Chương 40: Mê dược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con đường cổ náo nhiệt cực kì, đoàn người rộn ràng, trên mặt mỗi người đều tươi cười rạng rỡ, sinh ý của mỗi cửa hành đều rất thịnh vượng. Tống Triết kéo y đi dạo một hồi rồi trở lại nơi họ ở, trên đường khi đi qua một cửa hàng bán bánh trung thu, hỏi, "Muốn ăn không?"

Tả Xuyên Trạch đi dạo một vòng theo chân hắn. Y chưa từng được cảm nhận bầu không khí náo nhiệt như vậy, cũng không có cơ hội cảm nhận, tựa như chỉ cần cảnh tượng trước mặt thì tâm tình cũng tung bay theo. Suy nghĩ của y không khỏi bay xa, chỉ một đoạn đường thôi mà y được thể nghiệm rất nhiều thứ mới. Từ khi xuất đạo tới nay những người quen biết y đều nhìn y với ánh mắt e ngại nhưng đoạn đường này dù đi dù dừng ở đâu mọi người đều nhìn y với ánh mắt chân thành thân mật, không có chút đáng ghét hay sợ hãi nào khiến tâm tình y rất lạ. Loại tình huống này trước đây y chưa từng nghĩ tới, hay tựa như người kia từng nói với y, khi cởi đi vòng sáng của thân phận, y, Phùng Ma Tả Xuyên Trạch, hóa ra cũng có ngày có thể làm người thường một lần.

Mà lúc này đây là đêm trăng tròn. Y nhìn nhiều người trước mặt mình như vậy nhưng máu trong cơ thể không những không bạo ngược mà trái lại vì cảnh náo nhiệt này mà sinh ra một cảm giác kỳ dị, loại cảm giác này thật xa lạ nhưng y có thể khẳng định là mình không hề chán ghét nó.

Nhưng y cũng không biết cuộc sống này liệu có phải là thứ y luôn mong muốn. Sau một thời gian dài chém giết ở hắc đạo y cũng không biết mình sống để làm cái gì. Tả Xuyên Trạch thở dài một tiếng dưới đáy lòng, thầm nghĩ chẳng lẽ cứ dây dưa cùng người kia một chỗ? Dây dưa bao lâu? Dưới đáy lòng bọn họ đều biết trừ phi một bên chết hoặc thỏa hiệp bằng không hai người sẽ dây dưa cả đời.

Tống Triết thấy y đứng nguyên một chỗ thì đi tới, yếu ớt nói, "Nghĩ gì thế, sao biểu tình nghiêm túc như vậy?"

Tả Xuyên Trạch hoàn hồn, y nhìn cửa hàng trước mặt, không khỏi nhướn mi, "Hiện giờ ăn bánh ở đâu?"

"Ừ." Tống Triết lên tiếng, "Tối nay chúng ta không ngủ, ăn bánh trung thu ngắm trăng là một lựa chọn không tồi."

Tả Xuyên Trạch nhún nhún vai tùy hắn. Hai người sau khi mua bánh xong thì trở lại nơi ở, tắm rửa xong xuôi rồi mặc áo ngủ ngồi trên ban công uống trà ăn bánh trung thu. Trên đỉnh đầu, vầng trăng tròn vành vạnh tỏa ánh sáng nhu hòa, phía dưới là dòng người đông đúc, gió đêm thổi tới, sương lạnh mát mẻ cực kì thích ý.

Tả Xuyên Trạch chớp chớp đôi mắt diêm dúa lẳng lơ, nhìn chằm chằm vầng trăng tròn trên bầu trời một lát mới nói, "Hôm nay tôi mới phát hiện hóa ra trăng tròn cũng rất đẹp."

Tống Triết cười khẽ, "Đó là do lòng em dao động." Hắn nói xong thấy chén trà của y đã đến đáy, lập tức rót thêm một chén nữa.

