CPTV 301-359

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-

Chương 301: Trần gia. Trần Phàm.

Trên thực tế, vô luận là Từ Vĩ Trạch hay là Vương Quốc Cường, lấy thân phận địa vị của hai người nếu muốn hoàn toàn đi điều tra thân phận Trần Phàm, có lẽ không có khả năng điều tra ra được chân tướng, nhưng ít ra cũng có thể phát hiện được điều gì đó.

Nhưng Từ Vĩ Trạch vừa mới đến Côn Minh, vừa nghe việc này, hơn nữa căn bản không có bao nhiêu quan hệ với hắn, tự nhiên sẽ không tốn sức lực đi điều tra.

Về phần Vương Quốc Cường cũng không nghĩ Trần Phàm có liên quan tới chuyện tại Yên Kinh, có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, hiện tại đang là ngày tết, theo Vương Quốc Cường xem ra. Trần Phàm từng gây ra phong ba thật lớn tại Yên Kinh không có lý do cũng không có đạo lý hiện tại chạy đến Vân Nam, hẳn là phải ở lại Yên Kinh bồi lão thủ trưởng.

Thứ hai, nếu Trần Phàm thật sự là mãnh nhân từng gây ra phong ba thật lớn tại Yên Kinh, như vậy lấy thân phận Trần Phàm, gia đình chiến hữu của hắn không nên nghèo khó như thế, đáng thương như vậy, dù sao hắn thông qua điều tra biết được Lý Vân và Lưu Oánh Oánh còn không có tiền ăn cơm.

Thứ ba, nếu Trần Phàm thật sự là mãnh nhân gây ra phong ba thật lớn ở Yên Kinh, căn bản không cần Lý Dĩnh ra mặt tìm hắn, chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, một cú điện thoại đừng nói là quân khu Vân Nam, dù là tổng quân khu tại Thành Đô cũng sẽ tung tăng phái người chạy tới lập tức.

Không thể không nói cuộc sống luôn tràn ngập kịch tích thật buồn cười.

Vương Quốc Cường cũng không hề nghĩ tới Trần Phàm chính là mãnh nhân danh chấn Yên Kinh, hắn cũng không nghĩ ra bởi vì Trần Phàm luôn tự trách, bởi vì muốn đi đối mặt, cho nên bỏ qua việc bồi lão thái gia, mà lòng như lửa đốt tự chạy tới Vân Nam.

Vương Quốc Cường càng không nghĩ tới, bởi vì sợ bại lộ tin tức Lưu Mãnh đã chết. Trần Phàm cũng không dám một lần gởi thật nhiều tiền cho người nhà Lưu Mãnh, mà mỗi lần chỉ gởi một vạn đồng, nhưng những số tiền kia đều bị mẹ của Lưu Oánh Oánh là Bạch Anh nuốt riêng.

Đây mới là lý do cuộc sống của Lý Vân cùng Lưu Oánh Oánh khó khăn gian khổ đến như vậy.

Về phần Trần Phàm cũng không tự mình gọi điện thoại tìm lão thái gia, vận dụng quan hệ quân đội, cũng không phải không muốn, trên thực tế vì người nhà Lưu Mãnh, đừng nói là vận dụng quan hệ của Trần gia, dù là muốn hắn lên núi đao xuống biển lửa lấy mạng đền mạng, hắn cũng không hề chau mày.

Sở dĩ không gọi điện thoại là bởi vì lúc ấy Lý Dĩnh đã gọi điện thoại trước, nếu hắn còn tiếp tục gọi điện cũng sẽ không có ý nghĩa, dù sao hắn cũng không có ý định cho Lý Vân làm phẫu thuật tại quân khu Vân Nam, mà là sớm âm thầm làm ra an bài.

Từ Vĩ Trạch chỉ ở lại quân khu Vân Nam một ngày, trong lúc đó hắn cũng không gặp mặt Lý Dĩnh.

Đúng như lời Vương Quốc Cường. Từ Vĩ Trạch từng động tâm với Lý Dĩnh, hơn nữa vẫn còn duy trì đến tận bây giờ.

