Chương 4: Dây buộc tóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Hàng đem quần áo bỏ vào trong máy giặt, từ bên ngoài gọi vào trong:"Tiểu Cát, Lục Nhi đi đánh răng rồi đi ngủ mau lên."

"Con biết rồi."

Trương Cực đi ngang qua sofa, hai đứa con nhỏ của hắn vẫn ngồi nhai snack chưa chịu đứng lên.

"Nếu các con còn ngồi nữa, ba ba Tả Hàng sẽ nổi giận đấy."

Kim Tương xem hoạt hình cười ha ha, nói:"Không sao đâu, con xem nốt rồi sẽ đi đánh răng."

Cô bé vừa ngước đầu lên, ba ba Tả Hàng của cô bé đã đứng đấy từ bao giờ.

"Đứng lên chưa?"

Hai đứa bé sợ thòng tim, tắt tivi nhảy xuống chạy vào phòng tắm.

Bạn Kim Tương miệng đầy bọt kem đánh răng, lúng búng nói chuyện.

"Ây, anh có nhìn thấy không, vẻ mặt lúc nãy của ba ba thật đáng sợ mà."

Tiểu Cát: "Đúng vậy!"

Lúc Tiểu Cát đang rửa mặt, tóc mái phía trước dính nước bết lại trên trán. Tả Hàng đi qua, thấy vậy liền bảo:"Tóc dài rồi, khi nào rảnh ba đưa con đi cắt."

"Con không muốn cắt tóc, cắt xong sẽ không còn bảnh trai nữa!"

Kim Tương chống tay suy nghĩ gì đó, chui tọt xuống chạy vào phòng của cô bé lấy mấy cái dây trong hộp ra.

"Anh ơi anh cúi xuống đây đi."

"Em làm gì thế?"

"Anh cứ cúi xuống đây."

Do chênh lệch chiều cao, Nghiệm Kỷ phải cúi người sâu xuống, em gái của cậu móc ra cái lược bé xíu chải chải mái tóc của cậu, sau đó túm một lọn tóc lên, dùng dây buộc lại, thành một nhúm nhỏ trên đầu.

"Xong rồi, giờ anh dễ thương y như em."

Cậu dùng tay sờ sờ cái "củ tỏi", nhíu mày:"Anh là con trai mà, sao buộc như này được."

Kim Tương nghiêng đầu, chỉ ra tác dụng của chỏm tỏi kia:"Anh bảo anh không thích cắt tóc mà, anh buộc như thế thì ba ba không bắt anh cắt tóc nữa."

Ồ, ra vậy!

Sáng sớm hôm sau, bạn Nghiệm Kỷ đứng ngoài cửa phòng em gái gõ cốc cốc.

Kim Tương còn chưa tỉnh ngủ đã đứng trước gương buộc tóc cho anh trai.

Ba Tả Hàng vừa ngủ dậy đã thấy trên đầu con trai mọc một cái chỏm, nhìn cực kì "đáng yêu"

"Hahaha, con làm cái gì vậy. Trời đất ơi bụng tôi, ai buộc cho con vậy hả?"

Trương Cực híp mắt đỡ nửa kia của mình đang cười nghiêng ngả sắp ngã, lại nhìn con trai.

"Con không cắt tóc đâu, ba lại dắt con đi cắt húi cua xấu lắm. Từ giờ con sẽ buộc như thế này."

Đến lớp rồi, Tả Hàng vẫn không nhịn được cười con trai của mình:"Con định để như thế thật à, các bạn sẽ trêu con đấy."

"Con sẽ để như thế, ba đừng cản con."

Thật ra làm gì có ai dám trêu con chứ, không biết sợ hay gì?

Tuấn Bảo nhìn thấy bạn thân:"..."

Các bạn nhìn thấy Nghiệm Kỷ"..."

Riêng có cô giáo của họ thì mạnh mẽ khen cậu:"Trương Nghiệm Kỷ, buộc tóc vào nhìn sáng sủa ra hẳn ha."

Nghiệm Kỷ đắc ý:"Em cảm ơn cô."

Tuấn Bảo xoa xoa mắt, xoa xong dụi dụi thêm mấy lần. Xác định bản thân không nhìn nhầm bạn thân thành người khác thì ngốc nghếch hỏi:"Lục Nhi buộc cho à?"

Chậc, cậu ta đoán ra luôn kìa.

Nghiệm Kỷ gật đầu, thấy Tuấn Bảo vẫn nhìn mình thì móc ra hai cái dây chun màu hồng, hỏi:"Muốn thử không?"

Tuấn Bảo lưỡng lự, một lúc sau liền đồng ý.

Vậy là giờ trong lớp hoa hồng của bọn họ có thêm một cái chỏm nữa, thành một đôi chỏm.

Nghiệm Kỷ:"Buộc như thế này bố Tuấn Hào sẽ không bắt cậu cắt đầu úp bát nữa."

Trương Tuấn Hào đón con trai, cả buổi tối nhìn cậu, khó nói hết thành lời.

"Tuấn Bảo à, con định buộc cái củ kia đến khi nào?"

Tuấn Bảo soi gương, thích thú nói:"Bố thấy sao, có "đáng yêu" không? Bạn Nghiệm Kỷ nói buộc như này không bị cắt úp bát nữa."

Trương Tuấn Hào chụp ảnh chỏm tóc của con trai gửi cho Tả Hàng.

Trương Tuấn Hào: [Anh xem con trai anh dạy con trai em cái gì này.]

Tả Hàng gửi liên tiếp 4 cái ảnh Kim Tương buộc tóc hai sừng cho Nghiệm Kỷ

Tả Hàng: [Con trai anh nói ngày mai sẽ buộc hai sừng cho con trai chú đấy.]

Trương Tuấn Hào đã thoát khỏi đoạn chat.

Tả Hàng cười ha hả, lại nhìn Trương Cực cũng có một cái búi tóc đang đanh mặt. Hôn giả trên mặt hắn.

"Ây chà, đừng giận, anh chụp xong sẽ tháo cho em mà."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net