Tả Xuyên Trạch nhận lấy rồi hỏi, "Bây giờ cách nửa đêm bao lâu?"

Tống Triết rút điện thoại ra nhìn, "Hơn hai tiếng."

"Vậy sao?" Tả Xuyên Trạch nhướn mi, "Nói vậy chắc cũng đủ giờ."

Tống Triết giương mắt nhìn y, ánh trăng sáng khiến bản mặt yêu nghiệt của Tả Xuyên Trạch dính lên chút thuần khiết thoạt nhìn lại có một sự phong tình khác lạ. Hắn nhìn nụ cười xấu xa vương trên khóe miệng người nay, bất đắc dĩ cười, "Em lại muốn.....Em đúng là không bao giờ từ bỏ ý định này."

"Đúng a." Tả Xuyên Trạch đặt chén trà xuống, cánh tay vươn ra nhẹ nhàng nắm cằm hắn, chậm rãi nói, "Anh khiến tôi một đêm ** như vậy không định bồi thường sao?" (Ame: Cái ** là nguyên văn đấy ạ)

"Em nên hiểu rõ đêm nay người muốn không phải là tôi mà là em." Tống Triết cảm nhận sự lạnh lẽo từ cơ thể y, bỏ thêm một câu, "Huống chi em trong tình trạng này nhất định sẽ khiến tôi đổ một thân máu."

"Sẽ không." Tả Xuyên Trạch đảm bảo, "Tôi sẽ bôi trơn."

Tống Triết nhướn mi hoài nghi hỏi, "Vậy sao? Dầu bôi trơn đâu?"

Con ngươi diêm dúa lẳng lơ của Tả Xuyên Trạch híp lại, khóe miệng cong lên một nụ cười, "Tôi biết ngay là anh sẽ hỏi cái này. Sáng nay đã mua, không tin anh xem." Y nói xong thì vào nhà, lấy ra một cái hộp khua khua trước mặt hắn, "Thế nào? Giờ anh muốn đổi ý cũng không được nữa rồi, cho dù là có lấy cái tay bị thương đó ra cũng không thoát được. Hơn nữa tôi khuyên anh là đừng giơ nó ra, bằng không tôi sẽ lại càng thêm táo bạo, lúc đó người xui xẻo chính là anh. Tống đại công tử, đêm nay anh không theo cũng phải theo."

"Hóa ra em còn quan tâm đến cái này a." Tống Triết vẫn cười ôn hòa như cũ, khóe miệng cong lên, đưa chén trà sang, "Không ngại uống xong chén trà này với tôi chứ?"

Tả Xuyên Trạch cúi đầu nhìn hắn, thấy người này chỉ lo ngắm trăng uống trà mà không có ý phản kháng thì đi tới lấy luôn chén trong tay hắn rồi uống một ngụm hết luôn, khóe miệng nhếch nhếch, "hiện giờ có thể rồi. Nếu anh còn tìm thêm cớ là tôi sẽ dùng bạo lực."

"Đáng tiếc trà tốt lại bị em lãng phí." Tống Triết tiếc hận thở dài, "Đi thôi, lên giường, em không phải muốn làm sao?"

Con ngươi diêm dúa lẳng lơ của Tả Xuyên Trạch nhìn hắn, tựa như hoài nghi chuyện hắn bỗng dưng thỏa hiệp nhưng y cũng chẳng có thời gian lo lắng vì tay y đã bị người này chủ động kéo lên giường."

"Một, hai, ba...." Tống Triết vừa đi vừa nói.

Tả Xuyên Trạch lẳng lặng nghe một hồi rồi hỏi, "Anh đang làm cái gì?"

Tống Triết trả lời rất đương nhiên, "Đếm thôi."

"Lời vô ích." Tả Xuyên Trạch cố sức đối mặt với người này, con ngươi diêm dúa lóe lên ánh sáng, "Tôi hỏi vì sao anh lại đếm."

