Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan hệ giữa Trương Cực và Trương Trạch Vũ vẫn cứ là không có tiến triển gì, căn bản là cậu chẳng bao giờ ở một mình, lúc thì đi với Mục Chỉ Thừa, lúc lại tám chuyện với Đồng Vũ Khôn, có khi lại tung tăng với Trương Tuấn Hào.

Thế mà lúc hắn chuẩn bị mon men tiến lại gần bắt chuyện thì Trương Trạch Vũ lại đánh hơi rất nhanh, lập tức chạy trốn.

Trương Cực dần chịu không nổi nữa, ngay khi vừa tan học về đến cửa phòng, hắn đã đứng ngay trước mặt cậu gào to:
"Trương Trạch Vũ! Cậu rốt cuộc đang trốn cái gì!"

Mục Chỉ Thừa, Trương Tuấn Hào sửng sốt nhìn hắn, hai người họ thì dĩ nhiên là biết mấy hôm nay Trương Cực và Trương Trạch Vũ không còn hay đi chung, nhưng chẳng thấy ai hỏi han gì nên cũng chỉ tưởng là giận dỗi bình thường.
Có biến gì căng thế?

Bỗng nhiên Mục Chỉ Thừa nghĩ tới cái gì đó, nhịn không nổi mà phụt cười.

Trương Tuấn Hào thấy thế liền hỏi ngay:
"Cậu cười gì thế?"
"Thật là giống..."
"Giống gì?"
"Giống... hiện trường tỏ tình."
"Aiza, đầu óc cậu toàn chứa cái gì thế?"
Mục Chỉ Thừa nhanh chóng dùng tay bịt miệng Trương Tuấn Hào, tập trung nghe ngóng:
"Được rồi im lặng nào, xem bọn họ nói gì."

Trương Trạch Vũ giật mình nhìn Trương Cực:
"Trương Cực..."

"Cậu tại sao lại cứ tránh mặt tớ? Tớ làm gì sai thì cậu phải nói ra chứ? Tớ không biết mình đã làm gì chọc cho cậu giận, tớ xin lỗi. Nhưng mà cậu chẳng để ý gì đến tớ cả. Lúc đi học cậu cũng không đi cùng, ngồi học cũng chẳng hỏi han ngó ngàng gì đến tớ. Tớ xin lên ngồi cạnh thì cậu lúc nào cũng viện cớ từ chối. Cả ngày cậu còn chẳng thèm nói chuyện cùng tớ một câu nào hết. Cậu có biết..." tớ buồn lắm, cũng rất nhớ cậu.

Nửa câu cuối cùng bị Trương Cực ép mình dồn nén lại.
Giờ chưa phải lúc nói cho cậu ấy tâm tư của mình.

Trương Trạch Vũ nhìn gương mặt uất ức của hắn, chợt dâng lên một hồi đau đớn trong lồng ngực, oan ức mở miệng:
"Cậu tưởng tớ muốn làm như thế sao? Cậu vốn dĩ không hiểu!"

Cậu kích động tới mức chỉ muốn phun ra câu "Tớ thích cậu!", nói cho hắn biết thì sao chứ, cậu cũng chán cảnh ngày nào cũng lẩn trốn một cách mơ hồ này lắm rồi!

Trương Trạch Vũ lần đầu thấy sục sôi giận dữ như thế, cãi tới mức nước mắt sắp trào ra. Cậu nhanh chóng đi vào phòng đóng cửa lại, lồng ngực nặng nề khó chịu vô cùng.
"Trương Cực, cậu mà là cây nấm thì tớ đã cho vào nồi hấp từ lâu rồi!"

Sau khi bình tâm lại, Trương Trạch Vũ mới suy nghĩ đến một vấn đề, không phải là cậu ấy biết tâm tư của mình rồi sao? Thế cái hành động vừa nãy có nghĩa là gì? Cậu ấy không trốn mình nữa?

