên khác ngay sau khi rời khỏi cửa công ty, rốt cuộc thì cũng không biết phải diễn tả cảm giác như thế nào. Nhưng đến cả con nai ảo cũng cười mình. Thôi thì coi như vừa tiễn đi được một tờ giấy nháp trong đời, lại vừa nhìn thấu cô gái được coi là crush của văn phòng (trừ anh) nhưng lại đi dan díu với người đã có chủ kia mà.

Một mũi tên trúng tới ba con nhạn, một lần chia tay lại tiện thể tiễn luôn được cả người yêu cũ và tiểu tình nhân của hắn can tội vi phạm quy chế hoạt động của công ty thiếu điều vào sau song sắt. Nhưng sao mà vẫn đau quá, Shen Quanrui vừa nghĩ vừa phê duyệt đơn sa thải nhanh như chớp, chưa kịp được làm công chúa của ai đó thì đã phải diễn vai chú tuần lộc Sven rồi.


1.

Mặc bộ suit YSL trị giá vài tháng lương của chú rể để hạ mình tham gia một đám cưới chẳng khác gì rạp xiếc, Shen Quanrui bỗng nhiên thấy hối hận vô cùng, nhất là khi hai chú chó nhỏ mặc đồ hỷ chẳng khác nào linh vật đón Tết chạy loăng quăng khắp hội trường cuối cùng lại tìm trúng đến anh mà cúi đầu dụi dụi vào mũi giày bóng loáng. Rốt cuộc cũng không thể nào chịu nổi nữa, gắng gượng giữ lại một chút lễ nghi cuối cùng, anh đứng dậy cáo từ toàn thể đồng nghiệp, trước khi tiêu sái rời khỏi bàn tiệc rẻ tiền còn tiện thể hào phóng phát thêm mấy chục hồng bao trong nhóm trò chuyện tình thương mến thương của toàn thể công ty.

Ai đó ở nhà bồi thêm: "Hôm nay là ngày vui của Giám đốc sao!"

Nhiều người ở hiện trường thi nhau hùa theo: "Hồng bao sếp phát chơi mà còn cao giá hơn mâm cỗ ở đây!"

Số ít còn lại cố tình nhắc đến việc hai vợ chồng ấy chưa kịp rời khỏi nhóm trò chuyện dù đã bị sa thải cách đây ít lâu.

Haha.

Người có tiền như tôi đây đương nhiên biết cách làm nhân vật chính tức nổ đom đóm mắt.

Câu chuyện yêu nhau của anh và tên tra nam này chỉ được mọi người biết đến khi hắn đột nhiên phát điên mà ngó vào thơm má anh cái chóc ngay giữa sảnh công ty, cho dù trước đó Shen Quanrui không mấy mặn mà với việc công khai yêu đương nơi công sở. Vài ngày sau nhờ công nam chính làm loạn một trận bên ngoài cửa phòng sếp thì toàn bộ công ty mới biết họ đã chia tay, vài ngày sau nữa bỗng nhiên nhận được thiếp cưới, hỏi ra thì mới biết nữ chính đã mang bầu được vài tuần nay rồi.

2.

Chưa kịp bước ra đến gara lấy xe trở về, Shen Quanrui bỗng nhiên bị ai đó mặc trên mình bộ sưu tập mới nhất của Diesel trốn trong bụi cây gần đó thu hút sự chú ý.

Chính ra bữa cơm thân mật của hai nhà vừa chỉ mới bắt đầu, cậu thanh niên này mặc áo da hầm hố thế mà lại trốn cơm mà chạy ra đây ôm mặt khóc đến run bần bật bả vai, đột nhiên làm cho anh có suy nghĩ rằng có lẽ mình đã gặp thêm được chú chó thứ ba trong ngày.

Và thật may vì chú chó này không mặc áo đỏ nữa, mà là áo da màu đen của Diesel.

Shen Quanrui tiến đến ngồi xổm trước mặt người kia, ra chiều quan tâm mà nghiêng đầu gõ gõ lên vai:

"Này."