"Không có gì." Tống Triết cười ôn hòa, "Chỉ là muốn đếm một vài số mà thôi."

Tả Xuyên Trạch nhướn mi, "Đếm cái gì?"

"Cái này a...." Tống Triết nhẹ nhàng nói bên tai y, hơi thở ấm áp quẩn quanh vành tai, Tả Xuyên Trạch còn chưa kịp né tránh thì giọng nói như ngọc lại vang lên bên tai, "Ba mươi."

"Cái gì ba...." Y còn chưa nói xong thì thấy đầu choáng mắt hoa, y quay đầu khó tin nhìn hắn, "Anh hạ thuốc?"

"Đúng a." Tống Triết hào phóng thừa nhận, "Ngay khi em vừa vào nhà lấy dầu bôi trơn thì tôi đã hạ thuốc, hơn nữa để ngừa vạn nhất thì cả hai chén của tôi và em đều hạ nhưng vận khí của tôi thật tốt, cả hai chén em đều uống."

"Anh....." Tả Xuyên Trạch tức giận, nghiến răng nghiến lợi vung tay nhưng lại bị Tống Triết bắt được, nhẹ nhàng hôn xuống, "A, khí lực của em yếu đi không ít."

Tả Xuyên Trạch nao nao. Tuy rằng khí lực nhỏ đi nhưng không phải là thứ mà một cái tay bị thương có thể dễ dàng bắt được. Y suy nghĩ một lát thì trợn mắt nhìn hắn, "Tay anh đã khỏi rồi?!"

"Ừ, thật tiếc là khỏi rồi." Tống Triết đỡ thân thể yếu đuối dần của y, nhẹ nhàng bế đặt lên giường, nhìn cổ áo khẽ mở vì động tác vừa này, chậm rãi cắn nhẹ lên xương quai xanh của y rồi đi ra lấy lọ bôi trơn trên đất, "Mệt em còn suy tính mua bôi trơn, ừ, đây gọi là gậy ông đập lưng ông?"

"Hỗn đản...." Tả Xuyên Trạch chửi ầm lên nhưng vì choáng váng nên giọng y rất nhỏ. Hiện giờ y chỉ cảm thấy tứ chi nhũn ra vô lực, máu bạo ngược trong cơ thể cũng không thể khôi phục khí lực. Y phẫn hận nghĩ quả nhiên đây là cơ hội cho người ta làm thịt!

Tống Triết cười khẽ, "A, tôi lại phải tiếc nuối nói cho em biết em sẽ thấy tôi càng hỗn đản hơn nữa." Hắn nói xong nhìn đôi mặt dần dần ngập nước của y, cúi đầu hôn lên trán, ngón tay thon dài chậm rãi đi xuống eo y, giật nhẹ dây áo khiến cái áo ngủ tuột ra, đứng dậy cởi quần áo mình rồi mới lần nữa cúi xuống hôn, đầu lưỡi cạy khớp hàm của y tiến quân thần tốc, mỗi tấc đều không buông tha. Hương trà và vị bánh trung thu hỗn hợp tạo nên vị ngọt nị.

Hai tay của hắn vuốt ve trên người y, từ môi dời tới bên tai, thấp giọng nói, "Biết là tôi yêu em là còn dám săn người đẹp trước mặt tôi, em đúng là thiếu giáo huấn."

Yết hầu Tả Xuyên Trạch tràn ra một tiếng rên rỉ, Tống Triết thổi nhẹ vào tai y, cười nói, "Em cứng rồi. Nếu em đã dục cầu bất mãn đến mức phải tìm người thì hôm nay tôi sẽ hạ hỏa cho em, em không cần cảm ơn tôi."

Đầu lưỡi nhẹ nhàng từ cổ trượt xuống, Tả Xuyên Trạch choáng váng đầu óc, tựa như thân thể và bên ngoài cách nhau một cái màng mỏng, nhận biết bị giảm xuống nghiêm trọng nhưng dù là vậy y cũng thấy được cơ thể ngày càng nóng lên, hô hấp ngày càng dồn dập sau đó độ nóng đạt tới đỉnh điểm phun ra khiến y nhịn không được rên rỉ, thân thể cứng đờ chợt mềm nhũn ra.

