Chương 25: Ôn nhu đêm trăng tròn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ven biển S thị có rất nhiều làng chài, thôn Tiểu Đồ là một trong số đó. Thôn này xây tại một triền núi, con đường dẫn tới thôn cũng dựa vào thế núi, lái xe chạy hơn mười phút sẽ tới một nơi tương đối yên tĩnh, đi thêm một chút nữa sẽ thấy một cột mốc bằng đá, phía trên ghi rõ, đây là lãnh địa tư nhân.

Từng có vài đứa trẻ nghịch ngợm trong thôn chạy theo đường quốc lộ, đi thật lâu mới có thể nhìn thấy một biệt thự lớn xa xa được cây cối vây quanh. Đứa nhỏ lớn mật đi xuyên qua khu rừng để đến gần thì thấy cửa biệt thự đóng chặt, muốn tới gần chút nữa thì bị người làm đuổi đi.

Sau khi trở về thôn, chúng hưng phấn nói cho người lớn biết. Đứa thì nói ở đó có một đám người mặc tây trang đen hung thần ác sát, có đứa nói nó nhìn thấy một nam nhân mặc hồng y, người đó bề ngoài cực kì xinh đẹp, đẹp tựa yêu tinh, nụ cười tà khí không giống người tốt. Nói tóm lại là căn biệt thự bị đồn xôn xao cả lên mà thôn dân cũng giáo huấn con cái mình không cho lên đó nữa.

Chỗ đó đương nhiên là tổng bộ Phùng Ma. Trước kia, tổng bộ ở trên một hòn đảo tư nhân, khi Hắc Yến trở thành đương gia thì chuyển tới đây, hiện tại Tả Xuyên Trạch cũng không thay đổi. Hắc Yến rất thích phong cách phương đông nên căn biệt thự này kết hợp phong cách Trung Nhật. Trong đình viện, rường cột chạm trổ rất tinh xảo, cầu đá bắc ngang qua dòng suối nhỏ, hành lang lát ván gỗ, cửa thì dùng loại cửa kéo thời xưa, chỉ nhẹ nhàng kéo ra là được.

Lúc này, Tả Xuyên Trạch đang đi chân trần trên hành lang, tiếng chuông ở cổ chân thanh thúy êm tai, tựa như có thể đụng tới lòng người. Y chậm rãi rẽ vào một khúc quanh, xuyên qua một cổng tò vò đến hậu viện. Hành lang phân ra ba đường rẽ, đường bên phải thông ra một tiểu viện bị phong bế, từ đây nhìn qua có thể nhìn thấy cây đại thụ trong tiểu viện đó. Tả Xuyên Trạch nhớ rõ mỗi khi mùa thu đến, lá của cây đại thụ đó rụng vàng một sân, đạp lên tầng lá đó tựa như đi trên một tấm lụa mềm mại. Dưới tàng cây còn có một chiếc xích đu do Hắc Yến tự tay làm cho y. Nhưng từ khi lên làm đương gia, y đã khóa tiểu viện lại, đến giờ cũng không vào.

Hành lang bên trái thông ra một bức tường đổ nát. Chỗ đó từng là phòng thí nghiệm bảo bối của Hắc Yến. Khi Tả Xuyên Trạch trở thành đương gia lúc mười sáu tuổi, y đã dùng thuốc nổ phá nó thành bình địa nhưng lại không gọi người xử lý. Giữa hai con đường đó có một đình nghỉ, nơi này đã là hậu viện của biệt thự. Tiếp sau đình nghỉ là một khoảng trống trải kéo dài đến triền núi, tiếp nối triền núi là biển lớn. Lúc trước, đây là nơi y đã bức Hắc Yến nhảy xuống biệt vô âm tích tận tám năm trời. Nếu không phải lần này bị Địch Hàn bỏ thuốc thì y vẫn cho rằng kẻ kia đã chết.

Tả Xuyên Trạch đứng ở đình nghỉ nhìn ra xa, bóng hoàng hôn buông xuống mặt biển, đêm tối sắp ngự trị, máu trong cơ thể lại chuẩn bị sôi lên. Tối nay là đêm trăng tròn.

"Chủ nhân." Vệ Tụng đứng phía sau trầm giọng nói, "Quản sự Trác gia đến đây."

"A?" Tả Xuyên Trạch nghiêng đầu, ánh chiều tà đỏ như máu xẹt qua khóe mắt y khiến con ngươi yêu dã càng thêm tà khí. Y gợi lên nụ cười nghiền ngẫm, "Đưa gã đến đây."

"Vâng." Vệ Tụng gật đầu, gọi điện báo thủ hạ đem kẻ kia đến đây rồi mới quay đầu nhìn bóng dáng Tả Xuyên Trạch, "Đương gia phía sau màn của Trác gia không đơn giản."