Không thấy phản hồi, anh lại kiên nhẫn gõ thêm vài cái nữa, rốt cuộc gương mặt tèm nhem ấy cũng ngẩng lên nhìn người phía trước, bỗng như bối rối mà vội vàng dùng mu bàn tay quệt đi hết nước mắt trên gò má, hai mắt trừng to nhìn anh:

"Gì... hức, tôi có khóc đâu!"

"Tôi đâu có bảo cậu khóc."

Anh mím môi cười, mắt to ghê, bèn lấy ra trong túi áo chiếc khăn mùi xoa bỏ vào lòng bàn tay cậu.

"Lau đi này."

Nói rồi chỉ chỉ vào mũi mình.

Hai mắt thiếu niên lúc này tiếp tục mở to hơn nữa, giống như sợ rằng không thể nhìn ra được bất kì dấu hiệu lừa đảo nào của người lạ trước mặt, thế mà lại vội vàng dùng chiếc khăn anh đưa mà lau lấy lau để những thứ không nên cho người lớn thấy.

"Tôi lừa cậu đấy, cậu chỉ đang chảy nước mắt thôi."

"Anh..."

"Một đôi mắt đẹp thì không được khóc nhè."

Sau khi lầm bầm bày tỏ tiếng lòng cảm thông, Shen Quanrui nghe thấy tiếng ai kia thở dài.

Mà ai kia còn đang nghĩ bụng, xấu hổ gần chết.

Logo kim loại màu bạc của Diesel trên áo người kia trong đêm bị đèn pha xe hơi bên kia đường chiếu vào sáng loáng, Shen Quanrui đâm hứng thú mà ngồi khoanh tay lên trước đầu gối, thích thú buôn chuyện với chú cún khóc nhè mà mình vô tình bắt gặp.

"Cậu mới từ đám cưới đi ra đó hả?"

"Tôi đứng ngoài nhìn vào thôi."

"Thế tại sao lại khóc?"

"Cô dâu là người yêu cũ qua mạng, cô ấy nói chia tay tôi để du học."

Chú cún trước mặt anh thật thà kể chuyện, xen vào chuỗi những câu tự sự lạc cả giọng là tiếng sụt sùi khó có thể che giấu.

"Du học cái gì mà du học. Cô ta hẹn tôi đến một công ty ất ơ nào đấy để chở cô ta đi hẹn hò. Nhưng khi tôi đến nơi thì thấy cô ta hôn nhau đắm đuối với một tên nào đấy xấu tợn lên được. Tất nhiên là tôi đã bỏ về ngay sau khi nhìn thấy chứ, nhưng anh biết không, cuối cùng cô ta lại cho rằng tôi là người đá cô ta chỉ vì tôi đã chặn toàn bộ phương thức liên lạc. Bực mà không làm gì được, nên là mắt tự dưng phản kháng chứ ai lại khóc bao giờ..."

"Cô ta còn có bầu nữa." Shen Quanrui từ tốn bổ sung.

"Cái gì cơ? Khoan đã- nhưng làm sao mà anh biết? Anh là ai?"

Từ đầu đến cuối chứng kiến loạt biểu cảm hỷ nộ ái ố trong một thời gian ngắn ngủi, Shen Quanrui cố nhịn cười mà đưa tay ra gỡ rối vài lọn tóc xù trên đầu cậu.

"Thứ nhất, tôi là giám đốc của công ty ất ơ cậu vừa mới nói. Thứ hai, tên xấu tợn đó là người yêu cũ của tôi, cũng là chú rể trong kia luôn. Thứ ba nữa, không biết cậu có quan tâm không nhưng hãy gọi tôi là Quanrui đi."

Thiếu niên lúc này đã hết sụt sùi hẳn, lại dẩu môi ra hỏi:

"Tôi còn nghe thấy mọi người cảm ơn anh ở trong đó, Quan... Quanrui nhỉ? Tại sao anh có thể bình tĩnh như thế mà đi dự đám cưới người yêu cũ được?"

"Thì là tại không yêu đó."

"??"

Shen Quanrui bỗng nhiên nhe răng cười.

Giống hệt với linh vật nai nhỏ trong project giáng sinh của anh.



3.

"Kim Gyuvin?"

"Vâng, Kim Gyuvin."

"Thắt dây an toàn vào."

Nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn bên ghế phụ, Shen Quanrui có nghĩ như thế nào cũng không ra được lý do vì sao cậu lại cả tin đến mức dễ dàng trèo lên xe của người lạ sau đôi mươi phút nói chuyện.

"Mặt mũi cũng sáng sủa mà ngồi khóc như mèo."

"..."

"Em đủ tuổi trưởng thành chưa?"

"Quanrui muốn xem chứng minh thư của tôi không?"

"Xoè ra đi."

"Nhưng tôi không có mang theo."

"Thế thì làm sao tôi tin được?"

"Quanrui đợi xíu."

Kim Gyuvin ngọ ngoạy một hồi lục tung hết tất cả những chiếc túi trên áo khoác ngoài, cuối cùng trừ điện thoại ra thì cũng không thể mò thêm được gì hết.

"Thôi được rồi."

Shen Quanrui đánh xe vào một bãi đất trống.

"Nếu đã đủ tuổi thì chắc tôi không cần chở em về đến nhà trước mười giờ tối."

Ý trên mặt chữ. Shen Quanrui thề luôn.


4.

Kim Gyuvin cao hơn Shen Quanrui nửa cái đầu.

Vậy nên giữa khu phố đi bộ cuối năm không khi nào thưa thớt người qua lại, sự xuất hiện của hai cá thể đối lập nhau nhưng trông vào là biết xuất thân tài phiệt bỗng nhiên thu hút được lượng lớn số người phải ngoái đầu lại nhìn mỗi khi họ đi qua.

Sẽ không có gì đáng nói, nếu như cậu nhóc cao hơn anh nửa cái đầu kia cứ dí mặt sát đến bên tai Shen Quanrui chỉ vì sợ anh không nghe rõ cậu nói gì.

"Quanrui dùng nước hoa gì vậy?"

Kim Gyuvin khịt mũi hỏi.

"Miss More. Tầng hương cuối là kẹo bông gòn."

"Ờm."

"Có vấn đề gì sao?"

"Tôi tò mò."

Đột nhiên Kim Gyuvin nắm lấy bả vai anh xoay lại đối mặt với cậu, rất thiếu đứng đắn mà nheo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới.

"Như này mà dùng hương kẹo ngọt hả ta?"

"Hôm nay xịt nhầm thôi!"

Anh đỏ mặt dậm chân thoát ra khỏi vòng tay của cậu, một thân vest lại phăm phăm đi về phía trước, mặc kệ người phía sau tí tởn chạy theo.

"Quanrui chờ tôi nữa!"

Đuổi nhau một hồi, họ bắt gặp một ban nhạc đường phố.

Khi drummer gõ lên tiếng trống bắt nhịp đầu tiên, Shen Quanrui đã ngờ ngợ có gì đó không ổn.

Lạy trời, đừng là bài hát đó nha.

Lạy trời.

Không ngoài dự đoán, con cún mít ướt bám dính lấy anh cả buổi tối bỗng nhiên rú lên một tiếng bên tai rồi bật khóc tức tưởi.

Xấu hổ quá.

"Cái gì mà cay đắng nhưng không đau nữa..."

Shen Quanrui lầm bầm, vừa xoa loạn mái đầu nức nở đang gục bên vai mình, vừa vòng tay xuống điên cuồng nhéo lên bắp tay quấn chặt đang lấy eo mình như xúc tu ở bên dưới.

"Chia sẻ nỗi buồn đi chứ!"

Con cún to xác - giờ là Kim Gyuvin, hai mắt đẫm nước, cau mày quát anh mà chẳng hề nể nang gì.

"Cùng bị đá... mà tôi gặp được Quanrui... tên kia... tồi tệ... sao lại đá Quanrui..."

"Ừm ừm tôi biết."

Shen Quanrui thở dài. Nếu nói trắng sự thật ra thì khéo Kim Gyuvin còn thảm hơn cả anh kia mà. Từ đầu đến cuối cũng chỉ một mực tò mò chuyện của anh với người kia mà thôi, chẳng quan tâm đến bản thân mình gì hết trơn.

"Tôi cũng gặp được Gyuvin."

"Hức... chưa ai nói tôi có một đôi mắt đẹp..."