Ánh trăng chiếu vào song cửa tới giường lớn. Tống Triết cúi đầu nhìn Tả Xuyên Trạch bị ấn trên giường, lồng ngực kịch liệt phập phồng, con ngươi đen bóng ngập nước, thân thể vì tình dục là phiếm hồng, tản ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh trăng cực kì mê người.

"Em như thế này chỉ cho riêng tôi nhìn, em biết không?" Tống Triết thấp giọng nói bên tai y, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo chút khàn khàn, ngón tay hắn dính chút dầu bôi trơn đẩy vào phía sau y, một ngón tay chậm rãi đẩy vào.

Tả Xuyên Trạch cảm thấy phía sau có chút lạnh, ướt, sau đó một ngón tay đưa vào trong, y mơ hồ biết kế tiếp sẽ là chuyện gì nhưng lại không thể ngăn cản. Cái tình huống này khiến y nhăn mi theo bản năng, nhịn không được hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Tống Triết.

Tống Triết cúi đầu hôn nhẹ giữa chân mày y, khàn khàn nói, "Bất mãn như vậy là đang rủa thầm tôi sao?" Hắn nói xong, hông dùng sức đẩy cả cự vật tiến vào, Tả Xuyên Trạch nhịn không được hừ một tiếng, thầm nói, "Hỗn đản..."

Khoái cảm khiến giọng nói Tống Triết càng thêm khàn, "Sao thế?" Hắn nhìn người kia cau mày, cười khẽ hôn y, dụ dỗ nói, "Bảo bối, đừng bất mãn, chúng ta còn cả một đêm dài mà." Nói rồi bắt đầu động.

Tả Xuyên Trạch cảm thấy khoái cảm từ cột sống đi tới tận đỉnh đầu, hô hấp của y lập tức trở nên hỗn loạn.

Tiếng chuông mười hai giờ đêm vang lên, tiếng rên rỉ và thở dốc không ngừng, ngoài cửa sổ còn vọng vào tiếng ầm ỹ của đám động, nửa đêm tới, không biết là ai ở ngoài đốt pháo hoa. Bùm một tiếng nổ tung trên không trung rực rỡ sắc màu.

Tống Triết ngay giây phút lên đến đỉnh nhẹ nhàng ôm y vào lòng, triền miên hôn xuống. Hắn đột nhiên cảm thấy trung thu năm nay là trung thu hạnh phúc nhất mà hắn từng trải qua.

Tả Xuyên Trạch chỉ tỉnh táo chốc lát lúc nửa đêm tựa như thuốc trong cơ thể đã bị triệt tiêu nhưng y vẫn không phản kháng thành công mà bị Tống Triết làm đến ngất đi.

Ngay trước khi bất tỉnh y thầm nghĩ, đây là một tháng đặc biệt nhất cũng là bết bát nhất y từng trải qua trong đời.

Mà tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ cái tên "Tống Triết", từ ngày đó khi hai người gặp nhau đã định trước là nghiệt duyên dây dưa cả đời.

Tác giả có lời muốn nói: Lại nói khai giảng thật là bận rộn,đại khái là ngày mai kh chính là có thể đại khái không thêm được ~~~~(>_<)~~~~

Trở lại tôi phát hiện mấy cái tiểu công này đều rất cường đại a, ừ, tôi muốn có tình tiết một ôn nhu công bị tra thụ chèn ép đến nỗi biến thành tra công, a ha ha ~~~ gập thắt lưng cười to ~~~

Editor có điều muốn nói: Ừ mụ cứ viết đi, rồi tôi chẳng đọc đâu mà. Tra công tra thụ tui cứ thấy là tui chạy~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net