Chương 5 + 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:

Buổi họp mặt kết thúc, sắc trời tối mịt, cảnh ban đêm mờ ảo mà tĩnh mịch.

Nghiêm Dịch và Quan An Tĩnh sóng vai nhau, hai chiếc bóng kéo dài trên mặt đất. Cả đoạn đường dài cô yên lặng không nói câu nào, thực ra cô đã bắt đầu rơi vào trạng thái mộng du này từ lúc song ca bài hát đó xong.

Nghiêm Dịch cúi đầu nhìn, mái tóc dài đen bóng che bên mặt khiến cho người ta khó thấy tâm tình. Anh muốn dắt cô đi, nhưng cô lại lặng yên né tránh.

Nhìn ánh mắt thất vọng của Nghiêm Dịch, Quan An Tĩnh càng thấy áy náy hơn. Không phải cô phản cảm với anh, chẳng qua chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng.

"Em thích tên kia à?"

Nghiêm Dịch hỏi thẳng, có vẻ rất đau lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan An Tĩnh đỏ bừng lên, thật thà đáp:"Ừm, từ khi lên đại học đã thích cậu ấy rồi".

"Hắn có gì tốt?" Anh trầm giọng hỏi.

Quan An Tĩnh suy nghĩ một lúc, không biết phải trả lời ra làm sao: "Thích thì thích thôi. Lúc thích một người thì điểm nào của hắn cũng tốt hết".

"Nhưng anh mới là bạn trai của em mà!"

"Hả...?"

"Anh mới là bạn trai của em, sao em có thích tên khác được chứ?" Nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của Quan An Tĩnh, Nghiêm Dịch khẳng định thêm lần nữa.

Bộ dạng nghiêm túc đó khiến Quan An Tĩnh phì cười: "Nghiêm Dịch à, anh là bạn của em, không phải bạn trai".

"Là anh". Nghiêm Dịch nhất quyết không chịu nhận thua: "Từ nhỏ anh đã là bạn trai của em rồi".

Rốt cục những lời này cũng đánh thẳng vào tim Quan An Tĩnh, không biết vì sao, trong lòng cô lại thấy xót xa. Một cuộc đời sống động như vậy, vì sao từ nhỏ đến giờ lại chỉ vì người khác?

"Thế anh không có mong ước gì sao? Nghiêm Dịch". Cô hơi ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của anh: "Của chính anh ấy".

"Em có sao?" Anh hỏi lại.

"Đương nhiên là có chứ, mỗi người đều có ước mơ của mình. Giấc mơ của em là trở thành ca sĩ".

"Anh cũng có ước mơ".

"Ồ, là gì thế?"

"Giấc mơ của anh là trở thành bạn trai của ca sĩ". Người nào đó nghiêm túc trả lời.

"Phì..." Có giấc mơ kiểu đó à!

Không biết từ khi nào, bàn tay to lớn ấm áp của Nghiêm Dịch đã phủ lên đôi tay nhỏ bé tinh tế, dắt Quan An Tĩnh cùng đi. Giữa cảnh đêm, hai người thì thầm qua lại, đêm trôi dịu dàng.

Chương 6:

Quan An Tĩnh giẫm nhầm phân chó thật rồi.

Theo đuổi suốt bốn năm đại học nhưng Lâm Trí Nghiêu không thèm nhìn cô nửa mắt, giờ người này lại chủ động mời cô đi ăn! Tuy hết sức bất ngờ nhưng Quan An Tĩnh vẫn vui vẻ đồng ý.

Lúc cô đang chuẩn bị cho lần gặp gỡ này, nhìn thoáng qua lại thấy Nghiêm Dịch đang bận bịu dọn dẹp đồ trong nhà.

Đột nhiên cô lại thấy do dự, như thế hình như không tốt lắm thì phải?

"Em bị bệnh à?" Vừa lúc Lý Thấm gọi điện tới, Quan An Tĩnh đang lo không có ai để thổ lộ, nhưng mà nói với người này thì đau đầu nhức óc quá: "Có hẹn mà còn không đi? Có một tên đàn ông tốt em lại không muốn quen? Cái con bé chết tiết kia, em định ở với người máy cả đời hả? Đầu bị cửa kẹp rồi chắc?

Tuy là đang bàn bạc nhưng lời Lý Thấm nói không hề sai chút nào. Dù Nghiêm Dịch có tốt thế nào đi nữa thì đó cũng chỉ là người máy. Qua hết thời hạn dùng thử này, có lẽ họ sẽ không bao giờ gặp nhau...

Quan An Tĩnh bị chửi cho tỉnh người. Cô lấy bừa một lý do rồi ăn mặc xinh đẹp ra ngoài.

Bữa cơm tối vui vẻ hài hòa trôi qua.

Quan An Tĩnh và Lâm Trí Nghiêu cũng xem như bạn bè, cho nên trò chuyện với nhau vô cùng tâm đầu hợp lý, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.

Lúc Quan An Tĩnh nhìn lại đồng hồ lần nữa, kim ngắn đã chỉ mười hai giờ.

Vặn mở chìa khóa, vừa mở cửa ra, một bóng đen tối mù bên cạnh cửa làm Quan An Tĩnh giật mình. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã thấy một người lớn tồng ngồng ngồi ôm gối dưới đất.

"Nghiêm Dịch! Sao anh lại ở đây?"

Đột nhiên Quan An Tĩnh lại có cảm giác như mình vừa làm việc gì trái với lương tâm mà bị người ta bắt được.

Nghiêm Dịch cao đến một mét tám mươi mấy, cả người đáng thương núp bên trong góc tường, run rẩy vì đông lạnh. Nghe thấy có người gọi, hắn từ từ ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn hành lang, Quan An Tĩnh nhìn rõ nét mặt của hắn, một giây sau, trong lòng cô đã mềm nhũn thành vũng nước rồi.

"Anh không có chìa khoá." Nghiêm Dịch khàn giọng.

"Không có chìa khoá mà chạy đi đâu?" Quan An Tĩnh vội vàng đi sang đỡ hắn dậy, oán trách hỏi.

Nghiêm Dịch càng uất ức nhìn cô, cả buổi mới thốt ra được mấy chữ: "Trời tối, anh lo lắng em..."

Trong nháy mắt Quan An Tĩnh bị đánh bại rồi!

Làm sao bây giờ? Người này muốn ép cô khóc à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net