♤Chương 1: "Trưởng thành rồi"♤

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

From: ~NaCl~

To: @irysaverie
Từ khóa: [trưởng thành rồi] - 1 từ khóa

Câu chuyện thứ nhất - Trưởng thành rồi

-----&-----

"Tôi vẫn luôn muốn mãi mãi trở thành một đứa trẻ để có thể tự do, vui vẻ và sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. Thế  nhưng quy luật của cuộc sống lại chẳng hề thay đổi, đến một lúc nào đó tôi sẽ trưởng thành và những thế hệ khác lại tiếp tục phát triển như tôi. Mà có lẽ nếu cứ là một đứa trẻ thì tôi sẽ không bao giờ trải nghiệm hết được những niềm vui mà chỉ khi trưởng thành mới có..."

-----&-----

[1]

Tôi là Linh, một cô gái mười lăm tuổi, một lứa tuổi đẹp với nhiều ước muốn và hoài bão to lớn đang chờ ở phía trước.

Tôi chỉ là một cô gái bình thường, hàng ngày cắp sách đến trường và vẫn có cuộc sống êm đềm như bao nhiêu người khác. Tuổi thơ của tôi đã từng rất đẹp và tuyệt vời, đến nỗi nhiều khi tôi lại hay lơ đãng nhớ về những chuyện cũ, vậy là có người còn nghĩ tôi đang tương tư ai.

Nhưng tâm hồn tôi trông vậy chứ còn trẻ con lắm, lúc nào cũng ở trên mây xanh, và đầu óc lại toàn nghĩ đến những thứ mơ mộng, toàn nghĩ về một cuộc sống tràn ngập màu hồng. Thiết nghĩ tôi luôn thấy bản thân khác biệt so với nhiều người khác, bởi cái tâm hồn non nớt này vẫn chưa thể khôn lớn thật sự, và cũng bởi vì tôi luôn mong muốn trở thành một đứa trẻ không bao giờ phải lớn nữa.

Bởi vì sao ư ? Lớn lên, trưởng thành rồi tôi sẽ không còn phải sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ nữa, cũng không còn được vui chơi thả ga quên giờ quên giấc nữa, không còn được sống dưới vòng tay ấm áp của cha mẹ, và cũng chẳng bao giờ quay lại được những tháng ngày tuổi thơ tuyệt đẹp năm xưa.

Dù là trẻ con nhưng tôi biết làm người lớn khổ đến thế nào. Vừa phải lo bươn chải bản thân, lo cơm áo, gạo tiền, phải lo xây dựng sự nghiệp cho mình và phải lập gia đình nữa chứ. Chưa kể người lớn cũng không thể làm những thứ như con nít đã từng làm nữa, không thể thích những thứ mà mình đã từng thích khi còn nhỏ nữa. Vừa sống vừa phải sinh tồn giữa cuộc sống khắc nghiệt, lại phải đeo lên mình hàng chục chiếc mặt nạ để đối nhân xử thế với đời.

Thật là kinh khủng, từ bao giờ những người trưởng thành lại thích đặt ra mấy cái quy luật lằng nhằng đến vậy ? Phải thế này thế kia, không thể vô tư dù chỉ một chút thôi sao ? Không thể bớt phức tạp đi một chút được à ? Tại sao cứ phải làm những thứ dư thừa để làm gì ?

Không thể nào hiểu nổi.

Hiện giờ tôi mới mười lăm cái nồi bánh chưng thôi nhưng bố mẹ đã lo bàn bạc, suy tính xem sau này sẽ cho tôi vô trường đại học nào, định hướng làm nghề gì. Và những gì họ muốn định hướng cho tôi thật chẳng có gì thú vị. Tôi mới trải qua một kì thi tuyển sinh tử thần, thế mà giờ đây bố mẹ đã lo nói tới chuyện của ba năm sau rồi. Tôi thật còn chẳng biết mình giỏi cái gì và phù hợp với ngành gì, nói sớm thế liệu có giải quyết được gì không ?

Rồi sau đó họ lại thở dài và bảo tôi vô dụng, sau này sẽ chẳng làm được cái gì đâu...

Nếu là trẻ con thì sẽ chẳng bao giờ phải nghe những lời nói ấy, và sẽ chẳng có chuyện họ ép tôi phải thế này thế nọ. Tôi vẫn cứ đi học rồi vui đùa với bạn bè, có những tháng ngày tự do tự tại.

Nhưng khi đã lớn hơn một chút rồi sẽ tới cái này, và cái kia, cái nọ nữa. Tôi tự hỏi từ bao giờ tôi đã luôn thấy áp lực như này, nhưng thật những suy nghĩ này chỉ chợt đến khi tôi thoát khỏi những mơ mộng trên trời dưới bể trong đầu tôi thôi. Chứ mỗi lần trên mây trên gió là tôi lại chẳng bận tâm đến một cái gì nữa cả, lại cứ hồn nhiên như một đứa trẻ.

Tôi ước, tôi sẽ không bao giờ lớn lên nữa. Để có thể mãi mãi được sống bên cạnh cha mẹ, được sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ, và không phải bon chen với quá nhiều thứ khắc nghiệt của cuộc sống này.

[2]

Tôi là Linh, năm nay đã mười tám tuổi, một cái tuổi của những người bắt đầu trưởng thành và sẽ bắt đầu một cuộc sống mới cho riêng mình.

Trước kia tôi đã từng ước rằng mãi mãi tôi sẽ không bao giờ lớn nữa để không phải chịu quá nhiều thứ phiền phức của cuộc sống này phải không nhỉ ? Nhưng đó chỉ là chuyện của ba năm trước thôi, giờ thì đã khác rồi.