Cậu vò đầu bứt tóc, biến chúng rối thành một cái tổ chim, nhưng mà lại chẳng nghĩ ra được điều gì, trí tuệ này gặp Trương Cực lúc nào cũng sà xuống tận đáy.
Đau đầu ghê đấy!

"Đồ đáng ghét nhà cậu, tớ thật không hiểu nổi cậu mà!"

Trương Cực bên ngoài sau khi cậu đi cũng buồn bã trở về phòng, từ thích người ta mà biến thành ghét ngay được thì cậu cũng giỏi quá đấy.
Đồ ngốc Trương Trạch Vũ!

Mục Chỉ Thừa cảm thấy rất cạn lời, huých vai Trương Tuấn Hào:

"Êy, cậu có biết giữa hai đứa nó xảy ra chuyện gì không?"
"Tớ mới về có mấy ngày làm sao mà biết được, cậu mới là người rõ hơn chứ."
"Tớ nghĩ xem nào..."

Mục Chỉ Thừa chống tay lên cằm, cẩn thận nghĩ về buổi tối 3 hôm trước Trương Cực cứ có dấu hiệu lạ, lúc đó hắn còn không dám gặp trực tiếp Trương Trạch Vũ.
Đúng rồi chính là cái hôm đấy!

Mục Mục một tay lôi kéo Trương Tuấn Hào, một tay gõ cửa phòng tìm Trương Trạch Vũ kể tất tần tật mọi chuyện cho cậu nghe.

Trương Trạch Vũ cũng lờ mờ đoán được, có lẽ thực sự là do lời từ chối hôm đó làm hắn thấy có lỗi, nhỉ?

"Ý cậu là sau khi trở về từ phòng chúng ta thì cậu ấy luôn trốn tớ hả?"
"Đúng rồi, cậu ấy cầm vở cậu chạy loanh quanh nhưng nhất quyết trốn hết góc này xó kia để tránh đụng mặt cậu. Tớ còn hóng hớt được từ chỗ Đồng Vũ Khôn, hôm đó cậu ấy về phòng nằm khóc một mình đấy!"

Trương Trạch Vũ nghe tới chỗ "khóc một mình" thì cũng hơi sửng sốt, Trương Cực khóc sao?
Lẽ nào mình hiểu nhầm rồi ư?

Mục Chỉ Thừa thấy cậu cứ mãi suy tư không tập trung bèn lên tiếng để tìm tòi sự tồn tại:
"Chuyện là vậy đó!"
"Cảm ơn cậu nha, tớ hiểu rồi."
"Thế thì cậu nhanh đi tìm cậu ấy đi."
"Ò..."

Trương Trạch Vũ bước chậm rì ra khỏi phòng, lại tiếp tục đứng sững trước cửa phòng hắn một hồi nghĩ xem nên nói gì mới phải.

Nói là những ngày qua chỉ là hiểu lầm? Nhưng mà nếu Trương Cực hỏi lại thì thể nào cậu cũng cứng miệng, đâu thể nói cậu trốn tránh là vì sợ hắn chán ghét mình được!
Đau đầu thật đó!

Đương nhiên viễn cảnh quen thuộc lại xảy đến, Trương Cực bất ngờ mở cửa và nhìn thấy cậu đang đứng lù lù vò đầu bứt tai trước cửa. Hắn hoảng hốt vô thức đóng sầm cửa một cái, đưa tay lên ngực đè ép nhịp thở đang bay bay hỗn loạn, chiếc miệng nhỏ âm thầm gào thét:
"Áaaaa, Trương Trạch Vũ tới tìm mình!"

Sau khi bình tâm, Trương Cực vuốt vuốt mấy cọng tóc vểnh lên trên đỉnh đầu, sửa sang lại cổ áo, chuẩn bị một động tác đẹp trai để chào đón rồi mới mở cửa lần nữa.
"Có chuyện gì..."

Chu Chí Hâm vừa đi học về, bắt gặp ngay một màn biểu diễn chim công đực xoè đuôi thì bật cười một cái, nhếch nhếch lông mày:
"Sao đấy? Sao mày nhìn anh ghê thế?"
"À..."