Mà Từ lão gia tử vốn biết rõ tâm ý của hắn, vốn tính toán thông qua hành trình đế đô cầu hôn với Lý Vân Phong, lại thật không ngờ Lý Vân Phong lại dẫn đầu cầu hôn với Trần gia, đem Lý Dĩnh gả cho Trần Phi.

Kể từ đó, có thể nói là chặt đứt ý niệm của Từ Vĩ Trạch từ đầu.

Đây cũng không phải hắn không dám tranh với Trần Phi, mà là cảm thấy không có ý nghĩa.

Buổi chiều khi mặt trời dần dần xuống núi. Vương Quốc Cường được cảnh vệ viên bảo hộ đi tới tổng y viện quân khu.

Trong văn phòng viện trưởng bệnh viện. Vương Quốc Cường có chút nghi hoặc nhìn Lý Dĩnh, nói: “Tiểu Dĩnh, ông nghe nói ba ngày sau bà cụ kia sẽ xuất viện, vì sao lại đi vội vã như vậy?”

“Bệnh tình của bà nội Lý đã ổn định, ý tứ của bạn cháu là đến Đông Hải làm phẫu thuật. Điều kiện nơi đó tốt hơn, xác suất phẫu thuật thành công sẽ lớn hơn.” Lý Dĩnh giải thích, theo sau còn nói thêm: “Vương gia gia, mấy ngày nay làm phiền ông quá.”

“Tiểu Dĩnh, lời này của cháu không đúng, sao lại khách khí với Vương gia gia?”

Vương Quốc Cường tức giận trừng mắt nhìn Lý Dĩnh.

Lý Dĩnh cười cười cũng không nói chuyện.

“Bất quá tiểu Dĩnh này, ông rất hiếu kỳ, cháu có quan hệ gì với tiểu tử đó, vì sao cháu lại kiệt lực giúp hắn như vậy?” Vương Quốc Cường nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng, theo hắn xem ra, Trần Phàm chỉ là một quân nhân xuất sắc, lại không chỗ dựa vững chắc, Lý Dĩnh không đến nỗi hoảng hốt như vậy mới đúng.

Lý Dĩnh tựa hồ không ngờ Vương Quốc Cường sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời thậm chí có chút ngạc nhiên.

Biểu tình của Lý Dĩnh rơi vào trong mắt Vương Quốc Cường, lý trí nói cho hắn biết quan hệ giữa Lý Dĩnh và Trần Phàm không đơn giản .

“Bạn trai cháu?” Vương Quốc Cường thử dò hỏi, nhưng trong lòng lại đổ mồ hôi vì Lý Dĩnh, dù sao Lý Vân Phong đã đem Lý Dĩnh hứa gả cho Trần Phi, nếu Lý Dĩnh tiếp tục giao thiệp với bạn trai...

“Không ... không phải!” Nghe được Vương Quốc Cường nói ra từ bạn trai, trong lòng Lý Dĩnh chợt nhảy mạnh kinh hoàng, sau đó kiệt lực khống chế cảm xúc, vội vàng lắc đầu: “Vương gia gia, ngài đoán mò gì vậy, anh ấy là vị hôn phu của bạn gái thân của cháu.”

“Hôn phu của bạn gái?” Vương Quốc Cường nhìn thấy bộ dáng vừa thẹn vừa giận của Lý Dĩnh, có chút hoài nghi.

Có lẽ vì sợ bị Vương Quốc Cường nhìn ra vấn đề, Lý Dĩnh liền đáp: “Phải a, là vị hôn phu của Tô San bạn cháu, con rể của Tô Thanh Hải.”

Con rể Tô Thanh Hải?

Vương Quốc Cường ngẩn ngơ, hiền nhiên hắn cũng từng nghe qua tên của Tô Thanh Hải, thậm chí năm đó Tô Thanh Hải tham gia quân đội cùng Trần Chiến, hắn cũng từng là chỉ huy tiền tuyến.

