Chương 10: Cuồng nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch Hàn quen biết Tả Xuyên Trạch đã lâu, ngày này cũng đã đợi từ rất lâu rồi nhưng hiện tại đi được nửa đường rồi mà chuyện tốt còn bị người khác làm hỏng, đương nhiên hắn không cam lòng. Nói chung là hắn cũng đã lăn lộn nhiều ở chiến trường rồi nên đương nhiên sẽ không sợ hãi khi bị một người dùng súng chĩa thẳng vào đầu như vậy, lại còn định ôm Tả Xuyên Trạch đi mất. Hắn ngay lập tức ra tay, khuỷu tay nhanh như chớp đập trúng thái dương, tay còn lại đồng thời vươn tay tóm lấy cổ tay của người đối diện khẽ xoay một cái, đoạt lấy súng. Sau đó, hắn nhanh chóng dí súng ngược lại Tống Triết, lạnh lùng nói, "Buông tay của mày ra."

Thủ hạ của Tống Triết cũng vừa hay đuổi tới nơi, thấy cục diện như vậy thì vội rút súng vây xung quanh.

Sắc mặt Tống Triết vẫn không đổi, chậm rãi đứng dậy phất tay ra lệnh thủ hạ thu hồi súng, cười nhẹ nói, "Cho dù tôi buông hay không buông thì chắc anh cũng chẳng bỏ qua đâu. Nhưng mà anh đừng hi vọng có thể đụng đến một móng tay của em ấy. Dù thế nào thì nơi này cũng không phải là Tam Giác Vàng, thực lực của tôi so với anh thì lợi hại hơn nhiều đấy."

Thần sắc Địch Hàn phát lạnh, đánh giá tình huống trước mắt một lát, súng trên tay vẫn giơ vầ phía trước, khóe miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn, "Bề ngoài của mày thực giống như một cậu ấm được gia đình bao bọc đấy, Đại thiếu gia. Kỳ thật tao hoàn toàn không ngại việc đem mày giữ lại làm con tin rồi ở trước mặt mày mà làm Trạch, chờ tao hưởng thụ xong thì Trạch cũng tỉnh. Đến lúc đó thì mày có thể làm gì naof? Hiện tại ra lệnh cho thủ hạ của mày ra ngoài hết! Nhanh lên!"

Tống Triết tán thưởng gật đầu, phất tay ra hiệu cho thủ hạ lui xuống, nụ cười vẫn rất ôn nhu, "Anh muốn làm như vậy không phải là không được. Chỉ có điều đáng tiếc là anh vẫn tính sai một điểm."

Địch Hàn chợt chững lại, "Cái gì?"

Tống Triết ưu nhã nói, "Tôi."

Hắn vừa dứt lời thì Địch Hàn chỉ cảm thấy hoa mắt. Người khi nãy vẫn còn đứng nói chuyện vui vẻ đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh mà cánh tay và bả vai của gã bị nắm chặt, "Răng rắc" một tiếng, xương cốt đồng thời bị bẻ trật.

Địch Hàn kêu lên một tiếng đau đớn nhưng không lui về phía sau mà một tay nhanh như cắt định nắm lấy yết hầu hắn. Tống Triết không hề nao núng, thoải mái tránh thoát sau đó dùng thủ pháp tương tự mà bẻ trật khớp cánh tay còn lại. Địch Hàn lại rên lên một tiếng. Với kinh nghiệm tác chiến phong phú của gã thì chỉ cần liếc qua thôi cũng đã nhận ra thủ pháp quen thuộc ấy. Trong đầu gã lóe lên bốn chữ: Bộ đội đặc chủng.

Thủ hạ của Tống Triết đè người gã xuống. Trong khi đó, Tống Triết cũng không thèm nhìn gã mà dùng khăn mặt cẩn thận lau tay mình. Đối với Tống Triết mà nói, nếu có thể thì hắn cực kì không muốn tiếp xúc tay chân cùng với cái sinh vật không xác định kia.

Sắc mặt Địch Hàn xanh mét nhưng ánh mắt gã lại không có chút e ngại nào. Gã nhìn chằm chằm vào Tống Triết, "Mày rốt cuộc là loại người nào?" Chỉ nhìn thoáng qua thân thủ thôi thì người này tuyệt đối có bản lĩnh cận chiến tương đương với một bộ đội đặc chủng cấp cao. Điều này đối lập hoàn toàn với hình tượng nho nhã của hắn.

"Tôi là Tống Triết." Tống Triết lau tay xong, ném khăn lau cho thủ hạ rồi đi đến bên giường bế Tả Xuyên Trạch lên. Thân thể Tả Xuyên Trạch lại nhẹ đến mức ngoài ý muốn, Tống Triết ôm y vào ngực, nhìn thẳng vào ánh mắt âm trầm của Địch Hàn, cười nhẹ nói, "Anh tốt nhất nên nhớ kĩ vì nếu anh vẫn chưa từ bỏ ý định với em ấy thì cái tên Tống Triết sẽ trở thành ác mộng vĩnh viễn của anh."

