Ngày đầu tiên đi học thì phải vui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Ngày đầu tiên đi học, Hạo tự mình đạp xe đến trường không cần mẹ dẫn đi vì đã là sinh viên đại học rồi. Hạo không hề buồn vì phải đi học, nhưng toà nhà cậu học vừa xa cổng trường, vừa xa căn tin, mới nghĩ đến đó đột nhiên lười biếng không muốn đi học nữa.

2. Ngày đầu tiên đi học, Cực phải nhờ thằng bạn cùng phòng đèo lên trường. Cực ngồi yên sau mếu máo, chân què như thế này thì phải dậy sớm 15 phút và về trễ 15 phút, chân què như thế này thì không tham gia đá bóng được nữa, càng không thể đứng thẳng lưng khoe cẳng chân dài mét mốt cho thiên hạ thèm thuồng được.

3. Ở buổi lễ chào mừng sinh viên, khi Tô Tân Hạo đến ghế ngồi đều đã lúc nhúc đầu học sinh chật kín, chỉ còn duy nhất một ghế ở gần lối ra, Tô Tân Hạo thở phào nhẹ nhõm thả người ngồi phịch xuống ghế lót đệm êm ái. Tỉ lệ may mắn có thể sở hữu chiếc ghế ngồi cuối cùng là một trên tổng số ghế ngồi hiện có. Tô Tân Hạo vừa đến liền có chỗ ngồi cũng được tính là người rất may mắn rồi.

4. Bởi vì cái giò què nên Trương Cực phải vật vã mãi mới lết được đến cửa hội trường tổ chức lễ chào mừng tân sinh viên. Lúc đến nơi thì khán phòng đã chật kín người ngồi, đương nhiên không còn chỗ nào có thể nhét thêm một què binh Trương Cực nữa. Anh bối rối nhìn quanh, nheo đôi mắt phía sau lớp kính cận dày cộm tìm kiếm chút hi vọng trong hội trường lúc nhúc người.

Khi anh đang bất lực và nghĩ rằng có vẻ bản thân phải đứng như vậy đến hết buổi lễ thì Trương Cực nghe thấy một tiếng thở dài ở bên cạnh anh, tiếp theo đó là tiếng lạo xạo nho nhỏ mà anh nghĩ có lẽ là chủ nhân của tiếng thở dài đó đang xốc lại chiếc balo lên lưng, người đó đứng dậy ngoắc tay chỉ về cái ghế cậu ta vừa ngồi.

"Này, qua đây ngồi đi."

5.

"Nhìn gì?"

"Cậu không ngồi nữa à?"

"Thế ngồi không?"

"Ngồi, nhưng tôi ngồi thì cậu phải đứng mất."

"Biết. Ít nhất đây chưa què."

"...."

5.

"Nhìn gì nữa?"

"Này."

"Cái gì?"

"Cậu có thể ngồi lên đùi tôi."

"...."

"Chân bên này không bị thương đâu."

"Hoặc cậu câm mồm lại hoặc trả lại ghế cho tôi ngồi."

6.

"Này."

"Gì?"

"Có ai từng bảo...."

"Rồi."

"Cậu xinh như người yêu tôi vậy."

"Tôi sẽ méc người yêu cậu là cậu ở bên ngoài chỉ toàn tán tỉnh người khác, kể cả người cậu mới gặp lần đầu."

"Cậu không thể ghen với chính bản thân cậu được."

"Tôi không ghe... khoan đã cậu đang giở trò đấy à?"

"Không hề."

7. Thầy chủ nhiệm thông báo sau khi màn trao học bổng cho tân sinh viên ưu tú kết thúc, ai muốn về trước có thể về. Tô Tân Hạo nhắn tin cho Trần Thiên Nhuận rủ cậu bạn tối đi ăn lẩu, tiện thể nhờ nó tranh thủ nắng to mang mấy con gấu bông trên giường ra phơi. Đang hí hoáy nhắn thêm tin cuối cho thằng bạn trước khi phải vỗ tay cho phần phát biểu của thầy hiệu trưởng trên sân khấu thì tên què bên cạnh lại lên tiếng, như nhắc nhở Tô Tân Hạo rằng cậu nên trốn thầy mà về nhà luôn đi.

"Cậu có thể nhắn cho tôi một tin không?"

"Để làm gì?"

"Để tôi có số cậu."

8.

"Điện thoại hết tiền."

"Ban nãy cậu vẫn gửi được mà."

"Vừa hết rồi."

"Thế cậu đọc số đi."

"1583xxx9397"

"1583xxx8593 hả?"

"Ừm đúng rồi đó, số tôi đó."

"...."

"Cậu cứ lưu lại, thích nhắn khi nào thì nhắn."

"Cậu vừa đọc bừa số."

"Cậu cũng đâu nói xin số của tôi."

"Vậy số của cậu là gì?"

"Không nhớ."

"Wechat cũng được."

"Quên rồi."

"Thế weibo."

"Không có."

"QQ?"

"Mất acc."

"Douyin?"

"Quên pass."

"Lớp cậu."

"Lớp tiếng nhật ngành khoa học máy tính năm nhất."

"Ồ thế thì gần, tôi bên lớp tiếng anh, cũng khoa học máy tính."

"...."

9. Tô Tân Hạo muốn dành riêng phần này để đính chính là Tô Tân Hạo chỉ lỡ miệng, cái miệng nhanh hơn cái não, chứ Tô Tân Hạo không hề có ý định làm quen gì với tên què biến thái kia đâu.

10. Trương Cực muốn dành riêng phần này để nói rằng: Bạn ấy xinh quá, có thể cho mình thơm một cái không? Một cái thôiiii!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net