"Tôi nói tôi nói, này này em bỏ tay ra ngay..."

"*&^%$$%^!!&*&;)?/....."





5.

"Nhưng anh rất đẹp."

"?"

"Hử? Không tin à?"

"Lúc bình thường thì đẹp trai đấy nhưng có vẻ cậu ít khi bình thường nhỉ?"

Shen Quanrui cau mày thắt lại dây an toàn, một tay đưa lên miết vào cánh môi sưng phù.

"Có ai sỗ sàng như cậu không?"

"Phải là anh chứ?"

Kim Gyuvin dựa lưng sát vào ghế lẩm bẩm ra vẻ vô tội, ngẩng đầu mở điều hoà trong xe.

"Thế mà anh cũng để cho em hôn đấy. Anh còn nói là thích mùi Miss More của em."

Sau màn kịch đẫm nước mắt của Kim Gyuvin, hai người cao tồng ngồng dựa vào nhau liêu xiêu bước đi trên đường, vest YSL hay jacket Diesel cũng không còn thẳng thớm nổi, bởi vì một phút bốc đồng sau đó, Kim Gyuvin nói muốn đi ăn kẹo nhưng lại nắm cổ tay anh dắt đi vào bức tường khuất bóng người qua lại. Có trời mới biết, thiếu niên to ngồng này mới giây trước còn bù lu bù loa trút nỗi thù hận với người yêu cũ vào trong tiếng khóc thảm thương, giây sau đã hậm hực nuốt chửng luôn mọi lời nói dỗ dành tiếp theo của Shen Quanrui, thậm chí còn dám trách người lớn tuổi mới quen này dễ thương khủng khiếp.

"Chẳng liên quan. Miss More là-"

"Là hãng nước hoa đặc chế nên mỗi loại chỉ được sản xuất duy nhất một lần. Anh cũng không nhận ra được vì sao em lại tò mò hỏi anh dùng nước hoa gì đấy à."

"Không."

"Cả tháng này chỉ có duy nhất một chai Miss More bông gòn được bán ra mà thôi. Nếu anh tò mò thì để em nói cho anh biết, em là giám đốc của Miss More. Tin mật đấy nhé. Còn nếu như anh không tin nữa? Chai này anh đặt làm ở Pháp, em còn đứng chứng kiến cả quy trình cô đặc nước hoa cho anh. Tầng trên cùng là mùi đất sau mưa, ở giữa là cam quế, cuối cùng là kẹo bông. Mã số là 520. Số đẹp đấy."

Đến lượt Shen Quanrui nín thinh.

"Thế nên là em tò mò."

Kim Gyuvin tiếp lời.

"Tò mò về người duy nhất mix những tầng hương lạ lẫm như thế với nhau. Bình thường người ta hay chọn những thứ nguyên liệu nghe đâu thật là xa xỉ. Nhưng chưa từng thấy ai giống anh."

"Thôi đừng nói về chuyện này nữa. Chịu trách nhiệm đi? Em sẽ chịu."

"Em muốn tìm hiểu anh."

Cậu nhún vai, ra vẻ bất cần mà đưa tay vuốt ngược phần tóc mái về đằng sau.

"Kệ anh đấy. Anh không chịu thì em chịu."

"Nhà cậu ở đâu?"

"Khu B. Nhưng em không muốn về, anh thả em ở đó em sẽ lại chạy đi thôi."

"Đi khách sạn?"

"Chắc là thế. Nếu như về nhà ngủ ngay sẽ không giống với tâm trạng của người mới thất tình."

"Thế thì chịu trách nhiệm với tôi đi."

"Là anh nói đó nhé."

"Thì đó là kịch bản của cậu-"

"Để em nói tiếp cho anh nghe một bí mật."

Kim Gyuvin ra vẻ thần bí mà ngó đầu sang rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Em không nghĩ mùi kẹo ngọt đó lại khiến em muốn làm cho anh bật khóc. Ngay lúc vừa mới hôn anh."


4.5

Đáng lẽ ra Shen Quanrui nên nhìn thấy được nụ cười khó đoán của Kim Gyuvin khi cậu nghiêng đầu bắt lấy cánh môi anh chìm vào cuộc rong ruổi đầy ướt át khi đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net