Hắn nói xong câu đó thì đi thẳng không thèm quay đầu lại. Trước khi đi còn không quên nói với thủ hạ, "Thả anh ta. Cho dù thế nào thì anh ta cũng là bạn của sủng vật nhà chúng ta. Đối đãi với bạn thì không được quá thô lỗ." Những lời này đã chọc giận Địch Hàn đến mức gã chỉ muốn nhào lên nhưng đương nhiên gã vẫn còn lí trí nhận ra tình huống hiện tại của bản thân, hiểu được là gã còn nhiều thời gian và cơ hội. Mĩ vị tới miệng mà còn bay mất khiến gã cực kì không cam lòng nhưng đây không phải là Tam Giác Vàng, không thể chạy tới cửa đòi người. Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, gã chỉ có một biện pháp có thể phát tiết là đi uống rượu.

Tống Triết đương nhiên không biết sau khi hắn đi, Địch Hàn đã trầm mê trong rượu. Tâm tình của hắn bây giờ cực tốt, vừa vào phòng mình đã đi thẳng vào phòng tắm, một bên vẫn ôm Tả Xuyên Trạch, một bên phân phó thủ hạ chuẩn bị nước tắm rồi đem hộp thuốc vào, sau đó mới cho họ ra ngoài.

"Em đúng là rất nhẹ a." Tống Triết cười, thì thào một câu. Cơ thể của Tả Xuyên Trạch nhẹ hơn nhiều so với người bình thường, không lẽ đây chính là thể chất khác biệt mà y vẫn nói? Bí mật trên người y đúng là rất nhiều.... Tống Triết vừa nghĩ miên man vừa cẩn thận thả y vào bồn tắm, sau đó cởi toàn bộ quần áo và khăn tắm của chính mình rồi cũng bước vào trong bồn tắm. Hắn ôm Tả Xuyên Trạch vào ngực từ phía sau, mở hộp thuốc ra rồi bắt đầu xử lí vết thương.

"Bóp vỡ cái ly gì a, cả bàn tay đều là máu mà tôi lại có tính khiết phích." Tống Triết nhẹ nhàng lầu bầu một câu, cuối cùng nói, "Thôi, hiện tại em là sủng vật của tôi, tôi cũng không so đo với em."

Hắn băng bó cẩn thận bàn tay của Tả Xuyên Trạch, lại thật cẩn thận để nó không chạm vào nước rồi mới bắt đầu tắm rửa cho y.

A – Tống Triết nhìn Tả Xuyên Trạch trong lòng mình, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe tựa như tản ra theo sương trắng, "Khó có lúc nhu thuận thế này a....."

Hiên Viên Ngạo sau vài lần tự hỏi, giãy dụa do dự hồi lâu mới quyết định chạy tới xem náo nhiệt. Nhưng hắn không ngờ khi hắn đuổi đến thì mọi thứ đã xong xuôi. Vì vậy hắn chỉ có thể sai người hầu hạ tận tâm gã quỷ tửu kia, an ủi một chút tâm hồn nhỏ bé đáng thương của người nào đó rồi mới đến phòng Tống Triết. Hắn nhìn vài thủ hạ ngoài cửa, cực kì vô vọng hỏi, "Đại công tử của các người đang làm gì?"

Sở dĩ vô vọng vì hắn cực kì hiểu bệnh trạng của Tống Triết đã đạt tới trình độ ham mê biến thái. Quả nhiên, thủ hạ cung kính nói, "Thiếu gia đang tự mình...tự mình tắm rửa cho sủng vật." Gã thủ hạ ban đầu còn đinh nói "Tự mình tắm cho Phùng Ma Tả tiên sinh" nhưng nói như vậy nghe thế nào cũng thấy lạnh gáy nên gã đành phải sửa lại.

Hiên Viên Ngạo bi ai thở dài, "Được rồi, thôi, tôi đi đây. Lát nữa cậu ta có ra thì không cần báo là tôi vừa ghé qua đâu."

"Vâng.'

Vì vậy, Hiên Viên Ngạo lười biếng trở về, trước khi đi còn không quên quay đầu nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt, bi ai thở dài lần hai, thầm nghĩ, Tả Xuyên Trạch, cậu đừng trách Tống Triết. Có trách thì trách vận cậu xui xẻo rơi vào tay tên biến thái ấy. Tuy rằng bình thường Tống Triết gây cho người ta cảm giác quân tử ôn văn nho nhã nhưng một khi cậu ta gặp gỡ sủng vật vừa mắt mình thì sẽ trở nên cực kì cuồng nhiệt, nhất là đối với sủng vật mới vừa đem về, cậu sẽ không tưởng tượng được cậu ta cuồng nhiệt tới mức nào đâu.

Nhưng mà chuyện đáng được ăn mừng nhất hiện tại chính là lồng sắt của Tống Triết còn chưa làm xong, nếu không thì người này đã sớm đem Tả Xuyên Trạch nhốt vào lồng, cho lên trực thăng đem về rồi.