“Không nghĩ tới cháu cùng con gái của Tô Thanh Hải làm chị em thân, càng không nghĩ tới tiểu từ đó lại là con rể của Tô Thanh Hải. Chẳng thể trách cháu lại nhiệt tình giúp hắn.” Vương Quốc Cường dở khóc dở cười, sau đó lại nói: “Bà cụ kia muốn đến Đông Hải phẫu thuật, chỉ sợ do Tô Thanh Hải hỗ trợ thu xếp đi?”

“Ân, hẳn là vậy.” Nhìn thấy Vương Quốc Cường cũng không hoài nghi, Lý Dĩnh âm thầm thở ra, bởi vì có tật giật mình, nàng rất sợ quan hệ giữa mình cùng Trần Phàm bị bại lộ.

“Nếu là con rể của Tô Thanh Hải, thì ông yên tâm rồi.” Vương Quốc Cường thoáng nhẹ thở ra, cười cười châm một điếu thuốc lá.

Lý Dĩnh sửng sốt: “Vương gia gia, ngài nói như vậy là có ý tứ gì?”

“Nha đầu ngốc, chẳng lẽ cháu không biết hắn giết mấy người tại bệnh viện thị trấn đều có lai lịch lớn?” Vương Quốc Cường cười khố nói: “Ông cũng không gạt cháu, mấy người kia là thủ hạ đắc lực của Hồng Liệt quản lý khu Vân Nam của Thanh bang, Hồng Liệt vì chuyện này lửa giận ngút trời, muốn lấy mạng tiểu tử đó kìa.”

Sắc mặt Lý Dĩnh hơi đổi, nàng từng có quan hệ với Tiết Cường, đối với Hắc Kim đế quốc như Thanh bang hiểu biết thật sâu, nàng tự nhiên biết Thanh bang khác với những tổ chức hắc đạo khác, lại đừng nói tới loại tổ chức có tính chất xã hội đen.

Hắc Kim đế quốc Thanh bang dính dáng rất nhiều thế lực, đại biểu cho lợi ích của rất nhiều người, là một tập đoàn ích lợi, đụng một nơi sẽ động khắp nơi, cũng chính bởi vì như thế nên đã qua nhiều năm như vậy chính phủ vẫn không thể ra tay diệt trừ Thanh bang.

Nhìn thấy Lý Dĩnh biến sắc, Vương Quốc Cường nhàn nhạt cười, nói: “Tiểu Dĩnh, cháu cũng đừng lo lắng, nếu tiểu tử đó là con rể Tô Thanh Hải, việc này sẽ dễ làm. Mặt khác ông dám cam đoan, ông cam đoan sẽ đưa hắn cùng người nhà chiến hữu hắn bình yên vô sự lên phi cơ, về phần tới Đông Hải, dù cấp cho Hồng Liệt mười lá gan, hắn cũng không dám tìm Tô Thanh Hải gây phiền phức a!”

Mặc dù Lý Dĩnh đối với việc Thanh bang lại trêu chọc tới Trần Phàm mà cảm thấy tức giận, nhưng nàng lại không chút lo lắng an nguy của Trần Phàm. Dù sao nàng từng nhìn thấy được thực lực chân chính của Trần Phàm, biết rõ sự khủng bố của hắn.

Cùng lúc đó, tại giao khu Yến Tập, trong một tòa biệt thự thật bình thường.

Thân là thủ lĩnh Long Nha Từ Tĩnh thật khó khăn có cơ hội trở về thăm nhà một lần.

Nhưng hắn cũng không phải trở về sum họp cùng vợ và con nhỏ, ngược lại bởi vì có chuyện trọng yếu phải làm, hắn đưa mẹ cùng con quay về nhà cha mẹ mình.

“Tiểu Từ, trước kia mỗi lần tôi tìm anh bàn chuyện, mời anh ăn cơm còn khó hơn cho anh uống độc dược, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao? Anh lại chủ động mời tôi ăn cơm?” Vào lúc sáu giờ rười chiều, một nhân vật thực quyền trong bộ cảnh sát đi tới nhà Từ Tĩnh, trêu ghẹo nói.