Tả Xuyên Trạch nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, không quay đầu lại. Đối tượng hợp tác hiện tại của y là chi thứ của Trác gia. Những người này ở Trác gia đã lâu, trong bất cứ lĩnh vực kinh doanh gì cũng có tâm phúc của họ nên nếu y hỗ trợ họ thì phần thắng rất lớn. Kế hoạch ban đầu của y là chờ những người này thành công đoạt vị rồi giết sạch, sau đó để cái bao cỏ kia lên làm con rối để mình thôn tính dần dần nhưng những người tâm phúc đó lại bị một kẻ âm thâm trừ bỏ, biến mấy không còn tung tích, ngay cả thi thể còn chưa thấy. Khi đó, y đã mơ hồ cảm giác được thực lực của người sau màn. Hiện giờ tâm phúc của kẻ kia có thể tìm được bản trạch của Phùng Ma chứng tỏ kẻ kia không đơn giản.

Tả Xuyên Trạch híp híp con ngươi, nói, "Đoạn tuyệt quan hệ cùng Trác gia, chúng ta xem biến trước đã." Bất cứ chuyện gì vượt qua tầm kiểm soát đều ám chỉ sự nguy hiểm tồn tại.

Vệ Tụng thấp giọng đáp ứng, đợi một lát thì phía sau truyền đến tiếng bước chân. Tả Xuyên Trạch xoay người thì thấy người này tuổi còn trẻ nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng.

"Tả tiên sinh." Người nọ lễ phép chào hỏi rồi đưa y một tấm thiệp mời, cung kính nói, "Một khoảng thời gian nữa là đại thọ đương gia chúng tôi năm mươi, thỉnh ngài tới."

Tả Xuyên Trạch hất cằm bảo Vệ Tụng nhận lấy rồi cười nói, "Đương nhiên, đương nhiên."

Người nọ cười nói, "Vậy thì tôi đi trước."

Tả Xuyên Trạch nheo mắt, phất tay để thủ hạ dẫn gã ra ngoài.

Vệ Tụng sau khi thấy người kia đã đi xa mới nhíu mày, "Đương gia Trác giả để gã tới đưa thiệp mời?"

"Không thì làm gì? Thị uy?" Khóe miệng Tả Xuyên Trạch lại câu lên nụ cười, "Mặc kệ thế nào thì thọ yến lần này phải đi để xem vị đương gia trong truyền thuyết thế nào."

Vệ Tụng gật gật đầu, nhìn lên mặt biển còn vương lại một tia nắng chiều, đáy lòng trầm xuống.

Tả Xuyên Trạch cũng nhìn bầu trời, con ngươi đen như mực không chút gợn sóng, "Đi đi, đêm nay không có việc thì không cần tới."

"Vâng." Vệ Tụng nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn y thật sâu rồi mới rời đi.

Tả Xuyên Trạch vẫn đứng bất động, đợi đến khi những tia sáng cuối cùng vụt tắt, bầu trời đêm bắt đầu xuất hiện những ánh sao, y rót một chén rượu rồi uống cạn, một mình ngồi, một mình uống.

Máu trong cơ thể chậm rãi dâng lên, sôi sục khiến người ta phải làm gì đó để giải tỏa. Tả Xuyên Trạch không để ý đến nó, tiếp tục uống rượu. Đây chỉ là bắt đầu, còn chưa đến thời điểm khó khăn nhất.

Kì thật hậu viện là nơi dễ dàng khiến y bạo phát nhất vì nơi đây đã ghi lại toàn bộ sinh hoạt của y trong vòng mười sáu năm. Mỗi lần đến đây, những kí ức ố vàng sẽ không ngừng dâng lên trong y khiến y sinh ra hận ý, nếu không cẩn thận sẽ thất khống.

Nhưng y cố tình chọn nơi này vì y có thể cảm nhận được kẻ đó đang nhìn y, nhìn y chậm rãi đau đớn, nhìn y thống khổ. Y cảm thấy nếu y thất khống ở đây thì chẳng khác nào đã thất bại. Trước giờ mọi việc đều do kẻ kia bày trí, y vẫn là đứa trẻ không biết phản kháng nhưng mấy năm nay y đã kháng cự lại.

Nếu ngay cả sự kiêu ngạo để phản kháng mà y cũng không có thì cả đời này y chỉ là một người thất bại.

Sát ý trong cơ thể ngày càng mãnh liệt. Tả Xuyên Trạch uống một chén lại một chén. Sự thống khổ chỉ biểu lộ nhợt nhạt lúc ban đầu, giờ y đã quen rồi.

Máu lại thêm bạo ngược một phần, Tả Xuyên Trạch hít thở sâu một hơi rồi tiếp tục uống.

Đúng lúc đó, thủ hạ đi vào hậu viện, thấp giọng nói, "Chủ nhân, điện thoại."

Tả Xuyên Trạch nhận điện thoại rồi bảo gã rời đi rồi mới trả lời, "Alo."

Đầu dây bên kia truyện đến một tiếng cười ôn nhuận, "Lâu rồi không gặp, có nhớ tôi không?"

Khóe miệng Tả Xuyên Trạch khẽ cong lên, chậm rãi mở miệng, "Đương nhiên là nhớ, nhất là ở thời điểm này khi mà thể lực của tôi tốt hơn bình thường vài lần. Người tôi muốn gặp nhất trừ Hắc Yến thì chính là anh, Tống đại công tử."