Hiên Viên Ngạo nghĩ không sai. Tống Triết cực kì cuồng nhiệt khi đối đãi với sủng vật của mình. Lần đầu tiên khi hắn gặp được Tiểu Đào cũng cực kì cao hứng, chốc chốc lại sờ tai nó, chốc chốc lại sờ đuôi nó, sau đó sờ sờ móng vuốt rồi thậm chí còn hôn nó mấy cái.

Tả Xuyên Trạch đương nhiên không tránh thoát được vận mệnh này, thậm chí y còn thảm hơn so với Tiểu Đào bởi thái độ của Tống Triết nhiệt liệt hơn nhiều. Bởi vậy, trong khi tắm, y bị hắn tỉ mỉ sờ soạng một lần từ trên xuống dưới, còn bị hắn hôn hôn mấy cái lên mặt. Sau đó hắn mới mĩ mãn ôm y cẩn thận đặt lên giường.

Khi Tả Xuyên Trạch nhắm mắt, y tạo cho người ta cảm giác yếu ớt, tựa như một miếng pha lê dễ vỡ. Vì vậy khi y được đặt lên chiếc giường lớn xa hoa nhất thời gây cảm giác tinh xảo cực điểm.

Cửa thủy tinh ở Dạ Mị đã trải qua xử lý đặc thù nên hoàn toàn không cần lo lắng người khác sẽ nhìn được từ ngoài vào. Bởi vậy, Tống Triết không kéo rèm khiến ánh sáng chiếu qua cửa vây quanh Tả Xuyên Trạch, làn da trắng nõn tựa như trong suốt. Chỉ có điều trên xương quai xanh có một vệt hồng ngân chói mắt khiến cho cả cơ thể phát ra hơi thở yêu dã.

Tống Triết cực kì thích sự yêu dã này. Chỉ có điều là hồng ngân này không phải là của hắn. Vì vậy hắn cúi đầu, cắn một ngụm nhỏ lên xương quai xanh, vừa lòng nhìn hôn ngân của mình rồi mới đắp chăn cho Tả Xuyên Trạch, sau đó tiếp tục ăn sáng.

Dựa theo những gì sinh vật không xác định kia nói thì Tả Xuyên Trạch sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Tống Triết nhìn đồng hồ. Từ khi hắn ôm y về đã được ba tiếng, có lẽ y sẽ nhanh chóng tỉnh lại nên hắn vừa ăn sáng, vừa đợi y tỉnh. Nhưng sau khi hắn ăn sáng xong, đọc xong báo, người này vẫn chưa tỉnh, chỉ là hôn ngân trên người mờ đi rõ rệt khiến Tống Triết cảm thấy cực kì không vui, đứng dậy đi đến định làm mới dấu hôn trên người.

Làn da Tả Xuyên Trạch cực kì nhẵn nhụi, dường như chỉ dùng sức một chút là có thể để lại vết. Tống Triết nắm lấy cằm y, môi chậm rãi lướt qua vành tai rồi mút lấy, ngoài ý muốn phát hiện ra người dưới thân đột nhiên run lên. Tống Triết cho là y muốn tỉnh liền ngẩng đầu, chuẩn bị đôi mặt với đôi mắt đen nhánh kia nhưng hắn đợi một lát, Tả Xuyên Trạch vẫn chưa mở mắt.

"Ân...." Đôi mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết hơi híp lại, cười nhẹ, "Đây....Không phải là chỗ mẫn cảm của em đi?"

Có lẽ là để chứng minh điều này, hắn một lần nữa lại cúi đầu hôn hôn, thậm chí còn liếm liếm.

Thân thể Tả Xuyên Trạch lại run lên, nhịn không được mà rên rỉ nhẹ nhàng.

Thanh âm của y cực kì êm tai, ung dung cao quý pha lẫn một chút giọng mũi, tựa như từ trong cái bóng tối câu hồn nơi miền cực lạc của địa ngục vang lên, rót vào tai, nháy mắt xâm nhập lục phủ ngũ tạng như độc dược.

Tống Triết cảm thấy trái tim dường như bị thứ gì đó nhẹ nhàng cào một cái. Một cảm giác xa lạ tựa như điện lưu nổ tung trong lồng ngực lan dần xuống dưới khiến hắn cả kinh, lập tức đứng lên lui về phía sau hai bước, đôi mắt xếch lóe lên ánh sáng khác thường, trầm mặc một lúc lâu sau mới thở hắt ra.

Ngoại trừ đôi khi phải giải quyết nhu cầu sinh lí tất yếu thì đây là lần đầu tiên hắn sinh ra dục vọng với sủng vật của mình, không, là lần đầu tiên sinh ra dục vọng với một người.

Bên tai lại vang lên lời cảnh cáo của Hiên Viên Ngạo: Tả Xuyên Trạch là một loại độc dược gây nghiện, không được đụng tới.

— Không được đụng tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net