Trong lúc nói chuyện, nhân vật đại lão của bộ cảnh sát cũng không vì Từ Tĩnh chỉ là cán bộ xử cấp mà bày cái giá, việc này ngoại trừ quan hệ riêng tư giữa hắn và Từ Tĩnh không tệ, cũng bởi vì thân phận thật sự của Từ Tĩnh càng cao hơn một ít cấp tỉnh bộ.

“Chu ca, anh cũng đừng bần thiu tôi, tôi cũng không có biện pháp.” Từ Tĩnh cười khổ nói.

Nhìn thấy biểu tình ra vẻ khó xử của Từ Tĩnh, vẻ mặt Chu Manh đầy tò mò: “Quả nhiên bị tôi đoán trúng, anh đúng là chồn chúc tết cho gà, không có lòng tốt. Nhưng tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cục là sự tình gì có thể làm cho anh vốn có thủ đoạn thông thiên lại khó xử như thế?”

“Việc này chờ luôn Phùng bí thư. Vạn viện trưởng đến đây chúng ta tiếp tục nói chuyện.” Từ Tĩnh vẫn giữ bí mật.

“Anh đang nói Phùng bí thư của Kỷ ủy ( ủy ban Thanh Tra) cùng lão Vạn của Viện Kiểm Sát?” Sắc mặt Chu Manh hơi đổi, hai tôn đại bồ tát này hắn cũng không hệ xa lạ, người trước là bí thư của Ban Thanh Tra, hơn nữa thuộc loại nhân vật còn có thể thăng chức cao hơn, người sau lại là người cầm quyền Viện Kiểm Sát.

“Ân.” Từ Tĩnh gật đầu thừa nhận.

Chu Manh hít sâu một hơi: “Từ Tĩnh a Từ Tĩnh, xem ra lần này anh muốn chơi lớn a, lại có thể thỉnh hai tôn bồ tát xuống núi.”

Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Chu Manh cũng không tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc.

Vô luận là Chu Manh hay Phùng bí thư. Vạn viện trưởng, lấy thân phận của bọn họ coi như đại tướng biên cương có bày tiệc thỉnh mời, bọn hắn cũng chưa chắc sẽ tham gia, nhưng Từ Tĩnh mời, bọn hắn cũng không cự tuyệt, nửa giờ sau Phùng bí thư. Vạn viện trưởng lần lượt đi tới nhà Từ Tĩnh, ba người gặp mặt nhau, đều giật mình, đồng thời cũng hiểu được Từ Tĩnh mời Kỳ ủy, viện kiểm sát cùng bộ cảnh sát ba ngành đều thỉnh tới một lúc, khẳng định có chuyện lớn.

“Từ Tĩnh, hiện tại mọi người đến đông đủ, anh cũng đừng tiếp tục im lặng, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.” Nhìn thấy người đến đông đủ. Chu Manh mở miệng hỏi trước.

Phùng bí thư vội cười phụ họa: “Trước khi tôi đến đã cảm thấy bữa cơm này không thể ăn, hiện tại thật khiến cho tôi không còn dám động đũa.”

“Tiểu Từ, anh không phải muốn động tới vị đại tướng biên cảnh nào đó chứ?” Vạn viện trưởng như có suy nghĩ, theo hắn xem ra, nếu không phải động tới vị đại tướng biên cảnh nào, không cần phải làm ra trận thế lớn như vậy, nhưng nếu là đại tướng nào đó, cấp trên phải họp mặt thương nghị, những đại lão không gật đầu, thuộc hạ cũng không dám tự làm một mình.

“Còn nghiêm trọng hơn.”

Một câu nói của Từ Tĩnh kích thích cơn sóng ngàn trượng, lời thốt ra không làm người sợ hãi cũng không thôi.

Vừa nói xong, dưới ánh đèn. Chu Manh. Phùng bí thư. Vạn viện trưởng ba người đều biến sắc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Tĩnh, thật lâu không nói gì.