Trương Cực bối rối ngó nghiêng tứ phía, chồm qua luôn người Chu Chí Hâm tìm người.
Trương Trạch Vũ của hắn đâu? Đi mất rồi sao?

"Tìm Tiểu Bảo à? Nó vừa thấy anh về thì đi mất rồi, vừa nãy nó đứng đây nè! Mà sao em không mở cửa mà để thằng bé đứng ngoài thế?"

Chu Chí Hâm vừa nói vừa chỉ chỉ vào khoảng không bên cạnh, lại hất hất đầu về hướng phòng cậu.

"Em... em đâu có tìm cậu ấy."
Hối hận quá, biết thế mở cửa sớm hơn chút là được rồi!

Ấp úng một hồi, hắn vẫn là đi tới đứng trước phòng cậu, còn làm ra cái hành động nghe lén hết sức lộ liễu.

Chu Chí Hâm đứng một bên chống hông xem kịch, cười một cách hết sức gian tà.

Staff đi đến vỗ một phát vào vai người còn đang cười ngoác miệng tận mang tai:
"Chu Chu? Tí nữa em tập trung mọi người lại để phổ biến nội dung mới nhé, anh đã gửi cho em rồi đó!"
"À? Dạ vâng em biết rồi."

Chu Chí Hâm hoàn hồn, hí hửng vác cặp sách vào phòng, bật điện thoại lên bắt đầu chuyển tiếp đoạn tin nhắn của đạo diễn vào nhóm chat của tam đại.

Sau khi đám nhóc đã tề tựu đông đủ, anh vỗ tay lôi tất cả ra ngoài phòng khách bắt đầu phổ biến:
"Như mấy đứa đã thấy, chúng ta sắp tới sẽ có chuyến đi 4 ngày, tạm thời thì lịch trình vẫn sẽ được sắp xếp liên tục. Mấy đứa đi dọn đồ đi, theo như suy đoán của anh thì mang gì đơn giản thôi, vì không chắc là được đi chơi đâu."

Cả đám nghe tới câu cuối bắt đầu nhao nhao lên:
"Sao ạ?"
"Không đi chơi thì làm gì nhỉ?"
"Khôngggg em muốn đi chơi cơ!"

"Bình tĩnh nào, lại đây bốc thăm chia nhóm đi. Bình thường là đến đấy mới chia, nhưng mà bây giờ để tiết kiệm thời gian và thuận tiện cho việc chuẩn bị đồ đạc thì anh sẽ phân chia nhóm luôn."

"Âu kê bây giờ anh sẽ đọc lại danh sách lần nữa nhá!
Nhóm 1: Chu Chí Hâm, Dư Vũ Hàm, Diêu Dục Thần.
Nhóm 2: Tả Hàng, Trương Cực, Trương Trạch Vũ, Mục Chỉ Thừa.
Nhóm 3: Đồng Vũ Khôn, Tô Tân Hạo, Trương Tuấn Hào, Trần Thiên Nhuận.
Nghe rõ hết chưa?"
"Rồi ạ!"
"Ok đi chuẩn bị đồ đạc đi, 2 ngày sau chúng ta sẽ lên đường, có thể có nhân viên quay phim vào quay quá trình gấp đồ của mấy đứa nữa đó!"
"Vâng ạ!"

Trương Cực len lén liếc nhìn Trương Trạch Vũ, vừa vặn bắt gặp ánh mắt cậu cũng đang chằm chằm nhìn mình thì chột dạ cúi đầu.

Ủa nhưng tại sao mình phải trốn tránh chứ?

Hắn quyết tâm ngẩng cao đầu đường đường chính chính nhìn thẳng vào cậu, hai má lại bắt đầu nóng lên.

Trương Trạch Vũ nãy giờ vẫn luôn nhìn hắn!
Thôi được rồi, Trương Cực xấu hổ rồi, không chịu nổi nữa!

Có trời mới biết lúc phân nhóm xong hắn vui tới mức nào.
Tiểu Bảo, lần này cậu đừng hòng chạy trốn tớ nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jiyu