Ba năm qua tôi cũng đã dần trưởng thành và suy nghĩ có chín chắn hơn một chút. Tôi cũng đã bớt suy nghĩ viển vông và làm những hành động trẻ con như trước kia. Kìm lại, lắng lại và suy nghĩ nhiều hơn.

Thật kì cục khi hồi bé tôi lại ước mình sẽ không bao giờ lớn lên nữa, vì nếu cứ nhỏ xíu mãi thì sẽ không thể làm được gì có ích cho gia đình và xã hội. (À là trẻ con cũng làm được những điều có ích, có điều không phải cái gì cũng có thể làm vì giới hạn tuổi tác). Với lại khi đã lớn hơn một chút rồi, tôi lại nhận ra nhiều điều thật sự hay ho của cuộc sống này, rằng cuộc sống không chỉ có trắc trở, bon chen, mà cũng có niềm vui, hạnh phúc, cũng như những bài học quý giá mà chỉ khi con người ta tự chiêm nghiệm, tận hưởng nó mới thật sự hiểu được.

Và có lẽ tôi đã trải nghiệm được một phần cảm giác đó, cảm giác của một người trưởng thành đang dần dấn bước vào cuộc sống đầy khắc nghiệt này. Dù chặng đường phía trước còn xa lắm, trắc trở lắm, nhưng tôi tin với những gì bản thân đang có và sẽ có, tôi sẽ vượt qua được mọi trở ngại cũng như là những thứ tôi đã từng lo sợ khi còn bé, để rồi gặt hái được quả ngọt mà tôi hằng mong ước.

Chắc chắn là như thế, và tôi đã thực hiện được một phần của những mục tiêu đó. Tôi đã vào được trường đại học mà tôi mơ ước, có thể được tự do học hỏi, vẫy vùng trong những điều thú vị mà chỉ bây giờ tôi mới biết. Bố mẹ tôi cũng không ép buộc tôi phải vô trường này trường kia nữa, nên tôi có thể chọn vô bất cứ ngành gì chỉ cần tôi chắc chắn phù hợp với nó. Cứ tưởng tôi sẽ không bao giờ thực hiện được ước mơ, nhưng hóa ra mọi thứ chỉ là do tôi tưởng tượng.

Được lớn lên và trưởng thành chính là món quà tuyệt vời nhất mà cuộc sống đã dành cho mỗi người. Vì chỉ có trưởng thành chúng ta mới làm chủ được cuộc sống của mình, mới khiến cuộc sống này trở nên có ý nghĩa hơn, thêm vào đó chúng ta cũng biết học cách quý trọng thời gian, quý trọng cuộc sống. Mọi thứ đi qua chúng ta cũng không còn một màu mà là đủ các gam màu sắc, từ rực rỡ tươi vui cho đến u ám âm trầm, nhằm tạo nên những bức tranh đại diện cho cuộc đời mỗi người.

Tôi vẫn luôn muốn mãi mãi trở thành một đứa trẻ để có thể tự do, vui vẻ và sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. Thế nhưng quy luật của cuộc sống lại chẳng hề thay đổi, đến một lúc nào đó tôi sẽ trưởng thành và những thế hệ khác lại sẽ tiếp tục phát triển như tôi.

Mà có lẽ nếu cứ là một đứa trẻ thì tôi sẽ không bao giờ trải nghiệm hết được những niềm vui mà chỉ khi trưởng thành mới có. Đúng thế, nếu cứ nhỏ xíu mãi thì cuộc đời này có khác gì một vòng lặp vô tận không ? Tôi sẽ phải cô độc một mình trong khi những người thân thiết dần già đi và biến mất khỏi cuộc đời này. Thật quá là kinh khủng.

Dù bạn là ai thì cũng hãy cố gắng sống thật tốt nhé. Cuộc sống này vẫn còn rất nhiều cánh cửa đang đón chờ bạn, hãy bước vào và trải nghiệm hết tất cả những điều thú vị trong mỗi cánh cửa ấy. Chúng sẽ giúp bạn sống một cuộc đời thật trọn vẹn cho mình và tô vẽ nên một bức tranh đa sắc của cuộc đời mỗi người.

Thân ái, chào tạm biệt.

5/7/2022 - 7/7/2022

-----&-----

Góc tác giả:

Cảm ơn bạn rất nhiều, @irysaverie vì đã ủng hộ cửa hàng ạ ❤. Mình rất vui vì gần một năm mới có người đến đây và đặt hàng ủng hộ. Mình tưởng cửa hàng sẽ phải đóng cửa vô thời hạn luôn rồi 😂.

Nhưng mình còn hoạt động trên Wattpad ngày nào, cửa hàng vẫn sẽ còn nhận đơn của các bạn ngày ấy. Hãy tiếp tục đến đây và đặt đơn khi các bạn có nhu cầu nhé.

Chương này mình viết vẫn còn nhiều chỗ chưa vừa ý, mong các bạn góp ý giúp để cải thiện. Cảm ơn.

Mình vẫn còn nhận đơn nhé. Quay lại chương "Lần đặt đơn thứ nhất" để đặt nha.

Mong rằng cửa hàng sẽ thêm nhiều khách quen nữa. Và vẫn mong bạn @irysaverie sẽ tiếp tục là khách quen của cửa hàng nha 💖.

(Đừng xem chùa và thả vote giúp ạ, chuyện quan trọng phải nhắc 3 lần)

~NaCl~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net