Thanh âm Tống Triết ôn nhã như ngọc, "A? Vì sao?"

"Đừng giả ngu, Vệ Tụng nói cho anh bao nhiêu tôi đều biết" Tả Xuyên Trạch lắc lắc chén rượu trong tay, cười nói, "Tuy gã không nói với tôi toàn bộ nhưng tôi có thể đoán. Nếu gã có thể nói với anh quan hệ của tôi và Hắc Yến thì tất nhiên sẽ nói thứ quan trọng nhất cho anh. Tôi thật muốn biết anh là gì trong mắt gã. Người kí thác hi vọng sao?" (Ame: Tả Xuyên Trạch, anh chạm đến chân tướng rồi.)

"Tùy em nghĩ thế nào cũng được." Tống Triết cười nói, "Kế hoạc thôn tính Trác gia của em thế nào rồi."

"Gặp một chút phiền toái nhỏ." Tả Xuyên Trạch nói, "Tôi thấy đương gia Trác gia không đơn giản. Hình như gã vẫn còn che dấu thế lực."

"A?" Thanh âm ngắn ngủi của Tống Triết mang theo ý tán thưởng, "Còn gì nữa, nói tiếp."

Tả Xuyên Trạch sửng sốt, ánh mắt híp lại, chậm rãi nói, "Tống Triết, không phải là anh biết điều mà tôi không biết chứ?"

Tống Triết lại cười nói, "Chuyện tôi biết rất nhiều, trong số đó thì phần lớn là em không biết. Em định chỉ chuyện gì vậy?"

Tả Xuyên Trạch cười nhạo, "Dù tôi muốn biết nhưng chưa chắc anh đã nói. Nếu tôi thất bại, người vui vẻ nhất chắc chắn là anh."

Thanh âm của Tống Triết có chút vô tội, "Thật sao?"

"A, anh biết không Tống Triết" Tả Xuyên Trạch căn bản không để ý điều hắn nói, khóe miệng gợi lên nụ cười, thanh âm cũng bị đè xuống, ung dung cao quý mà từ tính, "Tuy anh rất dối trá nhưng ánh mắt đêm đó ở Tam Giác Vàng của anh khi nhìn tôi vẫn khiến tôi rất thích."

Tống Triết trầm mặc một lát mới bất đắc dĩ nói, "Ngay khi đó em đã biết?"

"Đương nhiên." Tả Xuyên Trạch cúi đầu cười mấy tiếng, "Loại người như anh cũng bị tôi nắm được, tôi có cảm giác rất thành tựu."

"Được rồi, nếu em biết thì tôi cũng không giấu diếm làm gì." Tống Triết cười nói, sau đó thay một loại ngữ khí cực kì ôn nhu, "Tả Xuyên Trạch, tôi yêu em."

Tả Xuyên Trạch hơi hơi kinh ngạc, giọng điệu có chút không thể tin được, "A, sau đó không phải anh định cầu hôn tôi chứ?"

"Đúng vậy." Tống Triết trả lời rất sảng khoái, "Em không thấy nếu chúng ta kết hôn thì lợi ích rất ưu việt sao? Em không muốn suy xét một chút sao?"

Tả Xuyên Trạch không bị dao động chút nào, "Tôi chỉ thấy ở cùng một người tựa như độc xà thì tổn thất lớn hơn là lợi ích. Sao rôi phải suy xét?"

Tống Triết tiếc hận, "Không thể tin là lần đầu tiên tôi thổ lộ lại bị cự tuyệt vô tình."

Tả Xuyên Trạch dạt dào ý cười, "Đây đúng là báo ứng của anh."

"Có lẽ là vậy..."

Hai người trò chuyện trong chốc lát, đêm khuya đã đến, vầng trăng tròn treo trên đỉnh đầu, thân thể Tả Xuyên Trạch khẽ run lên, máu trong cơ thể đã bạo ngược tới mức độ cao nhất. Y chậm rãi buông chén rượu, hai tay hơi phát run. Y hít một hơi thật sâu, tựa vào cây cột phía sau, dùng ý chí và nghị lực để đối kháng với sự bạo ngược, không thể nói được.

Tống Triết thấy y trầm mặc, nhẹ giọng hỏi một câu, "Sao thế?" Hắn đợi một lát vẫn không thấy trả lời, "Em không muốn nói sao?"

Tả Xuyên Trạch lại hít sâu một hơi, "Ừ" một tiếng, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi lạnh.

"Vậy thì tốt thôi." Thanh âm ôn hòa của Tống Triết cực kì dễ nghe, "Vậy em nhắm mắt lại nghe tôi nói."

Khóe miệng Tả Xuyên Trạch khẽ cong lên. Người này đúng là cố tình gọi điện đúng đêm trăng tròn để bồi y sao? Y không nói gì, nhắm mắt lại lẳng lặng nghe thanh âm tựa ngọc của người kia vang lên không một chút chán ghét.

Người này tuy âm hiểm dối trá nhưng một khi ôn nhu thì đúng là không ai có thể chống đỡ được.

�Ԍ5e*�M

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net