21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Hàng một bước cũng chẳng quay đầu lại, sải chân đi về ký túc xá. Trương Cực bị Tả Hàng kéo dậy, quẳng vào một góc bên quán, ngơ ngơ ngác ngác dõi theo Tả Hàng

Đến khi hoàn hồn lại thì Tả Hàng đã rẽ khỏi hẻm rồi, hắn ba chân bốn cẳng đuổi theo phía sau, rồi như nhớ ra gì đó mà quay lại quán, nhíu mày đạp vào chân đầu đinh

" Từ nay về sau đừng có giở thói giang hồ, cũng đừng đến phá quán nữa, tao cảnh cáo mày, cái tay mà mày đẩy anh ấy có ngày chẳng còn đâu "

Nói xong lại vắt chân lên cổ đuổi theo Tả Hàng

Về đến ký túc xá, Tả Hàng chẳng nói chẳng rằng mở hộp mì ra rồi vừa ăn vừa xem phim. Trương Cực ở bên cạnh cũng chẳng dám hó hé, hắn chẳng biết vì sao Tả Hàng lại như thế? Hắn làm sai cái gì à?

Ừ, chắc hắn sai thật!

Trương Cực ngồi đấy nhìn Tả Hàng, đến khi Tả Hàng bực bội đưa mắt liếc hắn, rồi lại đẩy hộp mì còn lại sang, khó chịu cất tiếng

" Ăn "

Trương Cực cẩn thận quan sát Tả Hàng, chậm rãi mở hộp mì ra. Tả Hàng bỗng nhíu mày, chậc một tiếng, Trương Cực lại hoảng hốt đóng nắp lại, ngồi im thin thít

" Làm gì đấy? Không ăn thì mua làm gì? "

" Ăn, em ăn mà. Anh đừng giận "

" Anh giận lúc nào? "

Đấy! Rõ ràng là giận rồi, Trương Cực ưu sầu chậm rãi giải quyết đồ ăn

Tả Hàng ăn xong, thu dọn đồ đạc rồi vác balo lên vai, xoay người rời khỏi phòng

Trương Cực trợn trắng mắt nhìn một loạt hành động nhanh như chớp diễn ra trước mặt mình. Hắn nhanh chóng ăn hết bát mì, Trương Cực đỏ mặt ho sặc sụa, sau đó rửa mặt rửa tay, chạy ra khỏi phòng

Trương Cực nhìn thấy Tả Hàng ở vườn hoa phía sau trường. Tả Hàng đút tay vào túi, ngó nghiêng hai bên xem hoa ngắm lá, chẳng để ý gì đến bước chân phía sau lưng

Trương Cực nhanh tay lẹ chân, kéo Tả Hàng ấn và tường, vây anh trong vòng tay mình

Tả Hàng chẳng mảy may để ý, anh khoanh tay lại, thuận theo mà thoải mái dựa vào tường

" Ý gì? "

Trương Cực bỗng nhiên hơi bối rối. Mẹ nó! Tả Hàng còn có cái mặt này nữa hả? Ngầu như này hắn làm sao chịu cho nổi

Trương Cực hắng giọng, vuốt ve eo Tả Hàng dỗ dành " Đừng giận em "

Tả Hàng liếc mắt lên nhìn hắn, nhướng mày tặng Trương Cực ánh mắt nên hiểu sao thì hiểu

Trương Cực chăm chú nhìn Tả Hàng, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, kéo Tả Hàng về phía mình, cúi đầu hôn anh

Tả Hàng bị Trương Cực hôn đến choáng váng mặt mày, há miệng thở. Trương Cực thấy thế thừa cơ hội tiến vào sâu hơn.

Tả Hàng mềm oặt, dựa tường trượt xuống, Trương Cực rời môi, kéo Tả Hàng dựa hẳn lên người mình rồi bắt đầu đợt hôn thứ 2

Tả Hàng khó thở, cũng chẳng dám há miệng như lúc nãy nữa, nhịn đỏ cả mặt

Trương Cực rời môi, trầm giọng an ủi
" Há miệng, ngoan "

Tả Hàng ngước mắt nhìn Trương Cực, bị hắn mổ xuống một bên má, anh hơi động lòng, há miệng

Trương Cực ghé xuống hôn, Tả Hàng níu chặt góc áo hắn, không cảm nhận được rốt cuộc thời gian đã trải qua bao lâu

Một lúc sau, Trương Cực cuối cùng cũng đứng thẳng người dậy, tay hắn ôm chặt lấy Tả Hàng, sau đó lại như con husky lớn gục thẳng xuống vai anh, vùi đầu vào cổ Tả Hàng hít trọn mùi sữa tắm anh đào

Tả Hàng bị tóc của Trương Cực quẹt qua tai, có chút muốn bật cười. Tả Hàng vòng tay qua cổ Trương Cực dịu dàng dỗ dành
" Sao đấy? Không thoái mái à? "