“Có người muốn rửa sạch thế lực cùng cảnh sát đen ở Vân Nam, quan trường bại hoại, tôi không có biện pháp, chỉ đành mời ba vị đại lão các vị đến thương thảo, xem nên làm sao bây giờ.”

“Ai?”

Ba người không hẹn mà cùng mở miệng hỏi.

“Trần gia, Trần Phàm!”

Từ Tĩnh chậm rãi nói.

02-08-2012, 06:17 PM

Chương 302: Tử tâm nhãn. ( Hết hy vọng )

Nếu muốn nói thời gian đầu năm này chuyện người trong quan trường bàn luận nhiều nhất, như vậy ngoài biến cố trong đám hỏi Trần gia. Yến gia thì không còn gì khác.

Mà người bị bàn luận nhiều nhất không phải là Yến Thanh Đế, cũng không phải Trần Ninh, thậm chí không phải Trần lão thái gia, mà là Trần Phàm...

Bởi vì nếu nói đến cùng, biến đổi kinh thiên hôm đó hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm dựng lên.

Nếu như không có Trần Phàm. Trần lão thái gia sẽ không tức giận. Phạm gia cũng sẽ không đến nỗi lâm vào vạn kiếp bất phục, Trần Ninh cũng sẽ không đứng ra ở ngay trước mặt nhiều đại nhân vật không chút lưu tình mà cự hôn.

Theo ý nào đó mà nói, hai chữ Trần Phàm đã trở thành sự tồn tại như Diêm Vương gia trong lòng người trong quan trường. ít nhất trước khi lão nhân gần trăm tuổi kia qua đời - trong lòng đại đa số người đều rất rõ ràng, ai thiếu não nổi điên đi trêu chọc Trần Phàm, cũng giống như xúc phải nghịch lân của lão nhân kia.

Ở dưới dạng tình hình này, khi nghe được hai chữ Trần Phàm, ai cũng ngạc nhiên.

Dù là Chu Manh. Phùng thư kí. Vạn viện trưởng đều có thân phận đặc thù, tay cầm quyền cao, cũng nhịn không được ngây ngẩn cả người, ba người không nháy mắt nhìn chằm chằm Từ Tĩnh không hề nhúc nhích, cảm giác giống như đang hỏi: Từ Tĩnh, tiểu tử ngươi không phải đang nói đùa đi?

Trong phòng ăn, nhất thời liền rơi vào sự yên lặng như ở trong cõi chết.

“Các ông đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, nếu không cũng không ở ngay trong ngày tết lại kéo các vị cùng xuống nước đâu.” Đối với biểu tình biến hóa của ba người. Từ Tĩnh tựa hồ đã sớm nắm được tâm lý, bởi vì...ở ba ngày trước, nhận được điện thoại của Trần Phàm, nghe được Trần Phàm muốn diệt trừ thế lực đen của Vân Nam, đem đám cảnh sát cùng bại hoại quan trường một lưới bắt hết, hắn cũng đã sửng sốt thật lâu.

Dù sao trong ký ức của hắn. Trần Phàm từng là Long Nha, ngoại trừ huấn luyện cùng chấp hành nhiệm vụ, rất ít quan tâm tới chuyện bên ngoài.

Hiện giờ Trần Phàm muốn làm lớn đến như vậy, tuyệt không phù hợp tính cách của hắn.

Vô cùng tò mò, cùng ngày Từ Tĩnh cũng không hỏi nhiều, cũng không bởi vì sự tình quá mức trọng đại mà cố gắng khước từ, lại trực tiếp đáp ứng.

Bởi vì hắn có thể nghe ra quyết tâm của Trần Phàm, nếu như hắn cự tuyệt. Trần Phàm hơn phân nữa sẽ trực tiếp đi tìm Trần lão thái gia.

Đồng thời khi đáp ửng. Từ Tĩnh lập tức dùng mạng lưới tình báo trong tay điều tra tin tức liên quan trong đó.

Long Nha là tổ chức thần bí có sức chiến đấu khủng bố nhất toàn cầu, sự khủng bố của mạng lưới tình báo làm cho người ta líu lưỡi, xa xa không phải tổ chức đặc công bình thường cùng quân đội khác có thể so sánh.

Hai ngày.

Chỉ hai ngày thời gian, hắn liền điều tra được tin tức chân thật.

“Còn nói không dụ dỗ, anh đúng là đem chúng tôi đẩy vào trong hố lửa a.” sắc mặt Chu Manh có chút mất tự nhiên, hắn tự nhiên rõ ràng những lời này của Từ Tĩnh có lực uy hiếp đến cỡ nào.

Phùng thư kí cũng nhíu mày: “Từ Tĩnh, việc này quan hệ quá nhiều, trăm triệu không thể chỉ mấy chúng ta quyết định.”

“Phải a. Từ Tĩnh, chuyện lớn như vậy, anh bảo ba người chúng tôi đến đây định đoạt, chẳng phải là anh đang muốn đào hầm cho chúng tôi sao?” Vạn viện trưởng dở khóc dở cười.

“Được rồi, các vị xem như tôi chưa nói gì. ăn cơm. ăn cơm.” Từ Tĩnh cũng không bắt buộc, dẫn đầu cầm lấy đũa, tựa hồ không muốn bàn lại chuyện vừa rồi.

Ba vị tôn bồ tát bị lời nói của Từ Tĩnh làm cả kinh làm sao còn tâm tư dùng cơm?

Nhìn thấy Từ Tĩnh cầm đũa như muốn gắp thức ăn, ba vị đại lão nhìn nhau, sau đó vẫn do Chu Manh có quan hệ tốt nhất với Từ Tĩnh làm đại biểu, hỏi: “Từ Tĩnh, tiểu tử Trần gia, đang êm đẹp tự nhiên muốn làm ra trận thế lớn như vậy để làm gì?”

“Hắn ở Vân Nam thiếu chút nữa bị người của Thanh bang dùng súng bắn chết.” Từ Tĩnh gắp lên một móng heo, cầm trong tay, cắn hai cái, chậm rãi nói: “Hơn nữa bên cảnh sát địa phương còn muốn bởi vì chuyện này lấy việc công làm việc tư, muốn âm thầm làm rụng hắn.”

Trần Phàm thiếu chút nữa bị người của Thanh bang sát hại?

Người của cảnh sát còn muốn mượn cơ hội giết chết Trần Phàm?

“Bá”

Khác với biểu tình thảnh thơi của Từ Tĩnh, nghe được lời của hắn, sắc mặt ba vị thủ trưởng biến đổi lớn.

Bọn hắn thân ở địa vị cao, tự nhiên có thể đọc hiểu tin tức vừa toát ra.

Trong lúc bọn họ đang khiếp sợ đồng thời cũng cảm thấy may mắn, theo bọn họ xem ra, vô luận là Trần Phàm chết trong tay Thanh bang hay bị cảnh sát địa phương âm thầm làm rụng, sự tình đều cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Lấy tính tình cùng lực ảnh hưởng của lão nhân kia, đủ trộn đến long trời lờ đất, người chết tuyệt đối không chỉ một người, mà là một số lớn người.

Vừa cảm thấy may mắn, trong lòng bọn hắn cũng đồng dạng đang bồn chồn.

Ở ngày đầu năm. Phạm Nhàn bởi vì cấu kết hắc bang ám sát Trần Phàm, bị Trần lão thái gia biết. Phạm gia trực tiếp bị đá vào vực sâu - số người trên dưới Phạm gia bị bắt vào tới hơn hai mươi người, còn có một bộ phận còn đang chịu thẩm tra.

Ngoài ra, vị kiêu hùng hắc đạo Bạch Tuyết Sơn sau khi bị bắt vào ngày thử ba đã bị bắn chết, tốc độ cực nhanh, kẻ khác cứng lưỡi.

Bạch Tuyết Sơn đã chết, những thủ hạ của hắn không ai chạy thoát, đều bị bắt vào.