Vì chiều cao của cả hai, Trương Cực hơi khụy gối xuống, hắn lí nhí nói
" Sao lại giận em? "

" Sao nhỉ? "

" Tại sao ạ? "

" Trương Cực em đừng đánh nhau nữa "
Tả Hàng thở dài, xoa gáy Trương Cực

Trương Cực bỗng nhiên bế xốc Tả Hàng lên, đặt anh ngồi lên bàn bên cạnh

Tả Hàng nói tiếp " Anh nói thật, anh biết lúc trước mỗi lần đánh nhau em đều không dùng sức "

Trương Cực hơi bất ngờ mà ngẩng đầu

Tả Hàng: " Có vài lần anh nhìn thấy em đánh nhau rồi. Lần nào cũng bị thương một hai chỗ, đặt biệt là ở tay. Em đánh người ta thì thôi, còn đánh cho chính mình cũng bị thương. Khác nào giết địch 1000 tự hại mình 800 đâu. Như lúc nãy đấy, con dao tụi nó mang theo xém chút là đâm vào em rồi. Trương Cực em không cẩn thận gì hết "

Tả Hàng càng nói càng nhíu mày, khó chịu đẩy đầu Trương Cực ra

" Nghe chưa? "

" Đã nghe rõ! Hứa sẽ không đánh nhau nữa ạ "

Nam sinh đang xách cây lau đứng ở góc tường " .... "

Ồ, tôi điếc rồi

Cậu ta xoay người bình tĩnh đi về lớp học
" Mù rồi điếc rồi "

Tiết tự học sáng của lớp 12-7 chẳng khác gì nhóm chợ, bên thì tám chuyện, bên thì ăn sáng, bên thì chơi game, bên còn lại thì ngủ. Phóng tầm mắt đi khắp lớp chắc chỉ được vài người ngoan ngoãn ngồi im làm bài. Lạ thay, trong số những người này lại có Trương Cực

Trương Cực cúi đầu, chăm chú làm đề Toán, rồi lại sang đề Lý. Không ngừng nghỉ giây nào

Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ cửa truyền đến, cạch một cái, cửa được mở ra. Chủ nhiệm lớp ôm một chồng kiểm tra đi vào, đặt lên mặt bàn. Ngẩng đầu nhìn

" Sao đấy? Không nói chuyện nữa à? Cái lớp hay cái chợ đấy? Nói to đến nổi tôi đứng ở tận cầu thang còn nghe các anh chị tám chuyện! Lớp 12 rồi, tập trung học hành đi. Còn vài tháng nữa là thi đại học rồi, thảnh thơi nhỉ? "

Đinh Trình Hâm phóng tầm mắt quanh lớp một lần, sau đó thẳng người dậy " Trương Tuấn Hào, em lên phát bài thi ra "

" Vâng "

" A- "

" A cái gì? Hả, cho các em xem điểm số của mình, xem xem rốt cuộc thi được bao nhiêu điểm, đứa nào đứa nấy toàn mắc những lỗi sai không đáng. Một điểm đó đủ để các em đứng trên vạn người rồi, trừ một điểm không đáng, bị vạn người đè lên. Xem qua đề, sau đó nhìn lên bảng sửa bài"

Trương Cực nhìn tờ đề 117 điểm trên mặt bàn mà thở dài. Chăm chỉ học tập gần một năm trời, vậy mà vẫn chưa đạt được điểm chuẩn

Trương Cực uất ức, quay sang nhìn Tả Hàng liền lập tức bị con số 149 điểm đập thẳng vào mắt, Trương Cực cảm thấy bản thân sắp không nhịn được mà bật khóc luôn rồi T^T

Phải ôm ôm mới đỡ được

Tả Hàng quay sang nhìn Trương Cực gục xuống bàn, nhịn không được mà đưa tay ra an ủi

" Không sao, thi tháng thôi. Lần sau cố gắng hơn, khi nào về anh sẽ soạn thêm đề với cả giảng cho những câu cần chú ý hơn cho nhé "

Trương Cực hơi tủi thân, đành vùi đầu vào tay Tả Hàng gật gật đầu

Tả Hàng bật cười, đẩy trán hắn lên " Ngồi cho đàng hoàng vào. Sửa bài rồi "

Tiết học cứ thế trôi qua, chuông hết tiết vừa reo, học sinh phía dưới đã lập tức ngã rạp tập thể, sức lực mở miệng cũng chẳng còn

Trương Trạch Vũ mềm oặt dựa vào ghế, mếu máo nói " Tớ sắp chết rồi huhu "

Chu Chí Hâm xụi lơ dựa vào vai Tô Tân Hạo cất tiếng " Hai bài cuối mẹ nó thầy giảng cái gì tôi cũng không hiểu được, tiếng hành tinh từ đâu rớt xuống chẳng biết "

" Huhu "

" Tớ cũng sắp chết luôn rồi "

Tiếng rên rỉ vang lên khắp phòng học, nam sinh nữ sinh gì cũng phải chịu thua trước những câu cuối cùng trong môn Toán

Trương Cực đặt cằm lên vai Tả Hàng, ngoan ngoãn im lặng nghe anh giảng bài, không quậy không náo, chăm chú từng giây từng phút

Tả Hàng cũng càng kiên nhẫn, tốc độ giảng bài chậm rãi, anh vừa hỏi vừa ghi công thức ra một bên giấy. Nét chữ thon gầy đẹp mắt lại ngay ngắn

Một buổi sáng cứ thế trôi qua, cả bọn đi ăn xong thì quay về ký túc xá, ai nấy đều vùi đầu vào ngủ quên trời đấy. Thế mà lại có một Trương Cực ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, quy củ làm bài

Trương Cực học thuộc từ đơn, sau đó vừa nghe playlists tiếng Anh vừa giải đề Anh

Tả Hàng ôm gối ngủ say, đến tận khi đồng hồ báo thức reo chuông anh mới tỉnh dậy

Tả Hàng vừa xoay người liền bắt gặp Trương Cực dựa vào đầu giường ngủ gà ngủ gật, trong tay còn có quyển sách Ngữ Văn. Tả Hàng rón rén xuống giường, thế nhưng vẫn đánh thức Trương Cực dậy, hắn mở mắt nhìn Tả Hàng, rồi kéo thẳng người vào lòng mình cùng nằm xuống giường

" Trương Cực? "

Trương Cực ừm một tiếng trong cổ họng đáp lại " Ngủ một chút nữa, em không chịu nổi nữa rồi "

Tả Hàng xoa xoa lưng hắn, đến khi cảm nhận được hơi thở đều đặn phả ra thì mới chậm rãi nhẹ nhàng xuống giường. Vệ sinh cá nhân xong, Tả Hàng ngồi vào bàn, nhìn đống đề trước mắt mà xót cho Trương Cực, hắn học hành thật sự quá liều mạng rồi

còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, khi đó có thể thả lỏng một chút

Tả Hàng lật từng tờ đề ra, sửa những câu sai. Kế bên còn ghi lại cách giải. Dạo gần đây Tả Hàng cảm thấy Trương Cực học hành cực kỳ nghiêm túc, thức còn khuya hơn cả anh, Tả Hàng dạy gì nghe đó, thậm chí khi đi tắm hắn còn có thể học thơ cùng từ đơn.

Đến khi sửa được hơn 3 đề, Trương Cực mới chậm rãi bò dậy, híp mắt nhìn Tả Hàng

" Anh ơi, tranquility là gì thế ? "

Tả Hàng buồn cười, nhẫn nại trả lời Trương Cực: " Là yên bình"

Thời gian cứ thế trôi qua, kỳ thi tháng vừa rồi Trương Cực tăng lên hạng 55 của khối với tổng điểm là 627 điểm

Tiến bộ nhất là môn Ngoại Ngữ, Trương Cực được tận 138 điểm

Khi biết được điểm số cùng xếp hạng, Trương Cực cười hì hì suốt cả ngày hôm ấy, đòi Tả Hàng hôn hôn, còn hứa lần thi cuối kỳ nhất định sẽ vào top 50 của khối

Các giáo viên cũng rất hài lòng với kết quả này, suốt ngày đem đi khoe với các lớp khác để tụi nhỏ có động lực học tập

Nam sinh nữ sinh cả trường " .... "

Nghe thấy chưa? Giáo bá học tra gì gì đó Trương Cực lúc trước xếp hạng lè tè dưới chót mà bây giờ hoá rồng bay lên tận top 55 của khối rồi! Còn bọn họ còn lý do gì để không học tập không? Hả?!

Ý chí trở nên sôi trào, lớp 12-7 cũng chẳng còn thấy làm việc riêng trong lớp nữa, ai nấy đều chăm chỉ học tập nghênh đón kỳ thi cuối kỳ sắp tới này

Ấy thế mà Trương Cực, cái tên được mọi người lấy ra để làm động lực lúc này lại đang đi dạo phố cùng Tả Hàng!!

Giáng sinh đến rồi! Lý do gì mà không đi chơi đây!! Trương Cực nghĩ thầm

-----------

Tui quay lại rồi🥺 cảm ơn mấy iu thương của tui đã động viên để tui có động lực nhiều như vậy🤌 Mấy tình yêu của tui nhớ giữ gìn sức khoẻ nhe.

Gần đây fandom loạn xì ngầu, hi vọng mn có thể giữ cái đầu lạnh để iu thưn tụi nhỏ nhé🥺





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net