Càng khủng bố chính là bởi vì sợ Trần lão thái gia còn chưa hết giận, bộ cảnh sát lập tức triển khai hành động quét xã hội đen trong phạm vi cả nước, còn mạnh mẽ hơn so với bất cứ lần nào.

Ở dưới tình hình này, Trần Phàm thiếu chút nữa bị người của Thanh bang bắn rụng?

Đây không phải muốn tát vào mặt Trần lão thái gia sao?

Trong lúc nhất thời, sắc mặt ba người đều hết sức khó coi, nhất là Chu Manh, đôi mày trực tiếp biến thành một đường thẳng.

Dù sao, chuyện này có quan hệ tới hắn lớn nhất.

Nhìn biểu tình biến hóa của ba người. Từ Tĩnh vốn đang cố ý giữ im lặng ăn móng heo, sau đó cảm thấy được thời gian đã đến lúc, cười hắc hắc: “Đừng trách tôi không nhắc nhở các vị, tuy rằng tuổi tác Trần lão thái gia đã cao, nhưng tính tình vẫn luôn nóng nảy trước sau như một, một khi bùng nổ không người có thể ngăn. Phạm gia chính là vết xe đổ. Nếu cho hắn biết, đứa chắt trai mà hắn sủng ái nhất thiếu chút nữa bị hắc đạo bắn chết, hắc hắc..

Từ Tĩnh cũng không nói câu kế tiếp ra miệng. ý tứ lại rất rõ ràng: ba người các ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn, bất quá đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, đến lúc đó Trần lão gia tử phát hỏa, để cho hắn gọi những người từng là thủ hạ phái bộ đội đi tiêu diệt, các ngươi có muốn khóc cũng khóc không kịp đâu.

Bên tai vang lên lời Từ Tĩnh, nhìn biểu tình thảnh thơi của hắn, ba vị đại lão thân ở địa vị cao hận không thể tại chỗ hành hung Từ Tĩnh một trận.

Lấy chỉ số thông minh của bọn họ, làm sao lại không biết lợi hại bên trong?

Theo bọn họ xem ra. Trần lão thái gia vì bao che khuyết điểm trút giận cho Trần Phàm, ngay cả Phạm gia quyền lực ngập trời trong kinh thành cũng dám động, lôi ra quân đội chạy tới Vân Nam tiêu diệt tự nhiên cũng không cần phải nói.

Mà đến lúc đó, nếu để cho Trần lão thái gia biết, cảnh sát cùng bại hoại quan trường còn muốn cậy thế xử lý Trần Phàm, ba người bọn họ muốn bảo trụ địa vị tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Trong lúc nhất thời, ba vị đại lão lại trầm mặc, diễn cảm biến hóa liên tục không ngừng.

“Từ Tĩnh, tôi nghĩ chuyện này tôi phải xin chỉ thị Phan bí thư mới được.” Phùng thư kí là người thử nhất mở miệng, hết thảy lấy việc xin chỉ thị làm chính.

Vạn viện trưởng cũng cắn răng nói: “Nếu Kỷ ủy ra mặt, tôi tự nhiên sẽ không khoanh tay thờ ơ nhìn.”

“Từ Tĩnh, hệ thống tình báo của anh vượt xa tôi. ông hẳn nên hiểu rõ ràng. Hồng Liệt ở Vân Nam chiếm cử nhiều năm. Những năm gần đây tuy rằng hắn gánh vác danh đầu trùm buôn thuốc phiện, nhưng thái độ làm người của hắn giảo hoạt, chuyện này chưa bao giờ tự mình đi làm, hơn nữa thế lực sau lưng hắn đã toàn bộ tẩy sạch chỗ bẩn của hắn, trong tay chúng ta cũng không có chứng cứ, muốn động tới hắn không phải là chuyện dễ dàng.” Chu Manh nhíu mày nói.

“Phùng thư kí, tôi cũng biết chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên ông cần xin chỉ thị, tôi tự nhiên không có ý kiến, nhưng tôi tin tưởngPhan bí thư sẽ không thờ ơ.” Từ Tĩnh chậm rãi lau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net